Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu không phải đem Thẩm Thanh Thu nhốt vào thủy lao tra tấn chỉ còn hơi thở thoi thóp. Lạc Băng Hà cả đời này sẽ không biết, sư tôn của hắn chính là một Khôn trạch (Omega).

"Sư tôn, vừa rồi không phải còn rất kiên cường sao? Mới qua không được bao lâu, lúc này như thế nào lại không nói nữa?" Nhìn Thẩm Thanh Thu nằm trên mặt đất, bộ dáng thở hổn hển khiến Lạc Băng Hà vô cùng sảng khoái.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu suy yếu đến mức ngã vào vũng máu, chính mình xé đi sự dối trá cùng cấm dục, thuần phục trước thân thế vô pháp chống cự lại dục vọng, nào có thứ gì càng khiến người ta thoải mái hơn được.

"Tiểu súc sinh chính là tiểu súc sinh... Chỉ biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu..." Thẩm Thanh Thu quần áo đã sớm bị máy cùng mồ hôi thấm ướt đẫm, lại thêm kỳ phát tình của chính bản thân tra tấn khiến khuôn mặt cũng đã xuất hiện một tầng đỏ ửng. Ngay cả thanh âm so với bình thường cũng mềm mại hơn vài phần.

"Sư tôn, trách không được trước đây ta cảm thấy ngươi cùng người khác không giống nhau. Hiện tại mới hiểu được, hóa ra so với người khác càng dâm loạn". Lạc Băng Hà duỗi tay đem Thẩm Thanh Thu kéo vào lồng  ngực mình, càng không khiêng nể phóng thích hơi thở dục vọng.

"Cho ta... Dược..." Thẩm Thanh Thu nhiều năm lấy dược vật áp chế kỳ phát tình, mà nay không có dược vật, dục vọng nhiều năm tích góp cứ thế xông ra ngoài. Y gắt gao bám lấy cánh tay Lạc Băng Hà, viền mắt đều đỏ.

"Ân? Sư tôn ngươi nói cái gì?" Lạc Băng Hà cười cười. "Nguyên lai sư tôn không phải thích nhất xem người khác chịu khổ sao, như thế nào nay đến phiên mình liền nửa điểm cốt khí đều không có?

"Tiểu tạp chủng... Muốn giết cứ giết... Bớt lời vô nghĩa..." Thẩm Thanh Thu đem môi dưới căn chặt, phun ra vài lời cay nghiệt mới miễn cưỡng tìm về một tia thần trí.

"Công sức dưỡng dục nhiều năm của sư tôn, ta còn chưa báo hết, làm sao có thể nhẫn tâm giết ngươi". Lạc Băng Hà nói, chậm rãi kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu xuống.

"Súc sinh..." Bộ dáng như sắp khóc của Thẩm Thanh Thu lọt vào mắt Lạc Băng Hà liền biến thành một loại dụ hoặc không tên.

"Sư tôn, ngươi nói xem... Đem chính kẻ thù của mình đè ở dưới thân khi dễ đến phát khóc sẽ là cảm giác gì?

"Ngươi nếu còn một chút nhân tính, liền cho ta chết được thống khoái..."

"Thật không khéo, ta chính là cố tình không có nhân tính. Cho dù có cũng đã sớm bị sư tôn cướp đi." Lạc Băng Hà nói, trực tiếp đem Thẩm Thanh Thu đè lên tường.

"Súc sinh..." Khôn trạch trong kỳ phát tình trong đầu chỉ nghĩ đến việc ân ái. Lạc Băng Hà cũng chẳng phải kẻ kiên nhẫn, tiền diễn cũng chỉ làm qua loa, không đợi Thẩm Thanh Thu phục hồi tinh thần liền trực tiếp đỉnh đi vào. "Dừng lại..."

Động tác chỉ có thô bạo nhưng kỹ thuật thuần thục này của hắn như muốn đòi mạng. Rốt cuộc cũng trầm luân trong dục vọng mà Thẩm Thanh Thu so với bất cứ kẻ tự nhận là phong lưu nào cũng đều không thể so sánh.

Bởi vì đang trong kỳ phát tình, Thẩm Thanh Thu cả người đều mẫn cảm vô cùng, đặc biệt khi làm ở tư thế đứng. Thẩm Thanh Thu bị tình dục tra tấn, thân thể chỉ có thể treo trên người Lạc Băng Hà.

"Sư tôn, ngươi giỏi quá. So với tất cả những người ta đã thượng còn tốt hơn". Lời này của Lạc Băng Hà chính là thật, là với kẻ khác không mang đến cho hắn nhiều dục niệm như Thẩm Thanh Thu. "Không biết trước kia vào kỳ phát tình, sư tôn ở dưới thân ai cầu hoan. Nói cho ta nghe xem, là Nhạc Thất sao?

"Nghe được hai chữ kia, Thẩm Thanh Thu lại nghĩ tới điều gì, kịch liệt giãy giụa. "Buông ta ra... Buông ra..."

"Được a, ta buông ngươi ra". Lạc Băng Hà lùi lại, một cái tát đã đem Thẩm Thanh Thu ngã xuống mặt đất. "Chỉ có nhắc đến người kia, sư tôn mới có chút phản ứng. Phía sau đều đã ướt thành như vậy, tỏ vẻ thanh cao cái gì."

Thẩm Thanh Thu bị đánh liền không sợ chết mắng người, ý thức cũng thanh tỉnh rất nhiều. " Ngươi làm cho vi sư nhớ kỹ. Mặc kệ vi sư ta biến thành thế nào, người vẫn chỉ là thứ tạp chủng."

Những người này thật sự đã chọc giận Lạc Băng Hà. "Sư tôn, xem ra chỉ có đem ngươi làm đến ngoan ngoãn, ngươi mới hiểu được vận mệnh của ngươi đang nằm trong tay ai."

Lạc Băng Hà cọ sát địa phương đã sưng đỏ nửa ngày, chờ đến thời điểm Thẩm Thanh Thu có chút thả lòng thân thể liền trực tiếp đỉnh vào.

"Ngô..." Âm thanh tình dục không kìm được mà thoát ra khiến Lạc Băng Hà cứng rắn thêm vài phần.

"Sư tôn, giống như trên người ngươi đều là điểm mẫn cảm của Khôn trạch, thật xứng làm kẻ để người ta thượng." Lạc Băng Hà đỉnh đến điểm mẫn cảm của Thẩm Thanh Thu rồi dừng lại khiến cho ý thức Thẩm Thanh Thu vốn đã không còn thanh tỉnh lập tức tan rã.

"Súc sinh..."

Thấy tay Thẩm Thanh Thu túm lấy góc áo của mình, Lạc Băng Hà nổi lên một tia ôn nhu, dưới thân luật động cũng càng thêm quy luật.

"Sư tôn, ngươi nói nếu ta đem ngươi đánh dấu, ngươi có thể hay không trở thành người không còn khiến người khác chán ghét?"

Thẩm Thanh Thu nghe được lời này, đột nhiên khôi phục chút thần trí. "Không cần... Lạc Băng Hà... Không cần..."

"Đây chính là lần đầu tiên, sau khi ta trở về, ngươi kêu tên của ta". Lạc Băng Hà mỉm cười, hắn cái gì đều có được, cố tình lại không có được Thẩm Thanh Thu. Từ đầu đến cuối chính mình còn không bằng một người qua đường.

"Lạc Băng Hà... Không cần...Không cần..." Cảm nhận thấy Lạc Băng Hà để môi ở chỗ kia muốn chinh phạt, Thẩm Thanh Thu cả người đều rối loạn. "Cầu ngươi... Không cần..."

"Sư tôn, ngươi khóc lên thật là đẹp."

"Ân!" Chỗ sâu nhất đột nhiên bị xông vào, Thẩm Thanh Thu đau đến nước mắt đều ngăn không được rơi xuống. "Lạc Băng Hà... Băng Hà... Đừng ký hiệu ta... Đừng..."

"Sư tôn, kiên nhẫn một chút." Lạc Bằng Hà dùng sức đảo lộng một phen, đem phía sau Thẩm Thanh Thu càng thêm khoái cảm. "Một chút nữa thôi, không đau."

Cắn mạnh vào chiếc cổ mảnh khảnh. Đồng thời lúc này dấu hiệu thành kết cũng hình thành. Thẩm Thanh Thu biết, chính mình trốn không thoát.

"Sư tôn, ngươi như vậy thật ngoan." Thấy trên người Thẩm Thanh Thu dính đời hơi thở chính mình, Lạc Băng Hà thỏa mãn đến không chịu được, ngữ khí đều ngả ngớn không ít.

Từ ngày hắn trên người Thẩm Thanh Thu chiếm đủ tiện nghi. Lạc Băng Hà đã qua hai người không tới xem qua y nữa.

Đầu tiên bị ký hiệu Khôn trạch lại mang theo một thân thương tích ở thủy lao chống chọi với kỳ phát tình, Lạc Băng Hà cảm thấy mình tra tấn y quá cũng không tốt.

"Băng Hà, có muốn ăn bánh hoa quế hay không?" Ôm ba thân thể nữ nhân mềm mại trong ngực, Lạc Băng Hà nhìn ba mỹ nhân trước mắt lòng lại tràn ngập hình ảnh Thẩm Thanh Thu rơi lệ, đau khổ cầu xin mình không đánh dấu bản thân của y.

"Ta còn có việc phải đi trước." Lạc Băng Hà đi tới phía trước còn không quên ôn nhu bồi thêm một câu "Các ngươi ăn trước đi, nhớ chừa cho ta một chút."

Giờ phút này là giữa mùa hè nóng bước, trong thủy lao lại âm lãnh lạnh lẽo đến dọa người. Thẩm Thanh Thu vẫn còn nằm trên mặt đất, mơ hồ nhìn ra bộ dạng bị lăng nhục.

Bất quá đôi tay lại bị đai lưng trói lên.

Lạc Băng Hà rõ ràng nhớ rõ, chính hắn khi rời đi cũng không có đem hai tay y trói lại.

"Bộ dạng này của sư tôn, là sợ chính mình sẽ không nhìn được tự đùa giỡn bản thân sao?" Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu đã không còn khí lực trả lời mình lại vẫn đặt câu hỏi. "Bất quá cũng không vô dụng đâu, sư tôn giúp chính mình tiết ra rất nhiều lần đợt sóng phát tình đi, dấu vết dưới thân thế nhưng đều do ta để lại."

Toàn bộ thủy lao đều có khí tức phát tình của Thẩm Thanh Thu, mê người đến không thở được. Lạc Băng Hà trực tiếp duỗi tay đem Thẩm Thanh Thu kéo vào trong lồng ngực. Nhiệt độ cơ thể Thẩm Thanh Thu cao đến dọa người, cả người bị cường ngạnh thượng hai ngày, cho dù có Kim Đan hộ thể cũng chỉ uổng công.

Ngửi được Lạc Băng Hà khí tức, Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng, nắm lấy tay hắn "Đừng đi..."

"Sư tôn" Lạc Băng Hà cọ đi vết bẩn trên mặt Thẩm Thanh Thu, gợi lên một tia mỉm cười.

"Thất ca, đừng đi..." Nghe thấy thanh âm Thẩm Thanh Thu nỉ non, nụ cười của Lạc Băng Hà lập tức cứng lại, duỗi tay bóp lấy cổ Thẩm Thanh Thu.

"Khụ... Khụ... Khụ..." Thẩm Thanh Thu ngay cả chút hơi thở cũng không thông, miễn cưỡng mở bùng mắt, giữ lấy tay Lạc Băng Hà đang hạ thủ. "Tiểu Cửu... Đau..."

Lạc Băng Hà sửng sốt một chút, hắn nhớ rõ Thẩm Thanh Thu khi thức thần ghét nhất chính là bị người khác gọi hắn tiểu Cửu.

"Sư tôn, chúng ta đổi địa phương rồi tiếp tục."

Thẩm Thanh Thu ngàn vạn lần không nghĩ đến, y sẽ bị Lạc Băng Hà làm đến tỉnh.

"Ta... ngô..." Thẩm Thanh Thu buột miệng thốt ra tiếng rên rỉ.

"Sư tôn muốn hỏi cái gì?" Lạc Băng Hà ngừng lại. "Đệ tử đã hầy hạ sư tôn tắm gội, thay quần áo."

Đầu Thẩm Thanh Thu đau đến sắp hỏng. "Hầu hạ đến trêm giường? Ăn mặc loại quần áo này? Tiểu súc sinh, gian dâm cảm giác thế nào?" Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng gợi lên khóe miệng, kiệt sức dùng nó che dấu chật vật.

"Làm sao có thể nói là gian dâm, sư tôn ở kì phát tình quả thực chủ động đến chỗ ta ăn vạ, rên rỉ cũng thật dễ nghe." Lạc Băng Hà cười lại hướng phía trong đỉnh lộng.

Thẩm Thanh Thu cắn môi dưới lại vẫn không ức chết được thanh âm chính mình. "Ngô...ân..."

"Sư tôn, muốn tự kết liễu trước hết phải nghĩ đến lý tưởng. Thật vất cả mới tu đến kỳ Kim Đan, thật sự bỏ được sao?" Lạc Băng Hà nhìn thấy tâm tư Thẩm Thanh Thu, niết qua cằm y.

"Súc sinh..." Thẩm Thanh Thu khép mắt, rốt cuộc không cam lòng cắn đứt lưỡi mình.

"Sư tôn, trừ bỏ súc sinh cùng tạp chủng không còn cách nào để mắng chửi người hay sao? Muốn hay không đệ tử dạy ngươi vài câu?" Lạc Băng Hà nói, xoa nắn đôi môi đã sớm bị chiếm đoạt, tiếp tục chinh phạt.

Thẩm Thanh Thu thừa nhận kỳ phát tình cùng khí tức của Lạc Băng Hà tra tấn trong dục vọng, lại không rên rỉ lấy một tiếng.

"Sư tôn, kêu như vậy thật dễ nghe, như thế nào lại không kêu nữa?" Lạc Băng Hà ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu ngồi dậy.

"Nếu đệ tử đem sư tôn bẻ chân đưa tới cho Nhạc Thất, ngươi nói xem liệu hắn có vui không?" Lạc Băng Hà vuốt chân Thẩm Thanh Thu cười nói "Hình dáng đôi chân của sư tôn cũng thật xinh đẹp."

"Tiểu súc sinh... Ngươi... ngô... Rốt cuộc muốn như thế nào..." Thẩm Thanh Thu bắt được tay Lạc Băng Hà đang dở thủ đoạn, ngữ khí run rẩy.

"Ta tưởng sư tôn sẽ chủ động hầu hạ ra, khóc lóc cầu ta thượng." Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu hung hăng ấn dưới thân. "Nếu sư tôn hông muốn, ta chỉ có thể đi làm khó Nhạc Thất vậy."

"Vậy ngươi... liên đi a..." Thẩm Thanh Thu đã trở nên mềm nhũn, chỉ còn khí tức kỳ phát tình còn ở lại.

______________________________________

Mayy: Muốn ghi là Nhạc Thanh Nguyên ghê mà nguyên tác ghi là Nhạc Thất á :<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro