Chương 8: Ngươi nấu cơm cho ta cả đời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Reng reng reng!!!

Mặc dù rất luyến tiếc nhưng lớp trưởng vẫn phải đứng lên thu bài. Người ngồi bên cạnh cậu đã nhanh chóng ôm lấy cái cặp sách lục lục tìm tìm gì đó.

Lúc Quân kiểm bài xong thì Ngọc tiến đến chỗ cậu. Cô dúi vào tay cậu miếng băng nhỏ:

-Anh băng vào đi, nhiễm trùng thì mệt lắm.

Nhưng cậu không có hành động gì gọi là nhận lấy cả. Quân lấy sách vở bỏ vào cặp, coi lời nói của ai đó như gió bay.

-Cầm đi, em xin lỗi.

Nói xong câu đó Ngọc định quay người bỏ đi thì cậu giữ tay cô lại.

-Có lỗi thì phải chuộc lỗi chứ. Mi băng cho ta đi.

-Anh có tay mà! Tự đi mà làm.-cô bĩu môi

-Làm một tay khó lắm! Với lại cái này do mi gây ra mà. Xin lỗi mà chả thấy ăn năn hối lỗi ở đâu cả.

Cô miễn cưỡng xé cái vỏ khăn ướt ra, nhẹ nhàng thấm máu vào cái khăn. Sau đó xé cái băng urgo ra rồi dán vào. Xong cô tự cười mãn nguyện về thành quả của mình.

Cậu sờ sờ miếng urgo trên tay rồi nhìn cô nói tiếp:

-Còn cái vụ làm bài hộ nữa.

-Hế?-Ngọc tròn mắt nhìn

-Mi phải trả công ta nữa.

-Ta tưởng cái đó là ngươi tự nguyện làm mà. Anh em bạn bè tốt với nhau cả mà. Hê hê.-Ngọc vỗ vào vai cậu

Cậu gạt tay cô ra rồi nói tiếp:

-Bạn bè cái khỉ gì. Cô bảo bạn tốt thì không làm bài hộ, không cho chép bài gì hết! Ta không tốt đến thế đâu. Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.

-Thế. Bạn-Quân-không-tốt muốn gì nào?

-Tối nay ngươi phải nấu một bữa cơm cho ta ăn rõ chưa?!

-Tưởng zề. Đơn giản.-cô phẩy phẩy tay

-Bây giờ đi mua nguyên liệu với ta.

Cậu cầm cặp bước ra ngoài với nụ cười mãn nguyện.

-Phải nói là kế hoạch của ta quá tuyệt vời! Vừa được đi mua đồ cùng, vừa được ăn đồ nó nấu. Á há há há há!!!

-Bảo Ngọc ơi.

Cô quay sang nơi phát ra tiếng gọi.

-Sao vậy Mạnh?

Giới thiệu khái quát:
Tên: Trần Đức Mạnh
Giới tính: nam
Quan hệ: bạn cùng lớp
Một người rất thân với Hùng

-A...à... Tối ngày mai là sinh nhật tớ. Cậu có đi được không?-Mạnh ngập ngừng hỏi

-Ừm, ok luôn.-cô gật đầu đồng ý

Hai người cười cười nói nói với nhau mà không hề hay có một tên nào đó đứng ngoài cửa đang tức tối bực bội nhìn hai người bằng con mắt đầy sát khí.

---------------------------------------

-Này, tối nay anh muốn ăn món gì?

Nguyễn Anh Quân chẳng buồn suy nghĩ, trả lời đại một câu:

-Ăn gì bình thường thôi.

-Thế thì...trứng tráng? Trứng luộc? Trứng trần? Trứng chim cút?

-Trứng tráng.

-Thế còn canh? Canh ngao? Canh rau ngót? Canh rau dền?

-Canh ngao đi. Lười nhặt rau lắm!

-Thế muốn ăn cá, gà, bò hay lợn?

-Cá ngừ ngâm dầu.

Quân ngẫm nghĩ về vụ chiều nay. Sinh nhật gì mà chỉ mời có mỗi cô mà không mời cả cậu?! Rõ ràng là có âm mưu mờ ám!! Lũ chúng mày! Hãy đợi đấy!!

Đang bận bàn mưu tính kế thì cậu ngừng lại một chút, ngó ngó quanh không thấy cô đâu cả.

Bực mình. Cậu đi vào quầy sữa.

Quân vào đó, thấy Ngọc đứng cầm hai lon sữa bột trên tay ngắm nghía đủ kiểu.

-Anh thấy sữa bột loại nào ngon hơn?-cô quay sang hỏi người đang mặt nhăn mày nhó bên cạnh

-Có bao giờ uống sữa bột đâu mà để ý. Với lại vào đây để mua thức ăn chứ không phải để mua sữa. Chậc. Lớn rồi mà còn học đòi làm trẻ con.

-Ta không muốn già như ngươi.-cô chỉ tay vào cậu-Thế đã chọn xong món chưa?

-Xong hết rồi. Đi về thôi.

Ngọc ném luôn lon sữa vào giỏ hàng.

-Ahihihihi.-cô lấy tay che miệng cười khoái chí

Cậu hai tay chống nạnh, ánh mắt chán trường có vẻ rất mệt mỏi, không muốn phải nói nhiều.

-Bỏ ra đi.

-Có làm sao đâu mà.-Ngọc cười cười

-Thế đứa nào trả tiền?

-Đương nhiên là anh chứ còn ai nữa! Em để tiền ở nhà rồi. Đâu có lấy được mà trả.

-Thế thì lúc nào có tiền tự đi mà mua.

-Ê ê ê ê!! Ki vừa thôi. Mua đi mà.

Cô kéo tay áo cậu, ngước lên nhìn cậu với ánh mắt long lanh như sao sáng, cả gương mặt cũng đáng yêu như cún con. Lòng Quân như nở tung ra, phải cố gắng lắm mới giữ được cái mặt lạnh.

-Nhớ trả nợ đấy.-cậu lạnh lùng đáp

-Ừ! Hôm nay anh Quân đẹp trai quá cơ!

-Thôi đi. Nghe kinh lắm.

Cậu lắc đầu ngán ngẩm. Chả hiểu có đứa nào như con này không. Học sinh cấp hai mà còn đòi sữa bột. May là không đòi búp bê. Haizz...

----------------------------------------

Cậu ngồi trong phòng lập mưu tính kế để không cho mấy cái thằng khác cướp mất vợ tương lai của mình.

-Tự nhiên cấm đi thì lộ liễu quá, nhỡ làm con bé khó chịu thì sao... Ít nhất thì cũng phải lấy cớ gì đó để đi cùng.

Quân đập đầu thùm thụp vào gối.

-Đánh nhau với mười thằng còn dễ hơn làm cái chuyện này!

Hết cách, cậu đành phải nhắn tin cầu cứu sư phụ Mai.

Giới thiệu khái quát:
Tên: Đặng Thảo Mai
Giới tính: nữ
Quan hệ: bạn thân của Bảo Ngọc, sư phụ của Anh Quân
Người có khuôn mặt lạnh lùng, cao cao tại thượng, một trong những thành phần giỏi ngầm, thâm sâu khó lường, có sở thích đọc đam nhưng không có hứng thú với nam nhân?!

-"Kế hoạch của ta thế nào? :)))"

-"Quá tuyệt!! Đa tạ sư phụ. Công ơn này con sẽ trả."

-"Nhớ đấy nhé!"

Cậu ngồi trên giường cười nắc nẻ như thằng tâm thần trốn trại.

-Quân, ra đây chuẩn bị ăn đi.

Nguyễn Anh Quân vào bếp. Thấy con kia đang đứng loáy hoáy làm cái gì đó với cái tạp dề màu xanh xanh hình Hello Kitty.

Cậu bước đến chỗ cô, dòm dòm ngó ngó một lúc rồi hỏi:

-Đang làm món gì vậy?

-Khoai tây rán.-cô đáp

-Trông ngon quá nhỉ.

-Không phải là trông ngon mà là ngon.-Ngọc quay ra gắp cho Quân một miếng khoai-Sao? Có vừa không?

-Ừm, vừa đấy. Không ngờ mi mà cũng biết nấu ăn.

-Đương nhiên là phải biết rồi! Biết cả tẩm độc nữa nhá!-Ngọc cười gian-À, tắt hộ nồi canh rồi đổ canh ra bát đi.

Quân ngoan ngoãn nghe theo. Ngọc mang ra một đĩa khoai tây rán và đĩa trứng tráng.

-Ittadakimasu!

-Mi nấu canh ngon thật! Ăn không giống bình thường.

-Không giống bình thường là như thế nào?-cô nói bằng cái giọng không thể nào ngọt hơn

-Thì là ngon hơn bình thường.-cậu điềm nhiên đáp lại

-Mấy món này đâu có khó nuốt đến thế nhỉ.-Ngọc vừa ăn vừa nói

-Đâu có. Mấy món này ngon mà.-cậu nói

-Gớm. Không cần khen đểu. Không ngon thì nói thẳng ra.

-Không. Ngon lắm. Ngày mai Ngọc lại nấu cho anh ăn tiếp nhé.

-Ta công nhận là ta nấu ngon nhưng mà tại sao ta phải nấu cho nhà ngươi ăn cơ chứ?

-Thì ta sẽ trả tiền.

-Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi có tiền là có thể kêu ta làm hả? Ta cũng đâu có thiếu tiền. Hứ!!

-Hay vậy đi. Chúng ta quyết đấu một trận. Ai thắng thì được quyền sai bảo người kia làm gì cũng được...trong vòng bảy ngày.

-Sao nghe có vẻ mờ ám thế nhỉ. Ta không chấp nhận.

-Vậy nếu ngươi thua ta sẽ giúp nhà ngươi làm bài kiểm tra học kì sắp tới, nhưng ngươi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời ta trong bảy ngày. Còn ngươi thắng thì thích làm gì cũng được.-Quân vênh mặt lên thách thức

-Cũng được.-cô đáp

-Vậy mi muốn thi đấu gì? Mấy cái yêu cầu sức khỏe thì dẹp đi, cả mấy cái cần IQ cao nữa. Mi thua là cái chắc.

-Này!! Xúc phạm nó vừa vừa thôi nhé! Nãy giờ ta chịu hết nổi ngươi rồi!

-Vậy chơi Chiến dịch huyền thoại 1 vs 1.-cậu dơ điện thoại ra với vẻ thách thức

-Okie. Chấp tất.

----------------------------------------

Sau 2 phút 14 giây quyết đấu. Tỷ số nghiêng về phía "Quân đẹp trai" 4/3

Ngọc vẫn tiếp tục cắn răng nghiến lợi ném lựu nã đạn.

-Chết nè con!-cô bắn một phát bazooka vào tên đáng ghét trước mặt

Tỷ số bây giờ là bốn đều.

Cô tranh thủ ba giây ngắn ngủi để nạp đạn, hồi máu.

Cậu duỗi chân duỗi tay một lúc rồi cầm điện thoại lên chiến tiếp.

Cột máu của Ngọc bị sụt đi 1/3.

-Súng tỉa đó con.-cậu mỉm cười tự mãn

-Khẹch khẹch khẹch.-nó gầm gừ

Tiếng súng máy liên tục nã đạn xối xả. Nhưng quái lạ. Máu của cậu có mất đâu. Quân cười thầm cảm phục độ gà của cô.

Cột máu của cậu tụt xuống còn một nửa.

Là cậu bất cẩn không để ý có bình xăng ở gần. Cậu mất cảnh giác quá rồi.

Khẩu súng bắn tỉa Phượng Hoàng đã nạp xong đạn.

Cậu mỉm cười.

-Lũ các ngươi không thể cướp vợ của ta đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro