Cuối cùng tưởng niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch từ: https://guyaoweiqiu.lofter.com/

____________________

 Trong thuỷ lao tối tăm và u ám của Huyễn Hoa Cung, Thẩm Thanh Thu bị một sợi xích sắt vụng về khống chế, cánh tay nhấc lên một cách yếu ớt, làn da bị xích sắt trên cổ tay xé rách, máu từ cổ tay rơi xuống từng giọt từng giọt, trông rất ảm đạm

 . 

 Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là ở hạ thân của hắn, hai đôi chân linh hoạt không biết đã biến đi nơi nào, giống như là trống rỗng.

 . 

 Trên cơ thể còn có những vết sẹo lớn nhỏ, này đó vết thương đơn giản chỉ là thứ còn sót lại sau những hành động của Lạc Băng Hà, thêm vào đó, bóng tối và ẩm ướt trong chốn tù ngục khiến cho những vết thương không thể liền lại, hằn lên cơ thể trông rất đáng sợ.

 . 

 Nhưng Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không để ý tới, coi như không biết, không quan tâm, hắn cứ để mặc cho máu trên tay liên tục rơi xuống hạ thân trống rỗng hai chân.

 . 

 Bởi vì Kim đan của hắn bị người ta đào đi, nên tu vi cũng mất hết, một người nếu đã không còn sót lại chút nào tu vi thì có khác gì phế vật, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lần lượt chứng kiến từng sự việc đang diễn ra trước mắt, và chính mình lại bất lực, không thể làm gì.

 . 

 Thẩm Thanh Thu chật vật cúi đầu, hỗn độn đầu tóc che khuất khuôn mặt tái nhợt, bởi vì không có tu vi, cho nên sẽ giống như người bình thường cần phải ăn cơm, nhưng bởi vì thời gian dài đã không có ăn uống nên khuôn mặt tái nhợt kia đã không còn nhìn thấy được chút nào tơ máu.

 . 

 Có người bước vào, Thẩm Thanh Thu nghe được tiếng bước chân.

 . 

 Đến nỗi người đang tới, Thẩm Thanh Thu không cần nghĩ cũng biết là ai..Đúng vậy, trừ bỏ y thì còn ai vào đây đâu? 

"Sư tôn, đã mấy ngày không gặp, có hay không thấy nhớ đệ tử? Đệ tử chính là vô cùng thương nhớ sư tôn ."

 . 

 Quen thuộc âm thanh truyền vào trong tế bào thần kinh của Thẩm Thanh Thu, hắn vô cùng muốn mở miệng mà mắng một tiếng "Tiểu súc sinh", nhưng hắn lại là quá mệt mỏi, đã mệt đến không mở miệng được.

 . 

 "Ồ, sư tôn sao lại không nói gì? Có phải hay không vì quá nhớ đệ tử, nên hiện tại kích động đến không nói nên lời."

 . 

 Lạc Băng Hà nói một cách giễu cợt , vì y không nghĩ bản thân sẽ có bất kỳ hảo cảm gì với vị sư tôn này.

 . 

 Lạc Băng Hà vẫn tiếp tục chế nhạo Thẩm Thanh Thu như mọi khi, nhưng Thẩm Thanh Thu thì lại vô cùng im lặng, ngay cả Lạc Băng Hà, người đang chế nhạo hắn cũng nhận thấy sự khác thường so với thường ngày, nhưng y cũng không nghĩ nhiều vì cho rằng Thẩm Thanh Thu là kẻ rất nhiều thủ đoạn, khẳng định là hắn đang diễn kịch.

 . 

 Không bao lâu, Lạc Băng Hà liền rời đi, thân là Ma tộc quân chủ, y có rất nhiều việc phải làm và không có nhiều thời gian để lãng phí.

 . 

 Vài ngày sau, Mạc Bắc Quân đến phòng của Lạc Băng Hà để báo rằng Thẩm Thanh Thu đã chết.

 .

 Đã chết? Sao có thể? Không phải nói tai họa để lại ngàn năm sao, như thế nào cứ như vậy đã chết đâu?

 . 

 Lạc Băng Hà không tin điều đó, không muốn tin rằng sư tôn "tốt"nhất của y lại có thể chết như vậy.

 .

 Đi vào địa lao, nhìn thấy thân thể của Thẩm Thanh Thu, quả thực đã không còn chút nào sinh khí.

 . 

 Lạc Băng Hà hoảng sợ, Thẩm Thanh Thu thật sự đã chết, hắn thật sự đã chết, không lưu lại bất cứ thứ gì, cứ như vậy lặng yên rời đi không một tiếng động.

 . 

 Nhìn vào trống rỗng thi thể, hồn phách đã sớm không biết đi nơi nào.

 . 

 Mạc Bắc Quân dường như nhìn thấu suy nghĩ của y nên nói với y rằng Thẩm Thanh Thu đã hồn phi phách tán.

Nhìn Lạc Băng Hà tuyệt vọng, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không nói nên lời.

 Lần này Lạc Băng Hà buông xuống tất cả, bất lực ôm lấy thi thể của Thẩm Thanh Thu.

.

 Y thích hắn nha, thích nhất chính là người sư tôn này, nhưng vì cái gì sư tôn lại chỉ dành cho y toàn những lời lẽ cay độc, vì cái gì? Ta thích ngươi, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được?

.

Chỉ vào lúc này, Lạc Băng Hà mới chịu thực sự bày tỏ lòng mình.

 . 

 Vài năm sau đó.....

 . 

 Có một cổ thi thể hoàn hảo, không bị hư hại của Thẩm Thanh Thu nằm trong căn phòng băng, hẳn là Lạc Băng Hà đã chữa trị cơ thể cho hắn, nhưng thi thể đã được chữa trị thì sao chứ? Rốt cuộc, người kia cũng không thể tỉnh lại nữa.

 .

 Có người đến, là Lạc Băng Hà bước vào.

 .

 Mỗi ngày y đều sẽ đến đây, lại ngồi ngây ngốc một thời gian.

 .

 Ngồi bên cạnh thi thể của Thẩm Thanh Thu, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của người đó, một mình lưu lại cuối cùng thương nhớ, tự lừa người dối mình để trải qua quảng đời còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro