21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa đàn ông không có chí tiến thủ thường rất lười, một người vừa lười
trong sinh hoạt vừa lười trong công việc, đừng mong ạn ta chăm chỉ làm việc
nhà, bởi vậy lấy một người như vậy thì chẳng khác nào hầu hạ lão phật gia.
Ngoài ra những người đàn ông này còn có một đặc điểm: Rất thích vụ vạ cho
những người phụ nữ của mình. Chỉ cần người phụ nữ tỏ ra khó chịu với anh ta,
anh ta sẽ lập tức điên lên " Sao hả ? Khinh tôi à ? Sao cô lại thầm thường vậy hả
? Giờ tôi mới biết cô lại là loại người như thế, hám lợi, hám danh chẳng có ưu
điểm gì hết"
Nếu người phụ nữ kia không chịu nổi nữa mà rời bỏ, anh ta sẽ than thở khắp nơi:
"Tôi yêu cô ấy nhiều lắm, nhưng bai nhiêu năm tình cảm cũng chẳng địch lại sự
mê hoặc tiền tài, vì tôi nghèo nên cô ấy mới bỏ tôi mà đi"
Thế là những người không hiểu rõ chuyện sẽ ra sức chỉ trích người phụ nữ, mắng
cô ấy vô tình vô nghĩa. Dù cô ấy- sau khi dâng hiến tình yêu và cả tuổi thanh
xuân của mình, số vô số ngày nghèo khổ- cũng chỉ đổi lại được những lời nhận
xét bản thân ham tiền hám danh, cả vô tình vô nghĩa.
Đàn ông nghèo nhất thời không đáng sợ, ai vừa tốt nghiệp chẳng nghèo, các cụ
cũng có câu " Đừng chê thiếu niên nghèo" đấy thôi. Mà đáng sợ nhất là loại đàn
ông có tính cách và tư duy bần cùng.
Một người đàn ông luôn tỏ ra tôn sùng tình yêu nói rằng thiếu bạn thì anh ta sẽ
không sống nổi, nhưng lại không chịu cố gắng vươn lên để bạn có một tương lai
tốt đẹp hơn, vậy bạn bỏ quách anh ta đi cho xong!
CHƯƠNG 12: Năng lực của bạn liệu đã tương xứng với các mối quan hệ
hay chưa ?
Khi " Vân Ý Hiên Phỉ Thúy" chưa khai trương, chồng tôi sợ tôi buồn phiền vì
gặp khó khăn trong kinh doanh, nên dự định dốc sức giúp đỡ tôi, anh ấy bàn với
tôi: "Có vài người bạn kinh doanh trang sức rất lớn, doanh thu hàng năm trên
trăm triệu(*), anh sẽ dẫn em đi học hỏi kinh nghiệm của họ. Sau này có tiệc ở
đâu anh đều đưa em đi cùng, mở rộng vòng quen biết của em bạn ạn toàn là
người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, bạn của họ cũng thế. Cuối tuần vợ
chồng mình tham gia vài buổi họp mặt để làm quen bạn mới, thêm nữa anh sẽnghĩ cách để giúp em quảng bá tốt hơn. Anh đảm bảo về sau việc kinh doanh của
em sẽ rất tốt, sao hả, em thấy chồng em có thương em không ?"
Tôi nghịch chiếc nhẫn của mình nói chắc như đinh đóng cột với anh ấy " Em
không cần, em sẽ tự cố gắng"
Thấy tôi cố chấp như vậy, chồng tôi cũng hơi giận " Em là vợ anh nên anh mới
nhiệt tình giúp em như thế đấy, chứ người khác có cầu xin anh, anh cũng mặc kệ.
Em có mất gì đâu mà lại không muốn ?"
Chúng tôi tranh luận rất lâu về việc này, chồng tôi vẫn muốn thuyết phục tôi
chấp nhận sự giúp đỡ, còn tôi thì kiên quyết từ chối, anh ấy yêu cầu tôi phải cho
anh ấy một lí do, tại sao lại không muốn nhận sự giúp đỡ của chồng, vợ chồng
với nhau còn cần để ý mấy chuyện đó ư ?
Tôi thóang ngẫm nghĩ rồi nói với anh ấy " Em biết những người bạn của anh đều
ở đẳng cấp cao, vì đẳng cấp quá cao nên không phù hợp với tình hình hiện tại
của em"
Không phải tôi thanh cao, không cần sự giúp đỡ từ người khác, cứ khăng khăng
đòi chứng minh năng lực của mình. Nếu chỉ cần người khác giúp đỡ nà tương lai
tôi trở nên tốt đẹp đương nhiên tôi sẵn sàng đồng ý. Song lí trí nhắc nhở tôi rằng,
với tình cảnh hiện tại của tôi thì làm thế lợi bất cập hại, ỷ lại vào sự giúp đỡ của
người khác chỉ khiến chúng ta đánh mất mục tiêu của bản thân.
Trong mắt hầu hết mọi người, các mối quan hệ là nguồn lực quý giá, đặc việt ở
các nước Á Đông, rất nhiều người tôn thờ quan điểm "Nhất quan hệ nhì tiền tệ",
chỉ cần có quan hệ thì không gì không làm được, còn nếu không có thì dù năng
lực giỏi tới đâu cũng chẳng ích gì.
Có một người họ hạng mong thăng tiến nhanh chóng trong sự nghiệp, nên muốn
chờ chồng tôi giới thiệu mối làm ăn cho anh ta, tôi bèn hỏi vặn lại " Nếu chồng
em giới thiệu mối làm ăn cho anh thì liệu anh có kham nổi mối ấy không ?"
Người họ hàng kia tỏ vẻ tôi không phải lo chuyện đó, nếu mối quá lớn thì anh ta
chia nhỏ công việc, cũng có thể tuyển thêm người, chỉ cần được giới thiệu thì
những việc sau đó không phải vấn đề.
Tôi suy nghĩ mấy ngày rồi từ chối, anh ta bực bội cho rằng tôi vô tình vô nghĩa,
dù sao anh ta cũng là họ hàng, sao tôi lại không giúp đỡ người nhà cơ chứ ? Tôibèn nói thẳng với anh, không phải tôi không giúp mà năng lực hiện tại của anh ta
còn chưa đủ để hợp tác với những người kia, phải làm tốt việc trước mắt rồi mới
tính tiếp được.
Nhưng người họ hàng kia chưa từ bỏ ý định mà còn bàn vớ tôi về tầm quan trọng
của các mối quan hệ trong cuộc sống, ý rằng chỉ cần anh ta được giúp đỡ, sự
nghiệp phát triển hơn thì đương nhiên anh ta sẽ đủ sức hợp tác với những người
nọ. Điều này khá có lý, cũng được rất nhiều người tán đồng, nhưng logic thực tế
cuộc sống thường là ngược lại. Nói trắng ra là " Năng lực của bạn liệu đã tương
xứng với các mối quan hệ hay chưa ? Nếu chưa thì tại sao những người kia phải
cho bạn cơ hội ?
Quay lại vấn đề của tôi không lẽ tôi thực sự không cần người khác giúp đỡ ? Lẽ
nào tôi không muốn thành công nhanh chóng ? Tôi muốn chứ ! Nhưng tôi lại
nghĩ tới một vấn đề khác: Tôi có thể cho họ thứ gì ? Đáp án là : Không gì cả.
Nếu hiện giờ tôi đi gặp mặt bạn của chồng tôi, người ta sẽ nể mặt anh ấy mà
không cự tuyệt tôi, rất có thể là : Họ sẽ nể mặt chồng tôi mà giải đáp và chia sẻ
những kinh nghiệm của họ một hai lần. Nhưng tôi và họ không thể trở thành bạn
bè thực sự, bởi vì chúng tôi không cùng đẳng cấp. Nếu đối phương là người cực
kỳ nhàn nhã, lại vô cùng tuyệt vời hơn. Nhưng người có thành tựu lại thường
bận rộn, dạy tôn vừa tốn công vừa chẳng để làn gì, không bàn tới việc họ có
đồng ý hay không, đến chính tôi còn ngại làm phiền họ. Bởi vậy tôi thà tự mình
cố gắng có thể đứng ở đẳng cấp cao hơn, tới khi sự chênh lệch không còn quá to
lớn thì dù chưa thể làm bạn với họ, tôi nghĩ họ cũng sẽ muốn giao thiệp với tôi
hơn. Nhưng hiện giờ, tôi chỉ là một "kẻ ỷ lại" mà thôi.
Từ bụng ta suy ra bụng người, bản thân tôi muốn giao thiệp với những người
như thế nào ?
Nếu một người chỉ muốn được tôi giúp đỡ, chỉ muốn dựa dẫm vào tôi, nhưng
không thể giúp tôi thăng tiến xa hơn thì tôi cũng không muốn làm bạn với họ. Có
lẽ có kẻ sẽ nói " Kết bạn chứ có phải mua bán đâu, sao tư suy vụ lợi như thế ?"
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, chúng ta sẵn sàng kể bạn với những
người giỏi hơn mình, dù không giỏi ít nhất cũng phải sàn sàn với nhau.
Tôi cũng từng quan sát hành vi của bản thân và nhận ra tôi có thái độ hoàn toàn
khác nhau khi cư xử với hai loại người. Loại thứ nhất, khi gặp khó khăn họ chưa
bao giờ nhờ vả tôi, không muốn làm phiền tôi, nhưng nếu tôi biết thì tôi luôn tìm
mọi cách để giúp đỡ họ, loại thứ hai là chuyện gì cũng nhờ đến tôi, nhưng tôi lạitừ chối bằng đủ mọi lí do. Tôi từng tự hỏi bản thân : Sao lại cư xử thiếu công
bằng như thế ?
Hơn nữa bình thường tôi thích giúp đỡ những người có năng lực hơn, còn những
người không thể mang lại điều gì cho tôi, tôi cũng không muốn giúp họ. Tôi
từng tự hỏi : Sao lại như vậy ? Tôi là người vụ lợi thế ư ?
Thế rồi tôi không thể không thừa nhận một sự thật : Bởi vì tôi thích những mối
quan hệ có giá trị, những người có năng lực mà giúp tôi kìa- rồi sau này họ sẽ
giúp đỡ tôi, còn những kẻ chỉ biết đòi hỏi ỷ lại- họ không những không mang lại
cho tôi điều gì tốt đẹp mà còn làm lãng phí thời gian, sức lực và tiền bạc của tôi.
Trong lúc quan sát, tôi nhận ra: Người có năng lực thực sự thường khônh muốn
làm phiền người khác, họ luôn sống rất sòng phẳng, bởi vì chính xác họ quá
"xuất sắc" nên họ thường xuyên bị người khác "làm phiền", họ hiểu nỗi khổ khi
bị "làm phiền", bởi vậy họ mới không muốn nhờ vả đến ai. Nếu được người khác
giúp đỡ, họ sẽ ghi nhớ trong lòng rồi tìm cơ hội báo đáp đối phương. Còn những
người chỉ muốn lợi dụng các mối quan hệ để kiếm lời, chỉ muốn đạt được mục
đích của mình, bọn họ sẽ có vô vàn lý do để từ chối giúp đỡ bạn, bởi vì trong
mắt họ điều đó rất lãng phí thời gian, trừ khi trên người bạn có nguồn lực vĩnh
viễn, không thì chỉ cần vạn mất đi giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ lập tức biến mất.
Người xưa có câu " Người bệnh năng lâu chẳng còn con có hiếu". Dù là máu mủ
ruột rà, cha bệnh nặng lâu ngày con cái cũng thấy mệt mỏi, huống chi là quan hệ
chẳng thân mật như thế! Lấy ví dụ thực tế nhé, trong một nhóm người tốt nghiệp
đại học, hầu hết ai cũng cố gắng đạt được thành tựu riêng chỉ có một người sống
chẳng ra làm sao, lúc nào cũng đi vay tiền người khác, một hau lần người ta nể
tình cho vay, nhưng nếu anh ta cứ làm vậy mãi thì hầu hết mọi người đều sẽ xa
lánh anh ta. Trong mấy năm tôi đi làm, từng chính mắt gặp chuyện như vậy: Có
một người thường xuyên tới công ty của chúng tôi, anh ta tự giới thiệu mình là
em họ của Tổng giám đốc, thực tế thì anh ta đúng là em họ của Tổng giám đốc
thật. Lần nào tới, anh ta cũng có việc muốn nhờ vả, ấp a ấp úng lắp ba lắp bắp,
trong lòng tôi rất khinh thường anh ta. Sau đó Tổng giám đốc dặn bảo vệ đừng
cho anh ta vào nữa, nhưng không hiểu sao anh ta vẫn nhân lúc bảo vệ bất cẩn
hoặc lẫn theo người khác để trốn vào. Anh ta biết Tổng giám đốc không ưa mình
bèn tìm gặp quản lí công ty, tuyên bố mình là em họ của Tổng giám đốc, mong
được giúp đỡ. Nhưng sau vài lần, những quản lí kia cũng thấy phiền, bèn lần
lượt phản ánh với Tổng giám đốc.Có hôm tôi tới văn phòng của Tổng giám đốc, thấy anh ta bước ra, Tổng giám
đốc liền mắt "Tôi đã giúp cậu rất nhiều làn rồi, bản thân cậu kém cỏi thì cũng
đừng oán trách người khác, sau này đừng lấy danh nghĩa của tôi đi nhờ vả người
ta nữa, làm mất thể diện của tôi rồi."
Chuyện hôm đó khiến tôi hiểu ra: Năng lực có hạn thì dù nhiều mối quan hệ tới
đâu cũng chẳng có ích gì, sớm muộn cũng đánh mất những mối quan hệ này.
Đừng biến mình thành một kẻ ỷ lại, không ai hứng thú giúp đỡ một kẻ chỉ biết
đòi hỏi. Ai cũng muốn tạo dựng mạng lưới quan hệ vững mạnh, nhưng nếu
không trau dồi, nâng cao năng lực của bảo thân, mà chỉ thích giao du móc nối
quan hệ sẽ khiến chúng ta trở nên vụ lợi, làm người khác khinh thường. Vì quá
muốn móc nối quan hệ nên một khi gặp được cơ hội sẽ không ngừng nịnh nọt,
lấy lòng, tặng quà, theo chân hầu hạ, dùng đủ mọi thủ đoạn. Song hiện thực
thường rất tàn nhẫn, dù hao tâm tổn trí là vậy nhưng những nhân vật lớn kia
cũng chẳng thành bạn của mình đâu, mà người ta còn khinh thường mình như nô
bộc. Thử hỏi xem có ai hao tâm tổn trí để trở thành nô bộc hay không ?
Tôi đưa ra nhiều ví dụ như vậy không phải chỉ ra rằng các mối quan hệ không
quan trọng. Trong xã hội của chúng ta, các mối quan hệ thực sự rất quan trọng,
dù có giỏi giang tới đâu thì chúng ta cũng không phải người vạn năng, ai cũng
cần sự giúp đỡ của người khác, ai cũng cần giao thiệp với bạn bè.
Nhưng điều chúng ta cần không phải là quen biết một ai đó, càng không phải ăn
một bữa cơm với ông này bà kia thì họ sẽ trở thành bạn bè của chúng ta. Ngoài
đời chúng ta thường xuyên gặp những chuyện nực cười thế này, có kẻ tán dóc
rằng mình quen biết rộng, nhân vật máu mặt nào đó, rất thân thiết với mình,
nhưng thực tế người ta chẳng biết kẻ này là ai.
Có người căm phẫn than rằng đán con ông cháo cha chẳng tài cán gì, nhưng sinh
ra đã có bao người đỡ đầu, chuyện mà người khác thấy khó thì với họ chỉ cần
một câu nói là giải quyết xong. Trên thế gian này đúng là có rất nhiều thứ không
công bằng, nhưng phẫn nộ cũng không thể thay đổi hiện trạng. Chấp nhận sự tồn
tại của những thứ không công bằng ấy cũng là một biểu hiện của sự trưởng thành
về tâm lí.
Rất nhiều nhân vật "máu mặt" xuất thân từ những gia đình nghèo khó. Có câu
"Anh hùng không hỏi xuất thân" chúng ta không thể lựa chọn xuất thân, nhưng
có thể lựa chọn trở thành một người tầm thường hoặc trở thành một người xuất
chúng.
Muốn bản thân trở nên xuất chúng cũng không hề khó chỉ cần đủ kiên trì, tậptrung vào một việc, nhanh thì ba năm chậm thì mười năm chắc chắn sẽ có thành
tựu. Lúc đó bạn sẽ nhận ra, hoá ra bạn đã quen với những nhân vật "máu mặt"
kia tự bao giờ.
Cũng như những gì tôi nói với chồng mình " Với tình hình hiện tại của em thì dù
em có hao tâm tổn trí cũng chưa chắc đã kết bạn được với những ông trùm của
giới phim ảnh nhưng nếu em là nhân vật kiệt xuất của lĩnh vực khác, sớm muộn
gì em cũng sẽ quen được với họ, bởi vì họ không thể chỉ giao thiệp với những
người cùng lĩnh vực, họ cũng cần quen biết với những người ở lĩnh vực khác, họ
cần kết bạn với những ai ở lĩnh vực khác đây ? Đương nhiên là người có cùng
đẳng cấp giống họ"
Khi đó quan hệ giữa tôi và họ không còn là ngưỡng vọng hoặc ỷ lại, mà là giúp
đỡ lẫn nhau, trở thành bạn bè của nhau, giao thiệp như vậy thì mối quan hệ mới
lâu dài bền bỉ. Rất nhiều người cho rằng bản thân không thành công là vì chưa
gặp may, không có quý nhân phù trợ. Có câu này khá phũ phàng nhưng rất chân
thật : May mắn chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị. Khi bạn có năng lực
thì việc tạo dựng quan hệ chỉ là chuyện sớm muộn.
Đoạn văn này rất đáng được chia sẻ " Đừng theo đuổi một con ngựa, hãy dùng
thời gian đuổi theo nó để trồng cỏ, đợi đến mùa xuân, ắt sẽ có đàn ngựa béo cho
ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thòi gian ất trau dồi
năng lực của mình, tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành
cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơi dựa dẫm vào
người khác. Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng Hoàng tới thăm, nếu hoa nở rộ ắt
có bướm ong tìm đến"
CHƯƠNG 13: Đừng tự đi vào ngõ cụt
Quân Quân là mẹ của một nhóc tì ba tuổi, trước khi có con, tình cảm của cô ấy
và chồng khá ổn nhưng từ sau khi có con, cô ấy đón mẹ chồng lên sống cùng,
mâu thuẫn bắt đầu nãy sinh. Ban đầu chồng cô ấy còn đứng ra giảng hòa nhưng
rồi anh ta cũng cảm thấy phiền, nên cứ đóng cửa ở trong phòng vò như không
biết để mặc mẹ chồng và nàng dâu lời qua tiếng lại.
Phần lớn mâu thuẫn giữa Quân Quân và mẹ chồng nảy sinh từ việc chăm trẻ con,
phương pháp chăm trẻ của hau người quá khác biệt. Quân Quân rất muốn chồng
đứng về phía mình nên thường xuyên nói xấu cách chăm cháu của mẹ chồng anhta. Cô ấy làm vậy là mong chồng có thể nhắc nhở nhưng chồng cô ấy không
những không làm vậy mà còn trách ngược lại vợ. Tình cảm vợ chồng cũng
không còn được như trước, nên cô ấy cảm thấy rất tủi thân phiền muộn.
Nghe người ta nói, những lúc thế này thù nên trao đổi với chồng mình nhiều
hơn, cô ấy thấy có lý, nhưng trao đổi với chồng nhiều lần mà kết quả hoàn toàn
đứng về phía mẹ anh ta, Quân Quân nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi tại sao lại
như vậy.
Bởi gì thế cô ấy tới hỏi tôi " Vãn Tình ơi, cậu không biết mẹ chồng tớ kỳ cục tới
mức nào đâu, bình thường cho cháu ăn toàn bà một thìa cháu một thìa, mất vệ
sinh chết đi được! Người già vốn đã nhiều bệnh, bác sĩ, chuyên gia đều không
tán thành hành vi này, tớ nhắc bà ấy nhiều lần rồi mà bà ấy vẫn chẳng chịu nghe.
Tôi hỏi cô ấy " Thế cậu có giải thích rõ lý do với nà ấy không ? Giải thích một
cách nhẹ nhàng từ tốn ấy?"
Quân Quân đáp có, cô ấy nói cô ấy không những giải thích rồi mà còn giải thích
đi giải thích lại, nhưng mẹ chồng vẫn chẳng thèm để ý. Thậm chí hôm trước, lúc
cô ấy về nhà còn phát hiện con trai ngủ trên sàn cô ấy bực bội hỏi tôi " Sao lại có
con người như thế chứ ? Cho trẻ con ngủ trên sàn nhà thì chỉ có ốm thôi, trong
nhà có bao nhiêu là giường sao bà ấy không bế cháu lên giường mà ngủ ?"
Suốt nửa tiếng sau, Quân Quân liệt kê ra rất nhiều hành vi của mẹ chồng mà cô
ấy không thể chấp nhận được.
Nghe cô ấy kể xong, tôi mới hỏi " Nếu cậu thấy mẹ chồng cậu không chăm cháu
tốt, mà nhắc nhở cũng không có tác dụng, vậy sao cậu không tự đi mà chăm ?"
Cô ấy liền phản đối ngay " Tớ còn phải đi làm nữa mà, lấy đâu thời gian bây giờ
? Tớ không nghỉ việc đâu, phụ nữ mà ở nhà chăm thì làm gì còn địa vị gì nữa
chứ ?"
Tôi lại cho cô ấy thêm một lời đề nghị " Nếu mẹ chồng chăm cháu không đúng ý
cậu, cậu lại không muốn tự chăm, thế thì thuê người giúp việc đi, để người ta
chăm con theo ý của cậu"
Cô ấy vẫn phản đối " Với cậu thì thuê người giúp việc là chuyện đơn giản nhưng
nhà tớ không có điều kiện kinh tế, nuôi con đã tốn kém lắm rồi, không thì tớ
cũng chẳng đón mẹ chồng tới ở cùng đâu"Tôi lại nói ra phương án khác " Hay cậu gửi con đi vào nhà trẻ, lúc tan ca cậu
đón nó về"
Cô ấy tỏ ra không chấp nhận được " Con tớ còn nhỏ thế mà, sao tớ lại nhẫn tâm
làm như vậy được chứ ? Bây giờ gửi nhà trẻ có cả tá vụ ngược đãi trẻ con, chỉ
nghĩ thôi tớ đã không yên tâm rồi"
Trong giây phút đó, cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao cô ấy không thể trao đổi
được với mẹ chồng của mình. Bởi vì cô ấy chỉ muốn người ta tiếp thu ý kiến của
mình, thay đổi theo ý cô ấy, nhưng chính cô ấy vừa không muốn thay đổi vừa
không muốn thỏa hiệp. Ví dụ như trong truyện này, cô ấy muốn mẹ chồng chăm
cháu theo ý mình chứ chẳng hề suy xét tới phương pháp khác. Thế nhưng sự thật
là gần như không thể thay đổi phương pháp cố hữu của một người lớn tuổi. Cô
ấy không làm được, tôi cũng không làm được, cho dù làm được thật thì có khi
lúc ấy đứa bé cũng đã lớn rồi.
Thực ra có ít nhất ba phương pháp để giải quyết vấn đề này, nhưng cô ấy cứ đòi
người khác phải thay đổi theo yêu cầu của mình, mà người ta lại không muốn
thay đổi, vậy thì mọi chuyện lại đâm vào ngõ cụt.
Trong chuyện chăm con này, Quân Quân có hai lựa chọn : Nếu không thích cách
chăm con của mẹ chồng vậy thì tự mình chăm hoặc thuê giúp việc khỏi lo con
mình ăn uống mất vệ sinh, cũng không sợ con mình bị ngủ trên sàn, hoặc ngầm
ngừa nhận cách chăm của mẹ chồng, nếu đã muốn mẹ chồng chăm giúp thì cũng
đừng soi mói oán trách vì như vậy cũng không thể khiến người ra làm theo ý
mình được đâu.
Có lẽ trong cuộc sống có rất nhiều phụ nữ chọn cách thứ ba, đó là không thể thay
đổi thực tại nhưng cũng không muốn chấp nhận thực tại, bởi vậy họ vừa để mặc
mọi chuyện, lại vừa than trời trách đất, không những không giải quyết được vấn
đề mà còn đắc tội với tất cả mọi người xung quanh.
Dạo trước, cô bạn Như Nghiên của tôi tâm sự với tôi, vì cô ấy từng phạm sai lầm
vài lần khi mới nhậm chức, nên lãnh đạo rất ghét cô ấy. Mấy năm qua cô ấy đã
tiến bộ rất nhiều, song lãnh đạo vẫn giữ thành kiến, thái độ vô cùng tồi tệ, chỉ
cần cô ấy mắc một sai lầm nhỏ là sẽ bị phê bình nặng nề trước mặt mọi người
khiến cô ấy uất ức vô cùng.
Cô ấy nói với tôi " Sao lại có đàn ông nhỏ mọn như vậy chứ ? Chẳng qua hồimới vào làm tớ nhầm anh ta là văn thư thôi mà, lúc đó mới tớ, đâu có biết người
nào với người nào, ai bảo anh ta đứng cạnh máy in. Có thế thôi mà anh ta thù tới
tận bây giờ, thỉnh thoảng lại làm tớ xấu hổ, làm cấp dưới của một kẻ như vậy
thật khổ."
Thấy vậy cô ấy bực bội như vậy, tôi bèn hỏi cô ấy có muốn đổi việc không, tuy
Như Nghiên nói cô ấy rất ghét lãnh đạo nhưng mối quan hệ với đồng nghiệp khá
tốt, cô không nỡ bỏ đi. Tôi nói, biết đâu đồng nghiệp của công ty mới còn hòa
hợp hơn thì sao, Như Nhiên lắc đầu có ấy thấy công ty hiện tại lương thưởng rất
tốt, lại gần nhà, bỏ đi thì chưa chắc đã tìm được chỗ khác tốt hơn. Tôi đành đề
nghị cô ấy chuyển bộ phận xem sao, cô ấy rầu rĩ nói chuyên môn khác biệt,
chuyển đi cũng chưa biết có làm được hay không
Điều Như Nhiên muốn là đột nhiên lãnh đạo thay đổi thái độ, tôn trọng mình
hơn, còn những đề nghị khác cô ấy chẳng hề quan hệ. Nhưng mấy năm qua, nếu
cô ấy có cách để thay đổi thái độ của lãnh đạo thì cô ấy đã làm từ lâu rồi.
Tôi từng giả lập một tình huống thú vị để giải thích cho vấn đề này: Một người
thích một món trang sức ở trung tâm thương mại, món đồ ấy có giá một trăm
ngàn tệ nhưng trong tay cô ta chỉ có mười ngàn tệ, thế là cô ấy bèn thương lượng
với chủ cửa hàng "Anh có thể bán rẻ cho tôi không ?"
Chủ cửa hàng " Được thôi, chín mươi ngàn nhé!" Nhưng cô ta chỉ có mười ngàn
bèn nói "Anh bán cho tôi với giá mười ngàn nhé"
Chủ cửa hàng nói " Không được, hay là cô kiếm tiền đi, bao giờ có đủ tiền quay
lại mua" Nhưng cô ta chỉ muốn chủ cửa hàng bán món trang sức đó cho mình
với giá mười ngàn, đương nhiên chủ cửa hàng không chịu. Trong tình huống
này, cô ấy chỉ có hai lựa chọn, một là nghĩ cách kiếm thêm tám mươi, chín mươi
ngàn tệ nữa rồi quay lại thương lượng với chủ cửa hàng. Hai là từ bỏ món trang
sức này. Nhưng cô ta không chịu kiếm thêm tiền, cũng không muốn từ bỏ, chỉ
nằng nặc đòi chủ cửa hàng bán cho mình với giá mười ngàn tệ. Vậy là lâm vào
ngỏ cụt.
Trong đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cố gắng giải quyết vấn đề là một thái
độ sống tích cực, chấp nhận thực tại cũng là một thái độ sống tồ, còn loại người
kém cỏi nhất là loại không có năng lực giải quyết vấn đề cũng không muốn chấp
nhận thực tại, ngày ngày than thân trách phận, tự đi vào ngõ cụt của đời mình.CHƯƠNG 14: Nữ hoàng và nữ nô
Thời đi học, trong lớp tôi có hai đôi yêu nhau, chuyện tình của hai đôi này được
tất cả mọi người quan tâm, cũng trở thành đề tài bàn tán của cả giảng đường.
Không phải vì tình yêu của họ ly kỳ, càng không phải vì họ là hoa khôi nam
vương của trường, mà chỉ vì tình yêu của hai đôi này trái ngược nhau, nhất là khi
hai nữ chính còn ở chung một phòng ký túc.
Hiểu Dự thích bạn nam cùng lớp tên Cố Hàn, Cố Hàn là một chàng trai cao ráo
đẹp trai, ngày nào Hiểu Dự cũng mua bữa ăn sáng, đi chiếm chỗ, lấy nước, tất cả
mọi thứ mà chúng ta có thể nghĩ ra được,.... cô ấy cũng làm cho Cố Hàn. Ban
đầu có người nói với Cố Hàn, Hiểu Dự có phải bạn gái anh ta không, Cố Hàn
cười ha hả " Bạn là con gái thì đúng hơn"
Sau đó Cố Hàn trải qua vài mối tình, bị một người con gái làm tổn thương nặng
nề, song Hiểu Dự vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, tốt với anh ta như xưa. Cuối cùng
Cố Hàn đau khổ nhận ra, chỉ có Hiểu Dự là yêu anh ta nhất. Thế là Hiểu Dự khổ
tận cam lai, rốt cuộc cũng trở thành bạn gái của Cố Hàn.
Còn cô bạn Hiểu Giai thì hoàn toàn ngược lại, bạn trai cô ấy cực kì tốt, hôm nào
cũng mua bữa sáng cho cô ấy, mà mua thứ cô ấy không thích thì chưa chắc đã
ăn. Bạn trai Hiểu Giai luôn tận tâm đối xử tốt với cô ấy, lấy nước, mua cơm, làm
tùy tùng, gọi đến là đến, bảo đi là đi, chàng trai này sống rất tiết kiệm nhưng lại
hào phóng với Hiểu Giai.
Đương nhiên phòng kí túc của chúng tôi cũng rất hay bàn tán về họ, bạn tôi gọi
hai cô này là "Nữ hoàng" và "Nữ nô".
Nhưng một cô gái dù chịu hi sinh tới đâu thì trong lòng cùn ấp ủ một giấc mộng
công chúa, bởi vậy Hiểu Dự cãi nhau với Cố Hàn, nghe nói Hiểu Dự muốn Cố
Hàn cũng có thể mua bữa sáng cho cô ấy một hai lần, để người ngoài biết cô ấy
cũng được yêu chiều. Nhưng Cố Hàn không đồng ý, anh ta viện cớ sáng sớm
không dậy được, Hiểu Dự bèn nói bữa trưa cũng được, nhưng Cố Hàn vẫn từ
chối " Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ai lại đi đưa cơm cho phụ nữ ?" Hai
người chiến tranh lạnh một tuần, cuối cùng vẫn là Hiểu Dự thỏa thiệp, tiếp tục
những tháng ngày mua cơm lấy nước cho Cố Hàn.
Bạn tôi thở dài " Một ngày làm hầu, cả đời làm nô, không khá lên được đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doc9218