Một đêm tại Nữ trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Liên Hoa nằm ở gian bên ngoài của noãn các, đợi một lúc lâu, đèn nến phòng trong rốt cuộc bị thổi tắt. Qua một hồi không nghe thấy âm thanh, biết người bên trong đã ngủ say, y chậm rãi rời giường, đẩy cửa đi ra ngoài, tìm đến nơi nghỉ ngơi của Phương Tiểu Bảo.

Vừa đến nơi, Lý Liên Hoa trông thấy một nữ tử vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt đỏ bừng nấn ná trước cửa. Y bước lên bậc tam cấp, lễ độ mỉm cười: "Thanh Nhi cô nương, khuya như vậy rồi, vì sao còn đứng bên ngoài mà không vào phòng?"

Thanh Nhi nhìn y một cái, thái độ có chút dè chừng, "Sao ngươi lại đến đây?"

Lý Liên Hoa nói: "Tại hạ có hẹn với Phương thiếu hiệp cùng nhau ngắm trăng thưởng rượu. Xin hỏi cô nương y có trong phòng sao?"

Thanh Nhi ngập ngừng chưa đáp, Lý Liên Hoa hơi nghi hoặc, xoay người muốn gõ cửa. Thanh Nhi thấy vậy vội vàng ngăn lại hành động của y, gương mặt nàng quẫn bách đến đỏ bừng lên, tích tụ dũng khí một hồi mới mở miệng nói: "Ngươi... ngươi không thể vào! Phương Đa Bệnh trúng dược rồi! Trên bàn vốn dĩ để sẵn hai đĩa điểm tâm, ta ăn thì không sao, ai mà ngờ đến lượt hắn ăn... lập tức cả người nóng bừng, thần trí mơ màng, không điều khiển được thân thể. Ta... ta sợ quá... sau đó hắn đuổi ta ra ngoài, nói phải ở một mình..."

Lý Liên Hoa kinh ngạc, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng trấn an nàng: "Thanh Nhi cô nương, nàng trước tiên trở về nghỉ ngơi. Lý mỗ là y phu, chuyện ở đây để ta lo được rồi."

Thanh Nhi còn đôi phần lưỡng lự, nhưng trong phòng bỗng truyền đến âm thanh đổ vỡ và tiếng rên rỉ đau đớn của Phương Đa Bệnh, mặt nàng lập tức tái mét, vội chào hai tiếng rồi rời đi.

Lý Liên Hoa đợi người đi xa mới trở tay đẩy cửa phòng, đập vào mắt là cảnh Phương Tiểu Bảo ngồi bệt dưới đất, lưng tựa lên kháng, tay trái của hắn siết vào thành nắm đấm tròn vo, máu tí tách chảy ra từ rãnh tay. Lý Liên Hoa vội bước tới gỡ từng ngón tay của hắn, phát hiện thứ hắn đang cầm là một miếng sứ vỡ đã bị máu nhuộm đỏ, phía xa xa dưới chân bàn, xác của chiếc tách vỡ tan thành nhiều mảnh nằm chỏng trơ.

Lý Liên Hoa có chút bất lực, vừa tìm cách băng bó cho hắn vừa nói: "Ngươi sao lại làm bản thân ra nông nỗi này chứ?" Đoạn thấy tay đối phương vẫn kiên cường nắm chặt, không khỏi bực bội, "Phương Tiểu Bảo, thả lỏng tay!"

"Lý Liên Hoa...?" Phương Tiểu Bảo mơ màng duỗi tay, người này ngày thường thích giương nanh múa vuốt, hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời thế này, Lý Liên Hoa cũng luyến tiếc, không nỡ lại mắng hắn. Đôi mắt tròn vo của Phương Tiểu Bảo dần bị phủ đầy bởi tầng sương mỏng, gò má phiếm hồng vì dược lực, giống như thể thiếu niên nhà lành nhẫn nhịn chịu đựng uất ức, gặp được người bản thân tin tưởng, uất ức liền phải tràn ra, "Lý Liên Hoa... ta... ta khó chịu... ta ăn trúng thứ không tốt... ta khó chịu lắm... sao bây giờ huynh mới đến...?"

Lý Liên Hoa cuốn vải sạch quay bàn tay hắn, ngẩng đầu nói: "Ta không phải đến rồi sao? Nói đi, ngươi khó chịu chỗ nào?"

Phương Tiểu Bảo mở miệng, ngưng giây lát, lại lắc đầu, "Ta chịu được, nhưng huynh đừng bỏ đi."

Mồ hôi trên trán hắn lấm tấm, lúc nói chuyện còn liên tục gồng mình. Lý Liên Hoa túm cổ tay hắn bắt mạch, nhưng ngoài việc mạch tượng nhanh hơn bình thường đôi chút, ngoài ra không còn vấn đề gì. Lý Liên Hoa chau mày, ngẩng đầu muốn hỏi thứ điểm tâm hắn ăn phải đang để ở đâu, lọt vào mắt lại là giọt lệ trong suốt lăn xuống gò má Phương Tiểu Bảo.

"Ta không chết được, thật đấy, huynh đừng lo... ta... ta là trúng xuân dược..." Phương Tiểu Bảo thu về cánh tay bị y bắt mạch, gạt gạt nước mắt, sụt sịt nói.

"Xuân dược?" Lý Liên Hoa sững sờ, nói xong chính mình cũng có chút ngượng ngùng, y xoa mũi bảo rằng: "Nếu là xuân dược, ta ở đây cũng không giúp ích được gì, vẫn nên là..."

"Không! Huynh đừng đi!" Phương Tiểu Bảo bỗng hoảng lên, túm lấy vạt áo Lý Liên Hoa, nước mắt giàn giụa, mơ mơ hồ hồ nói: "Huynh đừng bỏ ta lại có được không? Lần nào ta cũng bị huynh bỏ lại, ngay cả trong giấc mơ ta cũng không giữ được huynh..."

Lý Liên Hoa đỡ lấy tay hắn: "Giấc mơ...? Phương Tiểu Bảo—"

"Lý Liên Hoa, huynh đừng bỏ lại ta, cảm giác bị người mình thích bỏ rơi thật sự rất tệ, rất tệ, ta không... không muốn trải qua nó thêm lần nào nữa..."

"Người mình thích..." Lý Liên Hoa vô thức muốn thu tay về, "Ngươi sao lại..."

Phương Tiểu Bảo lắc đầu nguầy nguậy, thấy y ngày càng dịch xa, hắn thậm chí rướn người tới ôm chầm lấy y. Đứa nhỏ này quàng tay ôm cổ y, áp mặt vào cần cổ y, khóc nức nở, dường như mấy lần tỉnh dậy, thấy bản thân bị bỏ lại một mình đơn độc đã trở thành nỗi sợ trong lòng Phương Tiểu Bảo. Hắn ôm Lý Liên Hoa chặt cứng, khóc oà lên như một đứa trẻ. Tim Lý Liên Hoa cũng làm bằng thịt, đương nhiên cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy tội lỗi.

Y vuốt nhẹ lưng Phương Tiểu Bảo, tay còn lại dịu dàng xoa đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, Phương Tiểu Bảo, ta không đi, không bỏ ngươi một mình."

Phương Tiểu Bảo dưới sự vỗ về này rốt cuộc không còn khóc nữa, nhưng âm thanh sụt sịt thút thít vẫn chưa thể lập tức ngưng, ngược lại còn thành điệu bộ nũng nịu.

"Ta thích huynh... Lý Liên Hoa, ta rất thích huynh... huynh có thích ta không?"

Động tác của Lý Liên Hoa bỗng khựng lại, y cúi đầu muốn xem biểu tình của đối phương, nhưng Phương Tiểu Bảo lại cật lực chôn mặt sâu vào hõm cổ y, giấu đi gương mặt vừa nóng vừa ẩm ướt của mình, y chỉ có thể thấy một bên vành tai đỏ ửng của thiếu niên. Hơn nữa y còn có dự cảm... nếu như câu trả lời này không vừa ý, Phương Tiểu Bảo rất có khả năng sẽ lại khóc oa oa.

"Ta..." Lý Liên Hoa suy nghĩ rất lung, "Ta à..."

"Trên đời này ngoại trừ sư phụ ra, huynh là người duy nhất khiến ta sùng bái. Mặc dù huynh vừa tuỳ ý, vừa xấu tính, võ công chả ra làm sao còn thích lừa người... nhưng huynh là người tốt, rất tốt, ta rất thích..." Phương Tiểu Bảo tiếp tục rủ rỉ, "Bao nhiêu lần ta hơn thua với huynh là bấy nhiêu lần ta muốn thổ lộ nhưng không dám. Lý Liên Hoa, nếu đây đã là một giấc mơ, huynh có thể nào nói với ta rằng huynh thích ta không? Lừa ta cũng được, dù sao ta bị huynh lừa đến quen rồi..."

Lý Liên Hoa có chút bất lực với đứa nhóc này. Nói thích y nhiều lắm, xoay mặt lại kể một loạt điểm xấu của y, nhưng bất luận thế nào, thái độ cũng là chân tình thực dạ, chứa đầy thành ý. Đối phương như vậy, bảo y làm sao nỡ ứng phó qua loa? Phương Tiểu Bảo là một thiếu niên tốt, chỗ nào cũng tốt, khảng khái tiêu dao, nghĩa hiệp hào phóng, tâm trong như nước, lòng sáng như gương, đổi lại là Lý Tương Di trước đây nhất định sẽ không từ chối kết giao với người này, cũng không ngoại trừ khả năng dấy lên tâm tư tình cảm với thiếu niên sạch sẽ đáng yêu như thế.

Đáng tiếc, y là Lý Liên Hoa.

Y là Lý Liên Hoa, thân mang trọng bệnh, độc dược đã khảm sâu vào tận xương tuỷ, may mắn mà nói, có lẽ còn sống được một năm.

Một năm sinh mệnh, y lấy tư cách gì đồng ý với Phương Tiểu Bảo đây? Không rời không bỏ, không để hắn tỉnh dậy cảm thấy cô độc một mình, chuyện này, y làm sao có thể thực hiện?

"Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa, huynh nói... huynh đáp ứng ta... tại sao huynh không nói? Lẽ nào ngay cả trong giấc mộng, cũng không thể thành toàn ta sao..."

Phương Tiểu Bảo ôm siết lấy người thương, khóc tê tâm liệt phế. Trái tim Lý Liên Hoa liền bị ngàn vạn đao thương cắt thành từng mảnh từng mảnh. Sau một hồi, y bỗng rũ mi, chớp mắt, phảng phất có giọt lệ ấm áp lăn dài trên má rơi trượt xuống hoà vào nước mắt đọng trên cằm thiếu niên. Lý Liên Hoa hít một hơi sâu, khẽ nghiêng đầu, ghé môi hôn lên tóc mai của Phương Tiểu Bảo, một nụ hôn đầy trân trọng, đầy nâng niu. Môi mềm dịu dàng nấn ná trên da thịt, vừa như thổ lộ vừa như an ủi. Phương Tiểu Bảo nhũn ra dưới nụ hôn dịu dàng đó, lại nghe Lý Liên Hoa nói:

"Tiểu Bảo, ta cũng thích ngươi."

"Từ nay về sau, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không bỏ lại ngươi thêm một lần nào nữa."

"Đừng khóc."

"Ta thích ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro