Phiên ngoại 1: Bóc đế ma kha (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc bắt đầu uống chén thuốc trị liệu bệnh câm đến nay đã gần một năm, Lạc Băng Hà vẫn cứ không thể mở miệng nói được một lời nào, thậm chí một câu nói đàng hoàng cũng không. Mặc dù nội tâm u uất thì thiếu niên lại không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ đem hết thảy mọi tội lỗi chung quy là do bản thân vô dụng, sợ làm sư tôn thương tâm. Nhưng thật ra Thẩm Thanh Thu vẫn tự tay sắc thuốc mỗi ngày như cũ, tỏ ra cực kỳ nhẫn nại.

Ngoài ra, cứ cách một đoạn thời gian Thẩm Thanh Thu sẽ lấy một ít máu của y, nói là cầm đi luyện dược, Lạc Băng Hà cảm thấy đó không phải là sự thật, nhưng y không rõ tại sao sư tôn lại phải nói dối. Mọi thứ hiện tại ngay cả tính mạng chính mình đều là Thẩm Thanh Thu cấp cho, nếu như Thẩm Thanh Thu muốn y vượt lửa qua sông, y cũng sẽ không nhăn mày dù chỉ một chút, huống chi là những chuyện khác.

Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi có chút buồn bực, dù cho hai người đã phát sinh quan hệ thân mật vượt quá sư đồ bình thường, nhưng sư tôn vẫn giống như ánh trăng treo cao giữa không trung xa xôi không thể nào với tới, tùy ý để y giống người điên trên mặt đất truy đuổi theo. Y đau khổ kìm nén cơn khao khát, dốc lòng tu luyện, rồi lại sợ học được quá nhanh, cuối cùng sẽ giống như chim yến con còn trong mái ấm, bị tàn nhẫn xua đuổi khỏi tổ mà đi, Thẩm Thanh Thu đã vừa đa tình lại vừa vô tình, Lạc Băng Hà đánh cược không nổi.

Trong nháy mắt đã là đầu mùa hạ, ngày này thời tiết tốt, gió lạnh phơ phất, trong rừng vang lên từng hồi tiếng ve kêu, càng làm cho gian sơn thêm vắng vẻ hiu quạnh. Lạc Băng Hà đem tất cả tàng thư trong trúc xá ra, phơi dưới ánh nắng cho khô, tùy tay cầm lấy một quyển, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ viết trên bề mặt. Mấy năm nay dưới sự dạy dỗ của Thẩm Thanh Thu, y đã đọc và học toàn bộ tàng thư, đương nhiên y nhận ra được rằng chữ viết mỗi một quyển sách đều là của sư tôn, thiếu niên không biết rõ ngọn nguồn giấy sách điển tịch này từ đâu, cho rằng đây là do Thẩm Thanh Thu viết soạn tất, lòng sùng bái trong tâm y càng sâu nặng hơn.

Một chiếc ghế nằm được để bóng cây bên ngoài trúc xá, trà được đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, Lạc Băng Hà lén nhìn trộm sang, thấy Thẩm Thanh Thu hơi cuộn ở trên ghế nằm với đôi mắt nhắm ghiền, quyển sách trong tay đã khép lại được gác ở bên cạnh, hắn hô hấp chậm rãi và dài, hiển nhiên là ngủ rồi. Y lo quyển sách rơi xuống sẽ làm sư tôn bừng tỉnh, liền lén lút đi qua muốn cất sách đi.

Thẩm Thanh Thu không có cài trâm quan, chỉ tùy ý buộc tóc lên, một vài sợi tóc lòa xòa rũ xuống trên khuôn mặt, khiến cho đường nét gương mặt hắn vốn nhu hoà lại càng thêm ôn nhuận, nhiệt độ hơi nóng trong không khí đắp lên làn da trắng nõn một lớp phấn hồng mỏng, không còn thanh lãnh như trước. Lạc Bằng Hà si ngốc mà nhìn, bất giác miệng khô lưỡi khô, ý loạn tình mê, hận không thể một bên bế lên ôm, một bên trao nhau nụ hôn. Đang miên man suy nghĩ lung tung, y bỗng thấy sư tôn mở hai mắt quay đầu nhìn sang đây, sợ tới mức lùi về phía sau rồi ngã ngồi thụp hẳn xuống đất. Thẩm Thanh Thu chậm rãi đứng đậy, thấy y hoảng hoảng loạn loạn, không khỏi nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này như gió xuân đào mận, như hương sen thanh khiết của mùa hè, như ánh trăng mùa thu sáng bên cửa sổ, như hoa mai đỏ thắm trong đông tuyết, như tất cả vẻ đẹp mà một thiếu niên trong lòng có khả năng tưởng tượng.

Cười xong, hắn lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi: "Những quyển sách này ngươi đều xem xong rồi?" Thấy Lạc Băng Hà gật rồi, liền phân phó y: "Sau khi phơi khô thì đem cất vào trong rương, cùng ta lập danh mục sách, ngày mai thế vi sư đưa đi một chỗ này."

Lạc Băng Hà từ khi bái sư đến nay chưa từng bước ra khỏi sơn môn nửa bước, lẽ ra y nên vui mừng, nhưng lúc này trong lòng y lại vô cớ nổi lên một chút hậm hực, tất cả thư tịch đều là Thẩm Thanh Thu tự tay viết, vô luận như thế nào y cũng không cho đi tặng người, dù xem xong rồi nhớ rất rõ, chẳng lẽ chúng không thể giữ lại cho riêng y được sao? Y có thể xem đi xem lại nhiều lần, trong suốt cả cuộc đời.

Thẩm Thanh Thu không để ý đến đủ loại tâm tư của y, lập tức trở về trúc xá.



Hôm sau, hai người đi đến trước một ngọn núi, chỉ thấy thang dài bước lên núi như một chiếc thắt lưng ngọc trắng, mênh mông vô bờ, thoạt nhìn khí thế phi phàm, nhưng hai bên thậm chí không có một đệ tử trấn thủ nào. Lạc Băng Hà đang nghi hoặc, thấy Thẩm Thanh Thu đã cất bước lên thềm đá, y vội vàng theo sát.

Thang lên núi có một vạn ba ngàn* bậc, đổi lại người bình thường đi thì sớm đã mệt đến chết khiếp, Thẩm Thanh Thu lại dường như quen thuộc với trận pháp ảo diệu trong đó một cách phi thường, nháy mắt hắn đã lên đến đỉnh núi. Hắn để Lạc Băng Hà đặt thư tịch ở sơn môn rồi liền rời đi, không bao lâu, có đệ tử tuần tra phát hiện được, tiến lại gần xem xét, hô to gọi nhỏ chưởng môn ra ngoài.

(*một vạn ba ngàn = 13000.)

Lạc Băng Hà từ xa xa nghe thấy vài câu "Đây đều là những điển tịch thất truyền của tông môn chúng ta, tại sao chúng lại ở đây?" "Chẳng lẽ có người xông vào núi?" "Có lẽ là tổ sư hiển linh"...... Chỉ cảm thấy buồn cười, y quay đầu lại thấy Thẩm Thanh Thu mày nhíu chặt, không hề lộ ra vẻ vui, trong lòng y bỗng nhiên buồn bực không nói nên lời, cũng không dám tùy tiên thân cận an ủi sư tôn, đành phải đem hết thảy đè ở trong lòng, ủ rũ đi theo Thẩm Thanh Thu.

Cứ đi rồi đi, hai người bọn họ liền tới một ngọn núi khác.

Ngọn núi này thập phần kỳ lạ, dưới chân núi còn tính là mênh mang xanh thẳm, đi càng lên cao càng hoang vắng, cho đến khi lên thẳng tới đỉnh núi lại là một nơi đổ nát tàn lụi, đất đai cháy đen, không còn tồn tại một ngọn cỏ nào, nghiễm nhiên đã mất đi nửa sự sống. Lạc Băng Hà một bên xem một bên nghi hoặc, khi ngẩng đầu lại phát hiện Thẩm Thanh Thu phía trước không thấy đâu, thay vào đó là một người thân mặc huyền y ống tay rộng, chậm rì rì đi tới, khoanh hai tay, làm như chán đến chết. Lý trí nói cho y rằng người kia rất nguy hiểm, đừng lại gần, nhưng trong lòng y lại có một thanh âm kêu gọi làm y tiến lên, tiến lên để có thể tiếp cận được chân tướng.

Chân...... tướng......

Muốn biết sao......

Sư tôn...... Đứa trẻ non nớt kêu.

Sư tôn. Thiếu niên nhút nhát kêu.

Sư tôn! Thanh niên tối tăm kêu.

Sư tôn, sư tôn, sư tôn, sư tôn, sư tôn...... Rõ ràng là cùng một cá nhân, lại phát ra vô số loại cảm xúc bất đồng cùng ý nghĩa kêu gọi, cuối cùng xếp thành một câu: Thẩm Thanh Thu!

Tuyệt vọng đến đinh tai nhức óc, khiến cho Lạc Băng Hà toàn thân run lên, người kia trước mắt cũng vào lúc này xoay người lại, ánh mắt trống rỗng liền biến thành trào phúng, môi lúc đóng lúc mở nói: "Ngu xuẩn."

Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, thiếu niên kinh hoảng muốn huy chưởng đánh ra, lại nghe thấy một tiếng quát nhẹ: "Là ta!" Y bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, rốt cuột chẳng có nơi nào có cái gì mà hắc y nhân, nơi nào có cái gì là ngọn núi, rõ ràng y đang nằm trên giường ở gian phòng bên, bị Thẩm Thanh Thu nắm mạch môn.

Trong căn phòng tối tăm lờ mờ ánh nến, đôi con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng đến kinh người, hắn như đang suy tư gì đó rồi nhìn Lạc Băng Hà, hỏi: "Gặp ác mộng?"

Lạc Băng Hà lòng còn nơm nớp lo sợ gật gật đầu, sợ chính mình bị bóng đè làm tổn thương đến sư tôn, vội vàng ra điệu bộ dò hỏi. Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

Lạc Băng Hà do dự mà không biết nên trả lời như thế nào, Thẩm Thanh Thu không hỏi nữa, chỉ thổi tắt ngọn nến, cùng nhau nằm xuống, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Thiếu niên lòng tràn đầy kinh hỉ đan xen, nhưng không dám biểu lộ ra, y kéo chăn che khuất đi khóe miệng đang nhếch lên, đè nén con tim đập bùm bùm, làm bộ nhắm mắt lại, lặng lẽ mở ra nhìn lén sư tôn, hưng phấn đến khó có thể tự kiềm chế bản thân, trong đầu lại vang lên một tiếng "Chậc!" nhẹ vào thời điểm không thích hợp.



Giày màu đen bó đạp lên mặt hồ sáng như gương, nổi lên từng vòng tròn gợn sóng. Ở chính giữa hồ nước có người thanh y khoác phát, chân trần mà đứng, đối mặt với hình ảnh phản chiếu của gương.

"Sư tôn phí nhiều công phu đánh thức ta như vậy," thanh niên rũ mắt, nói cười vui vẻ, "Chính là do rất nhớ ta?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Đương nhiên là nhớ thật sự."

Thanh niên duỗi tay ôm lấy vòng eo gầy, khẽ cắn cổ, cảm thán nói: "Đệ tử cũng thập phần nhớ sư tôn......"

Thẩm Thanh Thu toàn thân nhũ ra một hồi, không có chống đẩy từ chối, mặc cho đối phương lưu lại đủ loại dấu vết như trút giận, cuối cùng song song nằm ngã xuống mặt hồ. Mái tóc đen mượt như thác nước dây dưa ở bên nhau, Ma Tôn chống đầu, đôi mắt thỏa mãn mà híp, ngón tay dọc theo đường nét khuôn mặt Thẩm Thanh Thu vuốt xuống. Thẩm Thanh Thu nghiêng thân đi, yên lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, ánh mắt của người phản chiếu bên kia cũng lẳng lặng nhìn lại, giây lát sau, khẽ mỉm cười.

"Suy nghĩ cái gì?" Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu truy vấn, hắn lắc đầu không nói gì.

Ma Tôn vì thế ghé sát vào tai hắn: "Suy nghĩ về ta kia?" Thấy hắn vẫn không có phản ứng, y đột nhiên đem người cố trụ, nói: "Nếu như sư tôn muốn, không phải đệ tử dẫn hắn tiến vào không được, mà là kỹ thuật của hắn nhất định không bằng ta, chưa chắc có thể làm vừa lòng sư tôn."

Thẩm Thanh Thu cau mày nói: "Đủ rồi."

Ma Tôn vặn mặt hắn quay lại đây, dùng sức nắm cằm, cười lạnh nói: "Đau lòng cho hắn?"

"Với ngươi không liên quan."

"Ngươi không có khả năng thương hại hắn, ngươi chỉ biết lợi dụng hết thảy có thể lợi dụng, đừng cho là ta không biết ngươi muốn liên thủ cùng tâm ma."

"Ta không quan tâm ngươi biết, ta vốn dĩ không nghĩ tới việc muốn giấu giếm nó."

"Ngươi có bệnh liền tự đi trị!" Ma Tôn một phen đẩy Thẩm Thanh Thu ra, hung tợn mà nói, "Ngươi cho rằng ngươi là cái gì, có thể khống chế được tâm ma?"

Thẩm Thanh Thu thần sắc đạm nhiên: "So với ngươi, nó càng thích ta."

"Ngươi!" Ma Tôn tức giận cười lớn, "Được, rất tốt, ta xem ngươi lần này còn có thể giở cái trò gì."



Lạc Băng Hà cả đêm ngủ không được ngon, trong đầu không ngừng phảng phất thanh âm như đang nói chuyện, nhưng nói gì đó y lại hoàn toàn không nghe rõ, mơ mơ màng màng nghĩ liệu mình lăn qua lộn lại trằn trọc như này có làm phiền sư tôn quá không? Trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, có một bàn tay ấm áp vỗ lưng y, nhè nhẹ chậm rãi, tựa như khi còn bé y được mẫu thân che chở......

Mẫu thân?

Lạc Băng Hà cả kinh, ký ức y từ trước đến nay vẫn luôn là y lưu lạc ở đầu đường xó chợ đi ăn xin mà sống, ngoại trừ Thẩm Thnh Thu, chưa từng có bất luận người nào đã cho y hơi ấm, ký ức "mẫu thân" này từ đâu mà có?

Y gắt gao mà nhíu mày lại, từ từ cuộn người thành một cục, vô thức hướng sát về phía vòng tay bao dung đang ôm ấp lấy mình

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nhìn tư thế ngủ của Lạc Băng Hà tựa như trẻ mới sinh, bàn tay còn đang không nhanh không chậm mà vỗ nhẹ lưng y, tiếng tâm ma cười bỗng dưng vang lên ở bên tai: "Tiên sư quả nhiên thật thiên vị, khó trách y sau khi trở về nổi một trận lôi đình, khiến cho cả nhà ở đều toàn mùi giấm."

"Theo ta thấy ngươi không nên gọi là tâm ma, nên sửa tên thành bà tám."

"Ha ha, nếu tiên sư thích, ta cũng có thể hóa thành nữ thân, chỉ mỗi không biết người ngươi thích là vị hôn thê của ngươi, hay là vị nữ đệ tự kia, hay là còn có người khác nữa?"

"Đừng lôi các nàng vào!" Ngữ khí của Thẩm Thanh Thu dần trở nên gay gắt hơn, "Đầm bùn lầy dơ bẩn này, có ngươi với ta cũng đã đủ rồi."

"...... Chỉ đùa một chút thôi, đừng nói điều đó một cách xấu hổ như thế chứ, cái sân khấu kịch này do chính đôi tay ngươi thiết lập nên a."

"Ngươi không phải hiểu được nhân tâm sao? Như thế nào, ta không thể làm cho nó theo cách ta muốn?"

Tâm ma trầm mặc trong chốc lát, nó xác thật đoán không ra được nội tâm của Thẩm Thanh Thu, nơi đó chỉ có một mảnh hồ kính vô ngần, chỉ có Thẩm Thanh Thu đứng lặng một mình, cùng bóng dáng chính mình chiếu rọi lẫn nhau.

—— rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro