chương 14 Tiên Minh Đại Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tất cả đều tốt, đừng chạm vào vết thương trên lòng bàn tay.'' Mộc Thanh Phương thu gọn đồ trên bàn, những dụng cụ lộn xộn kia, vải trắng băng bó dính đầy vết máu, hôm nay hắn đến giúp Thẩm Thanh Thu kiểm tra vết thương, và cẩn thận khâu lại vết thương trên tay cho Thẩm Thanh Thu,

"Đa tạ, Mộc sư đệ." Thẩm Thanh Thu mặt lại áo trong và ngoại bào, trên vai trái của hắn vết thương cũng đã khép lại, Mộc Thanh Phương vì muốn vết thương thuận lợi khép lại nên đã khâu lại nhiều lần.

" Ở Thương Khung Sơn này đại khái cũng chỉ có ngươi khi chữa thương là không la hét."

" Không lẽ.... Những người khác đau đến mức phải la hét sao?" thế nhưng Thẩm Thanh Thu đối với đau nhức lại có rất nhiều loại phân biệt và cảm nhận,  tỉ như bị thương ngoài da sẽ không tính là đau nhức, điều này hắn rất khẳng định.

Mộc Thanh Phương: " Liễu sư đệ lúc trước đến khâu vài mũi cũng chịu không nổi thỉnh thoảng gõ vào tay vịn ghế, hiện tại ghế hắn ngồi không có tay vịn nên chỉ có thể gào thét.''

"Trước kia chém bị thương thấy hắn như không có chuyện gì, chỉ khâu có mấy mũi lại kêu thảm như vậy? Cũng thật kì lạ."

Mộc Tanh Phương: " có thể chuyện chém bị thương đã có kinh nghiệm.''

Mộc Thanh Phương cột lại một số đồ vật để một bên rồi bắt đầu dẹp lại những thứ trên bàn, bên cạnh đó cũng là cố vấn tâm lý cho Thẩm Thanh Thu, hắn học y cũng biết một số bệnh phải dùng lời nói mới có thể chữa trị.

"Ta biết rõ những người bị bạo hành trong một thời gian dài là vô cùng đau đớn, nhưng nhìn ngươi cũng không giống với người bị đối xử như vậy." Sau cuộc nói chuyện này, Mộc Thanh Phương cũng đại khái cũng nắm được cuộc gặp gỡ trong quá khứ của Thẩm Thanh Thu lúc ở hạ giới, có lẽ điều khiến Mộc Thanh Phương cảm thấy khó tin với cách làm người của Thẩm Thanh Thu không ai có thể đối xử với hắn như vậy.

Thẩm Thanh Thu: " Đều là ta tự tìm, có cơ hội có thể sữa sai hướng thiện đã là phúc phần lớn nhất."

"Trước ngươi bị đạp đến xương vai cũng không kêu lên vì đau , nhưng xương cốt của ngươi đã bị nứt, người bình thường không thể chịu đựng được đau đớn này, trừ phi ngươi không tỉnh táo, nhưng ngươi cũng không phải không biết."

"Nói trắng ra là đã quen.....Mộc sư đệ, những điều đó thật là ta tự làm tự chịu, nếu như các ngươi thật sự đi tìm người đó để tính sổ, ta cũng sẽ ngăn lại." Thẩm Thanh Thu tiếp nhận thuốc của Mộc Thanh Phương, hắn một hơi cạn sạch, như thể nuốt hết nỗi đau vào bụng.

Mộc Thanh Phương: " Ngươi là muốn che chở cho kẻ đã ngược đãi ngươi?"

Thẩm Thanh Thu: " Sự thật đã rõ ràng, quả báo khó thoát."

Mộc Thanh Phương: " ngươi là đang nói chính mình sao?"

Thẩm Thanh Thu; '' Đúng vậy, ngươi khó tin được cũng là rất bình thường thôi."

Thẩm Thanh Thu cầm lấy bịt mắt che mắt trái của mình lại.  , con mắt này bất luận như thế nào cũng không cho kẻ khác có thể nhìn thấy được, con mắt màu đỏ nhìn sao so với người thường cũng có chỗ khác biệt.

Mộc Thanh Phương: '' Đừng làm xướt mắt đó, dù sao cũng tốt lên không ít, cứ chịu đựng là được.''

Thẩm Thanh Thu; '' Ta biết rồi''

Mộc Thanh Phương; '' Máu của ngươi ta sẽ kiểm tra xem có gì bất thường không, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi.''

Thẩm Thanh Thu: '' Ừ ''

Đẩy cửa ra đã thấy Lạc Băng Hà đứng bên ngoài chờ hắn.

Thẩm Thanh Thu giật nhẹ khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười rất nhạt, hắn muốn nói cho Mộc Thanh Phương biết hung thủ chính là người đứng bên ngoài, tuy nhiên đó là người của kiếp trước, bây giờ Lạc Băng Hà chỉ là một tiểu hài do hắn cứu được nhưng cuối cùng lại phải hủy hoại trong tay mình.

" Đã chờ rất lâu?"

"Không lâu, sư tôn thân thể không tốt cần phải cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng, đệ tử mới có thể yên tâm." Lạc Băng Hà cười đầy ẩn ý, y nghe được đoạn đối thoại bên trong. Thẩm Thanh Thu kể ra chuyện trong quá khứ , khiến cho y cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, những chuyện trước kia Thẩm Thanh Thu nhận ra và cảm thấy rằng đó là quả báo của chính mình.

Thẩm Thanh Thu: '' Ừ ''

Lạc Băng Hà: '' Sư tôn, hôm nay muốn ăn gì?"

Thẩm Thanh Thu: '' gì cũng được. ''

Lạc Băng Hà: '' vậy đều làm món sư tôn thích ăn.''

Thẩm Thanh Thu thật sự không hiểu, Lạc Băng Hà vì sao lại đối tốt với hắn như vậy , hắn thật sự không hiểu.

* * * *

Trong nháy mắt Tiên Minh Đại Hội đã gần đến,nhưng mọi việc không như Thẩm Thanh Thu mong đợi,số lượng tham gia giảm đi một lượt,chỉ có một số đệ tử hào kiệt trong mỗi Phong là có thể tham gia Tiên Minh Đại Hội, Thẩm Thanh Thu vốn là không muốn cho ai đi cả, nhưng là các đệ tử cãi nhau mấy ngày đành phải chọn ra năm người đi tham gia Tiên Minh Đại Hội, Thẩm Thanh Thu đặc biệt lôi kéo Liễu Thanh Ca tới đuổi những đệ tử muốn tham gia Tiên Minh Đại Hội tất nhiên là phải dùng đến vũ lực, ai có thể phá trận pháp của hai người bọn họ thì có thể tham gia, Thẩm Thanh Thu cố ý làm khó dễ từng đệ tử, nhưng mà cuối cùng những người được chọn bao gồm cả Lạc Băng Hà, còn có sự tham gia náo nhiệt của Lạc Xuyên. Tất nhiên, cuối cùng chỉ có Lạc Xuyên không thể thắng được.

Ngày đó quả thực Thẩm Thanh Thu bị chọc tức, như thế nào hết lần này đến lần khác kiếm pháp đều bị Lạc Băng Hà phá vỡ, hắn đột nhiên nhận ra mình như tự tạo nghiệt, lúc trước thật vất vả mới nghiên cứu ra kiếm pháp nghiêm chỉnh lại ném cho Lạc Băng Hà học, bây giờ y sao có thể không phá giải được? Thẩm Thanh Thu tức giận đến nỗi thiếu chút nữa lấy ám khí dấu trong người hướng Lạc Băng Hà mà phóng.

Thế nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống được xúc động đem ám khí phóng trên mặt đất, phất tay áo bỏ đi, cũng không ai biết rõ vì sao Thẩm Thanh Thu lại không muốn cho Lạc Băng Hà tham gia.

Chỉ còn lại một tháng nữa, một tháng này Thẩm Thanh Thu bực bội đến cực điểm, ai đến cũng nói họ cút ra ngoài, thậm chí là chưởng môn đến thăm Thẩm Thanh Thu cũng bị hắn mời về, Lạc Băng Hà cũng chỉ để thức ăn và thuốc lên bàn liền rời đi.

" Hai tên họ Lạc này các người là muốn chọc giận ta đúng không?"

Lời này vừa nói ra, Lạc Xuyên cùng Lạc Băng Hà đều biết thời điểm này chính là lập tức bỏ chạy , ở lại chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng sẽ không chạy xa, khi trở về Thẩm Thanh Thu đã bớt giận, nhưng sau vài canh giờ lại đến xem một lần.

Lạc Xuyên : "Hôm nay ác liệt quá. Chúng ta trong cảnh khó khăn trở thành huynh đệ , phải không Lạc sư huynh."

Lạc Xuyên cùng Lạc Băng Hà ngồi trên mái nhà, buổi tối hai người cùng có thói quen hứng gió ngắm sao mới trở về phòng nghỉ ngơi, hai người họ mấy ngày nay bị Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm, thế nhưng như vậy lại khiến cho cả hai có chút buồn cười, Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này.

Lạc Băng Hà chỉ tiếc là đã mất nhiều thời gian không được ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu, nhưng khi thấy gương mặt tức giận của hắn, y lại đặc biệt vui vẻ.

"A, hồ điệp.'' Lạc xuyên nhìn ba bốn con tiểu hồ điệp trắng đang bay gần đó , chỉ chốc lác sau hai người liền phát hiện bốn phía cũng có mấy con hồ điệp rãi rác bay khắp nơi.

" Đây là của sư tôn, Lạc Xuyên ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Lạc Băng Hà bắt được một tiểu hồ điệp, quả nhiên là một tờ giấy phía trên luồng linh khí mờ ảo và quen thuộc trôi nổi trên đó, y cũng không suy nghĩ nhiều mà cầm giấy hồ điệp nhảy trở lại mặt đất, để lại Lạc Xuyên rồi một mình chạy đi tìm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu: '' Kiến sư vong hữu."

(Kiến sư vong hữu* gặp thầy mà quên bạn.)

Nhưng Lạc Băng Hà không nhìn thấy sư tôn, y buôn hồ điệp trong tay ra, rồi thổi một hơi vào hồ điệp giấy khiến nó tự bay đi, Lạc Băng Hà đi theo hồ điệp giấy. Khi đến rừng trúc, liền nhìn thấy sư tôn đang ngồi trên tảng đá lớn nhìn những con hồ điệp giấy đang bay trở về.

"Tại sao lại không ngủ?" Giọng của Thẩm Thanh Thu  vẫn mang vẻ tức giận, nhưng mà hắn cũng không thèm mắng nữa mà vẫn tiếp tục quan sát những con hồ điệp bay trở về.

Lạc Băng Hà mặt đầy ủy khuất mà lẩm bẩm: " Sư tôn không ngủ mà nói đệ tử cũng không ngủ."

Thẩm Thanh Thu: "........"

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, cau mày, hắn thật sự nói không lại người này, đành phải bỏ tay xuống thu hồi lại những con hồ điệp giấy.

"Sư tôn đang tìm gì mà phải dùng đến pháp thuật này?" Lạc Băng Hà đi đến bên cạnh ngồi xuống chờ Thẩm Thanh Thu chấm dứt thuật pháp trong tay.

Thẩm Thanh Thu: " Chẳng qua dùng nó để tuần tra bên ngoài một chút."

Lạc Băng Hà: " Sư tôn có phải đã lo lắng hơi quá."

Thẩm Thanh Thu: " Ngươi ngoại trừ những câu hỏi này, không có lời khác để nói sao?"

Lạc Băng Hà: "Đệ tử có nhiều điều muốn nói, nhưng còn phải xem sư tôn có nguyện ý muốn nghe không."

Điều này hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, Thẩm Thanh Thu cũng cảm giác được không tự chủ mà có chút bất an.

Thẩm Thanh Thu: " Không nghe."

"Sư tôn đừng như vậy mà." Lạc Băng Hà cũng không quan tâm bị cự tuyệt, y dựa vào Thẩm Thanh Thu nhìn hồ điệp giấy chậm rãi bay về, mà lúc này Thẩm Thanh Thu đã quyết định bảo trì im lặng.

Phải một lúc sau mới hoàn toàn thu hồi lại, Thẩm Thanh Thu lẳng lặng nhìn tên Đại Ma Đầu đã ngủ trên chân mình, tuy rằng biết y chưa ngủ, chợt không biết nên làm sao mở miệng nói y đứng dậy, một góc cạnh khuôn mặt của y để lại cho Thẩm Thanh Thu cảm giác quen thuộc.

Thực sự rất giống.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ cùng mái tóc đen, Thẩm Thanh Thu lại nhớ đến mấy năm trước hắn vội vàng liếc đi, cho dù có lừa dối bản thân thế nào đi chăng nữa, sự thật vẫn ở trước mặt hắn.

Thẩm Thanh Thu tâm trạng càng trở nên phức tạp, hắn không muốn mặc kệ  tính mạng mình, mà cứu tên đại ma đầu này, trong lòng hắn có hai ý nghĩ quấn quýt lấy nhau, một là muốn cứu y hai là muốn bỏ mặc tất cả. Hắn hối hận về bất cứ điều gì hắn đã làm, hắn nói  lưu không được, chỉ là lưu không được bất cứ hy vọng nào, cách duy nhất hắn nghĩ đến chính là không thể để Lạc Băng Hà rơi xuống vực thẳm vô gian hơn nữa đoạt được Tâm Ma, cho nên hắn thi triển pháp thuật để theo dõi Thượng Thanh Hoa, muốn thăm dò động tĩnh bên đó, thế nhưng tên súc sinh đang nằm trên chân hắn hết lần này đến lần khác làm phiền hắn.

Không để cho hắn hoàn thành kế hoạch.

Thẩm Thanh Thu không khỏi cảm thấy bất lực thở dài, mười mấy năm trước trên tay còn ôm tiểu hài tử đảo mắt một cái đã lớn như vậy, về sau còn biến thành một đại ma đầu.

Nhìn mái tóc đen kia, hắn không để ý mà đưa tay ra vuốt lên, Lạc Băng Hà vốn là nhắm mắt nghỉ ngơi lúc này y lại  mở mắt ra nhìn Thẩm Thanh Thu.

Ngay lúc đó, Thẩm Thanh Thu lập tức sững người, hắn không biết lúc này mà thu tay lại còn có thể cứu vãn lại được mặt mũi cho mình hay không, nhưng hắn vẫn bất động, Lạc Băng Hà lại không chờ hắn nghĩ tiếp mà trực tiếp bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu đặt lên mặt mình.

Thở dài ra một hơi, Thẩm Thanh Thu thật sự không biết nên làm sao, hắn hết thảy cũng không có biện pháp nào.

Lạc Băng Hà: " Sư tôn không nên chán ghét ta."

Không biết tại sao mỗi lần ở gần Lạc Băng Hà lại thường nghe y nói đến vấn đề này, giống như một tiểu hài tử sợ bị vứt bỏ.

Thẩm Thanh Thu không biết rằng Lạc Băng Hà từng trong nội tâm dày vò không biết bao nhiêu lần, khi ấy y đánh chửi hắn vĩnh viễn đều chỉ trông thấy đôi mắt quật cường lại ngoan cố, dù đau khổ đến đâu, đôi mắt đó cũng không bao giờ rơi một giọt nước mắt.

Thế nhưng, những lời của Thẩm Thanh Thu vô số lần hét lên sau lưng y, và không có một lời nào có thể rơi vào tai y.

Đối với Lạc Băng Hà cho dù nói bao nhiêu lần đi nữa y vẫn muốn xác nhận, thậm chí muốn nói rõ với Thẩm Thanh Thu rằng y có bao nhiêu khát vọng cùng bất an.

Thẩm Thanh Thu: " Được"

Lạc Băng Hà cho là nước mắt sớm đã hết, cho dù nghĩ đến mọi chuyện trong quá khứ, ngoại mẫu thân đã qua đời cũng không ai có thể khiến y rơi lệ.

Lại không nghĩ tới, Thẩm Thanh Thu chỉ nói ra một chữ, y lại dễ dàng rơi lệ.

****

Hôm nay mười hai phong chuẩn bị hành trang lên đường, sáng sớm mỗi phong đều ồn ào náo nhiệt, mà ngay cả Thanh Tĩnh Phong nơi có người dự thi ít nhất cũng ồn ào không kém, cho dù các đệ tử không thể tham gia cũng nhiệt tình tiễn đưa, ai cũng bừng bừng đầy hưng phấn.

Duy chỉ có Thẩm Thanh Thu sắc mặt như cũ tràn đầy bất an, điểm tâm cũng không chạm vào.

Vào ngày quan trọng này, phong chủ của mỗi phong nhất định phải mặc y phục chỉnh tề, Thẩm Thanh Thu bởi vì thân thể không tốt của mình nên từ lâu đã không quan tâm đến y phục, hắn đã quen với những bộ y phục thuận tiện, nhất thời quên mất cách mặt những thứ phiền phức này.

Thẩm Thanh Thu: "Mặc trung y cùng ngoại bào là được rồi...... Đối với nghi thức, có áo choàng bên trong, áo choàng bên ngoài, đai lưng, v.v."

Thẩm Thanh Thu một bên phàn nàn, một bên áo lót rồi mặc ngoại bào lên người, Lạc Băng Hà từ phía sau cầm áo choàng giúp Thẩm Thanh Thu mặc vào, cũng thay Thẩm Thanh Thu đeo đai lưng.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn nếu lời này để cho Nhạc sư bá nghe được sẽ không tốt."

Thẩm Thanh Thu: " Thật phiền phức"

Lạc Băng Hà: " Sư tôn mặc bộ này rất đẹp."

Thẩm Thanh Thu: " Bớt buồn nôn hơn."

Thẩm Thanh Thu cầm lấy dây buộc tóc đem mái tóc dài của mình rất nhanh đã buộc chặc, vuốt lại y phục trên người, kiểm tra lại dây lưng còn có bội kiếm bên hông, thuận tiện xem lại ám khí mình đã dấu trong y phục, đây là thoi quen nhiều năm nay của hắn, dù sao không đổi được cũng sẽ không sửa lại.

Cuối cùng lấy đồ bịt mắt màu đen che lại con mắt của mình,tầm mắt của hắn bị thiếu đi một nửa, dũi tay trái ra thấy vết thương trước kia cũng khá hơn, tuy vẫn có chút không linh hoạt.

Quay lại nhìn bộ y phục màu trắng trên người Lạc Băng Hà, có lẽ là Ninh Anh Anh đã chọn giúp y, trông thật đoan chính.

Lạc Băng Hà: " Sư tôn bây giờ muốn đi sao?"

Thẩm Thanh Thu: " Ừm"

Thẩm Thanh Thu cho Lạc Xuyên đi theo cùng mình, hắn không phải là cho Lạc Xuyên thi đấu, chỉ là muốn đem cậu ta theo bên người để phòng ngừa vạn nhất, để đệ tử cưỡi ngựa,còn mình thì ngồi trên xe ngựa, vừa vào trong xe lại phát hiện Tề Thanh Thê cũng ở bên trong, Thẩm Thanh Thu xốc màn che lên đã nhìn thấy Lạc Xuyên cùng Lạc Băng Hà và Liễu Minh yên đang nói chuyện.

''Từ sau chuyện lần trước, Liễu Minh Yên đối với Lạc Xuyên quan tâm nhiều hơn.'' Tề Thanh Thê nói xong nhếch mép với Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Thẩm Thanh Thu  biết rõ nguyên nhân chính là nàng rất yêu động vật.

Thẩm Thanh Thu: " Minh Yên rất thích chó điều này ta biết, nhưng đừng xem Lạc Xuyên là chó."

Tề Thanh Thê: " Ngươi biết đấy, được rồi, ta kể cho ngươi chuyện này khẳng định ngươi chưa nghe qua, Lạc Xuyên thích một nữ tử, lần trước y còn hỏi Minh Yên nữ nhân thường thích thứ gì nhất."Tề Thanh Thê nếu không nói chuyện này miệng sẽ có chút ngứa , bắt đầu cùng Thẩm Thanh Thu nói về bí mật của Lạc Xuyên.

Thẩm Thanh Thu: " Thật không?"

Tề Thanh Thê: " ngươi nên làm một người cha để làm quen với tiểu cẩu tử của mình, nhưng rõ ràng chuyện gì cũng không biết."

Thẩm Thanh Thu: " ngươi đã cùng Tề tỷ nghe những gì?"

Tề Thanh Thê ngâm nga một bài hát cho hắn nghe, Thẩm Thanh Thu mặt lúc xanh lúc trắng, thật muốn lấy ám khí mình đã dấu trong người đâm thủng hai lỗ tai, bài hát này càng quen thuộc, là một bài hát mới!

Tề Thanh Thê: " Tỷ tỷ mới ghi, càng lãng mạn càng đáng lo hơn , ha ha ha ha ha, Thẩm Thanh Thu ngươi cũng có ngày hôm nay."

"Ta_________ vậy Lạc Xuyên đến cùng là đã đáp ứng ai?" Hắn mang lòng dạ rối như tơ vò, hít sâu một hơi, quyết định quay lại chủ đề trên người Lạc Xuyên.

Tề Thanh Thê: " Uh? Ngươi tự tìm hiểu, đừng nhìn ta, ta không biết gì hết."

Thẩm Thanh Thu: " Nếu là với ngươi, ta sẽ đâm mù mắt chó của Lạc Xuyên."

Tề Thanh Thê bao kiếm liền hướng trên người Thẩm Thanh Thu, đương nhiên là Thẩm Thanh Thu đã kịp phản ứng, xe ngựa cũng lung lay.

Tề Thanh Thê: " miệng của ngươi cũng thật dẻo a....!"

Thẩm Thanh Thu: " Tỷ ngươi có khí chất hơn ngươi a...."

" Nữ nhân kia so với ta thì sống được bao lâu? Trầm ổn đúng không! Ta liền tuổi trẻ khí thịnh!" Không đánh được Thẩm Thanh Thu sẽ không cam lòng, lại cầm bao kiếm hướng chân Thẩm Thanh Thu đâm xuống.

Thẩm Thanh Thu: " Dạ dạ, đừng có làm loạn cuộc sống của ta là được."

Tại sao khi gặp hai tỷ muội này, hắn lại khó mà bình tĩnh được? Trước kia không có như vậy  a....

*****

Cuối cùng cũng đến nơi, các trường phái tất cả môn phái lớn nhỏ khác cũng tụ tập lại, Thẩm Thanh Thu thoáng một cái đã bị các cao thủ của môn phái khác đến nói chuyện, những người này là lúc Thẩm Thanh Thu đã gặp họ khi còn đang lang thanh ở hạ giới, tự nhiên thấy hắn như là trung tâm nguyên một đám chạy tới hàn huyên.

'' Thẩm tiên sư lâu rồi không gặp, thân thể vẫn khỏe chứ?''

'' Mắt ngài sao lại như vậy?''

''Lần trước sau vụ Kim Lang thành cũng không lại nữa.''

''Nghe nói ngài vì tìm người mà lật tung cả thành.''

''Đâu chỉ lục tung cả thành, khắp nơi đều truyền tai nhau Thẩm tiên sư thật sự trượng nghĩa đã phá một ổ bọn cẩu tặc tham quan .''

''Ngài đang tìm ai? Đã tìm thấy chưa?''

''Thẩm tiên sư hãy bảo trọng thân thể của mình.''

Từng người chạy đến chào hỏi mà những lời này gần như giống nhau, Thẩm Thanh Thu chỉ là cười và tùy tiện trả lời, đứng phía sau hắn là Lạc Xuyên cũng cười lấy lệ, cậu cũng mở rộng tầm mắt không ngờ sư tôn nhà mình lại quen biết nhiều người như vậy.

Mà lão Cung Chủ cũng đến chào hỏi mọi người, cũng đặc biệt đến chào hỏi Thẩm Thanh Thu, nhưng lời nói lại mang theo một chút  bất thiện ngữ khí*.

Bất thiện ngữ khí* ( lời nói không tốt đẹp.)

''Thẩm tiên sư ngưỡng mộ đã lâu, quả thật giống như lời đồn đại khí chất bất phàm, các môn phái nhỏ nhoi cũng biết đến ngài.''

(Dịch giả: ra là ông là môn phái nhỏ nhoi 😏)

Thẩm Thanh Thu: '' Đây chỉ là lúc trước tại hạ giới tích lũy nhân duyên, dạo chơi khắp nơi tất nhiên cần phải nhiều bằng hữu mới tốt."

Lão Cung Chủ: ''Người tu tiên cùng nhân giới đều phải đối với nhau nhã nhặn, dù sao sự nổi tiếng này không thể bị phá vỡ, cũng không thể làm mất lòng.''

Thẩm Thanh Thu vẫn mỉm cười như cũ với Lão Cung Chủ, Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng nghiêng người nói vài lời khách khí với Lão Cung Chủ, bọn họ vừa đi vừa nói đến tòa tháp cao lớn đang chờ mở cửa, nhưng các phong chủ của Thương Khung phái từ lâu đã nhìn thấy tình hình bên trong nên không ai có một sắc mặt tốt.

''Chậc chậc, lão hồ ly thật sự làm đủ loại khó dễ."

''Tề tỷ nhỏ giọng một chút.'' Thẩm Thanh Thu cầm quạt che miệng của mình, hắn cũng rất muốn phụ họa vài câu.

Tề tỷ: '' Tốt nhất cho hắn nghe rõ, mọi người đều biết bọn người này là loại gì.''

''Càng ngày càng quá đáng, lần Tiên Minh Đại Hội này cũng tìm mọi cách làm khó dễ, không biết đã chi bao nhiêu linh thạch?"

Mấy vị phong chủ bắt đầu căm giận bất bình mà nói, Nhạc Thanh Nguyên chỉ cười khổ nói họ nhịn xuống.

Thẩm Thanh Thu: ''Lạc Xuyên, ngươi có muốn ngồi không?''

Lạc Xuyên: " Không sao, đệ tử đứng là được rồi."

Thẩm Thanh Thu nhìn y phục của Lạc Xuyên màu xanh đậm, cái áo ngắn màu nâu viền đen, hai ống tay áo được bao lại ôm lấy cổ tay và thắt một chiếc thắt lưng rộng quanh eo. Thanh kiếm Vong Xuyên của cậu là thanh kiếm thuộc loại khá ngắn, được cậu buộc sau thắt lưng.

Lạc Xuyên lớn lên cường tráng và có chiều cao tương đương với Lạc Băng Hà, hai tay đặt ở sau thắt lưng, đứng thẳng, hai mắt sáng ngời có thần lại có điểm lạnh lùng, nhìn hắn đứng tựa như là đại vương không hề giống người tu đạo, mà bởi vì gương mặt cậu không tệ, nê rất nhiều tân nữ tử thanh tú đều chú ý đến Lạc Xuyên, nhìn thấy cậu cũng chỉ đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu mà không thi đấu, bọn họ liền thảo luận  về cậu.

Chờ cuộc thi mở màn Thẩm Thanh Thu cũng nhàn rỗi đến hoảng loạn, một hồi cuối cùng cũng phải đặt cược, vừa nghe lời này cũng nghĩ tới, quay đầu nói với Nhạc Thanh Nguyên.

Thẩm Thanh Thu: " Tất cả đều đánh cược vào Lạc Băng Hà?"

"Tất cả?" Nhạc Thanh Nguyên cũng hỏi lại.

" Ừ "

" Chờ đã.... Còn Minh Yên của ta thì sao?ngươi vẫn phải chờ một chút rồi mới tính cho kỹ !" Tề Thanh Thê cũng đem Liễu Thanh Ca kéo qua, tựa hồ còn muốn dùng  hắn để uy hiếp, Thẩm Thanh Thu đương nhiên không sợ, vẫn như cũ thành thật trả lời.

"Nàng nhiều lắm là có thể đặt cược nhiều nhất là bốn mươi linh thạch." Thẩm Thẩm Thanh Thu nhướng mày đáp lại.

Tề Thanh Thê: " ngươi là đang ghi hận chuyện lúc nãy phải không? Tốt xấu gì cũng phải năm mươi linh thạch! Dù sao cũng là muội muội của Liễu Thanh Ca.

Liễu Thanh Ca: " Ngươi bắt ta đến chính là muốn nói chuyện này sao?"

''Ba mươi linh thạch." nhìn thấy Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu liền cười mờ ám trực tiếp giảm giá.

Liễu Thanh Ca: "Thẩm Thanh Thu ngươi muốn gì?"

Ba vị phong chủ nắm lấy cổ áo của đối phương bắt đầu đánh nhau ồn ào.

Lạc Xuyên: " Sư tôn nếu là ta thì sao?"

Thẩm Thanh Thu: " mười linh thạch, không kì kèo thêm nếu nói nữa mười linh thạch cũng không cho."

Lạc Xuyên thật là không biết tốt hay xấu, cậu cảm thấy trái tim non nớt có vẻ hơi đau, Thẩm Thanh Thu cầm quạt xếp vỗ vỗ lên đầu cậu an ủi.

"Vậy toàn bộ cho Lạc Băng Hà." Nhạc Thanh Nguyên liền trực tiếp đáp ứng, Tề Thanh Thê cùng Liễu Thanh Ca không tin mà nhìn chằm chằm Nhạc Thanh Nguyên.

"Chưởng môn sư huynh là muốn đặt cược toàn bộ cho Lạc Băng Hà?" Liễu Thanh Ca hỏi.

Nhạc Thanh Nguyên: " Đúng vậy, nếu thắng là của Thẩm sư đệ, nếu thua tính trên người ta."

" Sự bất công này cũng qua rõ ràng đi." Tề Thanh Thê gương mặt đầy ủy khuất chỉ thiếu chút là không có cắn khăn tay khóc.

Thẩm Thanh Thu: '' Tề sư muội có muốn nói mấy câu tốt để lấy lòng ta không?"

Tề Thanh Thê: " Thẩm Thanh Thu ngươi tới đây chúng ta hảo hảo nói chuyện."

____còn tiếp___
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro