1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01. Sự thỏa hiệp có làm bạn hạnh phúc không?
Cô bạn S của tôi rất mê sườn xám, mỗi lần họp mặt lại thấy mặc một bộ sườn
xám khác nhau. Cô ấy bảo rằng, kiếp này giấc mộng lớn nhất chính là mở một
tiệm sườn xám, ngày ngày mặc sườn xám để đón khách. Chúng tôi đểu ủng hộ ý
tưởng ấy, cho rằng chắc chắn S sẽ kinh doanh tốt, bởi vì cô ấy yêu sườn xám đến
thế cơ mà. Dưới sự ủng hộ của chúng tôi, S quyết định bất chấp tất cả để mở
tiệm, đời này cô ấy chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi như vậy, không làm thì chẳng
mấy chốc mà già. Thế là S bắt đầu tìm kiếm địa điểm mở tiệm, nguồn nhập
hàng, bận tới tối tăm mặt mũi.
Tới khi họp mặt, chúng tôi hỏi bao giờ thì tiệm sườn xám khai trương, chắc chắn
sẽ tới ủng hộ. S đang chuyện trò vui vẻ, nghe chúng tôi hỏi vậy thì bỗng ủ rũ
chán nản, cô ấy than, không mở tiệm được, nói rồi thở dài buồn bã.
Chúng tôi vội hỏi, rốt cuộc cô ấy gặp khó khăn gì, nói ra xem chúng tôi có giúp
được không.
S do dự một thoáng rồi đáp, chồng cô ấy không đồng ý, cho rằng công việc hiện
tại của cô ấy vừa ổn định vừa vẻ vang, thu nhập cũng tốt, lại tiện chăm sóc cha
mẹ con cái. Nếu mở tiệm thì thời kỳ đầu, tiền vốn và thời gian bỏ ra cho nó sẽ
cực kỳ lớn, hơn nữa S lại chưa có kinh nghiệm kinh doanh, nên chồng cũngkhông tin tưởng năng lực của cô. Anh ta nghĩ ý tưởng này quá bốc đồng, còn bảo
thêm cha mẹ đôi bên cùng tạo áp lực. Cha mẹ cũng khuyên cô đừng liều lĩnh,
đang yên đang lành tự nhiên mở tiệm làm gì! Nếu tiệm làm ăn chẳng ra sao mà
tình cảm vợ chồng còn bị ảnh hưởng thì đúng là mất nhiều hơn được.
Dưới sự phản đối của tất cả mọi người, S do dự, dù rằng cô ấy rất yêu sườn xám,
dù rằng giấc mộng ấp ủ bao lâu nay là mở một tiệm sườn xám, nhưng cô cũng
đành từ bỏ ý tưởng này.
Chúng tôi đều thở dài, chẳng biết nói gì thêm, dù sao đó là cuộc đời của cô ấy, là
lựa chọn của cô ấy, chúng tôi nên tôn trọng thì hơn.
Trên đường về, S tự giễu: "Tớ tưởng tớ chỉ thỏa hiệp một lần, ai ngờ tớ lại thỏa
hiệp cả đời."
Tôi quen S đã rất nhiều năm, cô ấy vừa hiền lành vừa tốt tính, chẳng tranh chấp
với ai bao giờ, gặp chuyện gì cũng nghĩ cho người ta trước.
Khi học đại học, S muốn chọn học ngành Âm nhạc, nhưng trong mắt cha mẹ cô
ấy thì đó không phải một nghề tử tế, học cũng chẳng để làm gì. Họ buộc S phải
chọn học ngành Tài chính vì cô của S là giám đốc một chi nhánh ngân hàng. S
rất buồn nhưng cuối cùng vẫn vâng lời cha mẹ, chọn học ngành Tài chính mà cô
ấy chẳng hề yêu thích. Trong bốn năm đại học, tôi đã nghe S oán trách cha mẹ
không dưới một lần, nhưng cô ấy cũng không dám làm theo ý nguyện của chính
mình.
Sau khi tốt nghiệp, có hai chàng trai cùng theo đuổi S. Một người điều kiện gia
đình không được tốt lắm, nhưng rất yêu S, S cũng rất thích anh ta. Người còn lại
chính là người chồng hiện tại, điều kiện gia đình rất tốt, song S luôn cảm thấy
anh ra quá ích kỷ. Thế nhưng cha mẹ không ủng hộ lựa chọn của S, họ cho rằng
S không thể hạnh phúc nếu thiếu đi điều kiện cơ bản về vật chất tiền tài. Lần này
S không chịu nghe theo, cha mẹ S cực kỳ tức giận, bức ép S bằng nhiều phương
pháp khắc nghiệt hơn xưa, thậm chí còn tới tận công ty bạn trai S để gây sự. S
mau chóng thỏa hiệp chịu thua. Bạn trai S vừa rơi nước mắt vừa nói với cô ấy:
"Anh không quan tâm cha mẹ em đối xử với anh thế nào, chỉ cần được ở bên em
thì anh có thể chịu đựng tất cả." Nhưng S cũng không đủ dũng khí để chống lại
cha mẹ, hai người chia tay trong đau khổ. Sau đó S lấy người đàn ông mà cha
mẹ yêu cầu.
02. Không cần trở thành một cô gái được tất cả mọi người yêu quý
Tôi có một cô bạn thân rất tốt, tạm gọi cô ấy là Đương Đương nhé. Hồi mớiquen nhau, cô ấy vừa độc miệng vừa sắc sảo, chỉ cần biết tôi và ông xã cãi nhau
là cô ấy đã muốn cho tôi một bạt tai, rồi kéo tai tôi ra mà hét: "Buồn phiền vì
một người đàn ông, sao cậu kém cỏi thế hả, không thích thì lấy người khác chứ
sao!"
Ban đầu tôi cũng không chịu nổi, nhưng về sau thân hơn tôi mới quen dần với
cách biểu đạt mạnh bảo của cô ấy. Đến giờ thì tôi cực kỳ yêu quý Đương Đương.
Vì cô ấy sống quá phóng khoáng, luôn tràn đầy sức sống, có thể thẳng thắn cự
tuyệt một người, cũng có thể lạnh lùng đáp trả ác ý của kẻ khác, hoàn toàn sống
theo ý nguyện của mình. Song tôi cũng rất lo lắng, có lần tôi hỏi Đương Đương
rằng nếu sống tùy ý như vậy, không sợ đắc tội với người khác sao?
Đương Đương lườm tôi đầy khinh bỉ:" Thế cậu thấy tớ có thiếu bạn bè không?"
Tôi ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhận ra, cô ấy còn nhiều bạn bè hơn khối người, đầy
cô gái dịu dàng chu đáo hơn Đương Đương còn chẳng được yêu quý bằng cô ấy.
Hồi ấy Đương Đương còn chưa nghỉ việc, ở bộ phận của cô ấy có một cô gái tên
là Tiêu Lỵ vào làm. Tính tình của Tiêu Lỵ hoàn toàn tría ngược với Đương
Đương - Tiêu Lỵ vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, lại vừa tốt bụng. Lần đầu tôi tới
thăm Đương Đương, Tiêu Lỵ hết pha trà rồi lại lấy đồ ăn vặt cho tôi, có lúc
Đương Đương đi vệ sinh, Tiêu Lỵ sẽ ân cần trò chuyện với tôi, sợ tôi ở một
mình thì sẽ buồn chán, tới trưa cô ấy lại nhiệt tình gọi cơm cho tôi. Tôi thầm
cảm thán trong lòng, đúng là một cô gái hiền lành ấm áp!
Tôi cũng chẳng giấu giếm sự quý mến của tôi với Tiêu Lỵ, thẳng thắn hỏi
Đương Đương: "Cậu có thấy cô gái như vậy sẽ được rất nhiều người quý mến
không? Nếu là đàn ông thì nhất định tớ phải cưới cô ấy."
Ý ngầm ở đây là Đương Đương nên dịu dàng với tôi hơn, Đương Đương tức tối
lườm tôi một cái, rồi bảo trong bộ phận chẳng mấy ai thích Tiêu Lỵ. Câu trả lời
này khiến tôi rất hoang mang, một cô gái tốt bụng như thế, sao lại bị ghét được.
Buổi chiều tôi ngồi lướt web trong văn phòng Đương Đương, Tiêu Lỵ quay lại
từ phòng nghỉ, ôm theo một túi hoa quả, phát cho từng người trong phòng làm
việc. Nhưng cô ấy chỉ nhận được hai chữ cảm ơn lạnh lùng từ người khác, có
người còn chỉ ờ một tiếng, chỉ vào một chỗ nào đó trên bàn làm việc, ý bảo hãy
đặt ở đó, còn có người thẳng thắn nói không cần. Đi hết một vòng nhưng cô gái
này thậm chí không nhận được một câu cảm ơn chân thành. Cô ấy lẳng lặng về
vị trí của mình, bắt đầu xử lý công việc, bấy giờ có đồng nghiệp nhận được một
cuộc điện thoại, vội xách túi lên: "Tiêu Lỵ, tôi có việc phải ra ngoài một chút, côgiao thứ này cho phòng Tài chính giúp tôi nhé!"
Tiêu Lỵ lập tức nhiệt tình đồng ý, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm tốt, người kia cười rồi
cảm ơn, nhưng sao tôi nghe tiếng cảm ơn ất giả tạo vô cùng. Tiêu Lỵ ngừng giải
quyết việc của mình, vội vã mang văn kiện lên phòng Tài chính.
Hai tiếng sau, đồng nghiệp kia quay về, thuận miệng hỏi, Tiêu Lỵ liền nói cô ấy
đã giao văn kiện cho ai đó ở phòng Tài chính.
03. Người có nội tâm mạnh mẽ mới là người chiến thắng cuối cùng
H - bạn tôi là một phụ nữ của công việc, bình thường chúng tôi rất ít khi gặp
nhau. Đợt này tôi đi công tác ở thành phố của H nên quyết định tới thăm cô ấy
một chuyến.
Khi tới tòa nhà văn phòng nơi H làm việc, tôi phát hiện tầng hai tòa nhà đang
treo biển cho thuê. Tôi thoáng sửng sốt nhưng cũng không mấy bất ngờ, thầm
nghĩ: Cuối cùng cô ấy cũng thắng.
Văn phòng của H nằm ở tầng ba, khi tôi bước vào, cô ấy đang ngồi trước tường
kính của phòng làm việc, vừa uống cà phê, vừa thưởng thức dòng xe cộ đi lại
như mắc cửi bên ngoài. Tôi nghĩ giờ phút này chắc chắn cô ấy đang rất vui vẻ.
Tôi đưa tay chào: "Cuối cùng kẻ đó cũng thua rồi?
H mỉm cười đầy tự tin: "Chỉ là chuyện sớm muộn."
Ân oán tình cừu giữa H và bà chủ công ty ở tầng hai chắc chắn có thể viết thành
một bộ tiểu thuyết đấu đá thương trường.
H cũng không phải người thành phố này, cô ấy gây dựng tất cả với hai bàn tay
trắng. H là người rất có đầu óc kinh doanh, thương hiệu của cô ấy mau chóng trở
thành nhất nhì thành phố. Trong lúc cô ấy đang định mạnh tay mở rộng kinh
doanh thì một thương hiệu cùng đẳng cấp bỗng muốn cạnh tranh, đối phương
cũng giống cô ấy, là một "nữ cường nhân".
Chiến tranh giữa hai người phụ nữ không bao giờ có mùi thuốc súng, nhưng lại
là thứ tàn khốc nhất
Đầu tiên, đối phương chuyển trụ sở tới tầng dưới công ty của H, trang trí cực kỳ
phô trương. Cấp dưới của H ngày ngày nhìn họ làm vậy thì khá mất bình tĩnh, có
người còn nói với H: "Tổng giám đốc H, tôi nghĩ chúng ta nên làm một bảng
hiệu nổi bật hơn rồi đặt ở một nơi thật bắt mắt, để đánh tan nhuệ khí của bọn
họ."
H bác bỏ đề nghị này, lý do rất đơn giản, làm một bảng hiệu nổi bật hơn thì có
ích gì? Chỉ kích thích đối phương làm một bảng hiệu càng nổi bật hơn mà thôi,có khi cuối cùng ở tầng một chỉ có bảng hiệu của hai công ty này là nổi bật nhất,
người tinh ý liếc qua là biết hai công ty đang so bì hạ bệ nhau. Bởi vậy không
cần thiết phải tỏ ra chi li hẹp hòi như thế.
Một thời gian sau, đối phương trang hoàng xong, chính thức đi vào làm việc,
trận chiến giữa hai công ty chính thức mở màn. Đầu tiên, đối phương tăng lương
cho mọi nhân viên của họ, cao hơn lương công ty của H kha khá, hai công ty
một ở tầng trên một ở tầng dưới, vốn chẳng giấu nổi nhau chuyện gì, huống chi
đối phương còn chủ động để lộ cho phía H biết.
Trưởng phòng nhân sự công ty H không giữa nổi bình tĩnh, vội tới nói với H:
"Gần đây nhân viên đều đứng ngồi không yên, họ cho rằng, đều làm công việc
giống nhau mà nhân viên tầng dưới lại được trả lương cao hơn, hay là chúng ta
cũng tăng lương cho nhân viên?"
H vẫn bác bỏ đề nghị của trưởng phòng nhân sự. Cô ấy triệu tập toàn bộ nhân
viên trong công ty lại để mở họp, trong buổi họp, H nói: "Tôi biết gần đây mọi
người đều có ý kiến với vấn đề tiền lương, nhưng tôi muốn hỏi mọi người, tôi trả
lương cho mọi người có thấp không? Có xứng với công sức các bạn đã bỏ ra
không? Đúng là công ty tầng dưới đã tăng lương cho nhân viên, nhưng tăng hoặc
giảm lương một cách mù quáng đều không phải hành vi lý trí, bọn họ có thể
nhận số lương cao đó trong mấy tháng? Có ổn định không? Đương nhiên nếu
bạn thực sự thấy tiền lương thấp, công sức các bạn bỏ ra nhiều hơn lương tôi trả,
vậy bạn có thể tới gặp tôi, chỉ cần bạn có đầy đủ lý do thuyết phục được tôi, tôi
sẽ tăng lương cho bạn ngay lập tức."
Chương 4. Bạn đã lấy lòng họ quá sớm?
Một năm trước, tôi và ông xã cùng tới tham dự lễ cưới của vợ chồng Chương
Chương. Trong lễ cưới, cô ấy cười vô cùng ngọt ngào, tới giờ tôi vẫn chưa thể
quên được nụ cười đầy hạnh phúc ấy.
Một tháng sau, khi tôi đi dạo phố với bạn thân thì tình cờ gặp Chương Chương.
Trở thành một phụ nữ thực sự, cô ấy tươi tắn đầy sức sống, vui vẻ rủ chúng tôi
cùng đi ăn trưa.
Khi ngồi xuống, tôi thấy Chương Chương đặt bảy tám chiếc túi sang bên cạnh
thì ngạc nhiên hỏi: "Sao em mua nhiều thế?"
Chương Chương mở từng cái cho chúng tôi xem: "Cái này là cho cha mẹ chồng,
cái này là cho em chồng, cái này là cho cháu trai, cái này là cho ông xã."
Tôi thuận miệng hỏi: "Thế của em đâu?"
Chương Chương thoáng ngây người: "Hôm nay em không mua được gì cho
mình, để lần sau vậy."Bạn thân tôi mau miệng nói: "Em hào phóng với nhà chồng quá!"
Nghe vậy, Chương Chương cười đầy hạnh phúc: "Người một nhà cả mà, hơn
nữa họ cũng rất tốt với em, nên em cũng muốn làm vợ hiền dâu thảo, đối tốt với
họ."
Đương nhiên Chương Chương là nhân vật chính của bữa cơm này, chúng tôi
nghe cô ấy vui vẻ chia sẻ về cuộc sống hạnh phúc của mình sau khi kết hôn. Cô
ấy nói chồng cô ấy rất tốt với cô ấy, dịu dàng săn sóc, cha mẹ chồng cũng rất yêu
quý cô ấy. Hồi trước thường nghe người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là
khó xử nhất thiên hạ, lúc chưa kết hôn thì nghe mà kinh hồn bạt vía, ai ngờ sau
khi kết hôn cô ấy lại rất hòa hợp với mẹ chồng. Cha mẹ chồng hiền hoà, tốt tính,
bao dung. Mà họ hàng nhà chồng cũng rất tốt, ai cũng vui vẻ nhiệt tình, gần gũi
dễ thân, cô ấy thấy mình thật may mắn.
Chúng tôi cũng vui mừng trước hạnh phúc của Chương Chương, nhưng dù sao
tôi cũng không phải một cô bé mới mười tám tuổi, tôi sẽ không phán đoán cuộc
sống mấy chục năm sau chỉ qua một tháng từ khi kết hôn.
Chương Chương hào hứng chia sẻ với chúng tôi về những dự định trong tương
lai. Cô ấy nấu ăn rất ngon, ở thời đại này một cô gái sinh năm 80, 90 mà nấu ăn
ngon thì quả là hiếm thấy. Cha mẹ chồng biết cô ấy nấu ăn ngon thì vô cùng
mừng rỡ, nên cô dự định, về sau cuối tuần nào cũng sẽ dành ra một ngày để nấu
một bữa thịnh soạn, mời họ hàng nhà chồng tới thưởng thức. Khung cảnh mà
Chương Chương miêu tả cho chúng tôi là thế này: Sáng sớm cô ấy ra chợ mua
thật nhiều thức ăn tươi và hoa quả, đồ ăn vặt. Sau đó họ hàng bắt đầu tới chơi,
mọi người vừa ăn hoa quả, đồ ăn vặt, vừa trò chuyện vui vẻ. Thế rồi cô ấy bưng
từng món ăn ngon lên bàn cơm, mọi người thoải mái thưởng thức, rồi cùng khen
ngợi tán dương Chương Chương, cha mẹ chồng cũng thấy hãnh diện vì nhà mình
có một cô con dâu ngoan hiền đảm đang. Đại gia đình quây quần bên nhau, vừa
ấm áp vừa thân thương...
Nhìn Chương Chương trông mong như vậy, nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu
tôi lại như thế này: Chương Chương đi chợ từ sáng sớm, xách về túi lớn túi bé
nguyên liệu nấu ăn, mệt rã rời, nếu chồng cô ấy có thể đi mua cùng cô ấy thì có
khi sẽ khá hơn một chút. Thế rồi họ hàng vừa trò chuyện vừa ăn đồ ăn vặt trong
phòng khách, còn Chương Chương vật lộn trong bếp một mình. Đến giờ cơm,
cuối cùng cô ấy cũng làm xong một bàn đồ ăn, bê từng đĩa lên. Còn họ hàng thì
tụm năm tụm ba buôn chuyện, có lẽ chẳng ai nhớ đến việc khen ngợi Chương
Chương, dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy câu nói mang tính hình thức, họ
bận trò chuyện với nhau, e rằng cũng không có thời gian mà khen ngợi thật lòng.
Tới khi họ hàng ăn xong ra về, sẽ để lại vô vàn bát đũa cơm thừa canh cặn chocô ấy thu dọn. Ban đầu Chương Chương còn chịu khó làm, về sau đương nhiên
sẽ không muốn nữa, bởi sự cho đi luôn cần được khẳng định, song kết quả lại
quá khác dự đoán của bản thân. Nhưng những người kia đã quen với việc
Chương Chương vừa hào phóng vừa tốt tính lại giỏi giang, nếu đột ngột đổi thái
độ, đương nhiên bọn họ sẽ có ý kiến, sau lưng chắc chắn sẽ rỉ tai nhau: "Thấy
chưa, mới vài hôm đã lộ bản chất rồi, sao lại cưới loại con dâu như thế về nhà cơ
chứ?" Còn cha mẹ chồng vốn đã bất mãn với việc con dâu ngày càng "lười
biếng", nghe những lời này thì sự bất mãn càng tăng lên, trong khi Chương
Chương cũng tích đầy bụng oán hận, cũng muốn trút giận, thế là chiến tranh
bùng nổ như tự nhiên phải thế...
CHƯƠNG 5. Quan niệm khác biệt, đừng cố tranh cãi
Sẩm tối, khi tôi đang tản bộ ở vườn hoa của khu nhà thì có một bác gái nhiệt tình
tới trò chuyện với tôi, biết tôi còn chưa có con, bác bèn cầm tay tôi nói: "Con gái
à, nói thật cho bác nghe xem nào, sức khỏe cháu có vấn đề đúng không, bác
quen một thầy lang mát tay lắm, con dâu bác uống thuốc của thầy này mới sinh
được cho nhà bác một đứa cháu đấy, để bác về xem còn giữ đơn thuốc ông ấy kê
không, con chờ nhé!" Nói rồi bác ấy định về nhà tìm đơn thuốc cho tôi.
Tôi vội ngỏ ý sức khỏe của mình rất ổn, chẳng qua chưa làm xong công tác
chuẩn bị sinh con mà thôi.
Bác gái kia trách móc vỗ vỗ tay tôi: "Con gái ngốc à, việc quan trọng nhất của
phụ nữ là lấy chồng sinh con, hơn nữa nhất định phải sinh con trai, người sống ở
khu chúng ta đều không nghèo, đàn ông có tiền dễ sinh hư, nếu con không chịu
sinh, chồng con ra ngoài tìm người khác sinh thì con biết làm sao? Nghe bác đi,
sinh một đứa con trai, địa vị của con mới vững chắc, mà về già cũng có nơi
nương tựa, nếu không sau này ai chăm lo hương khói cho con!"
Tuy tôi thấy quan niệm của bác gái này rất cổ hủ, song thấy bác ấy sốt sắng như
vậy thì khá buồn cười, bèn làm bộ nói: "Ngộ nhỡ con sinh con gái thì sao ạ, vậy
chẳng phải anh ấy vẫn tìm người khác sinh con sao?"
Bác gái nọ nghe vậy liền nói: "Thế thì có sao? Chúng ta lại sinh tiếp, tới khi có
con trai mới thôi, con cũng không thể để cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng, bác
thấy con hợp nên mới nói thật với con đấy."
Tôi bèn cười cảm ơn và ngỏ ý sẽ nhớ kỹ lời của bác ấy, bác ấy lại dặn dò tôi một
lúc nữa rồi mới thả tôi ra về.
Về tới nhà thì ông xã tôi đã tan ca, tôi bèn cười mà kể cho anh ấy nghe chuyệnkhi nãy. Ông xã hỏi sao tôi không tranh luận với bác ấy, cho bác biết tư tưởng
của lớp trẻ bây giờ đã khác xưa rồi.
Nhưng tôi có cần làm vậy không? Tôi và bác gái ấy chỉ là hai người xa lạ, dù bác
ấy có quan niệm thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống thực tế của tôi,
cùng lắm là mỗi khi tình cờ gặp nhau trong khu nhà, tôi lại tiếp tục được
"khuyên bảo" mấy câu mà thôi, với tôi cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Dù sao thì nếu tranh luận, chắc chắn bác ấy sẽ không tán thành quan niệm của
tôi, cho rằng tôi "trứng khôn hơn vịt", sau đó tìm vô vàn ví dụ để dạy dỗ tôi; nếu
tôi không đồng tình thì bác ấy sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện, cuối cùng đôi bên
đều chẳng vui vẻ gì, tự nhiên lại bực mình vì một chuyện không đâu. Thế rồi ai
nấy lại tiếp tục giữ vững quan niệm sống của mình.
Mới đây thôi, cô bạn thân Đương Đương của tôi tổ chức một câu lạc bộ kín, mời
tôi cùng tham gia. Trong mười mấy người có người đã sinh con, có người chưa
sinh con. Không biết trò chuyện kiểu gì cuối cùng đề tài lại chuyển tới chuyện
con cái, người đã sinh con cho rằng: Trẻ con đáng yêu biết bao, tuy nuôi con rất
vất vả nhưng con cái là hy vọng và tương lai, nếu không có con cái thì về già
không nơi nương tựa, "đối ảnh thành tam nhân*", thật là thê lương! Ngầm ám
chỉ: Không biết mấy người các cô nghĩ thế nào, sao lại không muốn sinh con, tới
lúc già mấy cô mới thấy hối hận, nhưng lúc đó hối hận thì cũng muộn rồi, rồi
mấy cô sẽ phải hâm mộ bọn này cho xem! Còn người chưa sinh con thì lại cho
rằng: Nuôi con vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, làm gì cũng vướng bận, nuôi một
đứa con già ít nhất năm tuổi, huống chi nuôi nó lớn rồi, ngộ nhỡ nó lại là loại
phá gia chi tử, thế thì khổ muốn chết, còn nói gì tới hạnh phúc gia đình nữa, quả
thực là chết không nhắm mắt, có gì hay đâu mà hâm mộ!
06. Cô gái à, đừng có tư tưởng "chịu lấy"
Cô bạn tên Cao Khiết ở Nam Kinh của tôi luôn muốn lấy một người đẹp trai xuất
chúng, nhưng người tính không bằng trời tình, hai anh người yêu đẹp trai của cô
ấy cuối cùng đều là kẻ phụ bạc. Năm Cao Khiết ba mươi tuổi, có một người đàn
ông hơn cô tám tuổi, lại hơi xấu một chút theo đuổi cô ấy, hai người qua lại
khoảng hai năm thì bước vào "cung điện hôn nhân".
Sau khi kết hôn, chồng Cao Khiết rất yêu thương cô ấy, quan tâm săn sóc hết
mực, nhưng Cao Khiết cũng không cảm động, cô nghĩ tất cả đều là đương nhiên.
Cao Khiết nghĩ mình chịu lấy anh ấy đã là tốt lắm rồi, anh ấy phải đối xử với
mình như thế. Từ đó, Cao Khiết sống như bà hoàng, công việc của cô rất nhàn
nhã, tan ca về nhà thì ngồi ở phòng khách xem TV, chờ chồng về nấu cơm, ăn
xong lại lên mạng, tất cả mọi việc trong nhà đều do chồng cô ấy lo liệu. Nửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doc9218