Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thẩm Thanh Thu!" Lạc Băng Hà thấy thế, vội vàng chạy tới, đỡ y dậy: "Ngươi không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu che lại miệng vết thương, vẻ mặt thống khổ, không nói lời nào.

"Thẩm Thanh Thu?" Lạc Băng Hà lại gọi một tiếng, đem y bế lên.

Thẩm Thanh Thu hít thở không thông, gian nan nặn ra một chữ: "Đau. . ."

Lạc Băng Hà đau lòng muốn chết, giương mắt nhìn về phía kẻ đầu sỏ, lạnh giọng vứt xuống một câu: "Chờ chút nữa lại đến xử lý ngươi sau." Nói xong liền rời đi.

Thẩm Thanh Thu ngồi bên mép giường, nhìn Lạc Băng Hà băng bó cho mình.

"Ngươi cứ để mặc nàng đánh vậy sao? Tại sao không đánh trả?" Lạc Băng Hà hỏi.

"Lần trước ta có đánh trả, thế nhưng ngươi lại đem ta nhốt vào trong đại lao." Thẩm Thanh Thu đáp.

Lạc Băng Hà cười cười, thắt một nút kết xinh đẹp: "Ngươi còn ghi thù đâu?"

Thẩm Thanh Thu không trả lời, nằm xuống, nói với hắn: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi."

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong, Lạc Băng Hà liền đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu cũng không có ngủ, ngồi dậy, vừa rồi Lạc Băng Hà nói muốn gọi ma y tới nhưng y từ chối.

Tình trạng thân thể của y bây giờ không được tốt lắm, nếu như Lạc Băng Hà biết khẳng định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế cứu mạng y, đến lúc đó muốn tiếp tục kế hoạch cũng khó mà thực hiện được.

Nhân lúc Lạc Băng Hà không có ở đây, Thẩm Thanh Thu tranh thủ lúc này đi gặp một chút tên nam hát kia.

Hắn giúp mình bận bịu như vậy, lẽ ra nên hảo hảo cảm tạ một chút. 

Thẩm Thanh Thu chịu đựng cơn đau đi đến sân khấu mà hôm qua vừa mới xem kịch, sau đó đi vào hậu trường.

Trong hậu trường, có một ngươi đang túc trực tại nơi này, cũng chính là tên nam hát hôm qua.

Thẩm Thanh Thu ngồi xuống ghế, ném cho hắn một túi châu báu: "Cầm lấy đi, đây là thù lao của ngươi."

Nam hát quỳ rạp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: "Vâng, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."

"Sau này cũng đừng hát hí khúc nữa, ta không hi vọng lại nghe được bất luận truyền ngôn gì có liên quan tới ta." Thẩm Thanh Thu thanh âm lạnh băng nói.

"Vâng vâng vâng, vâng vâng vâng." Tên nam hát vẫn còn đắm chìm trong sung sướng ôm thù lao vào tay.

"Đi đi." Thẩm Thanh Thu nói.

Cùng lúc đó. . .

"Nói đi, vì sao?" Lạc Băng Hà ngồi trên vị trí cao, dò xét Tiểu Cung chủ.

"Thần. . . thần thiếp không có, là. . . là Thẩm Thanh Thu muốn hãm hại ta!" Tiểu Cung chủ run rẩy quỳ gối phía dưới.

"Hãm hại ngươi?" Ngữ khí Lạc Băng Hà có chút không tốt, nhưng lại rất bình tĩnh: "Thẩm Thanh Thu ngay cả linh lực cũng không có, hắn làm sao có thể hãm hại ngươi?"

"Hắn. . .hắn. . ." Tiểu Cung chủ có chút lúng túng, cũng không thể nói là Thẩm Thanh Thu chọc giận mình nên mới động tay với hắn.

Nhìn bộ dạng này của Tiểu Cung chủ, Lạc Băng Hà cũng biết là chuyện gì xảy ra, không thèm để ý chút nào nói: "Từ hôm nay về sau, ngươi cũng không cần ở lại ma cung nữa."

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro