Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hương thơm nhàn nhạt của hoa mơ xua tan đi cái đắng của thuốc sắc và mùi máu tanh trong phòng. Nhân giới chính trực rét đậm, Ma giới lại chẳng phân biệt lạnh nóng, thường thường một ngày có bốn mùa.

Hoa vốn từ Thương Khung Sơn đem tới, đặt trong bình mai cổ sơ, đứng biên bên khung cửa sổ tinh xảo, thể hiện ra nhất phái thanh nhã và cô tuyệt.

Trước kia, khi Thẩm Thanh Thu ở Thanh Tĩnh Phong, mỗi khi đến mùa đông, hắn luôn sai các đệ tử chiết hoa mơ đem đặt trên bàn sách, cũng không cho mọi người đốt lửa sưởi ấm, trong phòng chỉ có hương thơm thoang thoảng. Các đệ tử tu vi còn thấp, một đám đông lạnh đến cái mũi đỏ bừng, họ sợ sự uy nghiêm của phong chủ nên lén trộm mặc thêm vài bộ quần áo chống lạnh. Lạc Băng Hà khi đó quẫn bách nhất, nhưng không cho rằng khổ một chút gì cả, ngược lại cảm thấy hoa mơ cao khiết, rất xứng đôi cùng sư tôn, giờ hồi tưởng lại y chỉ muốn cười nhạo cho cái sự tâm mù mắt manh* của mình năm đó.

  (*Tâm mù mắt manh: kiểu như tâm bị đánh lừa bởi cái mắt nhìn một cách mờ mịt mê muội với vẻ ngoài.)

Nhưng vì cái gì y còn muốn đi chiết hoa mai?

Vì cái gì y còn muốn nhìn người nọ nở ra nụ cười?

Rõ ràng cả hai lẫn nhau đều tổn thương rất nặng.

Thẩm Thanh Thu an an tĩnh tĩnh dựa vào trên giường, tựa như đang chuyên tâm xem hoa, nhưng chỉ cần chú ý quan sát, liền sẽ phát hiện ánh mắt kia trống rỗng không có cái gì. Sống ở trúc xá, đối cửa sổ ngắm mơ, mọi thứ dường như đang trào phúng hắn ngày xưa diễn xuất ngụy trang một quân tử, tâm bệnh Thẩm Thanh Thu khó chữa, phản ứng một ngày một lạnh nhạt.

Lạc Băng Hà bưng chén thuốc đến, chén thuốc đã nguội đến nhiệt độ thích hợp, y dùng thìa múc lên nhẹ nhàng đưa tới bên môi Thẩm Thanh Thu, hắn liền mở miệng uống. Dược này có vị tanh và đắng hơn lần trước, nhưng Thẩm Thanh Thu không phun ra nữa, hắn như đã đánh mất vị giác, hắn sẽ ăn bất cứ thứ gì mà Lạc Băng Hà cấp cho.

Uống thuốc xong, Lạc Băng Hà giúp hắn lau khóe miệng, mang tới một quả mứt táo bỏ vào trong miệng hắn, khinh thanh tế ngữ* nói: "Ăn chút ngọt, có thể giải đắng."

  *khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ nhưng mang ý khinh thường.

Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt liếc mắt nhìn tên Ma Tôn một cái, bỗng nhiên nói: "Ngươi còn nhớ rõ Thanh Tĩnh Phong nhập môn tâm pháp?"

"Nhớ rõ."

"Niệm cho vi sư nghe một chút."

Lạc Băng Hà xưa nay chưa từng quên được, lập tức liền đem tâm pháp ngâm nga từng thứ một, niệm đến gần nửa chừng, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng, có điểm không thể ngăn chặn lại.

Lạc Băng Hà ngừng lại, ôn thanh hỏi: "Sư tôn cười cái gì?"

Khóe miệng Thẩm Thanh Thu vẫn còn mang theo một tia mỉm cười: "Năm đó lúc ngươi luyện, có phải ngươi đã cảm giác được có điều không đúng?"

"Xác thật từng có, chỉ là......" Ma Tôn đột nhiên dừng lời, kinh nghi mà nhìn phía Thẩm Thanh Thu, "Là ngươi?"

"Ta vẫn luôn tự hỏi, vì cái gì ngươi không có thất khiếu đổ máu bạo liệt năm thể mà chết?"

"Ngươi cư nhiên hận ta như vậy?!"

Lạc Băng Hà ức chế không được lòng phẫn nộ, những cuộc gặp gỡ năm đầu bất hạnh mà y đã trải qua trên đỉnh Thanh Tĩnh Phong chợt hiện lóe lên trong đầu, y dường như biến trở lại thành tiểu để tử mạc danh khi dễ năm đó, một phen nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thu, chất vấn nói: "Ta ngay từ đầu thiệt tình ái ngươi kính ngươi, rõ ràng đều là dưới tòa đệ tử, ngươi tại sao càng muốn đối với ta hung ác như thế!"

"Ta chính là người lòng dạ hẹp hòi hành vi ác độc, điểm này ngươi không phải đã sớm rất rõ ràng sao?"

"...... Không tồi, nhờ lời nói và việc làm mẫu mực của sư tôn, đệ tử mới có được thành tựu như ngày hôm nay."

Lạc Băng Hà có lẽ đã bình tĩnh lại, bên cạnh đó y suy nghĩ về ý đồ của Thẩm Thanh Thu: "Nếu sư tôn muốn dùng cách này để chọc giận đệ tử, đi tìm chết, e rằng kế hoạch sẽ thất bại."

"Ta không có ý định này," Thẩm Thanh Thu rũ mi mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, nửa khuôn mặt khuất trong bóng khó để nhìn rõ vẻ mặt biểu tình của hắn, "Giống như việc ngươi luyện công đọc sách trước giờ Dần giờ Mẹo thì thật sự nhàm chán vô cùng, nếu muốn làm thầy trò theo đúng nghĩa, vi sư sẽ tự nhiên đem toàn bộ Thanh Tĩnh Phong tuyệt kĩ học truyền thụ cho ngươi."

Hắn cười giễu cợt: "Như vậy mới không uổng phí hai người ngươi ta ngày hôm nay cùng một giuộc cấu kết với nhau làm xấu mỹ danh sư đồ."

Lạc Băng Hà cũng cười: "Thật tuyệt."

Sau ngày ấy, Thẩm Thanh Thu quả nhiên chống đỡ với cơ thể bệnh yếu, nghiêm túc mà giáo học y, không chỉ là tu luyện tâm pháp, còn có kiếm pháp cùng thuật pháp, tất cả đều không hề giữ lại. Tu Nhã kiếm ở trong tay Lạc Băng Hà chưa chịu trả, hắn cũng không truy cứu, chỉ dùng chiết phiến làm khoa tay múa chân, vì Ma Tôn diễn luyện chiêu thức. Tư thế Thẩm Thanh Thu thập phần phiêu dật và tao nhã, đôi tay yếu ớt nhìn như bạch sứ tinh tế, đều có các khớp xương rõ ràng, không giống làn da nữ tử, nó có chứa một loại cảm giác quyền lực lạ lẫm. Khi cổ tay hơi nâng lên, cây quạt không khác gì một trường kiếm linh động, khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng như yến, khi thì đột ngột tiến kích như tia chớp, mỗi nhất chiêu mỗi nhất thức Lạc Băng Hà đều biết được rõ ràng, nhưng rồi từ giữa nhìn ra có điều khác người, đó không chỉ là khoảng cách chênh lệch giữa Thanh Tĩnh Phong phong chủ cùng dưới tòa đệ tử ngày xưa, mà còn là khả năng đứng ngạo nghễ trên trời cao của Thẩm Thanh Thu trong Thương Khung Sơn phái, là điểm kiêu ngạo của hắn!

Một bộ kiếm pháp biểu thị xong, Thẩm Thanh Thu dừng động tác, miệng vết thương của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa khép lại, giờ phút này máu đã thấm đẫm băng vải, bên ngoài thanh y cũng bị nhuộm một chút màu đỏ sẫm, nhưng mà hắn chẳng quan tâm, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Băng Hà, ngươi xem hiểu chưa?"

"Đệ tử không rõ lắm đối với đệ tứ chiêu ' Đại đạo vô tình '."

"Nơi nào không rõ?"

"Đã cho rằng ' vô tình ', vì sao chiêu thức để lộ ra đều là ' đến tình '?"

"Đó là bởi vì ——" Thẩm Thanh Thu vừa nói, vừa đặt tay lên cổ tay Lạc Băng Hà, chỉ vào điểm kiếm thế, tay hắn khô ráo lại lạnh lẽo, giống như kim thạch vô phương ấm lên, "Người đều có tình, tham phá đến tình, mới có thể vô tình, cho nên......"

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên đẩy Lạc Băng Hà ra, lấy tay che miệng mà mãnh liệt ho lên, tê tâm liệt phế như muốn đem toàn bộ lục phụ ngũ tạng ho thành máu. Thông qua dấu tích trong khe hở ngón tay hắn buông thả xuống, màu đỏ sẫm trên vạt áo dần dần nhuộm thành những mảng rỉ sét.

Trước mắt mơ hồ choáng váng một trận, Thẩm Thanh Thu cơ hồ muốn chống đỡ không được khuỵu xuống, lần này thay vì ngã xuống đất như bình thường, hắn ngã vào một vòng tay ấm áp, trước khi ý thức tan rã, hắn nghe thấy có người thở dài hỏi: "Giữa ngươi và ta, rốt cuộc là vô tình nhiều hơn, hay là có tình nhiều hơn?"

"...... Ngươi đoán là?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro