31-41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe đâu về sau hai người này cũng kết hôn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn ra
sao thì không ai biết.
Có điều hôm trước, tôi lại gặp tình huống ngày ở một người bạn khác của mình.
Đương Đương là người độc miệng nhất trong số bạn thân của tôi, cô ấy không
chỉ độc miệng với người khác mà còn độc miệng với tôi, nhiều lúc muốn được
cô ấy an ủi vài câu nhưng cô ấy lại mắng tôi tới nỗi tim gan rỉ máu. Song cô ấy
rất hài hước vui tính, nên tôi vừa yêu vừa hận cô ấy.
Hôm trước, cô ấy hẹn tôi đi dạo phố dẫn theo một người bạn, người kia rất nhiệt
tình, xung phong đi mua nước cho chúng tôi, Đương Đương lắc đầu nhìn cô ấy "
Nô tính ăn sâu vào máu rồi"
Tôi lườm cô ấy, người ta tốt bụng đi mua nước mà cô ấy lại dám nói như vậy.
Đương Đương cao giọng đáp " Tớ đang lo lắng cho cô ấy đây, nếu giờ cô ấy sai
tớ đi mua nước thì tớ thấy mừng hơn đấy"
Sau đó, Đương Đương cho tôi biết ý định của mình. Người bạn này của Đương
Đương hoàn toàn không có tiếng nói trong nhà, quan hệ vợ chồng chẳng khác gì
quan hệ chủ tớ, cô ấy sẵn sàng phụ vụ mọi yêu cầu của chủ nhân, chỉ cần chủ
nhân cau mày cô ấy cũng vô cùng lo lắng, vắt óc nghĩ xem mình mắc lỗi gì, tìm
mọi cách ghi nhớ sở thích chủ nhân, đoán tâm tư chủ nhân. Nhưng "nông nô"
cũng mơ "khởi nghĩa", thấy người khác sống vui vẻ thoải mái, cô ấy cũng rất
hâm mộ, nghe nói chồng của hai chúng tôi rất chiều chuộng chúng tôi, bèn quyết
định tiếp xúc với những người như chúng tôi nhiều hơn.
Tôi nghe mà phát hoảng, tôi nghĩ mỗi người một cách sống, bắt chước mù quáng
có khi phản tác dụng.
Lúc chúng tôi đi mua sắm, cô ấy thích một chiếc váy ngó qua nhãn hiệu, cô ấy
đặt xuống, Đương Đương cần lên " Có đắt lắm đâu, mua đi"
Cô ấy do dự nói " Chồng tớ sẽ mắng tớ mất mà đồ bằng lụa cũng khó làm việc
nhà"
Đương Đương buồn phiền nói " Cậu quên cậu tới đây để làm gì à ? Cậu sợ anh
ta cái gì ? Có phải cậu không kiếm được tiền đâu, thích thì cứ mua, mua quần áophải mua liền tay, tới lúc cậu sáu mươi tuổi thì chẳng còn vóc dáng với da dẻ
như vậy bây giờ đâu"
Có lẽ vì bản tính của phụ nữ là yêu cái đẹp, cũng có thể vì Đương Đương nhiệt
tình cổ vũ, cô ấy không những mua chiếc váy mà còn mua kha khá thứ khác. Lúc
ra về, cô ấy tươi cười nói với chúng tôi "Lâu rồi tớ không vui vẻ thế này, tớ cũng
muốn đối xử tốt với bản thân như các cậu vậy"
Đương Đương khích lệ cô ấy " Thế là tốt đấy, đừng coi mình như hầu thế nữa"
Tôi nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô ấy, tưởng tượng tình cảnh khi cô ấy về
nhà. Nhưng vì bận rộn nên tôi quên mất chuyện này.
Một tuần sau, Đương Đương hẹn tôi ra ngoài, Đương Đương đột nhiên nhớ tới
người bạn kia, bèn gọi điện cho cô ấy muốn tới chơi cùng chúng tôi không.
Sau khi ngắt máy, Đương Đương rầu rĩ nói với tôi " Cô ấy nói không đi được,
cũng không muốn "khởi nghĩa" nữa, quần áo mua về lần trước bị chồng cô ấy cắt
nát cả rồi, hỏi cô ấy từng tuổi này còn định mặc cho ai xem"
Tôi ngạc nhiên " Quá đáng tới mức ấy cơ à ?"
Đương Đương nói thấm thía "Làm nữ nô lâu rồi, người ta đã sớm coi mình là nữ
nô, giờ tự nhiên đòi làm nữ hoàng, ai chịu chứ ? Nhưng nếu muốn làm nữ hoàng
thật thì cũng không ai ngăn nổi. Phụ nữ ấy mà! Địa vị ra sao là ở mình cả thôi"
Bởi vậy, một cô gái thông minh xác lập địa vị rõ ràng cho mình từ đầu, nếu
không sau này rất khó thay đổi. Chúng ta không cần làm nữ hoàng, nhưng cũng
đừng làm nữ nô, thỉnh thoảng chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng không
thể chịu khổ cả đời được, đúng không ? Chúng ta chỉ cần làm một cô gái nhỏ
được yêu thương là đủ rồi"
CHƯƠNG 15: Rồi chúng ta sẽ sống với cuộc đời tương xứng với năng lực
của mình TrươngĐịnh.VN - Share ebook,khóa học free
Cô bạn Gia Giai của tôi từng có một cuộc tình còn lãng mạn hơn cả tiểu thuyết
ngôn tình.
Đối phương là đại công tử của một tập đoàn nổi tiếng, tuy giàu có nhưng khônghề nông nổi, đến Gia Giai cũng tự cho mìn rằng đúng là "chó ngáp phải ruồi."
Câu chuyện của hai người cũng lãng mạn, ngày đó Gia Giai thực tập ở một
khách sạn, lúc đó khách hàng ra về mới phát hiện trên ghế có một tập tài liệu.
Theo quy định của khách sạn, cô ấy chỉ cần giữ nó cẩn thận, đợi khách hàng tới
lấy là được, nhưng Gia Giai lo người ta cần gấp, bèn mang đến địa chỉ ghi trên
văn kiện. Lúc đó người đón tiếp Gia Giai là một thư kí, khi Gia Giai trả văn kiện
xong đang định đi ra về thì đối phương bỗng gọi cô lại, nói rằng Tổng giám đốc
Lý muốn gặp cô ấy.
Thế là nhờ một lần làm việc tốt, Gia Gia có được một bạn trai trong mơ.
Lý công tử rất tốt với Gia Giai, gần như thõa mãn mọi giấc mộng của một thiếu
nữ về tình yêu.
Nhưng mấy tháng sau,cô ấy nghiêm túc nói rằng cô ấy muốn chia tay. Tôi còn
chưa nói gì thì Đương Đương đang ngồi sơn móng tay đã phát hoảng, đưa tay sờ
trán Gia Giai, muốn thử xem cô ấy có bị sốt hay không.
Trong mấy tháng này, Lý công tử đối tốt với Gia Giai thế nào chúng tôi đều biết
cả, dùng là nhân phẩm hay lễ nghĩ, Lý công tử đều cực kỳ xuất chúng.
Gia Giai cúi đầu nói " Tớ không xứng với anh ấy
Đương Đương nói với giọng kiên quyết " Xứng hay không cũng đã yêu mấy
tháng rồi, chỉ cần anh ấy đừng thấy cậu không xứng với anh ấy là được"
Gia Giai vội vàng giải thích vấn đề không phải ở Lý công tử.
Ban đầu, Gia Gia thấy mình như đang mơ, hạnh phúc không thể tả nổi. Mỗi ngày
cô lại gặp một chân trời mới, hưởng thụ mọi thứ chưa từng mơ tới. Nhưng rồi cô
lại thấy mình tựa như một con chim nhỏ rụt rè. Khi mặc trên người bộ lễ phục xa
xỉ mà Lý công tử mua tặng, xuất hiện trong dạ tiệc với dáng vẻ lộng lẫy, cô ấy
cũng từng say mê, cũng từng thầm nhắc nhở bản thân " nhất định phải nắm chắc
cuộc sống như vậy". Nhưng chẳng mấy chốc Gia Giai đã thấy mình không chịu
nổi, khi người khác vui vẻ nâng ly, cô thấy mình không thể hòa hợp với họ, bối
rối bắt chước họ, chỉ cần người ta liếc mình thôi, cô cũng cảm thấy như họ đang
cười nhạo mình. Khi người ta trò chuyện với nhau về rượu đỏ Pháp, về thời
trang châu Âu, Gia Giai thấy mình không thể nói một câu. Lý công tử hi vọngGia Giai có thể hòa hợp vào thế giới của anh ấy, Gia Gia cũng muốn làm anh vui
lòng, nhưng hai người sống ở trong hai thế giới khác biệt đã hai mươi năm, dù
trước khi dự tiệc Gia Giai cũng học bù rồi, nhưng thi thoảng vẫn làm trò cười
cho người khác. Sau đó, mỗi lần dự tiệc như vậy, Gia Giai cũng chỉ mong tất cả
mau kết thúc.
Lý công tử cũng rất quan tâm Gia Giai còn mời thầy dạy cô ấy, tiếng Pháp, tiếng
Anh, lễ nghi, âm nhạc.... Thấy anh ấy hết lòng hết dạ như vậy, Gia Gia cũng
chăm chỉ học, nhưng cô ấy ngày càng không vui, nghĩ cả đời đều phải gò bó như
vậy, cô ấy thấy vô cùng sợ hãi.
Sự khác biệt giữa Gia Giai và Lý công tử cũng dần lộ ra, Gia Giai thích ăn hàng
quán ven đường, còn Lý công tử lại nghĩ rằng những thức ấy vừa mất vệ sinh
vừa không an toàn, làm sao nuốt nổi ? Thỉnh thoảng anh ấy cũng gắng gượng
đưa Gia Giai đi ăn, nhưng không bao giờ động vào những thứ đó cũng thường
nhắc Gia Giai sau này không nên tới những chỗ như vậy. Trong khoảng khắc đó,
Gia Gia bỗng nhận ra hai người quả thực ở hai thế giới khác nhau, cô ấy không
đủ sức để hòa mình vào thế giới của anh ấy, cũng không đủ sức để anh ấy bước
vào thế giới của mình, nếu cố chấp leo lên cuộc sống của anh ấy thì cũng không
có kết cuộc tốt đẹp.
Sau khi chia tay, Lý công tử từng tìm tới Gia Giai nhưng cô ấy không chịu gặp.
Tôi hỏi cô ấy "Không lưu luyến sao ?"
Gia Giai nhìn bụi hoa dâm bụt ngoài của sổ, vẻ mặt nuối tiếc mà mơ màng "Lưu
luyến, lưu luyến lắm chứ, nhưng tớ biết tớ không xứng với người đàn ông như
vậy, ngoài buông tay thì tớ đâu còn lựa chọn nào khác, nếu không tất cả sẽ trở
thành bi kịch cho cả hai"
Đúng vậy, Gia Gia chỉ có bằng đại học, tiếng Anh bập bõm chứ đừng nói là tiếng
Pháp, tiếng Đức. Cho tới bây giờ, cô ấy còn chưa phân biệt được hai bản nhạc
của A Comme Amour và Mariage D'Amour. Với cô ấy thì trứng cá muối và nấm
cục truffle là những món khó ăn nhất. Lý công tử đã quen với cuộc sống ấy,
nhưng Gia Giai cảm thấy nó quá khổ sở.
Tôi rất khâm phục sự tỉnh táo ấy nhưng cũng nuối tiếc " Cậu thấy cậu không thể
theo kịp cuộc sống của anh ấy, nhưng anh ấy đã sẵn sàng chiều theo cuộc sống
của cậu"
Gia Giai cười khổ " Không ích gì đâu, tớ cũng chấp nhận sống theo cuộc sốngcủa anh ấy, nhưng tớ không làm được, anh ấy cũng không thể làm được, huống
chi anh ấy đã vốn sống như vậy, sao tớ có thể ích kỉ kéo anh ấy xuống bằng tớ cơ
chứ ?"
Gia Giai vừa ôm tôi vừa khóc nức nở, từ đó cô ấy đành chôn sâu tình cảm này
vào lòng. Một năm sau, cô ấy quen được một bạn trai bình thường, sống những
ngày đơn giản, mà bình thường nhiều người nuối tiếc thay cho Gia Giai, nhưng
Gia Gia nghĩ người đàn ông như vậy mới phù hợp với mình.
Mấy năm sau, lại tới mùa hoa dâm bụt nở, Gia Giai mới lại nhắc đến chuyện tình
năm xưa, cô ấy nói " Tuy thỉnh thoảng thích một bộ quần áo rồi chợt nhận ra
mình không đủ tiền mua, tớ sẽ nhớ lại khoảng thời gian ấy, nhưng tớ phải thừa
nhận rằng dù có nỗ lực tớ mấy tớ cũng không thể vươn tới một cuộc sống như
vậy. Có lẽ người khác sẽ nghĩ tớ không đủ cố gắng, nhưng tớ biết, không phải ai
cũng có tài năng siêu việt, năng lực của tớ có hạn, tớ chỉ có thể sống một cuộc
đời tương xứng với năng lực của mình. Dù có mơ mộng hão huyền thì sớm
muộn gì tớ cũng bị ném về thực tại mà thôi"
Từ bỏ một người bạn trai như Lý công tử, rất nhiều người đều thầm cảm thấy
Gia Giai thật ngu ngốc, nhưng giờ phút này tôi cảm thấy Gia Giai thông minh
hơn tất cả chúng tôi. Cô ấy có thể thản nhiên đối mặt với khuyết điểm của bản
thân, thừa nhận mình không đủ điều kiện để xứng đôi với duyên phận trời cao
ban tặng, cô ấy chấp nhận hạ thấp tiêu chuẩn xuống trình độ mà mình có thể nắm
bắt được, điều đó vừa quyết đoán vừa thông tuệ.
Thế gian này có quá nhiều người- kể cả tôi- quá ảo tưởng về bản thân, nếu đứng
ở vị trí của Gia Gia, liệu tôi có dũng khí để từ chối một cuộc sống không tương
xứng với mình hay không ? Tôi nghĩ chưa chắc mình đã nhìn xa trông rộng như
vậy, ít nhất thì ở những năm hau mươi mấy tuổi, tôi không thể, rất có khả năng
tôi sẽ không muốn buông tay, mà dốc sức lực để thử một lần.
Phần lớn nỗi đau trong đời đều đến từ việc mộng tưởng không tương xứng với
năng lực. Hầu hết mọi sự chế giễu cũng bắt nguồn từ nguyện vọng không tương
xứng với khả năng. Nhiều cô gái than thở với tôi, cô ấy muốn lấy một người đàn
ông thế này thế kia, nhưng mọi người lại khuyên cô ấy nên nhìn thẳng vào thực
tế, kể cả cha mẹ cô ấy cũng nghĩ cô ấy đang hoang tưởng, nhưng muốn lấy một
người đàn ông xuất chúng thì có gì là sai?
Tôi nghĩ, nếu hôn nay Phạm Băng Băng nói cô ấy muốn lấy một người xuất sắc,thì người khác không những không chế giễu mà còn hâm mộ người đàn ông mà
cô ấy muốn lấy! Nói thẳng ra là, vấn đề chỉ nằm ở việc năng lực có tương xứng
với nguyện vọng hay không. Nếu tương xứng thì đó là vấn đề lựa chọn, nếu
không tương xứng vậy đó là vấn đề về sự ảo tưởng.
Bởi thế, mỗi khi có người hỏi tôi chuyện này, tôi luôn trả lời như sau "Dù bạn
muốn sống thế nào thì đó cũng là nguyện vọng của bạn, nhưng khi bạn có
nguyện vọng, nguyện vọng cũng sẽ đề ra yêu cầu với bạn, bạn có thể tỉnh táo
phân tích xem, chính mình có đủ năng lực để phù hợp với các yêu cầu đó không,
sau đó bạn sẽ nhận được đáp án."
Trong cuộc sống của tôi, tôi cũng rất nhiều nguyện vọng, thậm chí có nguyện
vọng giống như một giấc mộng hão huyền. Ví dụ như ngày bé tôi muốn đóng vai
nữ hiệp hành tẩu giang hồ cuối cùng quy ẩn nơi rừng núi với người mình yêu.
Nhưng tôi biết, đấy chỉ là ảo tưởng mà thôi, tôi vừa không có nhan sắc xinh đẹp
khó quên lại vừa không có diễn xuất xuất chúng, chỉ có thể đứng ngoài màn ảnh
mà ngắm người ta thôi.
Từng có một cô bé khá ưa nhìn than thở với tôi " Những người không xinh đẹp
bằng em lại lấy được chồng tốt hơn em, mà tới giờ em vẫn không tìm được ai
làm em hài lòng quá đáng hơn là thu nhập của họ cũng cao hơn em, ông trời thật
không công bằng"
Vốn liếng của một người không chỉ là nhan sắc, mà còn nằm ở rất nhiều phương
diện khác, nếu chỉ nhìn thấy ưa điểm của chính mình, mà không nhìn thấy sở
trường của người khác thì thật là đáng thương.
Mẹ tôi có một bà bạn gần sáu mươi tuổi rồi, bà ấy chán ghét chồng mình gần
như cả cuộc đời. Hóa ra thời trẻ bọn họ cùng sống ở một thị trấn, ban đầu họ đều
giống nhau, nhưng sau thập niên 80, sự cân bằng này bị phá vỡ, có người xuống
biển kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, có người nhận thầu công trường rồi
cũng trở nên giàu có. Thấy các bà chị ai nấy đều phất lên, bà ấy vô cùng bực bội,
luôn cho rằng mình lấy lầm người.
Nhưng tôi biết, bà ấy không lấy nhầm người đâu, bởi dù bà ấy lấy bà nhiêu
chồng, thì cuộc sống của bà ấy cũng chẳng khác hiện tại là bao. Bà ấy thấy chị
em phất lên nhưng không nhận ra khi chồng người ta thấy bại, người ta ở bên
cạnh an ủi chồng, cùng chồng vượt qua khó khăn, còn bà ấy thì suốt ngày sỉ
nhục chửi rủa chồng mình. Bà ấy đòi hỏi như các chị em, nhưng không làm được
như các chị em.Thừa nhận bản thân thua kém là một việc vô cùng khó khăn. Ai cũng muốn cuộc
sống của mình thoải mái sung sướng không ai thích khổ sở vất vả. Nhưng có một
phương pháp dễ áp dụng, ấy là ánh chừng nào năng lực bản thân có đủ để đạt
được nguyện vọng của mình hay không. Khi phát hiện ra năng lực không tương
xứng với nguyện vọng, có thể tỉnh táo khách quan mà ý thức được bản ngã- đó
là đẳng cấp mới của trí tuệ.
Mỗi chúng ta cuối cùng sẽ sống một cuộc đời tương xứng với năng lực của
mình.
CHƯƠNG 16: Bạn thân yêu ơi, bạn không thể chiếm mọi chuyện tốt nhất
trên đời
Trong buổi họp mặt bạn bè, mọi người vui vẻ trò chuyện, chỉ có N rầu rĩ ngồi
một mình, mọi người bèn ân cần hỏi cô ấy gặp vấn đề gì.
N nói, công ty của cô ấy đang thành lập một bộ phận mới, lãnh đạo có ý định
chuyển cô ấy tới phụ trách, họ đã đề xuất cô ấy rồi, bộ phận mới được thành lập
để bắt kị0 xu hướng thương mại điện tử, tương lai khá khả quan, hơn nữa lương
cũng được tăng lên khá nhiều.
Sau khi N kể xong, tôi thấy đây là một cơ hội hiếm có, nếu làm tốt có thể mở ra
một chân trời mới ở công ty, chắc chắn trong hai năm tới cô ấy sẽ được thăng
chức thành giám đốc bộ phận. Quan trọng hơn là N từng nói với tôi không chỉ
một lần rằng cô ấy rất muốn có cơ hội để phát triển sự nghiệp.
Ai cũng tỏ vẻ khó hiểu, vì cơ hội tốt như thế đương nhiên không thể để vuột mất
rồi!
N băn khoăn nói với chúng tôi về nỗi lo âu của mình. Bộ phận mới đúng là có
sức hút, nhưng vì mới thành lập có rất nhiều nghiệp vụ cần mở rộng, lãnh đạo
nói rõ vị trí mới yêu cầu phải đi công tác thường xuyên, nên muốn N suy nghĩ
thật kĩ rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn.
N muốn nắm chắc trong tay cơ hội này, nhưng lại sợ thường xuyên đi công tác sẽ
rất mệt mỏi, bèn về nhà hỏi ý kiến gia đình. Nhưng cô không nhận được sự ủng
hổ, chồng cô ấy sợ cô ấy thường xuyên đi công tác thì không thể chăm lo cho gia
đình, con họ mới học tiểu học thôi, đang ở thời kì rất quan trọng. Còn con cô ấy
càng phản đối mạnh mẽ hơn. Nó không muốn mẹ thường xuyên vắng nhà, bởi
như vậy thì không có ai tắm rửa và kiểm tra bài tập cho nó. Nhúng năm ngoái vì
muốn cho con được học ở ngôi trường tốt nhất, nên vợ chồng đã dốc toàn bộ vốnliếng để mua một ngôi nhà gần trường học (*) tới nay vẫn còn nợ rất nhiều tiền.
Nếu chuyển tớ bộ phận mới thì có thể giảm gánh nặng sinh hoạt, mỗi lựa chọn
đều có mặt lợi và hại, bởi vậy N mới không biết nên lựa chọn thế nào.
"Vậy cậu cứ nghĩ kĩ đi!" Người trưởng thành biết nên dừng lại ở đâu, biết cách
kiềm chế, biết rằng không nên tham dự vào lựa chọn của người khác, dù trong
lòng có rất nhiều đề nghị nhưng chúng tôi lựa chọn im lặng.
N đưa mắt nhìn tôi, tôi chỉ nói " Hãy tôn trọng lựa chọn của cậu, dù cậu lựa chọn
thế nào tớ cũng ủng hộ cậu"
Chuyện này làm tôi rất khó xử, nếu tôi đề nghị N chọn chuyển bộ phận, chắc
chắn sẽ đối đầu với chồng và con cô ấy, ngộ nhỡ gia đình cô ấy xảy ra vấn đề thì
chúng tôi không thể làm bạn được nữa, còn nếu tôi đề nghị N tiếp tục sống như
hiện tại, vậy tôi không thể giúp cô ấy giảm bớt gánh nặng sinh hoạt, càng không
thể vỗ về tâm trạng đang xao động của cô ấy. Vì vậy tôi quyết định im lặng.
Xã hội ngày nay yêu cầu cao về phụ nữ hơn bất kì thời đại nào. Ở cổ đại, một cô
gái chỉ cần chăm chồng chăm con, lo việc nhà là đã hoàn thành bổn phận của
mình. Nhưng thời hiện đại thì như vậy chưa đủ, phụ nữ vừa phải chăm chồng
chăm con, lo việc nhà vừa phải gánh vác trách nhiệm xây dựng gia đình, không
hoàn thành tốt việc nào cũng bị chỉ trích.
Bởi vậy tôi hiểu tại sao N lại băn khoăn, nhưng là một người trưởng thành, trước
tiên chúng ta phải biết lựa chọn, thế gian này không có chuyện gì vẹn cả đôi
đường, nếu có được thì ắt phải trả giá và hi sinh. Nếu chọn phát triển sự nghiệp
ắt phải đối mặt với nỗi lo gia đình. Xã hội không mấy khoan dung với nữ cường
nhân. Dù một phụ nữ có sự nghiệp thành công tới đâu, song nếu không chăm lo
gia đình thì cha mẹ chồng, chồng, con, thậm chí những người không liên quan
đến cô ấy- đều sẽ chỉ trích cô ấy không làm tròn trách nhiệm, thậm chí dù sự
nghiệp của cô ấy có thành tựu rực rỡ, nhưng nếu cô ấy có hôn nhân thất bại thì
thành công của cô ấy không còn giá trị gì nữa, cô ất sẽ phải gánh chịu sự chỉ
trích từ cả đàn ông và phụ nữ.
Còn nếu phụ nữ lựa chọn một dạ chăm sóc cho gia đình, cũng sẽ gặp rất nhiều
rủi ro. Ngoài việc sau này có thể không có tiếng nói chung với chồng, dẫn đến
gia đình rạn nứt,thì cô ấy có khó thể thích nghi với xã hội và không còn năng lực
mưu sinh, đó là vấn đề lớn cần suy ngẫm. Rất nhiều phụ nữ vì gia đình mà nghỉ
việc, hoặc chuyển tới những chức vụ nhàn nhã hơn. Họ giải quyết mọi chuyệntrong nhà đâu ra đó, nhưng thường không được tôn trọng, bởi trong mắt người
khác đó là một công việc tần phào, chồng không nhận ra cô ấy đã vất vả thế nào,
còn con cái thì chê cô ấy lắm lời. Đôi lúc cô ấy cũng sẽ hối hận, vì ngày xưa lại
từ bỏ một cơ hội tốt như vậy chứ ? Nhưng bạn thân yêu ơi, dù xã hội này có bất công tới đâu, có đối xử vô lý với
phụ nữ tới đâu thì chúng ta vẫn phải chọn một hướng đi cho cuộc sống phải
không ? Khi trở ngại ập tới thì mọi băn khoăn lo lắng đều không có ích gì, chúng
ta buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề và cố gắng đưa ra cách giải quyết phù hợp.
Giống như N, nếu cô ấy chọn chuyển bộ phận, cô ấy có thể vừa làm tốt công
việc vừa cố gắng trao đổi với chồng và con để họ hiểu và giúp đỡ cô ấy. Nếu cô
ấy đã làm mọi đều mà họ vẫn không thể thông cảm chi sự lựa chọn này, vậy cô
ấy nên chấp nhận kết quả đó, hoặc là từ bỏ cơ hội. Nhưng nếu chọn không
chuyển bộ phận, vậy cô ấy sẽ phải tiếp tục gánh chịu áp lực từ việc trả nợ tiền
nhà, dù tạm thời chồng con đều hài lòng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ phải đối mặt
với những nỗi lo chực chờ trong tương lai và nội tâm xao động của mịn. Lựa
chọn nào của có mặt lợi và mặt hại, rất nhiều người thầm cảm thán : Sao không
gộp hai lựa chọn thành một ? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, thế gian kiếm
đâu ra chuyện vẹn cả đôi đường như thế, chúng ta phải liên tục gánh vác, liên tục
trưởng thành, trong quá trình này chúng ta sẽ đánh mất, sẽ phải bỏ lại rất nhiều
thứ, đó là con đường mà mọi người trưởng thành đều phải đi qua.
Có lẽ sẽ có phụ nữ cân bằng được hai yếu tố gia đình và sự nghiệp, nhưng đâu ai
biết cô ấy phải nỗ lực hơn người khác bao nhiêu lần ?
Hai ngày trước, có một người tớ gặp tôi bàn về việc hợp tác. Cô ấy là dân văn
phòng, thấy tôi kinh doanh ngọc bích rất phát đạt nên cô ấy cũng muốn thử,
nhưng vì yêu cầu kiến thức chuyên nghiệp và trình độ kiểm nghiệm ngọc bích
quá cao nên không thể tự đi chọn hàng được. Phương án hợp tác của cô ấy như
sau: Cô ấy lấy hàng từ chỗ chúng tôi, mang về tiêu thụ, nếu bán được thì cô ấy
sẽ chia thêm một tỷ lợi nhuận nhất định cho tôi, dựa trên số vốn trước đó. Còn
nếu không bán được, cô ấy sẽ đổi một số hàng khác để mang về tiêu thụ tiếp.
Tôi từ chối đề nghị này một cách uyển chuyển nhưng rất kiên quyết. Thấy cô ấy
tỏ ra khó tin " Cậu có thêm một người bám hàng giúp, có tổn thất gì đâu?"
Tôi mỉm cười cũng không nói cho cô ấy biết, bởi vì cô ấy lấy đi một số hàng
hóa, nên tôi sẽ phải tốn thêm cả triệu tệ để có hàng bàn bán cũng không nói với
cô ấy rằng làm vậy thì tôi chẳng cần hợp tác với cô ấy, tôi thà tuyển một nhân
viên sale còn hơn.
Nhưng lí do thực sự khiến tôi từ chối đề nghị là bởi tôi viết, một người chỉ muốn
hưởng lợi mà không đối mặt với nguy hiểm thì nhất định không phải đối tác tổ,còn tôi không phải thánh nhân mà đi gánh chịu nguy hiểm thay người khác. Bên
cạnh đó, trong tình huống nguy hiểm, sự nỗ lực và nhiệt huyết của một người
chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Thực ra trong xã hội này rất công bằng, bạn muốn thành tựu lớn bao nhiêu, bạn
phải đối mặt với nguy hiểm và áp lực lớn nhường nào, bạn sẽ nhận được thành
tựu lớn nhường ấy. Trên đời này không có "con cưng" Thượng đế, bạn không thể
chiếm hết mọi thứ tốt về mình được đâu.
CHƯƠNG 17: Thứ mà bạn cho là "lương thiện" thực ra là sự " độc ác"
kinh khủng nhất
Hôm qua, khi mẹ tôi gọi điện cho tôi, bà có kể một chuyện. Ở gần nhà bà có xảy
ra một vụ giết người, nạn nhân là một người phụ nữ gần sáu mươi tuổi, bị hung
thủ quăng xác xuống sông. Một người đi câu phát hiện ra vội báo cảnh sát. Ở
vùng quê nhỏ xuất hiện một chuyện như vậy thực sự gây chấn động, danh tính
nạn nhân mau chóng được tra xét, khi còn sống nạn nhân là công nhân vệ sinh,
mấy năm trước chồng qua đời do tai nạn, chỉ có một cậu con trai duy nhất đã lập
gia đình và sinh hai con. Lúc còn sống nạn nhân rất tốt bụng và hiền hòa, chưa
từng gây gỗ mâu thuẫn với ai, chăm chỉ làm lụng, thu nhập hàng tháng không
cao nhưng sống rất tiết kiệm và yên phận, thỉnh thoảng cũng gửi tiền giúp đỡ gia
đình con trai. Một người phụ nữ khắc khổ là thế, chẳng ganh đua với đời, rốt
cuộc ai đã giết bà ấy ? Là vì báo thù hay giết nhầm ?
Cảnh sát địa phương lập tức triển khai việc điều tra, anh trai nạn nhân nói em gái
mình sống rất đơn giản, chắc chắn không gây thù với ai, con trai duy nhất cũng
nói khoảng mấy ngày không gặp mẹ, ngờ đâu mẹ đã bị người ta sát hại.
Vụ án mau chóng được đưa ra ánh sáng, kết quả khiến nhiều người kinh hạ, qua
chứng cứ của cảnh sát, hung thủ là con trai duy nhất của nạn nhân, hệ thống
camera theo dõi đã quay lại toàn bộ quá trình hắn ta quăng xác mẹ mình xuống
sông.
Chứng cứ rành rành trước mắt nên hung thủ không thể chối cãi. Người ta không
khỏi thắc mắc rốt cuộc là vì sao hung thủ lại ra tay sát hại người mẹ ruột thịt của
hắn?
Bí ẩn mau chóng bị vạch trần, người mẹ này chỉ có một cậu con trai, tuy thu
nhập của bà ấy không nhiều nhưng luôn sống kham khổ tiết kiệm để gửi tiền trợ
cấp chi con quanh năm. Cách đây không lâu, cậu ra đòi bà ấy bảy ngàn tệ, bà ấy
không có nhiều tiền như vậy, nên đành vay mượn họ hàng đồng nghiệp để cho
con trai. Mấy bữa trước, cậu ta lại đòi bà ấy tám ngàn tệ, lần nay bà không đáp
ứng yêu cầu của hắn ta nữa. Thế là trong cơn nóng giận, hắn đã đâm mẹ mình
mấy nhát dao, rồi quăng xác xuống sông, sau đó tiếp tục sống một cách thản
nhiên, hoàn toàn không có điểm gì bất thường.
Sau khi vụ án bị vạch trần, cả vùng quê nhỏ đều mắng chửi đứa con này là đò
cạn tàu ráo máng, vô lương tâm, không bằng súc vật, nên bị băm ra hàng trăm
mảnh. Mẹ tôi cũng nói qua điện thoại với tôi "Đúng là đồ vô nhân tính, đến mẹ
ruột của nó mà nó còn giết được, trời không tha cho nó đâu"
Tôi rất thương cảm với người mẹ đã khuất, cũng cực kì căm ghét đứa con trai đã
sát hại mẹ mình. Nhưng trước hết bất kì sự việc nào, chúng ta đều nên xem xét
từ nhiều góc độ.
Xung quanh chúng ta có rất nhiều người như thế. Họ sống rất lương thiện, sống
cần kiệm cả đời, chưa bao giờ làm việc trái lương tâm, khi được người khác xin
giúp đỡ họ sẽ dốc hết sức lực ra để hỗ trợ, vì con cái mà chấp nhận hi sinh cuộc
đời của mình. Dù hành vi của con họ cực kì quá đáng, khiến họ thương tâm hết
lần này đến lần khác, nhưng khi con cái đưa ra yêu cầu, cho dù là vượt quá năng
lực của họ, họ cũng sẽ cố gắng hết sức để làm chúng hài lòng. Khi có người nhắc
họ không nên làm vậy, họ sẽ trả lời với hình tượng một người mẹ thương con hết
mực " Dù sao cũng là máu mủ ruột rà! Không thể khoanh tay đứng nhìn được"
Xung quanh chúng ta có rất nhiều người như sau : Năng lực của họ rất khá, là trụ
cột gia đình, thường được mọi người trong nhà ỷ lại, đôi lúc họ sẽ phải đối mặt
với rất nhiều yêu cầu rất quá đáng, thực lòng bọn họ cũng rất căm ghét chúng vì
tình thân, vì danh tiếng, vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, họ vẫn sẽ chấp nhận
các yêu cầu ấy. Nhìn những người thân ngày càng vô dụng và ỷ lại mình, họ sẽ
cảm thấy rất ngột ngạt.
Trong mắt nhiều người, bọn họ hiền lành, trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực
lòng thì chính những người này đã tạo nên vô số kẻ ăn cháo đá bát.
Ví dụ như người mẹ đã khuất kia, bà ấy yêu con trai vô cùng, dù yêu cầu của conbà ấy có quá đáng tới đâu, nhưng chỉ cần hắn muốn, chỉ cần bà ấy có, bà ấy sẽ
không bao giờ từ chối. Trong mắt đứa con trai, mẹ hắn chưa bao giờ từ chối hắn,
hắn đòi hỏi quen rồi, cũng quen với việc mẹ hắn luôn yêu thương hắn, nhưng bà
ấy không dạy cho hắn cũng phải đi, cũng phải yêu thương cha mẹ mình. Bà ấy
đã dùng tình mẹ và sự lương thiện để đẩy chính mình vào chỗ chết. Xét về góc
độ này, người mẹ ấy cũng có một phần trách nhiệm.
Cuối năm ngoái, họ ngoại tôi đã xảy ra mọt chuyện lớn, anh họ gần bốn mươi
tuổi của tôi đã vay nặng lãi phải bỏ trốn. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vừa
mắng anh ta vừa tìm cách giải quyết sự việc.
Tôi lại chẳng ngạc nhiên chút nào, đây là một chuyện sớm muộn. Từ sáu, bảy
năm trước anh ta đã nợ vài chục ngàn tệ, cha mẹ và người thân trả giúp anh ta
hết lần này đến lần khác. Mấy năm qua, anh ta lần lượt bán sạch của cải trong
njaf, bởi vậy lần này cha mẹ anh ta cũng không trả hộ anh ta được nữa.
Vài ngày sau, cậu tôi tới gặp mẹ tôi, hi vọng bà ấy có thể ra tay giúp cháu mình.
Thực ra cậu biết mẹ tôi nào có khả năng ấy, cậu chỉ mong mẹ tôi nói với chúng
tôi mà thôi. Nhìn mái tóc hoa tâm và hai mắt đỏ ửng của cậu, tôi cũng rất đau
lòng, nhưng tôi thấy kết quả này là do họ dung túng mà nên.
Tôi luôn cho rằng, nếu bọn họ giữ vững nguyên tắc ở lần đầu tiên thì sự viện sẽ
không thành ra thế này. Cậu nghẹn ngào nói "Biết làm sao bây giờ ? Không lẽ
nhìn nó chết ư? Dù sao cũng là con trai của mình"
Câu này rất có lý, cha mẹ thì sao có thể bỏ mặc con mình chịu khổ ! Nhưng
người tỉnh táo đều hiểu rằng : Nếu mặc kệ thì anh họ cũng chẳng chết đâu,
nhưng nếu tiếp tục giúp anh ta thì sẽ khiến anh ta đi vào chỗ chết.
Tối hôm đó, mẹ tôi bèn nói với chúng tôi suy nghĩ của ấy, mong chúng tôi có thể
giúp đỡ cậu, nhưng từ chối ngay. Mẹ tôi giận lắm, bà cho rằng tôi không trân
trọng tình thân, thấy chết không cứu, bà giận tôi rất nhiều ngày.
Sau đó, mẹ tôi vô tình biết được tôi và chồng tôi đang giúp các em nhỏ vùng cao
đi học, bà nghi hoặc hỏi tôi " Rốt cuộc con là người vô tình hay là có tình sao
con có thể giúp đỡ những đứa trẻ mà con chưa gặp bao giờ, nhưng lại không
chịu giúp anh họ ruột thịt của con ?"
Tôi không giải thích, vì trong lòng mẹ tôi thì tình thân quan trọng hơn đạo đức
đúng sai, cả dòng họ của mẹ tôi đều theo quan niệm này.Chồng tôi hỏi tôi, nếu anh họ tôi không nợ mấy triệu tệ nà nợ mấy vạn tệ, liệu tôi
có giúp hay không.
Bởi thế, tôi nghĩ tới một vấn đề khác, thái độ của rất nhiều người với một sự việc
không phải vì bản chất đúng sai của nó, mà là vì mức độ lớn nhỏ của sự việc,
nếu chuyện nhỏ thì mấy câu là ổn rồi. Nhưng rồi sẽ có một ngày, chuyện nhỏ hóa
lớn, mà kẻ gây ra chuyện lại chính là những người " lương thiện" kia.
Tôi từng học tâm lí học một thời gian, có thể diễn giải được nguyên nhân sâu sắc
đằng sau sự " lương thiện" này. Nhìn từ bên ngoài, một con người tỉnh táo nhận
rõ thị phi đúng sai thường phải chịu sự hiểu lầm và chỉ trích của người khác,
nhưng làm một người "lương thiện" thì không phải đối mặt với điều đó. Dù một
số người có đặt ra nghi vấn với hành vi "lương thiện" thì cũng có một nhóm
người khác biện hộ cho nó. Thực lòng mà nói thì một người sống có nguyên tắc
sẽ thường xuyên bị nội tâm giày bò, người không đủ mạnh mẽ sẽ rất dễ thỏa
hiệp. Nếu nói bạn chọn làm một người "lương thiện",thì chi bằng nói bạn đang
thua chính mình.
Có người từng nói : Những thứ ác độc nhất thế gian thường hoành hành trên
danh nghĩa của sự lương thiện.
Khi sự lương thiện đánh mất nguyên tắc, có lẽ nó còn tàn độc hơn cả cái ác
thuần túy. Đáng sợ ở chỗ nó mang vỏ bọc lương thiện, dễ dàng nhận được sự
thông cảm và bao dung từ nhiều người khác, sau đó khiến quan niệm này nhân
rộng. Với những cái ác hiển hiện như đứa con trai nọ, mọi người đều ghê tởm
hành vi của hắn, không ai cổ vũ hành vi này cả, bởi vậy không sự ác độc của hắn
sẽ không lan ra, còn người mẹ kia- dù trong chuyện này bà có trách nhiệm rất
lớn, nhưng hầu hết mọi người đều không nỡ truy cứu trách nhiệm của bà ấy,
thậm chí còn cảm khái một câu : Thương thay lòng cha mẹ !
Sự lương thiện bất nguyên tắc chính là cái ác to lớn nhất thế gian, ní nguy hại ở
chỗ làm xáo trộn khả năng phán đoán của chúng ta, thậm chí còn mất đi lý trí.
Cái ác hiển hiện rất dễ nhận ra, nhưng sự lương thiện "rẻ tiền" này lại khiến cho
người ta cảm thấy ngột ngạt, tiến thoái lưỡng nan. Từng có một đám buôn người
bị bắt, nhúng vẫn có ngưòi thương hại chúng " Cũng vì miếng cơm manh áo mà
thôi, không ai muốn làm chuyện như vậy chứ ?"
Thế gian này luôn có vô vàn người lương thiện, nhưng lại thiếu người lí trí vàgiỏi kiềm chế. Khi sự lương thiện bất nguyên tắc hoành hành ngang ngược, nó sẽ
trở thành cái ác độc địa nhất, bởi vì nó mượn danh nghĩa lương thiện để tạo nên
vô số kẻ thủ ác.
CHƯƠNG 18: Không có cuộc sống của ai không khổ sở
Gần đây, có một cô bé 9x xinh xắn nói với tôi, cô ấy rất muốn chuyển việc, công
viện hiện giờ là sale sản phẩm gia dụng, có những khách hàng gặp một chút là
chữi mắng ầm ĩ, hơn nữa phải thường xuyên tăng ca, lương lại không cao, cô ấy
cảm thấy không đáng.
Tôi hỏi cô bé muốn tìm một công việc như thế nào, co ấy đáp "Tốt nhất là lương
cao hơn, thời gian thoải mái hơn, công việc nhàn nhã hơn, quyền lực hơn, được
tôn trọng hơn"
Tôi cười trêu cô ấy" Để chị nghĩ xem công việc nào phù hợp với yêu cầu của em,
chi thấy chức Tổng Giám Đốc công ty em đáp ứng khá tốt yêu cầu này đây"
Cô ấy phụng phịu " Chị Vãn Tình xấu quá đi, chức Tổng giám đốc làm sao tới
lượt của em chứ, mà Tổng giám đốc cũng chẳng dễ làm, em thấy nhiều lúc ông
ấy bận họp tới cơm cũng không kịp ăn, khổ lắm chứ bộ "
Tôi nghĩ ai cũng khổ cả thôi, mỗi người khổ một kiểu trên thân thể, có người khổ
tinh thần, nhưng không có cuộc sóng của ai là không khổ sở.
Cô bé nọ nghi ngờ tôi " em thấy chị có khổ đâu, thời gian tự do, ngày ngày có cả
đống chây báo trước mặt, vừa tao nhã vừa nhiều tiền, rảnh thì viết văn. Hơn nữa
chị còn có một ông chồng tốt, thường xuyên đưa chị đi du lịch khắp thế giới, nếu
em mà được như chị thì em hạnh phúc lắm"
Cô bé ấy nghĩ vậy cũng không có gì lạ, xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè cảm
thấy cuộc sóng của tôi rất hoàn mỹ, có thể làm điều mình thích, không có nỗi lo
tiền bạc nhưng họ không biết nó chỉ là bề nổi mà thôi. Mặt trái của cuộc sống
này là gì ? Kinh doanh châu báu cần kiến thức chuyên môn rất cao, khi chọn
hàng thì không ai có thể giúp được mình dù lạnh dù nóng tới đâu tôi cũng phải
đích thân tới nguồn cung ứng để chọn hàng, một ngày chọn tốn bảy tám tiếng là
điều quá bình thường. Lúc mới bắt đầu làm, có người cùng nghề hỏi tôi :
Nghề làm ngọc cực kì vất vả chứ không sung sướng như người ta tưởng, cô có
chịu nổi không ? Lúc đó tôi nghĩ bọn họ nói quá lên, nên luôn miệng đáp có. Sauđó tôi mới biết, bọn họ không những không nói quá mà thực tế công việc còn
khổ hơn những gì họ nói cả trăm lần, rất nhiều lần tôi suýt bỏ cuộc. Những thứ
mọi người nhìn thấy, chỉ là những viên ngọc đã được chế tác hoàn mỹ, còn tôi
thì xuất hiện trước mặt họ với sườn xám, châu báu, bàn luận kinh doanh, ung
dung kiếm tiền.
Người hâm mộ công việc viết văn của tôi còn nhiều hơn nữa, bởi vì có thể xuất
bản cuốn sách thuộc về riêng mình là chuyện vinh dự biết bao, không chỉ có tiền
nhuận bút mà còn có thể nổi tiếng, ngộ nhỡ sách có bán chạy, vậy thì tôi vừa có
cả danh vừa có cả lợi điều này thực sự quá hấp dẫn.
Những độc giả thường đọc sách của tôi sẽ dễ dàng nhận ra sách của tôi sẽ dễ
dàng nhận ra, trước đây có một thời điểm một năm tôi viết được ba bốn cuốn
sách, nhưng bây giờ mỗi năm chỉ viết một cuốn. Bởi vì viết văn cần tập trung
vào màn hình máy tính trong thời gian dài, mắt vừa khô vừa đau, thị lực giảm
sút, thường xuyên hoa mắt chóng mặt, nhất là eo, ngồi nhiều khiến eo tôi đau
nhức. Thấy vậy, chồng tôi đành kiểm soái thời gian sáng tác của tôi. Nhưng
những lúc nhà xuất bản yêu cầu sửa bản thảo gấp tôi vẫn sẽ thức đêm sáng tác.
Có thể nói, mọi vinh quang đều phải đánh đổi cả mồ hôi nước mắt.
Nghe tôi nói xong, cô bé nọ vẫn không đồng tình " Chị Vãn Tình ơi, em nghe
nói lúc mới tốt nghiệp chị từng làm ở những công ty lớn, vị trí công việc cũng
tốt, em nào may được như chị"
May mắn ư ? Tôi tin rằng quả thật có một phẩn nhỏ do may mắn, lúc mới tốt
nghiệp đại học, tôi không trả qua quá trình khổ nở nộp hồ sơ khắp nơi mà trúng
tuyển vào một cách thuận lợi.
Khi đó tôi cũng không thấy chuyện này có gì to tát, tới lúc quản lý nhân sự nói
tôi mới biết.
"Em không biết à ? Có rất nhiều người ứng tuyển vị trí của em, sau mấy vòng
phỏng vấn hãy còn những vài chục người, trúng tuyển là rất khó"
Có lần, Tổng giám Đốc trò chuyện với tôi, tôi hỏi ông ấy " Ngày trước vì sao
chú lại tuyển cháu ạ ? Lúc đó vị trí này cần có kinh nghiệm, mà cháu không hề
có"
Tổng giám đốc cười ha hả, rồi cho tôi một lý do khiến người khác hoàn toàn tin
phục " Ở vòng cuối cùng còn lại ba người, hai người kia đều có kinh nghiệm làm
việc, đây là điểm yếu của cháu, nhưng cuối cùng chú vẫn chọn cháu, vì cháu tốt
nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Có lẽ cháu sẽ nghi Đại Học không thểhiện điều gì, nhưng ít nhất nó cũng chứng minh hai chuyện. Thứ nhất, năng lực
học tập của cháu rất tốt, còn kinh nghiệm cháu chỉ cần làm việc vài năm là có.
Thứ hai có thể thi đỗ trường đại học danh tiếng, chứng tỏ cháu học tập rất chăm
chỉ. Cháu có thể hoàn thành một cách xuất sắc việc học của mình, chứng tỏ cháu
biết thời điểm nào mình nên làm gì"
Ngày trước tôi từng oán trách chế độ thi cử, than vãn học hành cực khổ, nhưng
giờ phút này, tôi thấy mọi khổ cực đều là xứng đáng, bởi nó khiến tương lai của
tôi ngày càng rộng mở.
Những người thành đạt đều phải chịu vô vàn gian khổ trên con đường của họ, có
danh nhân từng nói " Chịu khổ ít, thành tựu ít, chịu khổ nhiều, thành tựu nhiều,
trước đây tôi thực sự thấy mọi thức quá khổ sở, nhưng giờ quay đầu nhìn lại, tôi
phải cảm ơn quãng thời gian ấy đã rèn giũa tôi"
Mấy hôm trước, khi tham gia họp mặt với bạn bè, mọi người trò chuyện về
khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp, có ngưòi ngày làm càng thấy cực khổ,
nhưng có người làm ngày càng phất lên. Tôi ngầm quan sát, những người cực
khổ trước đây sống rất an nhàn còn những người càng ngày phất lên thời kì đầu
đều rất vất vã. Có người hỏi một cậu bạn tự khởi nghiệp " Khổ như vậy, có đáng
không ?" Cậu đó đáp " Đáng chứ, khởi nghiệp vốn là chuyện vất vả, nếu khởi
nghiệp dễ dàng thì ai làm chẳng được, ai cũng có thể thành công"
Một người bạn khác nói" Đời đúng là không công bằng, đám con nhà giàu con
ông cháu cha suốt ngày chơi bời đàn đúm, sống xa hoa trụy lạc, có được những
thứ tốt nhất trên thế gian nhưng chẳng cần phải nỗ lực gì hết"
Một thời gian sau, người bạn này nói với chúng tôi, bây giờ cậu ấy không ham
mộ đám "con ông cháu cha" kia nữa, gần nhà cậu ất xảy ra một bi kịch : Một cậu
thiếu gia lái chiếc xe thể thao mà cha cậu mới mua cho, nửa đêm uống say, lao
xe xuống sông mà chết.
Chồng tôi có quen một vị cao tăng, có lần chúng tôi tới thăm ông ấy, chồng tôi
liền kể với tôi " Cô ấy là kiểu người nhàn cư vi bất thiện, tiền con kiếm được đủ
cho cô ấy sống vui vẻ thoải mái nhưngcô ấy cứ làm khổ chính mình, con thực sự
không muốn cô ấy khổ cực như vậy"
Vị Đại Sư đó liền đáp " Thực ra thí chủ này có tuệ căn hơn con, cô ấy biết khổ
trước sướng sau, đời ai cũng phải chịu một lượng khổ nhất định, giờ chịu khổ hếtrồi thì sau này được hưởng phúc, nếu con thực sự yêu cô ấy thì đừng khiến cô ấy
đánh mất phúc phận của mình"
Đại Sư ơi, con rất đồng tình với ngài, khổ cực ngày còn trẻ không tính là khổ
cực, khổ cực ngày già mới tính là khổ cực
CHƯƠNG 19 : Chỉ cần bạn có dũng khí gánh chịu mọi kết quả
Ngô Đồng là một người bạn trên mạng của tôi, tôi rất khâm phục chị ấy, lúc tôi
bày tỏ lòng ngưỡng mộ, chị ấy ngạc nhiên nói "Em đùa chị đấy à, trong mắt
người khác chị gặp cảnh chồng ngoại tình, nhưng còn yếu đuối mà chọn hàn gắn
hôn nhân, đâu có gì đáng để em khâm phục"
Tôi nghe kể về chuyện Ngô Đồng vào thời điểm viết cuốn "Hôn nhân nhà giàu",
khi ấy chị ấy nhắn với tôi, muốn kể cho tô8 nghe chuyện của chị và lắng nghe
cảm nghĩ của tôi về nó.
Thực ra câu chuyện của Ngô Đồng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bức ảnh
thu nhỏ trong rất nhiều cuộc hôn nhân khác. Chị ấy và chồng cùng tốt nghiệp thì
tìm được một công việc rất tốt. Nhưng để chị ấy có một tương lai tốt đẹp hơn,
chồng chị ấy quyết định khởi nghiệp với một người bạn. Chồng Ngô Đồng khởi
nghiệp thành công, hai người mau chóng mua được nhà và xe riêng. Năm Ngô
Đồng 30 tuổi, hai người họ quyết định sinh em bé, vì chồng và con, Ngô Đồng
nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.
Một năm sau, bé con ra đời, công ty của chồng Ngô Đồng lại tiến thêm một bước
nữa, Ngô Đồng rất hạnh phúc, hoàn toàn bắt đầu cuộc sống của một phu nhân
nhà giàu.
Vì chồng không thích có người giúp việc trong nhà, nên nhà họ chỉ mời nhân
viên vệ sinh theo giờ, mỗi ngày tới nhà quét dọn hai tiếng. Sáng sớm, Ngô Đồng
sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng, sau đó chơi với con, lúc xon ngủ thì xem TV hoặc lên
mạng. Buổi trưa nấu cơm cho con ăn, buổi chiều dọn dẹp nhà cửa, buổi tối dù
chồng có về hay không thì chị ấy cũng sẽ nấu bốn món mặn một món canh chờ
anh ra.
Chồng chị ấy cũng không hách dịch hay tỏ thái độ chỉ vì chị ấy ở nhà nội trợ,
nhất là mặt vật chất, anh ta cực kì hào phóng hàng năm đều đưa chị ất và con ranước ngoài nghỉ dưỡng. Ngô Đồng thấy cuộc sống như vậy cũng tốt, cô ấy vốn
không phải người mạnh mẽ, chỉ mong cuộc sống vợ chồng bình thường mà thôi.
Thế rồi con chị ấy dần lớn kên, Ngô Đồng cũng hạnh phúc suốt mười mấy năm,
chị ấy thấy cuộc đời rất ưu ái mình : Có con ngoan ngoãn, chồng giỏi giang, mọi
chuyện đều tốt đẹp, chị ấy cứ nghĩ rằng sẽ hạnh phúc như vậy tới cuối đời.
Cho đến một ngày, một người phụ nữ chặn Ngô Đồng ở khu nhà nói với Ngô
Đồng rằng cô ta và chồng chị đã qua lại hơn một năm. Với Ngô Đồng, chồng chị
ấy chỉ còn trách chứ không còn tình yêu.
Ngô Đồng nói với tôi, trong khoản khắc đó, chị cảm thấy cuộc đời như đóng
băng, nghe thật kỳ dị nhưng đó là cảm nhận chân thật của chị ấy vào giây phút
đó? Chị ấy không biết mình đã về nhà bằng cách nào, chị ấy buộc mình phải
bình tĩnh, tỉnh táo cân nhắc cuộc sống tương lai. Dường như chồng Ngô Đồng
cũng biết người phị nữ kia tới tìm chị ấy, cũng thẳng thắn thú nhận, tỏ ú nếu chị
không ly hôn thì anh ta sẽ kết thúc mối quan hệ với người phụ nữ kia.
Khi Ngô Đồng kể với tôi những chuyện này thì sự việc đã qua nửa năm, chị ấy
lựa chọn tiếp tục hôn nhân
Tôi hỏi chị nửa năm qua chị ấy có ổn hay không ?
Ngô Đồng thản nhiên nói với tôi, ban đầu khi phát hiện chồng ngoại tình, chị ấy
rất muốn ly hôn, chị ấy rất muốn rời khỏi người đàn ông phản bội ngay tức khắc.
Nhưng mười mấy năm qua, chị đã tách biệt với xã hội quá lâu, cũng đã quen với
tháng ngày ăn sung mặc sướng. Chị ấy không đủ sức quay lại xã hội để phấn
đấu, cuối cùng chị ấy chọn tha thứ cho chồng.
Tôi cảm phục Ngô Đồng bởi vì chị ấy nói với tôi mấy câu này.
Có người nghĩ chị tha thứ cho chồng là vì con, thực ra chỉ chị mới biết, chị có
hai lựa chọn : Một là ly hôn từ bỏ cuộc sống sung sướng hiện tại, tương lai chị
phải tự phấn đấu, đón nhận thử thách của cuộc sống; hai là tha thứ cho chồng,
tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại, chịu đựng việc anh ta đã làm tổn thương chị.
Không có lựa chọn nào dễ dàng. Quãng thời gian đó, chị đã đọc rất nhiều chuyện
của người khác, có người chọn ky hôn, nhưng cũng không thể vượt qua nỗi ám
ảnh, có người chọn tha thứ nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ dằn vặt. Chị tự nhủ,
dù lựa chọn thế nào thì cũng phải gánh chịu mọi hậu quả từ lựa chọn đó. Chị
không có dũng khí và sức lực để ly hôn, chị chọn tha thứ cho anh ta. Anh ta nói
ạn ta sẽ chấm dứt quan hệ với người phụ nữ kia, nhưng thực ra chị cũng khôngtin, làm gì có chuyện chấm dứt là chấm dứt được ngay? Chẳng qua càng thêm
cẩn thận và bí mật thôi, chị chỉ chờ đợi bọn họ phiền chán nhau. Khi chị chấp
nhận gánh chịu mọi kết quả lựa chọn của mình, chị lại thấy lòng mình nhẹ nhõm
hơn nhiều. Chỉ cần chấp nhận kết quả, thì thực ra vẫn có thể bước tiếp trên con
đường mình đã chọn. Từ đó, tôi bắt đầu sinh lòng kính phục Ngô Đồng. Tôi đã
gặp rất nhiều bạn bè gặp sóng gió trong hôn nhân, sau cơn khủng hoảng ban đầu,
hầu như họ đều lựa chọn tiếp tục hôn nhân. Nhưng họ thường u uất than thở "
Sao tớ đã tha thứ cho anh mà anh ta vẫn tiếp tục tổn thương tớ ?" "Chỉ cần nghĩ
đến việc anh ta từng phản bội hôn nhân của chúng tớ là tớ chỉ muốn giết chết
anh ta"
Nếu chọn ly hôn, trước tiên hãy tự hỏi chính mình có thể chịu đựng được lời xì
xào của dư luận hay không, liệu có thể chấp nhận điều kiện sống không bằng
trước kia hay không, có thể chịu được sự cô độc trong thời gian tới hay không ?
Nếu tất cả các câu trả lời đều là có, vậy lựa chọn ở trong lòng bạn. Nếu không
chọn ly hôn thì cũng vậy thôi, hãy tự hỏi chính mình: Có thể chấp nhận hôn nhân
rạn nứt hay không, có thể chịu đựng việc anh ta làm tổn thương bạn lần nữa hay
không, nếu có thể, vậy không chọn ly hôn cũng không sao cả. Nhưng khó khăn
nhất chính là người đã ly hôn tưởng rằng sẽ có tương lai mới chờ mịn, nhưng rồi
hiện thực khác xa tưởng tượng, hoặc người chọn tha thứ ch9 chồng, vốn tưởng
anh ta sẽ biết ơn mình? Ngờ đâu nhận ra anh ta tiếp tục lừa dối mình, thế là càng
thêm đau khổ.
Tôi có một người bạn là công chức nhà nước, không muốn làm việc từ 5 giờ
sáng đến 9 giờ tối cả đời nên cậu ta đã quyết định mở một tiệm bánh ngọt, phục
vụ riêng phân khúc khách hàng cao cấp. Sau khi tìm hiểu bước đầu, dự toán cầu
đầu tư khoảng một triệu tám trăm ngàn tệ. Vì tôi kinh doanh ngọc bích rất thành
công nên cậu ấy mới tới hỏi ý kiến tôi
Tôi hỏi cậu ấy một câu " Nếu lập nghiệp thất bại sẽ mất trắng một triệu tám trăm
ngàn tệ, liệu cậu có thể chịu được kết quả ấy không, nếu có thể thì cậu không
còn do dự gì nữa, mau bắt tay vào làm đi"
Ba tháng sau, tiệm bánh của cậu ấy khai trương, nghe nói việc kinh doanh rất
phát đạt. Ngày sinh nhật tôi, cậu ấy mang một chiếc bánh tới, cậu ấy nói những
lời đó của tôi đã làm cậu ấy bỏ hoàn toàn chút do dự cuối cùng trong lòng cậu
ấy. Nếu có thể chấp nhận được kết quả tồi tệ nhất thì còn lo sự gì nữa đây, cứ
tiến lên phía trước là được rồi.Tư duy theo thói quen của chúng ta là thế này đây : Khi mới bắt đầu một cuộc
tình, ta sẽ tưởng tượng mình ở bên ngưòi yêu đến răng long đầu bạc, một khi
chia tay sẽ thấy đau khổ đến không sốg nổi, mất hết niềm tin; khi mới lập nghiệp
người ta sẽ tưởng tượng cuộc sống xa hoa, sung sướng lúc đã thành công một
khi gặp khó khăn ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, uể oải và suy sụp.
Đương nhiên suy nghĩ này cũng không sai, ai cũng muốn theo đuổi hạnh
phúc,nhưng dù mộng tưởng của chúng ta tốt đẹp tới đâu thì chuyện gì cũng có
hai mặt.
Trong cuộc sống khi người ta đưa ra quyết định, thường sẽ cân nhắc tới mặt tốt,
có lẽ trong tiềm thức cũng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất nhưng hầu như họ luôn
mang tâm lý may mắn cho là bản thân không xui xẻo như vậy. Thế rồi họ đưa ra
quyết định vượt xa khả năng chịu đựng của bản thân cuối cùng lại không thể
gánh vác được hậu quả từ sự lựa chọn của mình.
Trên thực tế, những người suy xét tới khả năng thường đạt được kết quả tốt nhất.
Vì trước đó đã suy ngẫm về kết quả xấu nhất, nên họ mới có thể bỏ qua mọi
chướng ngại trong tư tưởng của mình mà thoải mái thể hiện tài năng.
Trước khi đưa ra bất cứ lựa chọn gì chúng ta nên ngẫm lại, liệu chúng ta có thể
chịu đựng được kết quả tồi tệ nhất không ? Cái tốt của hành động này là giúp
chúng ta tỉnh táo lại, nhận rõ mặt lợi và mặt hại của sự lựa chọn ấy, dù kết quả
xấu nhất có thể xảy ra thì trước đó ta đã chuẩn bị tâm lý nên sẽ không thất bại
hoàn toàn, thậm chí ta đã chuẩnn bị đầy đủ kế hoạch để ứng phó với mọi tình
huống.
Mọi sự lựa chọn đều có sự nguy hiển, không ai có thể đảm bảo sự lựa chọn của
mình chắc chắn có kết quả tốt khi chúng ta có đủ dũng khí để đưa ra một quyết
định thì ai cũng phải có đủ dũng khí để gánh chịu mọi kết quả. Ai cũng có quyền
lựa chọn sự nghiệp, bạn đời và phương thức sống của riêng mình, quan trọng là :
Bạn phải gánh được được mọi kết quả.
CHƯƠNG 20 : Chỉ có một kiểu đàn ông tồi đáng để ta cảm kích
Sau khi ngủ trưa, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn trên weixin, hầu hết đều do A Tử
gửi tới, đầu tiên là những bức ảnh tròn một tuổi của con gái cô ấy, bé gái trongảnh xinh như một búp bê cười vô cùng đáng yêu bên cạnh là A Tử cười vô cùng
hạnh phúc, dịu dàng nhìn con, cuối cùng cô ấy nhắn cho tôi rất dài " Chị Vãn
Tình à, tới tận bây giờ em mới hiểu hết những lời chị nói với em ngày hôm đó
hôm qua em đi đón con trai ở trường thì gặp anh ga, anh ta đang sống rất khổ
cực nên mới nhớ tới con trai, nhưng em không còn hận anh ta nữa, bởi vì bây giờ
em đang ra rất hạnh phúc thậm chí em không thể tưởng tượng nổi- nếu tiếp tục
sống trong hôn nhân như vậy thì hiện tại em sẽ ra sao, ngày đó em cứ nghĩ ly
hôn là mất tất cả, nhưng bây giờ em mới biết sống trong hôn nhân không hạnh
phúc mới là điều kinh khủng nhất"
Đặt di động xuống, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng
"Anh ta" trong lời của A Tử chính là chồng cuc của cô ấy. Ba năm trước, khi mới
quen A Tử, cô ấg vừa tròn ba nuôi tuổi, vì kết hôn sớm, nên cô ấy đã có một bé
trai 8 tuổi. Khi tôi đang viết " Muốn bao nhiêu , hạnh phúc bấy nhiêu" thì cô ấy
tìm tới tôi, vì chồng cũ của cô ấy đòi ly hôn, cô ấy cần có một nhánh cỏ cứu
mạng.
Lúc đó chồng cũ của cô ấy 32 tuổi, sự nghiệp đã có thành tựu, vừa được đề bạt
lên thành giám đốc bộ phận, thy nhập cũng tăng lên, A Tử mới vui mừng được
mấy bữa thì chồng đề xuất ly hôn, lý do anh ta đã yêu một nữ khách hàng, nữ
khách hàng kia dịu dàng săn sóc hơn A Tử, hơn nữa còn có thể giúp đỡ anh ta
trong sự nghiệp, bởi vậy anh ta lập tức quyết định ly hôn với A Tử để lấy người
đó.
Đương nhiên A Tử không muốn ly hôn, cuộc sống vừa thấm khá lên, trông cây
vừa tới ngày hái quả thì bị kẻ khác cướp mất, sao cô ấy có thể cam tâm ? Nhưng
cô ấy chưa kịp nghĩ ra đối sách thì một chiều nọ, chồng cũ của cô ấy bỗng về
nhà mang hết đồ đạc quần áo của anh ta đi, anh ra dùng hành động thực tế để
cho A Tử thấy quyết tâm ly hôn của mình.
Hành động này gần như phá hủy toàn bộ can đảm sống của A Tử, khi đó cô định
cảm hóa chồng mình bằng tình cảm dịu dàng của mình và con nhưng đối phương
vốn không cho cô ấy cơ hội này. Cô ấy mất nhiều công sức mới gặp được anh ta,
anh ta chỉ quẳng cho cô một câu " Có ai quy định kết hôn thì không được ly hôn
đâu ? Nếu cô không chịu ly hôn thỏa thuận vậy tôi đành kiện cô ra tòa"
Người đàn ông này không cho A Tử bất cứ hi vọng gì để cứu vãn, tôi quen A Tử
đúng lúc này, khi đó câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là " Chỉ cần không ly hôn anh
ta muốn gì cũng được"
Thậm chí A Tử còn chuẩn bị tâm lý cho chuyện " hai gái hầu một chồng" cô ấychấp nhận nhưng người phụ nữ kia lại không đồng ý, còn chồng cô ấy lại một
lòng một dạ muốn ly hôn với cô ấy, không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào.
Một buổi tối nọ, A Tử nhắn tin cho tôi " Người đàn ông từng thề non hẹn biển
năm nào lại cũng có ngày tuyệt tình như thế, trên thế gian này còn đâu còn ai
đáng để em tin tưởng? Thế giới quá bạc bẽo không ai biết lúc này em nhảy từ
tầng chín xuống liệu anh ta có đau buồn hay không ?"
Bấy giờ tôi mắng A Tử xối xả, tôi nói với cô ấy, anh ta chẳng đau buồn đâu, dù
có một thoáng thương tiếc thì mấy ngày sao anh ta cũng quên, cơm vẫn ăn, vợ
vẫn lấy. Những người thực sự đau buồn chính là cha mẹ và con trai A Tử, tới lúc
đó con trai mất mẹ, chồng cô ấy không thể gánh trách nhiệm nuôi con, nhưng
nuôi thế nào, chăm sóc ra sao, biểu hiện bây giờ của anh ta thì có thể đoán được
phần nào. Người thực sự đáng thuơng chính là cha mẹ và con trai của cô ấy. Chỉ
có người yêu thương cô ấy mới bận tâm tới sự sống chết của cô ấy, c9fn với kẻ
không yêu thương cô ấy, sự tồn tại của cô ấy chính là phiền toái, chính cô ấy lại
giúp anh ta giải quyết được phiền toái này, anh ta không cần ly hôn, cũng không
cần chia tài sản, A Tử đã giúp anh ra một chuyện tốt, không tin cô ấy thử chết
mà xem.
A Tử bèn thử thật, cô ấy nhắn tin cho chồng cũ, nếu anh ta không xuất hiện thì
cô ấy sẽ rời khỏi thế giới này, chồng cũ cô ấy chỉ trả lời " Đừng lấy cái chết ra để
uy hiếp tôi, sống hay chết là lựa chọn của cô, đùng đổ vạ cho tôi, có phải tôi giết
cô đâu, dù sao tôi cũng nhất định ly hôn"
Tin nhắn này khiến A Tử hoàn toàn thất vọng, cũng tỉnh ngộ ra, sau kho xuống
khỏi sân thượng, cô ấy quyết định ly hôn, không lãng phí thanh xuân và tình cảm
của mình cho người đàn ông kia nữa. Nhưng chuyện khiến cô ấy hoàn toàn thất
vọng hơn chưa dừng ở đó. A Tử tưởng rằng khi chấp nhận ly hôn, muốn nuôi
con, đối phương sẽ cho cô căn nhà, ít nhất cũng phải cho mẹ con cô chốn nương
thân, ngờ đâu đối phương muốn cô ấy dẫn con đi ra khỏi nhà với hai bàn tay
trắng, chỉ chịu cho cô hai mươi ngàn tệ. Cô ấy viết trong nhật rằng " Trong khỏi
thời gian làm thủ tục ly hôn, tôi cứ nghĩ rằng đây đã là thời khắc tuyệt vọng nhất,
nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, sẽ có những thứ tuyệt vọng hơn đang đợi
tôi"
Vì A Tử chưa từng nghĩ tới việc ly hôn nên về mặt tài sản cô ấy thiệt thòi rất
nhiều, tên trên sổ đỏ là chồng của cô ấy, tên người trả tiền cũng là anh ta, thu
nhập của cô đều đã bỏ vào chi tiêu hàng ngày, nhưng cô ấy không chứng minh
được. Lúc đó tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng sau khi xem mọi thông tin, tôi chỉ
biết thở dài.
A Tử hỏi tôi rất nhiều lần " Tại sao khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, anhta lại trở nên cạn tàu ráo máng như thế ? Không lẽ anh ta không nhớ tới tình nghĩ
vợ chồng bao nhiêu năm ư ?"
Khi đó tôi nói thế này " Em nhớ không có nghĩa là đối phương cũng nhớ, em
nghĩ cuộc hôn nhân này đáng được trân trọng, nhưng không có nghĩa là đối
phương cũng nghĩ như vậy. Anh ta nói rất tuyệt tình khó nghe, nhưng nhìn từ
một góc độ khác thì cũng không sai, đúng là anh ta có quyền ly hôn, chỉ cần anh
ta thấy không vui vẻ trong hôn nhân, anh ta có quyền kết thúc nó để lựa chọn lại.
Có lẽ em thấy hành động của anh ta là lạnh lùng tuyệt tình nhưng chuyện gì cũng
có hai mặt nếu anh ta yêu một người khác nhưng không muốn đưa ra lựa chọn,
cứ lập lờ giữa hai người phụ nữ, vậy thì em sẽ càng thiệt thòi hơn. Giờ anh ta
tuyệt tình như vậy, em sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì với anh ta, thế thì sẽ có lợi
cho việc em bắt đầu lại từ đầu"
Tôi không biết A Tử lúc đó nghe lọt bao nhiêu, nhưng một tháng sau, cô ấy làm
xong hết thủ tục ly hôn với chồng cũ. Nhờ sự tác động từ nhiều phía, cô ấy nhận
được tám mươi ngàn tệ, hàng tháng đối phương sẽ cho con trai phí nuôi dưỡng là
một ngàn tệ. Nhưng anh ta chỉ gửi hai lần, A Tử đòi mấy lần nhưng không được,
quá mệt mỏi nên quyết định từ bỏ
Khi mọi hi vọng đều bị dập tắt, A Tử quyết định tự lực cánh sinh, cô ấy mua
gian hàng nhỏ để kinh doanh đồ ăn sáng, rất nhiều người biết chuyện cô ấy từng
trải nên rất thương cảm, may là tuy A Tử cực khổ nhưng kinh doanh rất khá. Sau
đó có chút vốn liếng, cô ấy lại chuyển tới gian hàng lớn hơn, vì sự kiên cường và
lạc quan của cô ấy, rất nhiều bà mẹ đều sẵn lòng đưa con tới ăn. Cuộc sống của
A Tử dần đi vào quỹ đạo, A Tử nói với tôi, trước đây cô ấy không biết mình có
tài kinh doanh ngờ đâu cuộc sống "ép" phải bộc lộm
Chuyện tình cảm của A Tử cũng bắt đầu dần khởi sắc, chồng hiện giờ của A Tử
rất tốt với cô ấy, chẳng bao lâu sau hai người sinh được một cô con gái đáng yêu,
cuộc sống của A Tử lại vui vẻ và hạnh phúc.
Khi chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở rất nhiều phụ nữ nghĩ đối phương sẽ nhớ
tình xưa, song tôi lại cho là "Nếu yêu hãy yêu tha thiết, nếu bỏ, xin hãy bỏ hoàn
toàn"
CHƯƠNG 21 : Mọi thứ thay đổi đều chỉ tốt cho bạn mà thôi
cố gắng thực hiện lối suy nghĩ này gần suốt cuộc đời của mình.
Hai nhà chúng tôi gần nhau, từ khi tôi bắt đầu có kí ức thì bà ấy đã là khách quen
của nhà chúng tôi, chỉ cần nhà bà ấy có gió thổi cỏ lay gì là nhà chúng tôi điềubiết ngay. Bà ấy là kiểu người mạnh mẽ, không bao giờ nhượng bộ nhất là giọng
nói, chỉ cần bà ấy tới nhà chúng tôi thì dù tôi ở trên nhà đóng kín cửa cũng có thể
nghe thấy tiếng của bà ấy.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng cùng sang chơi, lúc vào cửa, tôi nghe được đoạn đối
thoại như sau. Vợ lớn giọng kể chuyện nhà cửa, chồng ở bên nhắc nhở " Em nhỏ
giọng một chút được không ? Nói như đang cãi nhau với ai ấy" Vợ trừng mắt
bực bội đáp " Sao hả ? Chê tôi thô lỗ à ? Tôi chỉ có thế thôi, thấy tôi không vừa
mắt thì ly hôn đi, anh cũng không nhì lại bản thân mình xem, anh có tư cách gì
mà chê tôi ?"
Đôi lúc mẹ tôi sẽ âm thầm khuyên bà đừng làm vậy vì nên giữ thể diện cho
chồng, phụ nữ dịu dàng một chút mới không thiệt thòi, bà ấy khinh thường đáp "
Tôi không thích mấy lời thế này, anh ta kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi phải
thế này thế nọ ? Bao giờ anh ta kiếm được núi vàng núi bạc mới có tư cách đòi
tôi phải dịu dàng"
Đương nhiên- mẹ chồng bà ấy không hề thích hành động và giọng điệu của bà
ấy, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở bà ấy mấy câu, bà ấy liền đáp trả thẳng thừng, rồi
tới chỗ mẹ tôi cao giọng tố cáo mẹ chồng mình " Cô không biết bà già kia tức
cười cỡ nào đâu, bà ấy không đi soi con trai mình lại đi soi mói tôi cơ. Nhà bà ấy
cũng chẳng giàu có gì dựa vào đâu đòi hỏi tôi lắm thế ? Nà ấy cũng không nhìn
lại điều kiện nhà mình đi, còn bắt tôi phải dịu dàng hòa nhã, đúng là nực cười,
đương nhiên tôi có thể dịu dàng hòa nhã nhưng nhà bọn hà xứng với tôi sao ?"
Thực lòng mà nói tôi rất không thích bà ấy hơn nữa cực kỳ không muốn bà ấy
sang nhà tôi mỗi ngày nhưng mẹ tôi không muốn tôi đắc tội bà ấy, thầm nói với
tôi "Con cũng biết tính bà ấy rồi đó, con mà đắc tội bà ấy thì không biết bà ấy sẽ
đi khắp nơi mắng con thế nào. Nếu con không thích bà ấy thì lúc bà ấy đến con
đi lên nhà là được"
Thế rồi chỉ cần bà ấy đến tôi lại lẳng lặng đi lên tầng, bà ấy biết tôi không thích
mình, nhưng bà ấy cũng chẳng quan tâm, cũng như bà ấy biết cha mẹ chồng
mình không ưa mình, song bà ấy cũng không thèm để ý, bởi vì mọi người đều
chẳng biết làm thế nào với bà ấy nên bà ấy rất hài lòng với tình trạng này, cho
rằng mọi người đều sợ bà ấy.
Sau đó tôi lên trung học nên trọ ở trường, bà ấy cũng không xuất hiện trong tầm
mắt của tôi nữa. Mấy năm trước, mẹ tôi đột nhiên nhắc tới bà ấy, lúc bà ấy nămmươi tuổi, chồng bà ấy bỗng muốn ly hôn con gái cũng không nhận nuôi bà ấy,
lý do là miệng lưỡi quá cay nghiệt. Mẹ tôi khuyên bà ấy nên thay đổi tính tình
nhưng bà ấy vẫn mạnh miệng nói " Sao tôi lại phải là người thay đổi? Tôi đã
sống nửa đời người, không thay đổi được nữa, với lại sao tôi phải thay đổi ? Bọn
họ thì tốt lắm à ?"
Sau đó chồng bà ấy ly hôn với bà ấy thật, cuối cùng ông ấy nói với bà ấy " Tôi
cũng không giỏi giang gì nhưng dù tôi có kém cỏi tới đâu thì tôi cũng không
muốn sống tiếp với bà nữa"
Dạo trước tôi về quê thì gặp lại bà ấy, bà ấy vừa cười vừa bắt chuyện với tôi,
niềm nở hỏi thăm tình hình, tôi sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, đáp "Dì Nhung,
dì thay đổi nhiều quá"
Bà ấy cười ngượng ngùng " Dì sống quá nửa đời người mới bắt đầu tỉnh ngộ,
mới biết trước đây mình xấu tính tới mức nào" Tôi mỉm cười bối rối, bà ấy lại
hỏi thăm tôi mấy câu rồi mới chào tạm biệt.
Bóng dáng khuất dần của bà ấy trông vô cùng cô đơn nhưng nếu đã hối hận thì
tại sao không thay đổi sớm hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doc9218