Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi theo Thẩm Thanh Thu xuống núi rèn luyện, Lạc Băng Hà sớm đã dự đoán được các sư huynh sẽ làm khó mình, cho nên khi thấy chỉ có mỗi chín con ngựa, y cũng chẳng có cảm giác gì, có thể là do thói quen đi... Đứng ở cuối cùng, thấy Thẩm Thanh Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn mình, sau đó lên xe. Y cự tuyệt lời mời cưỡi cùng ngựa với Ninh Anh Anh, an phận đi theo sau đám đông, nhưng y vẫn không thể sống yên ổn, hết lần này tới lần khác bị những con ngựa chạy quanh làm cho mặt mày y xám tro.

"Sư tôn! Người nhìn xem sư huynh bọn họ." Ninh Anh Anh ủy khuất nói: "Bọn họ khi dễ người như vậy, người cũng không nói về bọn họ. Nếu cứ để như thế này... những đồ đệ mà sư tôn đã dạy dỗ, đều đã thành cái gì rồi!"

Thẩm Thanh Thu cau mày, ai tới nói Lạc Băng Hà bị khi dễ, hắn đều sẽ bỏ qua, nhưng người cố tình nói này là Anh Anh, hắn không dễ làm cho nàng thất vọng...... Trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà, hơn nữa Minh Phàm cũng trừng y, khi dễ tiểu súc sinh kia không biết trốn tránh xa khỏi Ninh Anh Anh.

Lạc Băng Hà giống như đăng chờ đợi bị xử lý, rồi đoan đoan chính chính đứng thẳng, y hơn phân nửa không bận tâm quản chính mình nữa.

"Sư tôn, người bảo trọng." Thấy Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, Ninh Anh Anh có chút áy náy.

Nhìn biểu tình ủy khuất của Ninh Anh Anh, lần này hắn thật đúng là không mặc kệ được, Thẩm Thanh Thu có chút không kiên nhẫn. Vỗ về Ninh Anh Anh, nói: "Anh Anh, đừng nháo." Hắn lại liếc mắt nhìn Lạc Băng Hà, thậm chí còn không nhìn thẳng "Vỗ."

"A Lạc, sư tôn kêu ngươi vỗ đất trên người." Nàng chạy đến bên người Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn yêu cầu A Lạc đem vỗ đất, các ngươi không được phép cố ý lấy đất ném lên người y."

Lạc Băng Hà hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, y nhìn về phía xe ngựa đã buông mành. Y có chút giật mình, nhưng bên cạnh đó có chút cao hứng, sư tôn không có mặc kệ y. Tuy rằng biết Ninh Anh Anh lần này là giúp mình, y sợ rằng nhóm Minh Phàm sẽ không bỏ qua cho y, mà điều đó không quan trọng, ít nhất sư tôn không có bỏ mặc y, bị khi dễ sớm đã thành thói quen đối với y.

Sau khi rèn luyện trở về không tránh khỏi mang theo thương tích, Lạc Băng Hà trở lại phòng chứa củi, muốn tìm lọ thuốc lần trước, nhưng như cũ vẫn không thể tìm được...... Y không cam lòng, rồi lại bất lực, mọi ngóc ngách trong phòng chất củi đã lật qua lật lại. Lạc Băng Hà ngồi ở góc tường, xoa xoa cái đầu đau nhức, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ......

Lần này Lạc Băng hà so với dĩ vãng tỉnh dậy rất sớm, như để cho y có đủ thời gian ngây người...... Trong mộng có chút mơ hồ, nhưng y nhớ rõ rành mạch duy nhất đó là sư tôn. Hắn cầm cây quạt đẩy mành ra, cao ngạo hất cầm ra hiệu cho y lên xe.

Bất an, kinh ngạc, thấp thỏm, cao hứng, đủ mọi loại tâm tình đều đan xen vào nhau, y vẫn an an phận phận lên xe và bay bổng hướng tới sự ôn nhu mà y tự nghĩ, dù biết rằng đó có thể là dấu vết của một tia ấm áp trước khi thiêu thân lao vào lửa... Nó là một cảm giác rõ ràng đến mức khiến người ta có chút bối rối không biết đâu là thật là giả, là mộng hay là.... Đặc biệt là tiếng cười khẽ theo sau đó, nụ cười nhu hòa và trong vắt dường như được tuôn ra bởi một mùa xuân ngọt ngào. Bị bắt được vừa vặn, y không biết phải như thế nào, hoảng loạn và lại cảm thấy khó xử, làm người cũng không muốn tin tưởng nó chỉ là một giấc mộng......

Lạc Băng Hà ngây ngốc vết thương trên tay chính mình, một hồi lâu, bất giác cười. Rõ ràng y cho tới nay đều thập phần ngưỡng mộ sư tôn, rõ ràng trong mắt y lộ ra mười phần mười kính trọng, nhưng sư tôn cho tới nay đối xử với bản thân như thế nào, trong lòng y cũng rất rõ ràng... Mà hiện tại hình như có nhiều thứ khác hơn, còn có vài phần ảo tưởng phi thực tế và phi thực tế......

Ta vốn dĩ cho rằng chính mình đã quen với nó......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro