Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Băng Hà lấy ra chủy thủ từng đưa cho Ninh Anh Anh, và từng đâm thương Thẩm Thanh Thu, tinh tế mà nhìn nó —— thân kiếm thon dài sắc bén, được chạm khắc tinh xảo ma văn, chuôi kiếm đen nhánh như mực, sờ lên có chút gập ghềnh, như là đúc pháp trận.

Chủy thủ là món bảo vật đầu tiên khi y nhập chủ ma cung. Lạc Băng Hà cho rằng trên đời này không có vũ khí nào tốt hơn so với Tâm Ma Kiếm, bởi vậy y cũng không nghiên cứu tại sao nó ẩn sâu bên trong ma cung. Sau lại tình cờ tùy tay cho Ninh Anh Anh để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, nếu không phải vì chấn thương của Thẩm Thanh Thu, thanh chủy thủ kia có lẽ vĩnh viễn không để lại bất luận ấn tượng gì trong tâm y.

Dù cho là Ma Tôn, Lạc Băng Hà không hơn không kém là con lai giữa người và ma, sinh ra trong Nhân giới, lớn lên trong Nhân giới, y không thể biết rõ điển cố Ma tộc. Y lật chủy thủ từ mặt này sang mặt kia, trước sau vẫn không phân biệt ra lai lịch, nhưng thật ra Thẩm Thanh Thu đã thành thục đọc vô số hồ sơ sách cổ trên Thanh Tĩnh Phong, tương quan đối với Ma tộc ách hẳn biết rất nhiều. Lạc Băng Hà thì lại không có nắm chắc đối phương sẽ nói ra, khế ước nửa năm vẫn còn đó, y không nghĩ Thẩm Thanh Thu tìm được bất cứ cơ hội nào phản kích.

Lạc Băng Hà đem chủy thủ giao cho Mạc Bắc Quân, hạ lệnh điều tra rõ lai lịch, bên cạnh đấy âm thầm dặn dò bắt một vài tu sĩ phàm nhân, để ma y làm thí nghiệm ở trên người bọn họ, cần phải tìm được phương án trị liệu hữu hiệu.

"Ngươi...... Luyến tiếc?"

Trong hư không truyền đến tiếng nói nhỏ của tâm ma.

"Nhưng ngươi có hay không nghĩ tới, ngươi tâm động có lẽ là giả?"

"Ai nói ta động lòng."

"Đừng nghĩ đến giấu giếm, ta là ngươi."

Mỗi ngày hao tổn một đại lượng linh khí giúp Thẩm Thanh Thu trị liệu thương thế, ma khí của Lạc Băng Hà sớm đã bắt đầu mất cân bằng, rất nhiều lần khi ôm người đi vào giấc ngủ, nghe hơi thở nhàn nhạt trên người Thẩm Thanh Thu, cơ hồ y phải khống chế không được bạo ngược dục vọng. Thẩm Thanh Thu tựa hồ cũng cảm thấy điều đó, nhưng hoàn toàn không thèm để ý, như thể hắn chờ mong mình bị ra tay tàn nhẫn, tốt nhất là tàn nhẫn đến một kích mất mạng.

Sư tôn hắn không có bất kỳ cái gì đáng giá làm người khác ca tụng, duy nhất có điều tại một loại nơi không biết gọi là gì, hắn càng muốn gắt gao mà giữ lấy cái gọi là cốt khí của mình, có thể khiến y không biết phải làm sao.

Tâm ma còn nói thêm: "Giả diễn nhiều cũng sẽ không trở thành chân thật, ngươi sở dĩ không cam lòng chỉ là hắn năm đó khinh mạn cùng lơ là ngươi, ngươi sở cầu chỉ là sự bồi thường, ngươi đang tự lừa mình dối người."

Trầm mặc sau một lúc lâu, Lạc Băng Hà cười lạnh một tiếng, hỏi: "Theo lời ngươi, ta phải nên làm như thế nào?"

"Trong lòng ngươi rõ ràng."

"Phải không? Vậy ngươi có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ ngươi cũng không biết rõ về ta theo như sự hiểu biết của ngươi?"





Thẩm Thanh Thu cau mày, chén đen nhánh nước thuốc trước mặt tanh tanh quả thực khiến ngũ quan hắn vặn vẹo, chỉ uống một ngụm liền phun đến hai mắt đen lại, miệng đầy dư vị đáng sợ, hắn khó chịu đến hận không thể liền cắn đứt đầu lưỡi. Thấy Thẩm Thanh Thu lắc đầu chống đẩy, Lạc Băng Hà mềm giọng thấp giọng dỗ dành nói: "Sư tôn phải uống dược thật tốt, thương thể mới sớm ngày khỏi hẳn."

"Vi sư không muốn uống."

Lạc Băng Hà hái một băng hoa tuyết mai nhét vào trong miệng Thẩm Thanh Thu, cười nói: "Như vậy ăn sẽ dễ dàng hơn chứ?"

Hoa mơ chua chua ngọt ngọt không làm loãng vị đắng của chén thuốc, ngược lại càng tăng thêm vị chát. Thẩm Thanh Thu không hề nôn thốc nôn tháo khi nhai nó, nhìn vẻ mặt tự đắc của Lạc Băng Hà, y khó kìm nén muốn mở miệng trào phúng hắn vài câu, tưởng tượng mà nghĩ lại cảm thấy nó thật sự vô nghĩa, nên y dứt khoát giữ mặt vô biểu tình.

Hoa mơ ở trong hàm miệng, hai má bất giác phồng lên, nước bọt tiết ra cũng gia tăng, Thẩm Thanh Thu không thể không hoạt động yết hầu nuốt xuống, Lạc Băng Hà thấy hắn yên lặng động tác vô ngữ, quả thật đáng yêu, không khỏi lộ ra một chút ý cười chân thật.

Ma Tôn tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, tuy là thanh niên, tươi cười lại mang theo người thiếu niên xán lạn cùng khí phách hăng hái, y biết chính mình cười rộ lên hết sức đẹp mê người, hơn nữa còn rất vui vẻ tận dụng mê hoặc lòng người, đặc biệt là lòng nữ nhân, giờ phút này nụ cười chân thật càng thêm lệnh người khuynh đảo, nhưng mà Thẩm Thanh Thu dường như không được trời sinh ra với điều này, chỉ quay đầu đi, che giấu sự chán ghét trong nháy mắt xẹt qua trên mặt mình.

Đây vốn là mối quan hệ gặm cắn thương tổn lẫn nhau, giả vờ mềm mại với nhau đều là bao trùm dưới gai nhọn sắc bén, bất cứ lúc nào có thể đem lại cho đối phương vết đâm chồng chất máu tươi đầm đìa. Trong khoảng thời gian sớm chiều hòa hợp này, hắn cho rằng mình đại khái hiểu được Lạc Băng Hà đang cầu cái gì, y ở vực sâu hắc ám hướng tới tìm kiếm quang minh, có khác gì trèo cây tìm cá đâu? Hắn thậm chí chẳng thể yêu bản thân mình, làm thế nào hắn có thể cho Lạc Băng Hà thứ mà hắn căn bản không có, làm sao hắn có thể nói cho đối phương các tìm ra nó.

Khi tên Ma Tôn không chú ý, Thẩm Thanh Thu đôi lúc bí mật làm miệng vết thương nứt toạc, hắn không cần phải che giấu như thế nào, chỉ cần tăng biên độ động tác miễn là dễ dàng thực hiện. Tâm hắn bắt đầu mê luyến với nỗi đau đớn, như thể nó có thể tránh sự thanh tỉnh mang đến thống khổ, khiến cuộc sống trôi qua mau hơn.

Đương nhiên không bao lâu hắn đã bị phát hiện.

Ngày đó, chiếc mặt nạ đệ tử cực hảo ngoan ngoãn của Lạc Băng Hà duy trì từ trước đến nay rốt cuộc cũng rách nát, dưới cơn thịnh nộ, Thiên Ma máu giống như vạn đao sắc nhọn đồng thời xẻo khoét từng chỗ khớp xương trên thân thể Thẩm Thanh Thu, bụng quặn đau đến nỗi như ruột đứt từng tấc từng khúc. Lạc Băng Hà nghĩ vậy chưa đủ, trực tiếp xé rách băng vải trước ngực Thẩm Thanh Thu, song chọc thẳng vào chỗ vết thương đang khép lại kia, máu tươi tức khắc không ngừng trào ra. Y thuận thế xé toạt y phục Thẩm Thanh Thu xuống, ngón tay nhúng đầy máu không một lưu tình mà khai cường miệng hậu huyệt, sau mấy phen lăn lộn, y cười lạnh đem cự vật thần tốc tiến quân.

Mới đầu thượng có thể nghe thấy vài tiếng nức nở cường ức, chờ đến khi Lạc Băng Hà cuối cùng bình tĩnh lại, y thấy đầy đất đỏ tươi cùng đục bạch, đệ tử bạch y mặc trên người loang lổ toàn là vết máu, trong đó Thẩm Thanh Thu sớm đã thành một người nhuốm đẫm máu, lẳng lặng nằm trên mặt đất không hề phản ứng.

Ma Tôn che giấu nội tâm kinh hoảng, duỗi tay sờ phần mạch cổ Thẩm Thanh Thu vẫn đập mỏng manh yếu ớt, y mới thở phào nhẹ nhõm. Khôi phục lại vẻ căm giận bất bình, hung hăng nắm vạt áo đối phương, nhấc nửa người lên. Thẩm Thanh Thu cả người lạnh băng mất đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể, đầu cùng đôi tay vô lực buông xuống, như rối gỗ tùy ý giật dây đùa nghịch.

"Ngươi đừng nghĩ lấy cái chết mà chạy thoát, ta sẽ không buông tay......" Lạc Băng Hà đem người ôm vào trong lòng ngực, vùi đầu thấp ngửi, với dày đặc mùi máu tanh nồng, y ra sức phân biệt một mùi hương độc đáo tựa như hư ảo, "Đừng ép ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro