Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đợt sóng phát tình càng ngày càng thêm dày đặc. Trên người chỉ còn xót lại một vạt ngoại bào lục sắc đã bị rơi xuống lọ ra cảnh xuân.

"Sư tôn như vậy thật mê người, ta làm thế nào có thể bỏ được mà rời đi."

Bị dược vật nhiều năm ức chế kỳ phát tình, một lần phát tác liền hung hăng như muốn đòi mạng.  Thẩm Thanh Thu bị khi dễ vài lần, đến cuối cùng đến chút sức lực phản kháng cũng không có.

"Đừng... Đừng lộng ở bên trong..." Thẩm Thanh Thu hốc mắt có chút phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà.

"Sư tôn còn tưởng rằng mình được lựa chọn hay sao?"Lạc Băng Hà cười "Không để sư tôn nhận ra rõ ràng tình huống hiện tại, là lỗi của đệ tử."

"Ngô..." Thẩm Thanh Thu cũng không biết đây đã là lần thứ mấy ở nơi cấm địa tạo thành kết. "Tiểu súc sinh... Ngươi sẽ không sợ... Ta sẽ có hài tử của ngươi?"

"Chẳng phải xóa bỏ sạch sẽ là tốt rồi sao, dù sao người chịu khổ cũng không phải ta."

Lạc Băng Hà mỉm cười, niết lấy cằm Thẩm Thanh Thu. "Ta trước đến nay như thế nào không phát hiện, cư nhiên sư tôn lại đẹp như vậy."

"Mắt mù liền đi trị, không cần tới hỏi ta" Thẩm Thanh Thu ngượng cười, kỳ phát tình đại khái đã qua đi, y rốt cuộc cũng có lại một chút sức lực vội vàng đẩy Lạc Băng Hà ra.

"Sư tôn thật đúng là, còn chưa có mặc quần liền bắt đầu không nhận người." Lạc Băng Hà có chút tức giận, đã thật lâu không có ai làm trái ý hắn như vậy "Vậy cũng tốt, ta đã chơi đủ rồi. Nếu sư tôn nguyện ý, vậy về thủy lao tiếp tục hưởng thụ đi."

Lạc Băng Hà nói được làm được khiến Thẩm Thanh Thu ở thủy lao nhịn đói hai ngày. Chờ đến khi Lạc Băng Hà quay lại, y đến sức lực trợn mắt cũng không có.

"Sư tôn, ngươi giống như đang phát sốt." Lạc Băng Hà sờ trán Thẩm Thanh Thu ra vẻ ôn nhu nói "Bất quá vẫn còn tốt, sư tôn đã lớn, không giống ta khi còn nhỏ đáng thương như vậy."

"Tiểu súc sinh, hà tất phải nói mấy lời thật giả lẫn lộn này" Bởi vì phát sốt, trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Thẩm Thanh Thu nổi lên một tia hồng sắc.

"Vốn mang đồ ăn đến cho sư tôn, hiện tại xem ra, sư tôn cũng không có tâm tình ăn đi"

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Thẩm Thanh Thu đói càng lợi hại. Bị Khốn Thiên Tác trói trụ linh lực, y cùng với thường dân không khác biệt.

Nhìn Thẩm Thanh Thu khẽ nhúc nhích hầu kết, Lạc Băng Hà mang sang một chén cháo "Sư tôn, ta sợ ngươi không ăn không uống. Chỉ là vài thứ đạm bạc, ngươi không chê chứ?"

Nói xong, liền múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Thu.

"Nóng..." Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng y còn nóng, nhìn qua cũng không có gì kỳ quái. Bất quá  thấy Thẩm Thanh Thu mờ mịt nhìn chính mình, Lạc Băng Hà thế nhưng ma xui quỷ khiến thổi thìa cháo kia.

"Đột nhiên xum xoe như vậy, ngươi lại muốn cái gì?" Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười lại làm vết thương trên khóe miệng nứt ra.

"Sư tôn, Nhạc Thất lại tới chỗ ta đòi ngươi về" Lạc Băng Hà vỗ vỗ mặt Thẩm Thanh Thu "Sư tôn, giúp ra viết một phong thư cho hắn, làm hắn đi chỗ khác được không?"

"Ta có thể lựa chọn sao?"

"Có a, hoặc là chính mình viết, hai là bị ra đè xuống viết, sư tôn tự mình chọn một cái đi."

Thẩm Thanh Thu viết chữ không quá quy củ nhưng nét chữ lại thanh tú vô cùng. Nếu không viết một lá thư lừa người, Lạc Băng Hà thật sự sẽ động thủ.

"Ngày sau còn khỏe mạnh, mong trưởng môn sư huynh không cần bận tâm. Sư tôn thư này của ngươi viết cũng thật giỏi." Lạc Băng Hà nói mấy lời tán thưởng liền thuận tay đem tất cả quần áo của Thẩm Thanh Thu xé nát.

"Sư tôn như thế nào đình bút"

"Ngô... Chậm một chút..." Không phải trong kỳ phát tình bị đối đãi thô bạo, Thẩm Thanh Thu trong lòng chịu đả kích còn nhiều hơn so với thân thể.

"Cuối cùng còn thiếu một câu, sư tôn tiếp tục viết a" Nhìn Thẩm Thanh Thụ bị thượng từ phía sau, Lạc Băng Hà đại khái có thể hình dung ra tay y đang run lên "Tự viết thành cái dạng này, ngươi nói Nhạc Thất có thể nhận ra được sao?"

Thẩm Thanh Thu nhìn đồ vật trong tay Lạc Băng Hà cả người đều rối loạn "Tiểu súc sinh... Lấy từ đâu ra!?"

Đệ tử đối chiến với Nhạc Thanh Nguyên, còn nghe được được ít nhiều sư tôn mang vài phong thư uyển chuyển mà truyền tin ra bên ngoài." Lạc Băng Hà tùy tiện ném mảng ngọc trụy xuống đất. Đồng tử Thẩm Thanh Thu co rút lại, đồ vật vừa bị ném xuống đất y không thể không quen biết. Nhạc Thanh Nguyên vài lần từng nghĩa đến đưa nó cho y làm phiến trụy (cái quạt). Chính y mấy lần cự tuyệt, đến cuối cùng Nhạc Thanh Nguyên phải đem nó khảm trên thân kiếm.

"Sư tôn còn không biết đi, Nhạc Thanh Nguyên mới đầu tu đạo nóng lòng cầu thành, tẩu hỏa nhập ma bế quan một năm. Hiện tại dùng kiếm chính là tiêu hao thọ mệnh của chính hắn."

Cho nên... Năm đó hắn không phải không nghĩ tới cứu mình...

Nhìn thân thể Thẩm Thanh Thu đều đang run rẩy, dùng tay trái còn sót lại không bị Khốn Thiên Tác trói tụ cố lết đến nơi mảnh vỡ ngọc trụy còn sót lại trên mặt đất, cả người Lạc Băng Hà đều cảm thấy khoái cảm khi trả được mối thù.

"Sư tôn như vậy lại muốn thứ đồ bỏ đi này, không bằng tới cầu ta a" Lạc Băng Hà đạp lên nó, dùng sức mà dẫm.

Một chút hình ảnh còn sót lại từ ngọc trụy khiến cõi lòng Thẩm Thanh Thu muốn nứt vỡ.

Thẩm Thanh Thu cười, bộ dáng ôn nhu đến mức quỷ dị khiến Lạc Băng Hà nhìn đến ngây người, không thể rơi mắt.

"Tiểu súc sinh... Ngươi thắng." Gắng gượng thật lâu giữ lấy tôn nghiêm, lấy tự do tự tại làm tự hào, liều mạng đổi lấy tu vi, còn có cuối cùng nhận được một chút hi vọng, toàn bộ đều bị Lạc Băng Hà phá hủy.

Giả dối cùng rối rắm oán hận nhiều năm thế nhưng chỉ có y là kẻ ngớ ngẩn. Nhạc Thất không không nói, hết thảy sau này Thẩm Thanh Thu rõ sự tình năm ấy.

"Sư tôn!" Lạc Băng Hà trăm triệu lần không nghĩa tới, Thẩm Thanh Thu sẽ lựa chọn từ bạo ngay trước mặt mình.

Linh lực Lạc Băng Hà không ngừng rót vào thân thể Thẩm Thanh Thu mà Thẩm Thanh Thu chỉ còn cảm nhận được một tia ấm áp vô dụng cùng sự lạnh lẽo vô ngần.

"Hà tất cứu ta..."

"Sư tôn làm nhiều chuyện xấu, không đem bọn họ chịu khổ đều nếm một lần, sao lại có thể chết." Lạc Băng Hà ngữ khí run rẩy đến không được, gắt gao ôm lấy Thẩm Thanh Thu.

"Ngươi đang sợ hãi?" Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn cười lại gợi lên khóe môi không còn sức lực, thế nhưng lại trực tiếp ngất đi.

Lạc Băng Hà lần này may mắn, Khốn Tiên Tác trói trên người Thẩm Thanh Thu đã khống chế hơn phân nửa linh lực. Nếu không dù có kiệt sức cứu chữa, hắn cũng là vô lực xoay chuyển đất trời.

Bất quá tu vi thiệt hại hơn phân nửa, sợ là khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại sẽ vẫn như cũ tìm đến cái chết.

"Sư tôn" Nhìn Thẩm Thanh Thu chạm rãi mở mắt, Lạc Băng Hà cũng không biết phải đối mặt thế nào.

"Cứu ta làm cái gì, biến thành kẻ phế nhân người liền như vậy nổi lên thú tính?" Cố tình tăng thêm một chữ âm độc, Lạc Băng Hà như nào không rõ.

"Nhạc Thanh Nguyên không có chết." Lạc Băng Hà thổi nguội một ngụm dược đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Thu "Chỉ là trọng thương mà thôi, đồ vật là ta đoạt tới"

"Tiểu súc sinh, có ý tứ gì? Muốn ta tạ ơn ngươi sao?" Thẩm Thanh Thu hất tay Lạc Băng Hà ra, một muỗng dược kia đều đổ vào trên người Lạc Băng Hà.

Tựa như khi còn nhỏ, hắn đối với Thẩm Thanh Thu thật tốt, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không tiếp nhận. Hết thảy đều là Lạc Băng Hà tự mình đa tình.

"Không, chỉ muốn cho sư tôn biết, chỉ cần ta muốn có thể đoạt mạng hắn bất cứ lúc nào. Nếu hiện tại ta muốn hắn chết, hắn sẽ sống không quá ngày mai."

"Tiểu súc sinh, trừ bỏ uy hiếp người, người còn có thể làm cái gì?" Tay Thẩm Thanh Thu nắm thành quyền, gắt goa nắm chặt chăn.

"Ta có thể làm rất nhiều, sư tôn nên  hiểu rõ." Lạc Băng Hà lại đưa tới một muỗng dược "Sư tôn nhanh chóng tốt lên, ta sẽ tốt bụng đem mất năm mình học được để sư tôn xem."

Thẩm Thanh Thu nhân mệnh uống dược "Nếu Nhạc Thanh Nguyên đã chết, Thẩm Cửu cũng không còn lí do để sống nữa." Thẩm Thanh Thu thừa nhận lời này một chút uy hiếp cũng không có. Bất quá Lạc Băng Hà nếu đã cứu y liền nhất định sợ hãi y chết đi...

Lạc Băng Hà niết qua cằm Thẩm Thanh Thu "Sư tôn nối đùa, nếu ta cao hứng, sinh tử cùng không cần người khác đến quản." Lạc Băng Hà nói đến việc lấy mạng người lại đoan chính như không có việc gì.

Từ ngày hôm đó, Lạc Băng Hà có ba ngày không tới tìm mình, Thẩm Thanh Thu đối với việc này một chút cũng không kinh ngạc. Làm y ngạc nhiên chính là y cư nhiên không bị ném về thủy lao, ngay cả đến Khốn Tiên Tác cũng không dùng tới nữa.

Cẩn thận ngẫm lại cũng không quá kỳ quái, tu vi mười phần không còn một, sợ rằng đến cả thủ vệ đều đánh không lại đi.

"Thánh tôn nói ngài không thể đi ra ngoài."

Thẩm Thanh Thu thầm mắng Lạc Băng Hà một câu, không nghĩ thuộc hạ của hắn cũng thật nghe lời. "Cửa phòng cũng không thể ra?"

"Thánh tôn cố ý dặn dò, đừng nói cửa không thể ra, ngài ở trên giường không cần xuống, giày cũng không cần xỏ."

Lời này dừng lại ở tai Thẩm Thanh Thu tràn đầy nhục nhã. Vừa mới lại gần thềm cửa, hành động đã bị đánh gãy "Thánh tôn còn nói, ngài ấy không có ở đây, thỉnh ngài phải nhớ rõ mặc tốt quần áo."

"Hừm, ta đã biết! Ngươi có thể câm miệng" Thẩm Thanh Thu căn răng đóng sập cửa.

Không cho y ra cửa, rõ ràng chỉ cần xiềng xích là có thể làm được, Lạc Băng Hà lại cố tình cho tất cả mọi người biết để y chịu nhục.

Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng mang ngủ, trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, y vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Hiện tại Lạc Băng Hà không có ở đây, vừa vặn là thời điểm để y nghỉ ngơi chỉnh đốn tâm tình.

Một giấc này ngủ đến an ổn mà khi y tỉnh lại chính là một trận tra tấn từ bên trong thân thể.

"Tỉnh?" Lạc Băng hà mỉm cười, đem ngón tay vói vào chỗ kia.

"Ngô ân..."

"Ta không phải đã nói khi ta không ở đây ngươi phải mặc quần áo cẩn thận sao? Vì sao thời điểm ta trở về, sư tôn đến nội bào còn không mặc, cái bộ dạng này là muốn câu dẫn ai?"

"Tiểu tạp chủng... Thời điểm ngươi ngủ... Ngô... Sẽ mặc quần áo cẩn thận như bây giờ?" Thẩm Thanh Thu thở hổn hển, y không thể không thừa nhận từ lúc bị đánh dấu y càng không thể chống cự lại khí tức của Lạc Băng Hà.

"Sư tôn, hai ngày nay ta gặp phải một thứ rất giống ngươi" Lạc Băng Hà lại bỏ thêm một ngón tay đi vào "Không... Cũng không giống, hắn so với ngươi ôn nhu hơn nhiều."

Thẩm Thanh Thu chỉ cho là Lạc Băng Hà lại có thú vui mới "Tiểu súc sinh... Ngươi liền không cảm thấy chính mình dơ bẩn?"

"Cảm thấy, còn sư tôn so với ta càng dơ bẩn hơn."

Đột nhiên đỉnh nhập, Thẩm Thanh Thu trừ bỏ lắc đầu rốt cuộc đều không thể làm ra động tác khác. Lạc Băng Hà ra vẻ ôn nhu bế Thẩm Thanh Thu lên, làm hai chân y tách ra, ngồi ở trên người mình.

"Không... Không cần..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro