chương 15 Lạc Băng Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội bắt đầu chưa không được bao lâu, Công Nghi Tiêu đã nhanh chóng chiếm vị trí thứ nhất, rất nhiều người đã hướng Lão Cung Chủ khen ngợi, chỉ mới qua vài canh giờ hắn đã tiêu diệt vài chục con ma vật.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn kính tinh thạch đang soi sáng Lạc Băng Hà, y là người duy nhất chậm rãi đi một mình trong rừng, cứ như không quan tâm mình cũng là người tham gia. Y chỉ giết con ma vật nào đến tấn công mình, vì vậy trên bảng chỉ có một con số.

Trời càng lúc càng tối, Thẩm Thanh Thu sắt mặt càng trở nên nghiêm túc, mãi đến khi trăng đã lên cao, hắn mới nhìn thấy Lạc Băng Hà mới bắt đầu di chuyển, ma tộc vào đêm thường sẽ hành động nhiều hơn, y suốt một buổi sáng đã dò đường và quan sát địa hình xung quanh.

Ban đêm y không hề hoảng sợ, khắp cánh rừng này đã là phạm vi mà y có thể dễ dàng kiểm soát, ma vật xuất hiện y rất nhanh tiêu diệt, dù vậy trên đường cũng có lúc lâm vào nguy hiểm, Lạc Băng Hà cũng nhanh chóng giải quyết đám ma vật.

"Đệ tử kia thân thủ lưu loát, đối với ma tộc vô cùng quen thuộc."

Hành động của Lạc Băng Hà cũng bắt đầu thu hút sự chú ý, y tiện tay cứu được vài người, mặc kệ đối phương là ai, y chỉ liếc mắt nhìn đối phương xem không có việc gì liền rời đi, bộ dáng anh tuấn kia bị Lão Cung Chủ của Huyễn Hoa Cung chú ý tới, phát hiện Lạc Băng Hà rất giống một người.

Lạc Xuyên: " Sư tôn"

"Chuyện gì?" Thẩm Thanh Thu vừa nhìn kính Tinh Thạch vừa lắng nghe Lạc Xuyên.

Lạc Xuyên: " Kiếm pháp kia......giống như bên bọn ta."

Thẩm Thanh Thu: "........."

Lời nói của Lạc Xuyên đã giáng cho Thẩm Thanh Thu một đòn nặng nề, hắn chịu đựng xúc động nhìn kỹ kiếm pháp của Lạc Băng Hà, càng xem mặt Thẩm Thanh Thu càng ngày càng tái nhợt.

Hắn càng ngày càng bất an, không phải vì thời gian gần đến nữa đêm, hắn nhìn kiếm pháp của Lạc Băng Hà, hắn rất rõ bộ kiếm pháp này vì năm xưa hắn bị đánh bại bởi nó, bộ kiếm pháp không thuộc về Nhân Giới cùng Tiên Giới, hắn bị đánh bại từ đó hắn bắt đầu sống những ngày không nhìn thấy mặt trời.

"Điểm đệ tử của ngươi đã là thứ nhất rồi..... Ngươi không sao chứ?" Tề Thanh Thê muốn gọi Thẩm Thanh Thu đến xem, đệ tử của hắn hăng hái tranh dành không chịu thua kém, lại trông thấy Thẩm Thanh Thu vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào kính Tinh Thạch.

Thẩm Thanh Thu: " Không sao."

Thẩm Thanh Thu trong đầu rất rối loạn, hắn không ngừng nhớ lại ký ức của kiếp trước, hoàn toàn không biết Lạc Băng Hà đã học bộ kiếm pháp đó ở đâu?

Đầu của hắn bắt đầu đau, những cơn ác mộng kia cũng không giải thích được, tại sao lại đột nhiên công kích hắn? Thẩm Thanh Thu chỉ nhớ rằng Lạc Băng Hà chỉ bắt đầu sử dụng ác mộng kỳ thuật sau khi trở về từ vực thẳm vô gian, trước đây y căn bản không có sử dụng qua.

Chẳng lẽ y đã sớm học được, chẳng qua là chưa thuần thục sao?

Lạc Xuyên: "..... Sư tôn, thật kỳ quái, kiếm pháp kia chỉ khi là con độc nhất mới được chuyển thừa, tại sao sư huynh lại biết?"

Lạc Xuyên cho Thẩm Thanh Thu một đạo sấm sét giữa trời quang!

Khi hắn vừa mới đoán ra được, tuyệt địa cốc đã bắt đầu xuất hiện một số lượng lớn ma vật không hề chuẩn bị cho đại hội, có rất nhiều quái vật, trong nháy mắt rất nhiều đệ tử bị giết, các môn phái bắt đầu hoảng loạn muốn xông vào cứu người, Lão Cung Chủ của Huyễn Hoa cung lớn tiếng gọi tăng nhân Chiêu Hoa Tự mở kết giới, giống như ký ức của Thẩm Thanh Thu, Nhạc Thanh Nguyên ngăn bọn họ lại.

Nhưng hắn không có thời gian để nghe bọn họ nói lãng phí thời gian, Thẩm Thanh Thu cầm kiếm và gậy lên, chuẩn bị tiến vào thì lại bị Liễu Thanh Ca chặn lại.

Liễu Thanh Ca: "Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Thanh Thu: " Cứu người."

"Thân thể của ngươi..." Liễu Thanh Ca dùng vỏ kiếm đặt lên vai trái hắn, rất rõ mà ám chỉ hắn đang bị thương.

"Còn tám phần công lực, cũng không có gì đáng ngại." Thẩm Thanh Thu không muốn cùng hắn nhiều lời, đẩy vỏ kiếm rời đi, Lạc Xuyên lập tức theo sau.

Liễu Thanh Ca: " Này!"

Thẩm Thanh Thu; " Cứu người quan trong hơn."

Liễu Thanh Ca và Nhạc Thanh Nguyên nhìn hắn vừa đi vừa nói chuyện với các cao thủ của những môn phái nhỏ, bọn họ đều biết Thẩm Thanh Thu lập tức đi theo hắn.

Dẫn mọi người đó đi vào, hắn nâng gậy trong tay ngưng tụ một luồng linh lực đập xuống mặt đất, linh khí nhanh chóng tản ra, mọi người cảm nhận được linh khí đều chấn động, linh khí phóng ra ngoài gặp vật sống lập tức quay trở về, ngay lúc đó mọi người chỉ có thể cảm nhận được linh khí giống như tiếng chuông vang lên trong lòng đất, mà chỉ có Thanh Tĩnh Phong phong chủ mới biết cách phân biệt được.

" Có sáu đệ tử đang đánh nhau với bốn ma vật ở rừng trúc phía tây, và ba đệ tử bị thương đang trốn sau vách đá nữa dặm phía đông nam...."

Thẩm Thanh Thu hướng dẫn các môn phái nhỏ lần lượt tìm đến chỗ những đệ tử kia, hắn không muốn mọi người không biết phương hướng mà chạy loạn đi tìm, trí ít bây giờ họ có thể cứu người trong phạm vi chính xác nhất.

Tiến vào sâu bên trong, Thẩm Thanh Thu cũng dùng một phương thức y như vậy tìm người, hắn liền cảm nhận được linh khí quen thuộc, bên cạnh chỉ có Lạc Xuyên, hắn mang theo Lạc Xuyên là để phòng bị nếu có ma vật không thể xử lý. Nhưng tình huống này không thể để cho cậu được ở đây.

"Lạc Xuyên đi đến đó giúp sư tỷ ngươi, đệ tử Thương Khung Sơn chắc hẳn không ít."

"Vâng, sư tôn, người cẩn thận." Lạc Xuyên có chút do dự nhưng cậu vẫn rời khỏi Thẩm Thanh Thu.

Nhìn Lạc Xuyên rời đi, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cảm giác được một luồng linh lực đang tiến về phía mình, nói đúng hơn là người này cũng dùng chiêu thức giống hắn, mà linh lực này khá quen thuộc với hắn, hơn nữa đối phương cũng cảm nhận được linh lực của hắn nên mới làm như vậy.

Thẩm Thanh Thu nặng nề nâng bước đi tới, dọc theo đường đi không ngừng suy nghĩ mình đã sai ở đâu.

Hắn hít một hơi thật sâu muốn lấy lại bình tĩnh của mình, tay hắn đưa vào trong ngực cầm ám khí trong túi vải nhỏ, đó là thứ mà Lạc Băng Hà đã đưa cho hắn lúc sắng nay. Hắn cầm nó và biết đó là gì, nhưng Thẩm Thanh Thu không biết cái này có dụng ý gì.

"Sư tôn."

Thanh âm kia khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy sợ hãi, hắn không dám tin suy đoán của mình.

Lạc Băng Hà chỉ thấy Thẩm Thanh Thu một mình đi tới, người đầu tiên đến tìm y là sư tôn, điều này khiến y vô cùng vui vẻ, khi thấy Thẩm Thanh Thu chân đi có chút khập khiễng, cũng không bị bất cứ thương tổn nào, y nhẹ nhàng thở ra.

"Sư tôn có bị thương không? Không biết vì lý do gì một đám quái vật từ quỷ giới đột nhiên xuất hiện."

"Ngươi..... Có bị thương chỗ nào không?"

"Đệ tử không sao."

"Không sao thì tốt."

Cố gắng bỏ qua suy nghĩ của bản thân, Thẩm Thanh Thu không ngừng tự nói với mình Lạc Băng Hà nên được đưa đến nơi an toàn trước, và không được phép chiến đấu với lũ ma vật đó nữa, nhưng hắn càng nhìn càng thấy rõ Lạc Băng Hà gần như lông tóc không bị tổn thương.

"Sư tôn các đệ tử khác không biết thế nào rồi?"

"...... Bọn họ vẫn ổn."

"Sư tôn? Chúng ta có nên rời đi trước không?"

"Được."

Thẩm Thanh Thu đột nhiên nắm lấy tay Lạc Băng Hà dùng linh lực dò xét cơ thể của y, ngay khi Thẩm Thanh Thu thăm dò linh lực của Lạc Băng Hà, hắn cảm thấy linh lực trên người y hoàn toàn khác, có lẽ quá đột ngột Lạc Băng Hà không có cơ hội che dấu, lần này Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được một tia ma khí trên người y vô cùng quen thuộc, loại ma khí mà hắn không bao giờ quên! Cũng quá sớm để xuất hiện trên người y!

"Sư tôn?''

"Tại sao?" thanh âm tràn đầy vô lực, Thẩm Thanh Thu buông tay ra lui về sau một bước, hắn yên lặng nhìn Lạc Băng Hà trước mặt.

"Người nói cái gì?"

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

"Sư tôn?''

Thẩm Thanh Thu dường như không thể chịu nỗi được nữa, lớn tiếng với "Lạc Băng Hà ".

"Ít giả vờ trước mặt ta! Ngươi từ khi nào đã ở đây? Ngươi đồ.....Súc sinh." hắn không muốn nói như vậy, nhưng hắn càng lúc càng khẳng định Lạc Băng Hà người đang đứng trước mặt hắn chình là người hắn quen.

'Sư, sư tôn, tại sao lại làm như vậy... Đệ tử đã làm sai ở đâu?" Lạc Băng Hà ánh mắt nghi hoặc, vẻ mặt đầy ủy khuất và đau khổ.

"Không cần diễn, ta thấy thật kinh tởm." càng xem càng giả, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lạc Băng Hà vốn là mặt mang ủy khuất trong nháy mắt đều biến mất, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lãnh khốc, ngoài miệng lộ ra cười lạnh.

'' Ngươi biết từ khi nào?"

''Khi ngươi ngu ngốc dùng đến bộ kiếm pháp đó để đánh đồng loại."

"Nguyên lai ngươi nhớ rõ kiếm pháp này?" Lạc Băng Hà cười với Thẩm Thanh Thu, sau đó đi vòng qua người Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ quan sát hắn, giống như nói thân thể này của Thẩm Thanh Thu không thể đối phó lại chính mình.

"Lúc trước ác mộng là do ngươi làm sao? Mộng ma tiền bối của ngươi đối với ký ức của ta không có khả năng hứng thú."

"Đúng vậy, còn gì nữa không?"

Thẩm Thanh Thu ở trước mặt y nắm chặt tay trái của mình, một lúc sau máu đen chảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

"Ngươi cho ta uống máu thiên ma từ khi nào?''

Lạc Băng Hà sắt mặt tối sầm, nụ cười trên mặt biến mất, thật sự muốn xông lên xử lý Thẩm Thanh Thu, nhưng lại bỏ qua tức giận, Lạc Băng Hà cảm thấy trong lòng đau nhói, nhưng y biết là điều đương nhiên.

'...... Chỉ có cái này không phải ta làm."

"Vậy giờ thì sao? Ngươi muốn ở đây như thế nào? Giả vờ làm đệ tử ngoan hay muốn quay lại ác ma như lúc xưa?"

"Tại sao lại muốn hỏi như vậy? Ta cho rằng người cũng biết rồi?"

"Ta nên biết gì? Nên biết đứa nhỏ trôi trên xông Lạc Xuyên kia là ngươi sao? Nếu ta biết ta sẽ không để ngươi đến núi Thương Khung Sơn! Nếu ta biết ta không nên giao ngươi cho bá mẫu!" Thẩm Thanh Thu từng bước lui về phía sau, hắn không muốn tới gần Lạc Băng Hà.

"Ngươi muốn cứ như vậy chán ghét ta sao?'

Nghe được Lạc Băng Hà nói như vậy, Thẩm Thanh Thu nhớ tới trước đây không lâu mình đã đáp ứng chuyện này, thậm trí trước đây còn nói chưa từng ghét y, chẳng qua hắn không cách nào xác định được người đó rốt cuộc là ai.

"..........."

"Chẳng lẽ là ta nên ngươi không thể thích? Trước kia ta chưa nhớ lại tất cả mọi chuyện, ngươi nhưng vẫn nghĩ hết biện pháp để tiếp nhận ta, rõ ràng đều là một người, tại sao ngay tại lúc này ta lại không được?"

Lạc Băng Hà tường bước tới gần, cặp mắt kia đột nhiên để lại cho Thẩm Thanh Thu cảm thấy kinh hãi, không khỏi nghĩ đến những ngày trong ngục không thể thấy mặt trời.

Thẩm Thanh Thu chỉ có thể lần nữa lui về phía sau cho đến khi đụng phải một tảng đá không đường thối lui mới thôi, đối với người trước mặt Thẩm Thanh Thu hầu như không dám có bất kỳ ý nghĩ phản khán nào, nỗi sợ hãi sâu trong tâm trí từ từ hiện lên.

"Trước kia ngươi chưa từng sợ ta như vậy."

"Bởi vì.... Khi đó ta chỉ biết hận ngươi, nên không quan tâm đến bất kỳ điều gì." gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, Thẩm Thanh Thu hiểu được nỗi sợ hãi của mình chính là sợ sai lầm, hắn sợ Lạc Băng Hà một lần nữa cầm lại Tâm Ma đem Thương Khung Sơn san thành bình địa.

"Còn bây giờ thì sao? Người tâm sao? Không dám chọc giận ta?"

"Ngươi đã sớm biết đáp án rồi."

"Cho nên? Vẫn không giữ ta lại sao? Lạc Băng Hà chống hai tay đặt trên tường đá, khiến Thẩm Thanh Thu chỉ có thể vây trong lòng ngực hắn.

"........Ta không có biện pháp."

" Ngươi thà rằng lưu Lạc Xuyên cũng không chịu lưu ta sao! Thẩm Thanh Thu! "

Nghe đến đây, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên phát hỏa, tên nhóc ngu xuẩn này cũng không biết hắn vì những chuyện này đã vất vả như thế nào sao?

"Giữ lại Lạc Xuyên không khỏi bị lời đồn bên ngoài chỉ trích, Lạc Xuyên chỉ là ma tộc bình thường,! Thương Khung Sơn đã bị nói như là tà ma ngoại đạo! Nếu như là ngươi, ta có thể làm sao? Nhìn các môn phái khác tiêu diệt Thương Khung Sơn?"

"Vậy người đi với ta....!"

"Tại sao lại là ta! Lạc Băng Hà ngươi đang nghĩ gì vậy! Ta nợ Thương Khung Sơn bao nhiêu? Ta nợ Nhạc Thanh Nguyên bao nhiêu? Ngươi không biết sao?"

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không chịu được sự vô lý của Lạc Băng Hà, hắn vươn tay muốn đẩy Lạc Băng Hà ra, nhưng như thế nào người trước mặt vẫn không chút di chuyển, ngược lại lại để cho y càng áp sát mình.

"Nếu không phải bởi vì ta, năm xưa Thương Khung Sơn sẽ bị ngươi phá hủy? Nếu không phải do ta ngu ngốc, ta sẽ để những người đó chết? Ta không muốn sai nữa, ta không muốn lại để ngươi hận ta, ta cầu xin ngươi buông tha ta..... Ta không muốn lại mất đi Thương Khung Sơn.". Lạc Băng Hà yên lặng nghe Thẩm Thanh Thu nói, y không muốn Thẩm Thanh Thu sợ mình như vậy, nhưng Thẩm Thanh Thu luôn sợ y sẽ cầm Tâm Ma hủy Thương Khung Sơn thêm một lần nữa.

''Nếu người theo ta, ta sẽ không làm gì cả.''

''Cái gì?''

Lạc Băng Hà muốn nói lại với hắn một lần nữa, nhưng đột nhiên y cảm nhận được một luồng ma khí mạnh mẽ lao về phía họ, y không thể bắt được Thẩm Thanh Thu rời khỏi tảng đá họ đang đứng.

Ngay khi y rời đi, hòn đá lập tức bị đập tan từng mảnh, xuất hiện một con yêu thú khổng lồ Hắc Nguyệt Mãng Tê.

''Còn nữa!'' Vừa mới đứng vững, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy hơi thở khác, có hai con đang chạy loạn ở chỗ này.

''Tại sao lại có hai con?'' Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu đang dựa lưng vào nhau, trước mặt mỗi người có một con yêu thú nhìn chằm chằm mình.

Thẩm Thanh Thu: ''Sao ta biết được!''

Thẩm Thanh Thu rút ra Tu Nhã Kiếm, nhanh chóng quyết đấu, dùng Tu Nhã kiếm đâm vào trán Hắc Nguyệt Mãng Tê, chỉ nghe thấy tiếng kiếm, Tu Nhã kiếm chỉ đâm vào vài tất, vâng. Nó không gây đau hay ngứa cho con quái vật này.

Lạc Băng Hà: ''Nhược điểm không phải ở đó."

Thẩm Thanh Thu: ''Nói cho ta biết!''

Hai con Hắc Nguyệt Mãng Tê lao về phía họ, hai người đồng loạt gọi lại thanh kiếm của mình và ngự kiếm bay lên không trung, xem hai con yêu thú dùng hết toàn lực đâm vào nhau.

''Bụng là nơi dễ bị tổn thương nhất, nhưng nếu cứ bình thường dùng kiếm thì không thể phá vỡ được, chỉ có thể dùng linh lực cường đại hoặc ma khí trực tiếp đánh vào tim của nó khiến nó nổ tung là được rồi.''

''Ngươi nói cũng như không."

''Ta lúc đó vừa mới mở phong ấn, người nghĩ xem?''

Thẩm Thanh Thu thở dài không muốn cùng y đấu võ mồm, dùng kiếm bay chở về thừa dịp hai con yêu thú đụng nhau còn đang bất tỉnh, hắn cầm gậy hướng một con trong đó dùng linh lực đánh vào vị trí tim của nó, nhưng chỉ khiến nó nhổ ra vài ngụm máu không chết hẳn.

''Đừng làm như vậy linh lực của ngươi không đủ.'' Lạc Băng Hà kéo Thẩm Thanh Thu thoát khỏi hai con quái vật đang bất tỉnh, y ép bức mang Thẩm Thanh Thu đến nơi an toàn, đồng thời cũng gặp phải An Định Phong phong chủ mang theo đệ tử của mình đi tới.

''Thẩm sư huynh, có chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại chật vật như vậy!"

''..... Ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra!" Thẩm Thanh Thu gạt tay của Lạc Băng Hà ra, muốn nắm cổ áo Thượng Thanh Hoa, kết quả một chấn động lớn. Sự chấn động này so với Hắc Nguyệt Mãng Tê còn lớn hơn, các đệ tử khác đã kiệt sức toàn bộ ngã xuống đất, Thượng Thanh Hoa trực tiếp ngã xuống, Lạc Băng Hà nắm lấy Thẩm Thanh Thu không cho hắn ngã xuống đất, cho đến khi động đất dừng lại, tay của Lạc Băng Hà bị hất ra.

Thẩm Thanh Thu: " mở ra rồi sao?"

Lạc Băng Hà: " nhưng không phải hai con ma vật đó đã ngất xỉu rồi sao?"

Lạc Băng Hà lập tức đi tới chỗ vực thẳm vô gian đã mở, nhưng lại nhìn thấy thuộc hạ lúc trước của mình.

" Mạc Bắc?"

"........" Đối phương không trả lời, lập tức vung ra băng trụ tấn công, Lạc Băng Hà rất nhanh trở mình tránh cục băng đen, y quên mất hiện tại Mạc Bắc không biết y là ai, còn trực tiếp gọi danh tự của người ta đương nhiên là bị tấn công.

" Ách."

Ma khí trên người Lạc Băng Hà vẫn còn bị phong ấn, y không thể dùng toàn lực mà chỉ có thể dùng linh khí để chiến đấu với Mạc Bắc, nhưng mà Mạc Bắc cũng phát hiện được điểm khác thường trên người Lạc Băng Hà.

"Ngươi là Ma Tộc?" Mặc Bắc một chưởng đánh gãy kiếm Chính Dương trên tay Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà cũng không quan tâm trực tiếp tấn công chính diện, tiếp một chưởng của Mạc Bắc.

Lạc Băng Hà bị đánh bay xa, y cứ tưởng mình sẽ phải va vào một tảng đá hay hoặc một cây cổ thụ, nhưng y không ngờ tới Thẩm Thanh Thu đã đỡ được y cũng cầm kiếm khí tấn công Mạc Bắc.

" Đừng đối đầu với hắn ta."

"Không đến lượt ngươi nói ta." Cũng giống như trước kia đánh với Sa Hoa Linh, Thẩm Thanh Thu trực tiếp ôm Lạc Băng Hà và đem những người khác che ở sau lưng ngăn trước mặt Mạc Bắc, không cho họ tiếp tục đánh nhau.

Lạc Băng Hà: " Thân thể người như vậy làm sao đánh lại hắn.?"

"Câm miệng!"

Thẩm Thanh Thu vung ra pháp hỏa Huyền Dương đốt cháy trên thân Tu Nhã kiếm tấn công Mạc Bắc, Ma Tộc rất sợ tiên gia hỏa diễm đương khiến sẽ đề phòng, tất nhiên Thẩm Thanh Thu sẽ không chỉ dùng mỗi thanh kiếm này, hắn còn dùng tay kia tạo ra một thanh kiếm khác bay trên không trung, Ảo kiếm, Tu nhã kiếm phóng ra mang theo nhiều hỏa khí, nhưng dù có bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ có mười thanh kiếm kiếm lửa xuất hiện trên không trung.

"Dừng lại!'' Lạc Băng Hà nhìn thấy khóe miệng Thẩm Thanh Thu chảy ra một dòng máu, linh lực của hắn không đủ nhưng vẫn cố chấp dùng pháp thuật phức tạp này.

"Thật không ngờ, ngươi lại đi bảo vệ Ma tộc." Mạc Bắc tránh né những đường kiếm bay trên không, hắn cảm thấy thú vị khi thấy hai người trước mặt cứ lôi lôi kéo kéo, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người che chở cho Ma tộc.

"Đủ rồi, sư tôn!"

Lạc Băng Hà một chưởng mang linh lực còn sót lại truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Thu, sau đó y thu thập ma lực của mình lao về phía Mạc Bắc, lúc này Mạc Bắc đã sớm chờ y lao tới, vài tảng băng đen phóng ra đánh tan kiếm khí trên không, hắn cũng không thèm quan tâm chiêu thức của Thẩm Thanh Thu.

Chỉ chờ Lạc Băng Hà lao tới thôi! Mặc Bắc đỡ được ma lực của Lạc Băng Hà, một ngón tay chạm vào chán y, ánh sáng màu đỏ đột nhiên tỏa sáng, Lạc Băng Hà lúc này cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt.

"Bây giờ ngươi không thể nào ở lại Nhân giới nữa."

"Mạc Bắc!" Thẩm Thanh Thu không thể tin được rằng tên này lại có thể mở phong ấn trên người Lạc Băng Hà, hắn nhìn Lạc Băng Hà ngã trên mặt đất khắp người tỏa ra rất nhiều ma khí màu đen, nhưng rất nhanh ma khí được áp chế xuống, Lạc Băng Hà gương mặt đã trở lại bình thường, chỉ là trong thời gian ngắn không thể cử động thân thể.

"Ngươi cũng nên hiểu rằng đã là ma tộc thì phải sống giống như ma tộc, hà tất phải trốn trốn tránh tránh?" Mạc Bắc nói xong lời này, hắn lại cho Thẩm Thanh Thu một chưởng, Thẩm Thanh Thu bị đánh bay ra ngoài va vào vách đá nôn ra một ngụm máu đen.

"Ngay cả ngươi cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ ngươi cũng là ma tộc? Nhưng nhìn không giống."

"Ngươi đủ rồi." Lạc Băng Hà cuối cùng cũng đứng dậy, đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Thu.

"Cũng xong rồi, nhìn chung cũng không còn việc gì."

Lạc Băng Hà: "Ngươi tới đây làm gì?"

Mạc Bắc: " Có người quá ồn ào nên ta đến xem."

Lạc Băng Hà: " Ngươi đang nói ai?"

Mạc Bắc không nói nhiều, xoay người rời đi, Lạc Băng Hà không hiểu hắn đang nói gì cũng không có hứng thú nghĩ đến, y đi về phía Thẩm Thanh Thu lại không biết nên làm gì vào lúc này, trên người cũng không còn nhiều linh lực nên không thể giúp Thẩm Thanh Thu điều trị.

"Người có ổn không? Ta đi tìm Thượng sư thúc giúp người trị thương." y nhẹ nhàng nâng người dậy tựa vào vách đá, nhưng động tác này khiến Thẩm Thanh Thu đau đến nhăn mặt lại.

"Phong ấn........đã mở rồi?"

"Ừ, ta sẽ không làm gì đến Thương Khung Sơn, ngươi cũng có thể quay về, theo ta đi được?"

"..........." Thẩm Thanh Thu không dám tin những gì mình đã nghe, hắn cũng không thể trả lời.

"Người không muốn đẩy ta xuống vực thẳm vô gian đúng không?"

Không biết nói gì Thẩm Thanh Thu chỉ có thể gật đầu.

" Như vậy thì tốt rồi, ta không cần cầm Tâm Ma lao ra từ vực thẩm vô gian nữa. Hiện tại trên người ta chỉ có dòng máu thiên ma, thế nhưng ta không thể ở Thương Khung Sơn được nữa, nhưng sư tôn ta sợ cô đơn người theo ta có được không?"

Thẩm Thanh Thu bị giật mình và lộ vẻ mặt kinh ngạc, Lạc Băng Hà vẫn là thích khuôn mặt này, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi đất và vết máu bên khóe miệng của Thẩm Thanh Thu.

"Ta không nhớ........từ khi nào nuôi ngươi thành ngu ngốc như vậy."

"Sư tôn ta mang người đi chữa thương, người còn đi được không?" Lạc Băng Hà để Thẩm Thanh Thu tựa vào người mình, y cảm giác được linh lực của Thẩm Thanh Thu đang chạy loạn, y cũng cảm nhận được có một tia ma khí trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà: " Chẳng lẽ khi đó....."

Một tiếng gầm vang lên bên tai họ, hai yêu thú đã thức dậy, lại có nhiều hơn một con lao về phía hai người, Lạc Băng Hà vừa mở phong ấn không thể nào đối phó nhiều như vậy.

"Rốt cuộc ai đem những thứ này đến?" Lạc Băng Hà vô cùng tức giận, chỉ có một cách làm cho ba con yêu thú này biến mất, nhưng y cũng không biết trong bao lâu mới có thể quay lại, cũng không đảm bảo rằng mình có bao nhiêu thương tổn.

Thẩm Thanh Thu: " Không!'

"Không còn biện pháp nào cả....., có người gây chuyện, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này." Nụ cười nham hiểm của y giống như khi phá hủy Thương Khung Sơn, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Đừng lo lắng, sư tôn, ta lần này người muốn báo thù không phải ngươi."

"Nếu ngươi cầm Tâm Ma kiếm, ngươi sẽ không được phép ở đây!"

"Sư tôn sẽ tiếp nhận ta, phải không?"

Trong nụ cười mang theo nét trẻ con, Lạc Băng Hà không chút do dự dụ con Hắc Nguyệt Mãng Tê đi, y quyết tâm làm mồi nhử để đưa ba con yêu thú xuống vực thẳm.

Miễn cưỡng để một con rơi xuống vực, hai con còn lại lập tức tấn công, Lạc Băng Hà đánh vào trái tim con yêu thú khiến nó ngã xuống đất, nhưng y vẫn đứng đó cùng thân thể to lớn, và y chờ con kia đâm vào.

"Lạc Băng Hà!"

___còn tiếp___





































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro