Chương 2 H+++

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà giữ chặt sau gáy Thẩm Thanh Thu, nghiêng người qua hôn.

Lòng Thẩm Thanh Thu tản hàn ý lạnh lẽo, y không biết vì sao Lạc Băng Hà lại có loại tâm tư này đối với y, với một người hắn hận nhiều năm như vậy cũng có thể há miệng ăn?

Quả thật là súc sinh, chỉ để làm nhục y mà không quan tâm tới gì khác.

Môi bị miết tới nóng bỏng mà run lên, chân tay Thẩm Thanh Thu đều vô lực, chỉ có thể chịu đựng cảm giác buồn nôn khi Lạc Băng Hà đụng chạm thân thể.

Lạc Băng Hà rời khỏi miệng y, đầu lưỡi liếm theo cánh môi tựa như miêu tả, Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở hắt ra, nhíu mày hàm hồ nói: "Súc sinh ngươi chẳng lẽ không thấy buồn nôn chắc?"

Lạc Băng Hà nhanh chóng ôm eo Thẩm Thanh Thu, cắn môi y khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi lại vói vào trong khoang miệng Thẩm Thanh Thu làm loạn, hôn tới khi hai lưỡi cuốn vào nhau nghe thấy cả tiếng nước rung động, lúc này mới rời khỏi dán lên môi y mập mờ nói: "Làm sao có thể? Hương vị của sư tôn tốt hơn so với đệ tử tưởng tượng, thật khiến đệ tử muốn ngừng mà không được."

Thẩm Thanh Thu rùng mình, không nói Lạc Băng Hà, thứ nóng hổi giữa hai chân, đều khiến y như rơi vào hầm băng.

Lúc này tay Lạc Băng Hà giữ gáy Thẩm Thanh Thu đã rời đi, Thẩm Thanh Thu cảm nhận được phía sau buông lỏng, trong lòng cuồng loạn, luống cuống tay chân muốn trốn thoát khỏi lòng Lạc Băng Hà.

Chăm chú nhìn cánh môi vừa tách ra một chút, Lạc Băng Hà bỗng nhiên lại ngậm lấy môi dưới Thẩm Thanh Thu, lực đạo hung mãnh, Thẩm Thanh Thu bị đau hừ một tiếng, hoài nghi môi dưới của mình sẽ bị hắn cắn đứt.

Trong mắt Lạc Băng Hà tràn đầy hứng thú, dùng sức cắn môi dưới Thẩm Thanh Thu, không cho y chạy thoát.

Chỉ chốc lát sau hốc mắt Thẩm Thanh Thu đã nổi lên một tầng nước, y thậm chí không dám đưa tay đẩy Lạc Băng Hà đi, sợ tiếp theo trong chớp mắt bờ môi sẽ máu me đầm đìa.

Thật sự là vừa đau vừa sợ, Lạc Băng Hà lại còn quá phận ở trên môi Thẩm Thanh Thu vừa nghiến vừa cắn. Rốt cuộc, nước mắt sinh lí của Thẩm Thanh Thu rơi xuống, trượt theo gương mặt.

Không có cách nào khác, không có sức chống cự. Thẩm Thanh Thu rất tin tưởng rằng Lạc Băng Hà trong một khắc có thể khiến y thiếu tay tàn chân, trở thành đồ chơi của hắn, từ ác mộng kiếp trước nhìn rõ, Lạc Băng Hà có bao nhiêu hứng thú với việc tước y thành nhân côn.

Có điều, cho dù lại xảy ra một lần nữa, chưa hẳn mình sẽ không có cơ hội lật ngược. Chỉ cần trốn khỏi nơi quỷ quái này, như vậy không phải hết thảy đều không phải không có cơ hội. Nói đến, ở một mặt nào đó, y còn phải cảm ơn Lạc Băng Hà cho y cơ hội sống lại.

Thẩm Thanh Thu khép hờ mắt, ác ý cùng lệ quang chớp động.

Y nhắm mắt, chịu đựng buồn nôn, run rẩy tiến tới, dán lên môi Lạc Băng Hà.

Cánh môi vừa chạm vào nhau, Lạc Băng Hà đã đoạt quyền chủ động, Thẩm Thanh Thu bị thế công mãnh liệt như vậy làm cho có chút không biết làm sao, khí tức hỗn loạn, hai gò má đỏ ửng.

Hai tay y run rẩy chống lên vai Lạc Băng Hà, không ngờ tới chớp mắt hông lại bị vỗ nhẹ một cái, toàn thân như bị điện giật, vừa xót vừa tê, không nhịn được thở hổn hển, hoàn toàn mềm nhũn dựa vào trong lòng Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà lại hôn lên bờ môi bị hôn tới đỏ tươi của Thẩm Thanh Thu, bên trên thậm chí vẫn còn hằn dấu răng, hắn từng chút từng chút lật người, như vậy, Thẩm Thanh Thu sẽ mềm nhũn dựa vào lồng ngực Lạc Băng Hà, trước ngực được cánh tay Lạc Băng Hà giữ lấy.

Lạc Băng Hà ôm lấy Thẩm Thanh Thu, tiến sát bên cạnh tai y, nói: "Tuy nói phản kháng cũng là một loại phong tình, nhưng đệ tử vẫn thích sư tôn ngoan ngoãn một chút." Nói xong dựa vào càng gần, thính tai Thẩm Thanh Thu có chút hồng, tư thái thân mật khác thường.

Thẩm Thanh Thu dựa vào Lạc Băng Hà thở hổn hển, nghiêng nghiêng đầu, muốn gỡ tay Lạc Băng Hà ôm trước ngực y ra, chỉ là không biết Lạc Băng Hà làm cái gì, toàn thân y càng thêm vô lực, hai tay còn chưa chạm tới tay Lạc Băng Hà, đã mềm nhũn ngã về.

Y vừa sợ vừa giận, trong lòng lại run rẩy e ngại, thế nhưng hiện tại quả thực nghĩ không ra cách trốn thoát. Lúc này Lạc Băng Hà đã mở nửa y phục của y ra, hôn hôn cắn cắn đầu vai trắng tuyết.

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được vừa ấm áp vừa tê dại kinh sợ không nhẹ, tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài.

Buồn nôn cực điểm!

Không phải chỉ bởi vì y làm loại chuyện này với nam nhân, mà còn tệ hơn là phải cùng tiện chủng Lạc Băng Hà kia!

Thẩm Thanh Thu đến răng cũng run lên, nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng: "Lạc Băng Hà... Ngươi buông ta ra trước đã, ta có điều muốn nói với ngươi..."

"Hửm? Sư tôn muốn nói cái gì?"

Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên, nhích lại gần mặt Thẩm Thanh Thu cắn một cái, cười hỏi.

Thẩm Thanh Thu bình ổn hô hấp, cố gắng để giọng mình trấn định, cong khoé miệng nói: "Ngươi muốn nữ nhân, ta tìm cho ngươi... Ngươi muốn cái gì, ta đều tìm cho ngươi. Ngươi sao lại phải chịu cực khổ mà lên giường với kẻ ngươi chán ghét cực điểm, không đáng."

Lạc Băng Hà giống như nghe thấy chuyện rất nực cười, dựa vào vai Thẩm Thanh Thu trầm trầm mà cười. Nửa ngày mới ngẩng đầu, thanh âm còn mang theo chút giọng cười khàn khàn, đáp: "Sư tôn cảm thấy đệ tử sẽ thiếu nữ nhân?"

Thẩm Thanh Thu mím môi không nói.

Tay Lạc Băng Hà ở bên hông Thẩm Thanh Thu làm loạn, đai lưng đã ngoan ngoãn rơi xuống.

Hắn ôm Thẩm Thanh Thu thay đổi vị trí, dùng đầu gối đẩy khuỷu chân Thẩm Thanh Thu ra, hai tay vuốt ve đầu ngực hồng nhạt, lại một đường hướng xuống phía dưới, một tay nhẹ nhàng xoa nắn thịt mềm giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, nói tiếp: "Mà, làm nhục sư tôn, đệ tử cực kỳ vui thích, không hề cảm thấy thiệt thòi, thật."

"Ngươi!!" Thẩm Thanh Thu tức tới toàn thân phát run, lại không thể làm gì, hung hăng hừ một tiếng, mắng: "Lạc Băng Hà ngươi con mẹ nó tạp chủng! Khi xưa mẹ ngươi con kỹ nữ kia sao không thả ngươi chết đuối luôn đi?! Là ta đã băm tạp chủng như ngươi cho chó ăn! Còn có, con mẹ nó người sớm tối thượng nữ nhân! Ha! Hạ thân hỏng lúc nào cũng không biết!"

Giọng y bất lực, mắng lại hiểm độc, trong mắt và miệng đều tràn đầy phấn khởi, mắng chửi tiểu súc sinh này luôn luôn sung sướng vô cùng.

Lạc Băng Hà nhếch miệng cười lạnh, trong mắt hàn ý lập loè, dưới tay thay đổi góc độ xảo trá, làm Thẩm Thanh Thu gần như muốn nổi điên.

Cảm giác xa lạ chảy khắp toàn thân, tập trung vào hạ thân, vừa khô vừa nóng, giống như ngọn núi lửa dồn nén, lập tức sôi trào, muốn đạt tới đỉnh điểm.

Lòng Thẩm Thanh Thu liên tục xuất hiện ý đồ xấu, nghĩ tới không biết bao nhiêu cách để dồn Lạc Băng Hà và chỗ chết, đồng thời suy nghĩ hỗn loạn, mở miệng giọng càng dịu mềm hơn, mắng câu: "Súc sinh..."

Lạc Băng Hà xoa nắn hạ thân Thẩm Thanh Thu, ánh mắt băng lãnh, nhưng vẫn là dáng vẻ nói cười oanh oanh yến yến, ôn nhu bảo: "Hi vọng sư tôn chút nữa còn có sức lực mắng." Nói xong liền cởi quần áo, lồng ngực nóng hổi dán lên lưng Thẩm Thanh Thu, làm Thẩm Thanh Thu bỏng tới co rụt lại.

Lạc Băng Hà dựa đầu trên vai Thẩm Thanh Thu, hết sức chuyên chú xoa nắn hạ thân đã nửa cứng rắn của Thẩm Thanh Thu. Hắn vừa chậm rãi luật động, vừa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nạy khe nhỏ phía trên.

Đầu Thẩm Thanh Thu tê rần, không cam lòng cùng khuất nhục gần như bức y điên, mơ hồ không nghe rõ tiếng Lạc Băng Hà, chỉ vô thức mắng một câu: "Tiểu tạp chủng..."

Lạc Băng Hà xoa nhẹ vật cứng rắn đã bắt đầu chảy ra dịch thể, cúi người cắn lên lưng Thẩm Thanh Thu, thở dài cười nói: "Tạp chủng rất nhỏ, lát nữa sư tôn sẽ biết."

"À, đúng rồi, sư tôn nhìn xem."

Lạc Băng Hà giữ gương mặt Thẩm Thanh Thu, hơi động, Thẩm Thanh Thu mơ mơ màng màng nâng mí mắt.

Vừa nhìn, dù Thẩm Thanh Thu lấy lại bình tĩnh, cũng bị cả kinh đến sắc mặt trắng bệch, phía trước cũng mềm xuống mấy phần.

Cách giường không xa để một tấm gương cao hơn người, tấm gương này khác với những cái khác, có lẽ là kì trân dị bảo của Lạc Băng Hà nhiều vô số kể, rảnh rỗi không có gì làm nên tạo ra tấm gương loại này. Mặt gương không sần sùi như bình thường, mà bằng phẳng vuông vức trong veo, ánh sáng hôm nay vô cùng tốt, chiếu tới Thẩm Thanh Thu y phục không chỉnh tề, giống như đùa cợt, y liếc qua cắn răng không chịu nhìn tiếp.

Lạc Băng Hà cười một tiếng, tay lại vân vê đầu ngực Thẩm Thanh Thu, cọ qua phải một chút đều là dịch thể của Thẩm Thanh Thu.

Trên tay không ngừng, ngoài miệng càng không ngừng, nhất định phải làm Thẩm Thanh Thu mở mắt nhìn mình bị hắn chơi như thế nào mới vui. Lạc Băng Hà dịch gối, hạ thân Thẩm Thanh Thu liền bại lộ trong không khí. Tay phải xoa xoa hạ thân Thẩm Thanh Thu, ngón tay đều bị nước bao phủ bóng loáng ướt át, tiến tới cửa huyệt đóng chặt tìm tòi, vừa nói: "Sư tôn thật sự không nhìn à? Như vậy là, muốn đệ tử nói cho sư tôn nghe?"

Thẩm Thanh Thu chịu không được lắc một cái, nghiêng đầu qua mắng hắn: "Nếu ngươi vẫn nhớ mối thù khi xưa, ngươi muốn đánh, thì tùy tiện nhốt ta vào địa lao là được, tội gì phải dùng cái cách khiến người ta buồn nôn này."

Giọng y vừa nhẹ vừa mềm, có hơi khàn khàn, nước mắt giàn dụa, dáng vẻ bị bắt nạt tới thảm.

Lạc Băng Hà cúi người hôn y một cái, cười nói: "Không buồn nôn, thật sư không buồn nôn. Sư tôn ngươi nhìn."

Lạc Băng Hà lại nâng mặt Thẩm Thanh Thu lên, hướng thẳng phía trên, hạ thân hếch* lên, cự vật cọ trên mông Thẩm Thanh Thu mấy lần, vừa cứng vừa nóng muốn khẳng định sự tồn tại.

(Hếch: chếch ngược lên phía trên :)))))

Thẩm Thanh Thu hơi mơ màng nhìn tấm gương, thứ kia của Lạc Băng Hà đặt ngay nơi nguy hiểm, vừa thô vừa nóng, khi cọ qua thậm chí đâm tới hai tiểu cầu.

Trong gương Lạc Băng Hà cười nhẹ: "Sư tôn nhìn xem, đệ tử ở cạnh người đã thành như vậy, sao có thể thấy buồn nôn cho được?"

"Nhưng mà ta buồn nôn..."

"Hửm?"

"Nhưng mà ta buồn nôn! Lạc Băng Hà ngươi thả ta ra!" Thần trí Thẩm Thanh Thu gần như sụp đổ, trước mặt Lạc Băng Hà y luôn thua thê thảm, mà cũng chạy không thoát, giống như cơn ác mộng tuần hoàn không ngừng, y vừa tỉnh dậy, vẫn là bộ dạng ngu xuẩn không cách nào tự cứu mình.

Lạc Băng Hà đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Thu, ôn nhu lại kiên quyết khẳng định: "Sẽ không thả. Sư tôn vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi tay đệ tử."

Ngón tay tại cửa huyệt rốt cuộc không khách khí, mượn chút dịch thể trơn trượt chen vào một ngón tay, làm loạn trong huyệt chặt chẽ.

Cảm giác bị dị vật xâm nhập cảm giác dị thường, giờ khắc này Thẩm Thanh Thu vô cùng chán ghét cơ thể này, một cơ thể bị Lạc Băng Hà đùa bỡn.

Bên trong Thẩm Thanh Thu bị giày vò đến khí huyết dâng lên, hạ thân không ngừng co rút muốn đẩy dị vật ra khỏi cơ thể, chọc Lạc Băng Hà càng thêm phấn khởi, chen thêm một ngón tay.

Cảm giác càng ngày càng trướng làm Thẩm Thanh Thu khó chịu nhíu mày, ngẩng đầu liếc thấy hai ngón tay Lạc Băng Hà ra ra vào vào tại hạ thân mình, cửa huyệt nho nhỏ bị Lạc Băng Hà không ngừng khuyếch trương lại vào càng sâu mà trừu sáp, thế nhưng so với kích thước của Lạc Băng Hà vẫn còn quá bé.

Thẩm Thanh Thu ngẩn người dựa vào Lạc Băng Hà, kí ức lộn xộn lướt qua thật nhanh. Y giật mình nhớ tới, lúc trước có người liều lĩnh cứu y khỏi tay Lạc Băng Hà. Thế nhưng người kia thật ngốc, rất ngốc, người kia chỉ nghĩ tới cứu tiểu nhân Thẩm Thanh Thu, nhưng chưa từng nghĩ tới có người tới cứu hắn hay không.

Bây giờ sẽ không có, không có người sẽ lần nữa liều mạng tới cứu y.

Lạc Băng Hà dường như không vừa lòng khi y ngẩn người, hai ngón tay làm loạn trong cơ thể Thẩm Thanh Thu không biết nhấn tới nơi nào, Thẩm Thanh Thu liền bị khoái cảm kịch liệt chưa từng trải qua, xông tỉnh táo lại.

"Sư tôn đừng nghĩ gì hết, nam hay nữ cũng không cho phép nghĩ tới." Lạc Băng Hà lại chen thêm một ngón, vừa không ngừng nghỉ đâm rút, vừa cảnh cáo.

Hai gò má Thẩm Thanh Thu ửng hồng, cắn môi không ngừng thở dốc.

Lạc Băng Hà 'chậc' một tiếng, đưa tay cạy mở hàm răng Thẩm Thanh Thu, nói: "Đệ tử làm ngươi thấy rất dễ chịu đúng không? Vậy thì kêu ra đi, để đệ tử vui vẻ nghe một chút."

Thẩm Thanh Thu bị khoái cảm giày vò đến ý thức không rõ ràng, ngón tay kia linh hoạt lại xảo trá, đâm vào bên trong vừa ngứa vừa nóng, hạ thân không ngừng co rút, còn chảy ra nước.

Hàm răng bị cạy mở, Thẩm Thanh Thu thật sự nhếch khoé miệng nhỏ giọng rên rỉ.

"Thật ngoan." Lạc Băng Hà vỗ vỗ gương mặt Thẩm Thanh Thu, khích lệ nói.

Ngón tay vẫn còn tiếp tục trừu sáp, Thẩm Thanh Thu lim dim mắt thở dốc rên rỉ, âm thanh ngón tay Lạc Băng Hà di chuyển dần dần vang lên, phía trước trướng tới đỏ bừng, trong phòng một mảng dâm mĩ.

Thẩm Thanh Thu tựa như bay trên mây, toàn thân mềm mại thoải mái dễ chịu, gần như quên mất mình nằm trong tay Lạc Băng Hà, đang bị Lạc Băng Hà đùa bỡn tới sinh ra khoái cảm.

Lúc ngón tay rút ra, Thẩm Thanh Thu còn hừ hừ hai tiếng.

Trên đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, Thẩm Thanh Thu giật mình tỉnh táo lại, vừa nâng mắt đã thấy trên mặt Lạc Băng Hà cười nhẹ, còn có hung vật muốn tiến vào.

"Lạc Băng Hà... Ngươi, ngươi không muốn..." Thẩm Thanh Thu phí công giãy dụa mấy lần, hai tay bủn rủn vô lực đập vào cánh tay Lạc Băng Hà.

"Không muốn cái gì?" Lạc Băng Hà nghiêng đầu hôn vành tai y, hai tay đẩy hai chân trắng mịn thon dài của Thẩm Thanh Thu ra, cửa huyệt co rút chảy ra nước hai lần, dường như cực kì hoan nghênh thứ sắp tiến vào hung hăng chơi nó.

"Là thế này phải không?"

Lạc Băng Hà nói, nhào nặn thịt mềm giữa hai chân Thẩm Thanh Thu mấy cái, ôm y lên, hung vật cực đại đặt tại cửa huyệt, còn thử đâm nhẹ hai lần.

Thẩm Thanh Tu bị nhiệt độ nóng hổi phía sau doạ tới sợ vỡ mật, lệ nóng lăn dài trên mặt, tái nhợt vô lực kêu: " Không muốn... Đi vào..."

"Khó mà làm được." Lạc Băng Hà híp mắt cười cự tuyệt y, "Không vào thì sư tôn làm sao có thể trở thành người của ta? Đệ tử cũng không muốn sư tôn chạy mất, như vậy sẽ lại làm khó đệ tử."

Lòng Thẩm Thanh Thu một mảnh thê lương, nhìn bản thân trong gương y phục lộn xộn, hai điểm trước ngực bị siết tới sưng đỏ, toàn thân vô lực nằm trong lòng Lạc Băng Hà, cực kì thê thảm.

Lạc Băng Hà dựa vào vai Thẩm Thanh Thu nhìn y trong gương, môi ở đầu vai và cổ cắn mút.

Cự vật chờ sức phát động, Thẩm Thanh trơ mắt nhìn hung vật sung mãn của Lạc Băng Hà đặt trên cửa huyệt đỏ tươi, đằng sau to dài nổi gân xanh bừng bừng phấn chấn.

Nếp nhăn nơi cửa huyệt chống đỡ tới trơn nhẵn, trụ thể vẫn đang không ngừng thúc vào, Thẩm Thanh Thu cảm thấy phía sau muốn nổ, cảm giác bị xé rách nhè nhẹ cùng trướng bụng làm y rịn một đầu mồ hôi.

Nhưng mà y lại không khống chế được tiểu huyệt kia mà nuốt vào, ngậm lấy cự vật của Lạc Băng Hà hút lấy, im lặng dẫn dắt vật kia không ngừng xâm nhập.

Lạc Băng Hà vỗ mông Thẩm Thanh Thu, cười nói: "Sư tôn thật nhiệt tình."

"Không phải... Ta không phải..." Thẩm Thanh Thu cắn răng vô lực giải thích.

Lạc Băng Hà tiếp tục tiến vào, cúi người hôn lên khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Thẩm Thanh Thu.

Nội bích mềm mại bên trong bị vật thể cứng rắn một mực đi vào, cảm giác sưng ê ẩm kì quái cùng cảm giác bị lấp đầy làm Thẩm Thanh Thu muốn nổi điên.

"A... Vào rồi." Lạc Băng Hà thoả mãn hít một hơi.

"Vào, vào rồi..." Thẩm Thanh Thu ngơ ngác lặp lại.

Mình bị thượng, bị tên Lạc Băng Hà chó chết kia thượng...

Nội bích bị lấp đầy bởi thứ của Lạc Băng Hà...

"Ta, ta..."

Thẩm Thanh Thu nghẹn họng, nói không ra lời, sắc mặt bức bách, gương mặt đỏ đến lợi hại.

Cảm thấy vật kia rút ra một chút, lại đột nhiên hung hăng đâm vào!

"A!"

Thẩm Thanh Thu rên một tiếng ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn, nghe như bị buộc đến sơn cùng thuỷ tận*, đi cũng không thể đi. Phía sau không ngừng siết chặt, phía trước nhận được khoái cảm mãnh liệt, run rẩy bắn ra.

(Sơn cùng thuỷ tận: nơi cuối cùng, nơi cuối con đường, bế tắc tuyệt vọng.)

Trước mắt chợt trắng xoá, Thẩm Thanh Thu loạn thất bát tao*, ngơ ngơ ngác ngác, dưới khoái cảm mãnh liệt ấy, hôn mê bất tỉnh.

(Loạn thất bát tao: choáng váng, thần hồn điên đảo.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro