Chương 4: Cuộc sống khốn khổ của một hot boy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật kể: Nguyễn Anh Quân

---------------Thứ 7---------------

Tôi thức dậy, nhìn cái đồng hồ. Bây giờ là 4:42.

Lại là cái giấc mơ chết tiệt đó! Bây giờ cũng chẳng thể nào ngủ được.

-Haizz...

Tôi gạt cái chăn bông tôi đang đắp trên người ra rồi cẩn thận gấp lại ngay ngắn. Thò chân xuống khỏi giường, xỏ chiếc dép màu đen hình gấu trúc rồi ra ngoài vệ sinh cá nhân.

Vào những lần như thế này tôi thường hay chuẩn bị bài trên lớp cho đỡ rảnh hoặc xử lý nốt đống bài tập mà bọn cùng lớp trả tiền để tôi làm. Đây là một công việc khá nhàm chán. Tôi công nhận việc học thật sự rất chán. Không phải tôi thấy nó chán vì không hiểu được mà tôi chán vì nó quá dễ. Dễ hiểu, dễ nhớ, dễ làm. Hầu hết mọi thứ với tôi đều rất đơn giản, hầu hết chỉ có nghĩa là hầu hết. Có duy nhất một điều tôi đã không làm được. Sau khi làm nốt đống bài tập tôi quyết định vào đi tắm.

Từng dòng nước mát xả vào người tôi. Mùi sữa tắm, dầu gội, dầu xả lan toả trong phòng tắm. Tắm xong tôi với lấy chiếc khăn tắm đang treo gần cánh cửa để cuốn vào người rồi đi ra.

-Tách tách tách.

Tôi ngoái đầu lại. Có đứa đang chụp lén tôi.

-Anh lại không ngủ được à?

Từ trong phòng ngủ có một cái đầu thò ra. Đó chính là cái đầu thằng em trai sinh đôi của tôi-Nguyễn Anh Minh.

-Ừm.

-Thế à...sao anh không dùng mấy loại thuốc ngủ ý!

-Cái đấy uống nhiều không tốt. Em định chôm thuốc rồi hạ sát ai đó chứ gì.

-Hehe.-nó cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp

-Với lại...chụp cái gì thế?!-tôi lườm nó

-Chụp gì đâu mà. Hehe.

-Chuẩn bị đi học đi. Anh chuẩn bị hết bài rồi.

-Rõ rồi ạ.

-----------THCS Ba Đình----------

Bây giờ là 6:43

Hiện tại tôi đang theo học ngôi trường này ở lớp chuyên toán, kèm thêm cái chức vụ lớp trưởng mà tôi không hề mong muốn. Ngôi trường của tôi cũng chả phải nổi tiếng gì. Lý do duy nhất tôi học ở đây là vì bố tôi đăng kí học ở đây nên tôi học thôi.

Cứ sáng hôm nào tôi đến trường là lại có một đống đứa chào. Chả hiểu nổi tại sao bọn con gái cứ suốt ngày bàn tán về tôi, rồi thì chụp lén. Chụp lén kiểu gì mà lộ liễu thế cơ chứ! Tôi cũng đâu có gì đặc biệt. Chỉ hơi đẹp trai, học tàm tạm đủ để đạt danh hiệu học sinh giỏi xuất sắc với cả đứng đầu toàn khối thôi mà.

Tôi đang định bước vào lớp thì tự nhiên thằng da đen Quốc Đất à nhầm, thằng Quốc chạy lại gọi í ới:

Giới thiệu khái quát:
Tên: Vũ Quốc Minh
Quan hệ: bạn thân, vệ sĩ riêng của nam chính, là thanh mai trúc mã ver nam x nam
Đẹp trai, cao to đen.... còn hôi hay không thì không biết vì nam chính không rảnh mà ngửi.
Đặc biệt ngốc nghếch, dễ lừa.

-Quân ơi Quân!

-Cái gì nữa?-tôi quay lại nhìn

-Hot girl trường mình công chúa Băng vừa mới triệu hồi mày đấy!

-Có phải ma quỷ gì đâu mà triệu hồi.

Chuyện này cũng chả có gì lạ vì hầu hết những bọn con gái gọi tôi ra đều để tỏ tình gì đó. Ừ thì tôi bây giờ đang FA mà, nên lập tức trở thành miếng mồi béo bở cho các chị em xâu xé.

Tôi miễn cưỡng phải đi ra sân trường-nơi mà tầm 26 đứa nào đó đang ẩn nấp. Cô gái đang đứng trước mặt tôi được mệnh danh là công chúa Băng gì gì đó tên là Hà Minh Thư học trên tôi hai khoá. Nổi tiếng là lạnh lùng, bao nhiêu người tỏ tình đều từ chối. Vậy thì chị ấy gọi mình ra đây làm gì?

-Này cưng! Chị thấy có hứng thú với cưng, cưng làm bạn trai chị nhé!-Chị ấy nói cái gì đó khiến tôi ngứa tai

-Không.

-Sao cưng dám?!!

-Em có quyền từ chối mà. Em không muốn làm thú cưng của chị.

-Được lắm! Có gan đấy! Dám từ chối chị. Ok, chị cho cưng một tuần để suy nghĩ.-chị ấy nói rồi đi vào trong

Haizz... phiền phức thật. Tôi chỉ muốn yên bình thôi mà. Bây giờ 25 đứa vừa núp đã chuồn nhanh khỏi sân trường còn lại cái tên da đen này.

-Này Quân, rắc rối rồi đây.-cái tên Quốc Đất này huých nhẹ vào người tôi

-Biết rồi biết rồi. Vào lớp đi.-tôi đẩy cái tên này vào lớp

Đến trước cửa lớp thì lại thấy thằng em trai tôi. Nó lôi tôi vào lớp như kiểu tôi vừa làm gì đó khiến nó bực tức. Nó giơ cái điện thoại của tôi ra trước mặt tôi:

-Cái gì đây?!-nó tra hỏi tôi như kiểu tôi là nghi phạm-Anh có bạn gái rồi hả?!
Bây giờ ánh mắt của cả lớp đồ dồn về chúng tôi. Cái thằng ngu này nữa! Tại sao lại phải nói to thế.

Bây giờ đến lượt tôi lôi cái thằng em ngu ngốc này xồng xộc ra ngoài. Hôm nay là cái ngày gì vậy chứ?!

-Anh giải thích đi. Cô gái ấy là ai?Chả phải anh nói rằng chỉ có mỗi Ngọc thôi sao?!

-Thì đấy chả là Ngọc thì là ai!

-Nhưng nó đề là "con biến thái" mà?

Đến đoạn này tôi cảm thấy bực mình muốn mà ấn dúi cái đầu của thằng-em-ngu-ngốc này vào chậu nước để nó tỉnh lại. Không thấy cái chậu nước nào nên tôi đành phải đập vào đầu nó một cái.

-Á á! Sao anh đập em?!-nó xoa đầu nhìn tôi tỏ vẻ đáng thương

-Tại quá ngu chứ sao. Đấy chỉ là đặt biệt danh thôi mà. Không biết à?!

Đến lúc này mặt thằng Minh nó như kiểu mới biết 1+1=2.

-Hehe.

Lại cái kiểu cười đó. Nó định tỏ ra ngây thơ vô tội với ai cơ chứ?! Nó có biết hậu quả của việc nó vừa làm sẽ làm tôi bị chất vấn cả tuần vì vụ "bạn gái" đó không?!!

-Anh gọi chị dâu là "con biến thái" cơ à? Gan đấy! Mà....anh tính như thế nào đây? Chị dâu thích người khác rồi kìa!

-Còn vụ chụp lén sáng nay nữa nhé! Chưa xử đâu đấy!-tôi liếc qua thằng em

Tôi đi vào lớp để kệ thằng em cứ hỏi vớ vẩn.

----------------Tan học-------------

Tôi đang định đi đến trường của con bé "biến thái" đó, tiện thể đem cho cái đề cương của tôi để nó ôn thi cuối kì 1 luôn.

Tôi lấy chiếc xe đang đỗ ở chỗ bóng cây kia rồi phi đến trường nó.

Thực sự tôi cũng thích học trường Ba Đình vì nó gần Chu Văn An. Mỗi lần qua đó cũng tiện.

---------------12:28 AM-------------

Đến giờ này mà con bé vẫn chưa chịu vác mặt ra đây nữa. Rốt cuộc hôm nay nó có đi học không vậy?

Tôi đang định vào trường để xem thì lại cái bóng dáng quen thuộc đang dắt xe ra ngoài. Tôi chặn đầu xe rồi hỏi:

-Sao bây giờ cậu mới về?

-......

-Này.

-......

-Cậu có nghe tớ nói gì không thế?!

-Tớ về lúc nào thì cũng đâu cần cậu phải hỏi.

-Cậu...sao vậy?-tôi bỏ cái mũ bảo hiểm trên đầu nó ra

-Cậu làm gì vậy?-nó nhướng mày nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu

-Tớ đến đây đưa cậu đề cương ôn tập của tớ, với cả mấy cái câu lần trước cậu nhờ tớ làm nữa.

-Vậy... nhét vào cặp hộ.

Tôi lấy từ trong chiếc cặp màu đen của tôi ra 2 tập bài rồi nhét vào cặp cho Bảo Ngọc.

-Ngọc, hôm nay cậu sao vậy?

-Chả làm sao cả.

-Cậu không giống bình thường chút nào.

-Không phải cậu đọc được suy nghĩ của tôi à?!

Nguyễn Anh Quân chớp chớp hai mắt nhìn người con gái trước mặt. Hôm nay ăn phải thuốc súng à?

-Cái đấy là đoán thôi.

-Vậy mà tôi tưởng cậu là nhà tâm lý học cơ đấy!!- nó thốt lên bằng cái giọng mỉa mai và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ cùng với nụ cười nửa miệng

Tôi liền vươn tay nắm lấy bả vai nó, quay người nó lại đối diện với mặt tôi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy Ngọc? Sao tự nhiên cậu lại....

- Tôi làm sao thì làm sao? Liên quan đến cậu chắc? Kệ tôi. Tôi ghét nhất là cái thể loại cứ tỏ vẻ là hiểu hết về người ta, nhưng cậu biết không, thực ra cậu chẳng hiểu gì về người ta cả!!!-nó lại nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ và nụ cười nửa miệng với hàm ý khiêu khích tôi

Thật tình! Con gái con lứa! Dù sao cũng là bạn trai tương lai của cô ấy mà, sao cô ấy lỡ làm như vậy?! Tôi đã làm gì sai?

Tôi chưa kịp ú ớ gì thì nó lại tiếp lời:

-Tôi với cậu gặp nhau đây mới là lần thứ hai. Cậu chẳng biết gì về tôi thì đừng có mà nói.

Lần thứ hai?! Không, em sai rồi. Đây là lần thứ hai tôi gặp lại em chứ không phải lần thứ hai tôi gặp em. Cũng đâu thể trách được. Do tôi mà ra cả mà.

Nhưng rốt cuộc tại sao cô ấy lại nổi giận? Lẽ nào là...

-Cậu...bị từ chối rồi à?-tôi hỏi

-Ờ! Thì sao?! Tôi biết tôi là một đứa xấu xí, quê mùa rồi! Chả ai thèm quan tâm tới tôi hết!!

-Cậu sai rồi. Có tớ.

Ánh mắt của cô ấy từ tức giận thành ngạc nhiên rồi chuyển sang ngờ vực.

-Đừng đùa như thế. Không vui đâu.

-Lúc này tớ không đùa với cậu.

-Ừm ừm biết rồi. Bây giờ cậu về được rồi.

-Dù tớ có không hiểu được cậu, có ngu ngốc đến đâu thì tớ vẫn biết rằng cậu cần một người ở bên lúc này.

Tôi ôm cô ấy vào lòng.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi ôm cô ấy?! Tám năm rồi. Tôi thật khâm phục tôi vì đã có thể sống tám năm không có cô ấy.

Cô ấy dúi đầu vào ngực tôi, rồi khóc.

Cái thằng khốn nạn đó! Cứ chờ đấy! Tao sẽ xử lý mày sau.

-Ngoan.-tôi xoa đầu nó

Nó liền gạt tay tôi ra.

-Đừng có làm như thế!

Tôi lấy tay véo má nó.

Công nhận là vợ mình đáng yêu thật mà.

Nó lườm tôi.

-Được rồi, tránh ra tớ đi về.

-Vẫn muốn về à?

-Thế thì ở đây làm gì?

-Đi ăn với tớ đi.-tôi rủ

-Không, tớ mà không về ăn là mẹ tớ lại mắng.

-Vậy thì bảo với mẹ cậu là cậu tự đi ăn đi.

-Không thích.

Đúng thật là....chảnh c...hó. Tôi chán nản quay đầu định đi về thì...

-Nhưng cậu phải trả tiền. Tớ còn có năm nghìn thôi. Đằng nào xe cũng sắp hết điện rồi. Cậu chở tớ nhé?

-Ok. Vậy ăn gì?-tôi vui vẻ quay lại hỏi với gương mặt hớn hở

-Sao mặt cậu......Thôi kệ. Uống trà sữa. Lát ăn sau.

-Ừm đi thôi.

Nó dắt xe vào trong sân trường gửi nhờ bác bảo vệ. Rồi nó gọi điện cho mẹ nó. Gọi xong, nó trèo lên xe tôi rồi ra lệnh:

-Đi đi.

Nói đi thì đi nhưng mà biết đi đâu bây giờ?! Ở Hà Nội có nhiều chỗ bán trà sữa.

-Cậu muốn uống hàng trà sữa nào?-tôi hỏi

-Ừm...tớ có bao giờ đi uống đâu mà. Cậu chọn đi. Lần trước vị cậu mua cũng được mà.

Nguy rồi! Nguy thật rồi! Đi đâu bây giờ?! Lần trước cũng đâu phải do tôi mua cơ chứ! Là thằng Anh Minh dúi cho tôi đấy chứ! Làm sao đây!

Tôi phi xe trên đường. Theo tôi nhớ thì có một quán Dingtea ở chỗ Thuỵ Khuê. Đúng rồi!

Tôi đang đỗ xe lên vỉa hè còn nó thì đã chạy luôn vào trong rồi. Đúng là.... chẹp chẹp.
Tôi bước vào trong rồi hỏi nó:

-Cậu muốn uống gì?

-Cho tôi ly hồng trà có chân trâu kèm kem trắng *ho* (phun mì chính)-nó nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh

-Cho em một cốc như vậy.

Tính cách con bé này thì tôi còn lạ gì nữa. Tham ăn tham uống. Gọi là tham ăn mà nó cũng kén chọn lắm cơ. Toàn thích ăn mấy món đắt tiền như pizza, mì ý,... Ghét ăn hải sản nữa chứ.

Tôi leo lên tầng hai, chọn một chỗ góc khuất. Mặc dù đó là góc khuất nhưng khi tôi ngồi vào thì nó lại trở thành nơi thu hút mọi sự chú ý.

-Ngồi xuống đây với tớ.-tôi kéo tay nó xuống ngồi cạnh mình

Chết! Tôi lại theo thói quen cũ rồi!

Mặt cô có xu hướng đỏ lên.

Tôi mở con điện thoại iphone 6s ra chơi Piano Tiles2 để xua tan cái bầu không khí này. Bây giờ cũng chẳng còn mấy người chơi cái trò này.

-Vẫn chơi à?-nó quay sang hỏi tôi

-Ừ, để vượt cậu:d-tôi nhe răng cười với nó

Người phục vụ bê hai cốc trà sữa đến.

-Của hai em đây.

-Em cảm ơn ạ.-nó cầm hai cốc trà sữa rồi cười với anh phục vụ

Thật là bực mình mà! Nó có bao giờ cười như thế với tôi đâu chứ! Tôi vừa cười với nó mà tại sao nó chả phản ứng gì cả?!! Tại sao lại đi cười với anh phục vụ đẹp trai kia?!!

-Đây này!-nó đưa tôi một cốc

Tôi nhận từ tay nó kèm theo một cái lườm đầy ẩn ý. Nó có vẻ chẳng quan tâm gì đến tôi mà tiếp tục lướt facebook.

-Sơn Tùng à?-tôi hỏi

-Ừm, sắp có liveshow mới của anh ấy rồi.

-Có định đi không?

-Làm gì có tiền. À còn ăn nữa.

-Lát định ăn gì?

-Lên hồ Gươm đi! Gần đấy có nhiều quán.

-Tận đấy á?! Mà, cũng được.

-Tớ đi một chút nhé!-nó đi đến chỗ wc

Có một nhóm nữ bước đến gần chỗ tôi rồi ngồi xuống.

Tôi nhận ra ngay trong đám người đó còn có cả công chúa Băng Hà Minh Thư của trường tôi. Biệt danh gì kì ghê, Băng-Hà...

-A, chị ơi. Chỗ này có người ngồi rồi.-tôi lên tiếng

Chị ấy quay sang nhìn tôi rồi nói:

-Đi ăn cỗ về mất chỗ thôi.

Đến đoạn này tôi thực sự bực mình. Tôi đứng lên định ra về thì chị ấy lại kéo tay tôi lại.

-Anh vẫn còn chưa uống xong mà, ngồi xuống đi.

Chậc. Hơn tôi tận một tuổi mà gọi tôi bằng anh. Mặt tôi già thế à?!

-Sao tôi phải nghe.-tôi giật phắt tay ra

Ngọc đi ra chỗ tôi.

-Hể?! Con nhóc này sao? Bạn gái hửa?

-Đúng rồi! Bạn gái tôi đó!-tôi nắm tay nó rồi kéo nó ra ngoài.

-Này, Quân! Có chuyện gì vậy?

-Cứ đi theo tớ.

Tôi dắt nó ra ngoài mà không nói thêm lời nào. Nó ngồi sau xe tiếp tục uống trà sữa. Đằng sau có vài tên trẻ trâu bấm còi ầm ĩ. Phiền thật mà.

-Á à! Đi với thằng nào đấy?!!

Tôi nhận ra cái giọng này. Cái thằng trẻ trâu Trần Lâm Dương chứ ai. Thằng đó là một trong những thằng trẩu trong lớp của Ngọc.

-Đi ăn.-nó đáp lại thằng Dương

-Sắp đến giờ học rồi đấy.-thằng Dương lại lên tiếng

Tôi phóng ga nhanh hơn, mặc dù có phóng nhanh hơn thì thằng trẩu kia cũng đuổi theo được thôi. Đọ tốc độ thì chắc là khó vì xe chở người người với lại còn chưa sạc điện. Tôi sử dụng kĩ năng luồn lách của mình để thoát khỏi cái tên Dương kia.

-Quân ơi, sao vậy? Sao tự nhiên phóng nhanh thế?

-Sắp đến giờ học của cậu rồi mà.

-À....cô gái trong quán lúc nãy là ai vậy?-nó hỏi

-Hà Minh Thư lớp 9A3. Sáng nay chị ấy nói muốn tớ làm bạn trai của chị ấy.

-Thế à..... Cậu trả lời như thế nào?

-Tất nhiên là từ chối rồi.

-Xinh thế mà cũng từ chối à?

-Ừ, vì tớ có người khác rồi.

-Thế chắc phải xinh lắm mới lọt vào mắt cậu được nhỉ!

Chỉ cần xinh như em là được rồi.

-Không hẳn. Cậu muốn ăn gì?

-Phở cuốn. Ở chỗ Ngũ Xã có nhiều hàng lắm!

-Thế à.

Tôi rẽ vào con phố Cửa Bắc. Con đường này lâu rồi tôi cũng chẳng đi nên có cảm giác không quên. Ở chỗ này thì hàng phở cuốn không hề ít. Nó vào 1 quán nhỏ gần đấy.

Bước vào quán nó gọi 20 cái phở cuốn và một đĩa phở chiên phồng.

Vẫn tham ăn như ngày nào, đúng là thỏ heo.

-Cậu muốn ngồi đây hay lên tầng? -nó hỏi tôi

-Ngồi đây là được rồi.

Nó lôi cái điện thoại samsung galaxy note 3 của nó ra chơi trò bắn súng gì đó mặc dù tôi biết tỏng là trò gì nhưng vẫn hỏi:

-Chơi trò gì đấy?

-Chiến dịch huyền thoại.-nó đáp

-Hay không?

-Hay thì tớ mới chơi chứ! Hỏi thừa.

Cái con này đúng là vô tâm mà! Vừa biến thái vừa vô tâm.

-Cuối con đường là bầu trời xanh ấm êm
Bên tôi mỗi khi buồn lặng lẽ xoá tan âu lo...

Có cuộc gọi từ "Thằng da đen Quốc Đất".

-Có việc gì vậy?

-Đang ở đâu đấy?

-Đang bận.

-Bận cái gì?

-Ăn. Có gì nhờ thằng Anh Minh giúp, không có gì thì đừng gọi.

Tôi cúp máy nhanh gọn. Nếu mà không cúp nhanh thì nó lại nhờ tôi thêm một đống việc nữa. Mệt lắm!

Đồ ăn cũng đã ra đến nơi. Nó ăn như kiểu sắp chết đói đến nơi. Haizz... Nếu mà không có tôi thì chắc nó còn ế dài dài.

-------------------------------------

Ăn xong rồi tôi chở nó về trường để lấy xe.

Từng luồng gió mát tạt thẳng vào mặt tôi, luồn qua từng sợi tóc làm nó bay bay. Độ ẩm trong không khí cũng không phải quá cao nhưng đủ cho tôi biết sắp có một cơn mưa bão.

-Nè, mấy giờ cậu tan học?

-Ừm, năm giờ.

-Sắp mưa rồi đấy. Mang áo mưa chưa?

-Rồi.

Chẳng mấy chốc cũng đã đến nơi. Nó lấy xe ra rồi phóng đến chỗ học thêm. Tôi để xe lại ở ven đường, tiến đến chỗ năm tên xăm trổ đầy mình, cầm gậy đứng rình rập đằng kia. Tôi lên tiếng:

-Lâu rồi mới gặp nhỉ?-tôi nở một nụ cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro