Phiên ngoại 1: Bóc đế ma kha (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời tác giả:
Bóc đế ma kha (揭谛摩诃) có nguồn gốc từ Phạn ngữ, tiếng Latinh là【Gate Maha】

Chữ Devanāgarī: गतेमह

Phiên ngoại này sẽ lấy Bóc đế ma kha làm tên chương, có nghĩa là phá vỡ xiềng xích của vận mệnh.

Hãy nhìn xem ai có thể phá được xiềng xích này đây?

Lời editor:
Tớ sẽ giải thích thêm nếu bạn nào hứng thú với tên chương.

【Bóc đế - 揭谛 - गते】Tiếng Latinh 'Gate', nghĩa tiếng Phạn là "Đi, vượt ra ngoài"

【Ma kha - 摩诃 - मह】Tiếng Latinh 'Maha', nghĩa tiếng Phạn là "Đại, vĩ đại"; ví như sự vĩ đại vô biên vô hạn, lương tâm quảng đại. Là một ẩn dụ nói về các quy luật cùng tính chất đặc biệt của vũ trụ và vạn vật thiên nhiên, hiểu đơn giản thì là số phận do trời đất định đoạt.

Gộp lại, nghĩa trọn bộ sẽ như tác giả nói vừa trên: phá vỡ xiềng xích ràng buộc của số mệnh.

~~~

Mưa rơi rào rạc, trời đất dường như bị bao phủ bởi một màn nước lớn, người qua đường vội vàng vội vã, tốp năm tốp ba người đứng dưới mái hiên tránh mưa. Một tiểu ăn mày bẩn thỉu co rúm lại, muốn đem thân hình nhỏ gầy hướng vào bên trong gần hơn chút, trong lòng ngực y cất giấu nửa khối bánh do người tốt bụng nọ tặng ban nãy, nếu bị ướt mưa thì sẽ không thể ăn được nữa.

"Hôi chết đi được!"

Không biết là kẻ nào đột nhiên duỗi chân cước đá, tiểu ăn mày lảo đảo, con chó gặm bùn tức khắc bị quăng ngã ra ngoài, bánh trong lòng ngực rơi trên mặt đất, phía sau lưng y còn đau nóng như lửa đốt, hấp tấp vươn tay về phía trước, nhưng khối bánh kia lăn vài vòng, cuối cùng nó lọt vào một vũng nước mưa.

Tiểu ăn mày ngồi thất thần, y còn không kịp tự hỏi hôm nay mình sẽ chịu đựng cơn đói khát qua đi như thế nào, trên người đều ướt đẫm, liền cảm thấy thật lạnh lẽo khi gió thổi qua. Có người bước tới trước mặt y, giương ô che mưa, y ngẩng đầu nhìn xem, thấy người nọ một thân mặc xiêm y, bên hông đeo trường kiếm màu đen, dung nhan thanh lãnh, đôi mắt đẹp từ trên cao đang nhìn xuống mình, cuối cùng cau mày nói: "Đi với ta."

Người nọ nện bước không tính là chậm, tiểu ăn mày một chân thấp một chân thiển mà theo sau, mưa vẫn rơi, vài lần y muốn bắt trụ lấy góc áo người nọ, lại sợ làm dơ đối phương, y ngượng ngùng thu hồi tay về. Hai người đi đến một nơi vắng vẻ, người nọ rút bội kiếm ra mà chém, giữa không trung bỗng dưng xuất hiện một đạo khe nứt màu đen, tiểu ăn mày chỉ cảm thấy hoa mắt, phút chốc nó liền hết khi ở trong khe hở.

Sau khi đi xuyên qua khe hở, một vùng rừng núi thanh u xuất hiện trước mặt, ánh nắng chiếu rọi qua cành lá sum xuê, hình thành nên những bóng cây đan xen. Tiểu ăn mày cả người ướt đẫm, còn bị cái mát của sơn gian đột ngột xâm nhập, thân thể không khỏi run lên, bất ngờ đánh một cái hắt xì. Người nọ đã thu hồi ô che mưa và bước đi tiếp lên phía trước, hắn quay đầu lại sau khi nghe thấy âm thanh, tiểu ăn mày có chút kinh hoảng, trong lòng mạc danh sợ bị ghét bỏ, nhưng đối phương chỉ nói câu "Nhịn một chút, không xa", lại tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng cũng đến một gian trúc xá tinh xảo, tiểu ăn mày xấu hổ thành thẹn giẫm chân tại chỗ, người nọ chẳng thúc giục, vào phòng cầm một bộ quần áo sạch sẽ đưa ra, chỉ vào cái đường nhỏ bên cạnh nói: "Đi qua nơi này có suối nước nóng, ngươi tự đi gánh mấy thùng nước mà tắm rửa mình sạch sẽ."

Khi từ bãi tắm trở về, người nọ liếc mắt nhìn một cái, cả giận nói: "Ngươi tại sao còn không thể đi tắm rửa?" Thấy tiểu ăn mày bị dọa đến sợ hãi rụt rè, thở dài một tiếng, kêu y gánh thêm mấy thùng nước tới, hắn vén tay áo lên, dùng nước bồ kết làm ướt nhẹp đầu tóc rối bời của y, một nhúm một nhúm tinh tế gội sạch chải vuốt lại, rồi hắn ném cho chiếc khăn bông để y nghiêm túc tắm kỳ. Sau một hồi rối ren, lớp bùn đất bẩn trên người tiểu ăn mày năm xưa bị xoát đến sạch sẽ, lộ ra làn da trắng hồng hào, tuy khuôn mặt có chút trầy da nhưng điều đó không làm tổn hại chút nào đến khuôn mặt sắc sảo của y, đôi mắt sáng như sao mai, sáng lấp lánh mà nhìn người.

Người nọ ngồi trên ghế ở gian giữa trúc xá, thong thả ung dung dùng nắp ly gạt lá trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hỏi: "Ngươi nhận ra được ta không?"

Tiểu ăn mày lắc đầu.

Người nọ lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu ăn mày vẫn lắc đầu như cũ.

Người nọ mất kiên nhẫn: "Là không biết, hay là không thể nói?"

Tiểu ăn mày mặt đỏ bừng, chỉ vào miệng "A a" vài tiếng, lại đánh mấy cái thủ thế, tỏ vẻ chính mình không có tên.

Biểu tình kinh ngạc không có duy trì được bao lâu, người nọ đột nhiên chế trụ mạch môn trên cổ tay tiểu ăn mày, cất tiếng cười to lên: "Tiểu súc sinh, ngươi cũng có được ngày hôm nay!"

Nước mắt chợt trào ra hốc mắt, hắn kiềm chế thu lại rồi cười tươi nói: "Từ giờ trở đi, ta gọi ngươi là Lạc Băng Hà."

Hắn lại chỉ tay vào chén trà trên bàn: "Quỳ xuống, kính trà."

Tiểu ăn mày bị đổi tên thành Lạc Băng Hà, non nớp lo sợ quỳ xuống, đôi tay bưng chén trà giơ cao lên quá mức, người nọ tiếp nhận lấy và nói: "Ly trà này sẽ tính là trà bái sư, ta là sư tôn ngươi, nhớ kỹ tên của ta, ta tên——"

"Thẩm Thanh Thu."


Sau khi bái sư xong, Lạc Băng Hà giờ đây sống ở trong trúc xá. Y từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường, gió thảm mưa sầu mà tồn tại, chưa bao giờ so ai hơn với ai hết, y dường như được thiên nhiên sinh ra một đoạn dây si tình, với Thẩm Thanh Thu, trong mắt trong lòng chỉ có một người sư tôn, không giữ thêm ai khác vào trong.

Thẩm Thanh Thu không có ghét bỏ y là người câm, một bên dạy biết chữ, một bên truyền thụ bí quyết tu luyện tâm pháp. Lạc Băng Hà học được rất nhanh, bất quá ba năm qua cũng đã ra dáng ra hình rồi, cởi bỏ hẳn bộ dạng suy nhược lúc trước, ngũ quan càng hiện lên tuấn mỹ, thân hình cũng cao hơn không ít, ăn mặc một thân bạch y, giống như là một tiên môn cao túc không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Bọn họ cư trú đỉnh núi này như thể tồn tại độc lập với mọi không gian bên ngoài, Lạc Băng Hà chưa từng gặp qua những người khác tại đây, phảng phất trên thế giới này chỉ có mỗi y và Thẩm Thanh Thu. Ba năm qua, cách một khoảng thời gian Thẩm Thanh Thu sẽ rời đi một lần, hiện giờ thiếu niên mười sáu tuổi một mình thủ gác ở nhà, y vô thức cảm giác mình giống như một hoài xuân* đang oán giận bên đường xá náo nhiệt khi chờ đợi người về. Trong trúc xá ngoại trừ chất đầy giấy sách điển tịch ra, một quyển sách để giải trí đều không có, cũng không biết y học từ đâu ra cái tình ý kiều diễm này, thế nhưng lại phiêu phiêu đãng đãng ký sinh trên người sư tôn.

  (*Hoài xuân-怀春: một ẩn dụ ám chỉ người phụ nữ đang tưởng niệm ngày kết hôn)

Lạc Băng Hà ở tại gian phòng bên cạnh, cách phòng ngủ Thẩm Thanh Thu không xa, đi vòng qua một bình phong là đến. Lúc này sư tôn không có ở đó, người thiếu niên lặng lẽ đi vào trong phòng hắn, nửa ngồi dựa gần mép giường, bàn tay vỗ về nhẹ chăn đệm, giường lạnh do không có người nọ lưu lại hơi ấm, nhưng vẫn có mùi hương thoang thoảng trong không khí, giống như mùi trên người hắn.

Lạc Băng Hà còn nhớ rõ ngày đầu tiên vừa đến nơi này, Thẩm Thanh Thu dùng ngón tay thon dài giúp y chải vuốt một đầu tóc rối, chậm rãi xoa rửa sạch sẽ, cái chạm ôn nhu làm y toàn thân run rẩy. Y giơ lên tay, tưởng tượng đây là đầu ngón tay hơi lạnh của sư tôn vuốt ve gương mặt chính mình, môi, thân thể, thậm chí cả nơi riêng tư, bỗng nhiên một cổ bực bội từ đáy lòng trào ra, không đủ, thật sự không đủ, y khát vọng nhiều hơn nữa —— nếu có thể đem sư tôn ôm vào trong lòng —— y tuyệt vọng hổ thẹn mà che mặt, âm thầm mắng mình là cầm thú không bằng.

"Ngươi ở chỗ này làm gì?"

Y sợ hãi cả kinh, đứng lên nhanh nhóng ra hiệu: "Đệ tử chỉ muốn giúp sư tôn dọn dẹp phòng."

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng mà nhìn một lúc lâu, sau đó đột nhiên bắt lấy tay y sờ lên sườn mặt chính mình, hỏi: "Có phải rất muốn không?"

Lạc Băng Hà toàn thân phát run, trái tim đập bang bang sắp vọt ra khỏi lồng ngực, Thẩm Thanh Thu thu vào đáy mắt từng cái một, thuận thế đem người y áp đảo ở trên giường, tấm rèm mành buông xuống, ngón tay hắn từ vạt áo thiếu niên bắt đầu lưu luyến, trượt một đường xuống đến thân dưới. Người thiếu niên chưa từng trải qua chuyện nhân sự làm sao có thể chịu nổi khiêu khích như vậy, tiểu dương đã sớm muốn đột phá làm nứt bầu trời, bên tai chỉ nghe thấy một lời thì thầm đầy mê hoặc: "Vi sư giáo ngươi."

"Sư tôn......" Lạc Băng Hà vô pháp nói chuyện, chỉ có thể thầm niệm lặp lại trong lòng, nước mắt trong suốt nhanh chóng tràn đầy đôi mắt, dọc theo khóe mắt chảy xuống đến bên gối, tản ra vị mặn chát và chua sót, thật khổ a, rõ ràng đang ôm người tâm tâm niệm niệm, tại sao lại cảm nhận được là bi thương vô tận?

Thiếu niên ngây thơ mở to hai mắt, khó lý giải được nỗi chua xót tràn đầy trong lòng, rồi một loại cảm giác ngọt ngào khó tả dâng lên, hắn nhếch miệng cười trộm, đôi tay ôm ngày càng xiết càng chặt. Trên người sư tôn có mùi máu tươi rất nhẹ, hòa cùng mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, lại làm cho y càng thêm say mê.

"Có muốn mở miệng nói chuyện?" Nhẹ nhàng cọ qua bờ môi Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu vừa lòng mà nhìn thân hình thiếu niên bị chấn động, "Vi sư có biện pháp."

Sau một đêm mê ly vừa hoang đường trôi qua, Lạc Băng Hà tỉnh dậy với một khoảng bên cạnh trống rỗng, y nhất thời không phân biệt được chuyện tối hôm qua là phát sinh quá chân thật hay chỉ là mộng xuân của chính mình, đến khi Thẩm Thanh Thu bưng một chén chén thuốc tiến vào, mặt vô biểu tình mà nhét vào trong tay của y, dùng thanh âm không dao dộng nói: "Uống đi."

Lạc Băng Hà ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn, Thẩm Thanh Thu nói: "Đây là thuốc có thể làm ngươi mở miệng nói chuyện."

Niềm vui sướng trong lòng thiếu niên bỗng dưng xẹt qua, tối hôm qua không phải y nằm mơ, y thật sự ôm lấy sư tôn rồi. Nhưng rõ ràng cảm xúc Thẩm Thanh Thu không có bất cứ biến hóa, như thể chuyện này cũng chỉ là một loại truyền đạo thụ nghiệp, mà bọn họ vẫn cứ là mối quan hệ sư đồ không thể lay chuyển.

Mùi vị tanh và đắng của thuốc dược khiến hắn phục hồi lại tinh thần, vài lần cố nén sự ghê tởm toàn bộ nuốt xuống, khi uống xong thuốc, đan điền dâng lên một cổ nhiệt lưu kỳ dị, theo kinh mạch chảy khắp người, y thử phát ra tiếng, nhưng vẫn như cũ là âm thanh "A a" ám ách, Thẩm Thanh Thu cười nhạo: "Ngươi cho rằng đây là tiên đan sao?"

Thấy khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên có chút thất vọng, hắn còn nói thêm: "Quá trình khôi phục bẩm sinh sau này lâu hơn chút, từ từ đi, dù sao chúng ta có cũng đủ thời gian."

Không biết vì sao lời này có vẻ như xen lẫn với trào phúng, Lạc Băng Hà vội vàng ra hiệu: "Đệ tử không vội, chỉ sợ sư tôn bị liên luỵ."

Thẩm Thanh Thu cười: "Không mệt, một chút cũng không mệt."





Ánh sáng tím lóng lánh xé rách ra một vết nứt giữa không gian, một con đường nhỏ thanh u xuất hiện trước mặt, đi về phía trước lại có vài khóm trúc mảnh mai. Nếu cố nhân còn ở đó, liền nhận ra đây là phế tích của trúc xá trong ma cung hơn trăm năm trước.

Kể từ khi Ma Tôn và Thiên Lang Quân cùng nhau biến mất, Mạc Bắc Quân cùng Trúc Chi Lang từng người suất lĩnh hai phái đại quân Ma tộc liên tục đánh trận mất cả chục năm mới đình chiến lặng lẽ. Thiên hạ đang hỗn loạn, do tam giới thống nhất tách ra lần thứ hai, Nhân giới thuận thế với việc thích nghi hoàn cảnh, Tu chân giới đem các tu sĩ còn lại sau đại chiến năm đó tập trung lên, một lần nữa khai sáng môn phái. Nguyên khí của Thương Khung Sơn phái bị tổn hại nghiêm trọng, vẫn luôn vô pháp khôi phục. Tan biến trong ánh mắt mọi người, Thẩm Thanh Thu mang theo Tâm Ma kiếm do Ma Tôn để lại, một mình tự do ở ngoài tam giới, ngày qua ngày mà phiêu bạc.

Thiên Ma máu ăn mòn linh mạch, biến hắn thành nửa người nửa ma, vô luận có bao nhiêu lần trùng tu công pháp, trước sau đều không thể tiến lên thêm. Hắn không có linh khí, không có ma khí, không có tu vi, mà lại có được thọ mệnh và thể chất của Thiên Ma tộc, giống như Ma Tôn vĩnh viễn cùng hắn như bóng với hình, thoát khỏi không được.

Trúc xá vốn có kết giới bị tổn hại hơn phân nửa, nhưng nó được Thẩm Thanh Thu tu bổ lại, vẫn duy trì trạng thái tách biệt với bên ngoài. Đẩy cửa phòng ra, tất cả mọi thứ bên trong vẫn như thời trước, ngoại trừ chiếc giường mềm ấm đã trở thành giường ngọc lạnh băng đến thấu xương, sương mù lượn lờ xung quanh, có một người thanh niên đang nằm trên đó. Thẩm Thanh Thu lấy ra một bình sứ nhỏ, rút nút lọ, cẩn thận đổ máu tươi bên trong lên pháp trận khắc trên giường ngọc lạnh lẽo, chỉ thấy hồng quang chói lóa, huyết khí bốc hơi hóa thành tinh nguyên đều bị thân thể thanh niên hấp thụ vào.

Dung mạo thanh niên giống với Lạc Băng Hà, nhưng nếu nhìn kỹ liền biết đây căn bản không phải là người sống, mà là lấy Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi cực hiếm đắp nặn hình người, thể xác thập phần hoàn chỉnh, hiển nhiên nó được lấy ra khi thịt chi đã trưởng thành, bảo quản trong một chiếc giường ngọc, huyết khí ôn dưỡng, năm rộng tháng dài mới tạo thành vật chứa.

Thẩm Thanh Thu ngồi nhập định* ngay ngắn, bên trong một mảnh hư không có xuất hiện bóng người. Người nọ vừa giống Lạc Băng Hà vừa không giống Lạc Băng Hà, hai mắt màu đỏ đậm, trên trán không có Thiên Ma ấn, thân mặc huyền y, sắc mặt tuyết trắng, đôi môi sấn đến đỏ tươi như ăn tươi quá nhiều máu thịt.

(*Nhập định là một trạng thái nhập vào với sự cố định, tựa như ngồi thiền.)

Người kia ôn nhu kêu: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu phiền chán nói: "Một trò đùa làm người ghê tởm lặp lại một vạn lần cũng sẽ không bao giờ thay đổi thành điều vui."

Người kia cười nói: "Sư tôn thật nhẫn tâm, lúc trước không phải ngươi nói muốn cùng ta cấu kết với nhau thành một đôi sư đồ bất chính sao, làm sao hiện giờ có thể cùng chung chăn gối với người câm kia, còn chẳng nở ra được một gương mặt tươi cười với ta?"

Thẩm Thanh Thu phẫn nộ quát: "Câm miệng!"

Lập tức có ánh mắt giễu cợt hiện ra: "Ngươi lại giống như đang giả bộ, cũng bất quá là vật bắt chước Lạc Băng Hà mà thôi, tâm ma đường đường lưu lạc đến chỉ muốn bằng hình tượng chủ, thật sự đáng thương."

"Hừ, ai làm chủ ai còn điều để nói."

"Nhập thể thất bại, bị Lạc Băng Hà mang đi một nửa sinh khí, tất cả đều là kế hoạch của ngươi? Nghe tới có vẻ rất thành công."

Tâm ma hơi hơi mỉm cười, hào phóng thừa nhận nói: "Xác thật là ta tính sai, không nghĩ tới y đối với ngươi có chấp niệm mãnh liệt như vậy, lại có thể không vì ta mà dao động."

"Tiên sư a, bổn tâm ma vô hình, ngươi thấy ta là dung mạo Lạc Băng Hà, chẳng lẽ không có nghĩ rằng đây kỳ thật là trong lòng ngươi tương tư nghĩ ra sao?"

"Xem ra mấy năm nay nghỉ ngơi lấy lại sức khiến ngươi khôi phục không ít, còn có thêm sức lực mê hoặc nhân tâm."

"Ta chỉ là một tâm duyệt cường giả." Tâm ma bước chậm tới hắn, trong mắt đưa tình ẩn tình, lại càng để lộ ra thêm chiếm hữu dục vọng, "Nếu ngươi không có thứ mình muốn, làm sao mỗi ngày ngươi đều tìm kiếm y trong nhiều năm như vậy? Cùng đi với ta, ta có thể đạt được nguyện vọng của ngươi."

Thẩm Thanh Thu cười lạnh nói: "Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?"

Tâm ma nói: "Năm đó y ngã vào khe nứt, bị cuốn vào dòng chảy hỗn loạn của vũ trụ, nếu không phải dựa vào cộng hưởng với ta, chỉ sợ tiên sư có tiêu tốn một trăm năm cũng chưa chắc có thể tìm được nhiều hồn phách nhỏ như thế, này còn không đủ để thể hiện thành ý của ta sao?"

"Lố bịch, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm đến y?"

"Phải, nhưng ta xác thật càng thích tiên sư, ngươi so với y thú vị nhiều. Nếu hai chúng ta có thể kết hợp......"

"Được a, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành một sự kiện."

"Một lời đã quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro