Chương 7: Kiểm tra 1 tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------Tháng 10/2017 12:38-----------

Cánh cửa phòng ngủ bị đạp ra một cách thô bạo.

Một người con gái bước vào phòng với gương mặt đằng đằng sát khí và thùng nước đá trên tay. Cô đặt thùng đá xuống và tiến về chiếc giường-nơi mà có một người con trai vẫn còn đang ngủ say, nhưng không lâu nữa đâu. Bảo Ngọc nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc chọc vào má cậu con trai kia.


-Này, dậy đi, dậy đi.

Hết chọc rồi lại quay sang véo. Vẫn không có tác dụng.

Cô cũng chỉ làm thế để cho có thôi. Ngọc rút từ trong túi quần ra một cây bút lông màu đen rồi hí ha hí hoáy vẽ vào mặt cậu rồi tranh thủ chụp lại. Xong việc, kéo phăng cái chăn ra, không ngần ngại đổ cả thùng nước đá vào người cậu.


-Ào!!

Nguyễn Anh Quân mở mắt, nhìn người con gái trước mặt đang cười gian gian.

-Em không thể gọi anh dậy một cách bình thường được à?!

-Em đã thử gọi anh dậy bình thường 1634 lần rồi đấy!

Quân nhìn lại cái giường của mình, bất lực thở dài:

-Lại phải đem đi phơi nữa.-cậu thở dài

-Vào rửa mặt luôn đi nhé!

Anh Quân cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm? Rửa mặt? Từ khi nào mà con bé kia tốt bụng nhắc cậu rửa mặt cơ chứ?

-Mi lại vẽ vào mặt ta nữa à?! Lại còn vẽ bằng bút dầu nữa!! Cứ chờ đấy! Ta sẽ báo thù!!

-Để phạt ngươi thôi. Suốt ngày ngủ nướng.-cô bĩu môi

Sau 4 phút 38 giây cậu bước ra khỏi phòng với bộ đồng phục nam, đầu tóc được chải chuốt kĩ càng toát ra khí chất ngời ngời.

-Vừa nãy bố gọi bảo là tối nay họ vẫn chưa về được, tuần sau mới về vì có thêm cái vụ gì đấy.-cậu nói

-Hừm, vậy là có thể ngồi cày anime tiếp.-Ngọc cười cười

-Và bố còn bảo là em sang nhà anh ngủ. Vì bố làm hỏng cái khoá điện tử rồi.-ngáp

Ai dà, kể cả có hỏng hay không thì vẫn phải ở chung thôi mà. Nguyễn Anh Quân càng ngày càng kích động vui sướng không ngừng.

-Thế à.

-Với lại em mà ở nhà một mình thì nguy hiểm lắm.

-Ở với anh nguy hiểm hơn đó.

-Oan quá.

Cậu dắt xe điện ra.

-À, cái bài power point giáo dục công dân anh làm đến đâu rồi?-cô hỏi

-Xong rồi.-ngáp

-Còn địa lý với công nghệ?

-Xong địa rồi, còn công nghệ thôi.

-Làm nhanh nhỉ!

-Nhanh cái đầu mi ý! Hôm nay hạn cuối của GDCD với địa rồi mà!

-A...Thế à. Quên mất!

-Này thì quên.-cậu phang cái mũ bảo hiểm vào đầu cô

-Đau!

Hai đứa ngồi lên chiếc xe điện rồi rồ ga phóng đi.

---------------------------------------

Bước vào lớp 8A6. Cái mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi.

-Ai mang mì vào lớp?!!-giọng nói phát ra từ cậu con trai tóc nâu đang đứng ngoài cửa lớp-Mang hết ra ngoài!!

Cậu lấy cuốn sổ bé bé màu đen (Death note) từ trong cặp ra ghi tên từng đứa vi phạm nội quy vào.

Xong xuôi thì tiến về bàn hai dãy một rồi vứt phịch cái cặp xuống.

Cả tối hôm qua Quân ngồi ôm cái laptop để làm mấy cái bài power point. Bọn nó đùn đẩy hết trách nghiệm cho cậu làm. Đã thế trưa nay cái con vô tâm kia nó còn dám phá vỡ giấc ngủ ngàn vàng của cậu. Anh em thế đấy!

-Quân! Quân! Sếp Tùng sắp có show nữa kìa! Đi xem không?

-...

-Quân! Ảnh này của anh Sungjae có đẹp không?

-...

-Này Quân! Anh đã xem live stream mới của anh Erik chưa?

-...

-Quân ơi! Theo anh Katsuragi và Shido ai tán gái giỏi hơn?

-...

-Anh đã xem bộ anime mới ra mùa này chưa? Toàn là trai đẹp luôn đấy!

-...

-Quân ơi, anh này đẹp trai nhỉ. Chắc là còn đẹp trai hơn cả anh đấy!

-Thôi đủ rồi! Để yên cho tôi ngủ!-cậu tức giận hét lên

-Giận rồi. Lần này là giận thật rồi.-cô chọc chọc vào tay cậu

Suốt ngày hám trai. Ta đẹp trai ngời ngời đây sao không ngắm mà cứ thích đi ngắm mấy thằng đấy?! Ta đây còn đẹp trai gấp tỷ lần cái bọn đấy nhé!

Cả bốn tiết đầu cậu làm bạn với cái mặt bàn, mặc kệ cô giáo trên bục giảng bài.

-Quân! Quân! Dậy đi!

-Để cho tôi ngủ!

-Kiểm tra một tiết toán kìa!

Nguyễn Anh Quân uể oải ngồi dậy ngay ngắn.

Sau khi nhìn đề toán một lượt, Ngọc đặt bút xuống, viết thoăn thoắt rồi đột nhiên ngừng lại. Cô đọc qua cái đề bài hình một lượt, mặt nó đơ ra một lúc.

Hôm qua con bé chỉ ngồi cày anime, sáng nay thì ra mắt sự kiện mới trong ngôi sao thời trang nên phải dậy từ 7:29 để chơi và kết quả là chưa ôn gì cả. Đã thế cái định lý này lại được dạy vào đúng hôm cô nghỉ.

Loay hoay một lúc cô quyết định huých nhẹ vài cái vào tay cậu.

Cậu rụt tay lại, vẫn bấm máy tính, nháp nháp, viết viết, thản nhiên như không có gì.

 Cái mặt con bé chắc là đang tuyệt vọng lắm đây :)

Ngọc tiếp tục huých vào tay cậu, lần này mạnh hơn lần trước. Cú huých đó làm cậu bị chệch tay nguệch một vệt rõ dài.

Mà mặt cậu vẫn lạnh tanh, lấy tờ giấy khác ra rồi viết lại.

-Còn có 15 phút nữa thôi.-cô giáo nhắc nhở

Cô cấu mạnh vào tay cậu.

Mặt cậu vẫn không có một chút biểu cảm nào.

Giờ thì nghiến răng nghiến lợi cấu cấu cấu và cấu.

Quân vẫn vậy, đọc đề, làm bài như kiểu bị đứt luôn dây thần kinh cảm giác.

Cuối cùng, cô vẫn phải chán nản bỏ cuộc. Con bé cầm bút lên định làm bài thì phát hiện ra trên ngón tay mình có một màu đỏ tươi. Giật mình, cô quay ra nhìn cậu.

Máu từ tay cậu rỉ ra.

Ngọc phát hoảng. Cô lấm lét nhìn cậu.

Cậu vẫn tập trung cao độ vào đề toán.


Máu từ tay cậu vẫn tiếp tục rỉ ra. Con bé khẽ đặt tay mình lên tay cậu, hỏi nhỏ:

-Đau không?

Khoé môi cậu khẽ nhếch lên. Cậu đẩy bài mình sang một bên, lấy bài của nó làm tiếp.

Còn bảy phút, cậu thừa sức làm xong. Nhưng mà, sao hôm nay cậu lại không muốn tiếng chuông kia vang lên một chút nào hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro