Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Lạc Băng Hà lại tiến vào.

Thẩm Thanh Thu không quay đầu lại, nhìn hắn trong gương đang càng ngày càng đến gần mình.

"Ngươi làm gì vậy? Sao lại không mặc áo?" Lạc Băng Hà hỏi.

"Không có gì. . ." Thẩm Thanh Thu qua loa trả lời một câu, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, mặc áo vào.

"Ngươi giận sao?" Lạc Băng Hà đi theo y.

"Không có." Thẩm Thanh Thu tuy rằng nói như vậy, nhưng ngữ khí cứng ngắt rất khó không khiến người khác phải suy nghĩ nhiều.

Lạc Băng Hà nhíu mày, khẳng định nói: "Ngươi đang giận, mấy ngày trước ta có được một ít đồ tốt, chút nữa sẽ phân người mang đến."

"Không cần." Thẩm Thanh Thu cự tuyệt, y bò lên giường, đắp kín chăn, nằm xuống.

Lạc Băng Hà cũng theo y nằm xuống bên cạnh, có chút lấy lòng nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi đừng giận ta mà."

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Nào dám a? Ngài đường đường là Ma tôn, thứ đồ chơi như ta, nào dám giận ngài a?" Nói xong, y liền nhắm mắt lại dự định đi ngủ.

Lạc Băng Hà nhất thời nghẹn họng, sờ sờ cái mũi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Thẩm Thanh Thu hô hấp đều đều, giống như  thật sự đã ngủ thiếp đi, Lạc Băng Hà nắm vuốt bàn tay y, làm ra một quyết định không tính quá sáng suốt.

Bên đường, có một tiểu ăn mày. . .

Lạc Băng Hà quan sát đứa trẻ này, hơi chút nhíu mày.

Không lẽ trước kia Thẩm Thanh Thu là một tiểu ăn mày?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lạc Băng Hà tuyệt đối sẽ không bao giờ tin.

Hắn vốn định đi hỏi một chút tiểu Thẩm Thanh Thu vài chuyện, thế nhưng là người trong mộng không hề nhìn thấy hắn.

Lúc hoàng hôn gần buông xuống, tiểu Thẩm Thanh Thu rời đi, Lạc Băng Hà cũng lập tức đi theo sau.

Cách đó không xa, một vị thanh y xòe quạt ra che khuất nửa dưới khuôn mặt.

Lạc Băng Hà tỉnh dậy trước nhất, sau đó Thẩm Thanh Thu cũng tỉnh, chỉ là y không mở mắt ra. Hắn nhìn gương mặt đang ngủ của y, có chút khó hiểu.

Tên cặn bã này thế mà có quá khứ bi thảm như vậy sao? Khi đó lúc bái sư, hắn vẫn luôn cho rằng y là quý công tử của nhà giàu nào đó, lại không nghĩ tới. . .

Còn. . .

Bất tri bất giác, Lạc Băng Hà vậy mà đối với y động lòng trắc ẩn.

"Thẩm Thanh Thu, ngươi đến cùng là người thế nào?" Lạc Băng Hà lâm vào tự hỏi.

Thẩm Thanh Thu đương nhiên là nghe thấy, nhưng y cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ mở to mắt, làm bộ như mới vừa tỉnh ngủ, đối với Lạc Băng Hà nói: "Ta muốn ăn hoành thánh."

"Được, ta đi làm." Lạc Băng hà hôn nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu, khó được ôn nhu.

Sau khi hắn ra cửa, Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, đâu còn dáng vẻ buồn ngủ như vừa rồi.

Y khẽ cười, đầy mắt toan tính, khoác thêm một lớp áo ngoài, lại dùng dây buộc tóc buộc đến lỏng lẻo, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy vết đỏ ở chỗ xương quai xanh cùng ngực

Thẩm Thanh Thu khó khi ra ngoài tại thời điểm Tiểu Cung chủ đang tuần sát, ánh mắt nàng tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm y, phản phất giây tiếp theo sẽ hướng y vung roi đến.

Bầu không khí lúc này có chút yên tĩnh quỷ dị, Thẩm Thanh Thu không nói lời nào chỉ hướng phía bên kia đi tới. Tiểu Cung chủ gắt gao nhìn chằm chằm y, lại khi nhìn thấy vết đỏ trước ngực y liền không giữ được bình tĩnh.

Nàng tức giận lớn tiếng mắng: "Thẩm Thanh Thu, ngươi cái đồ không biết xấu hổ! Thế mà dám câu dẫn tôn thượng!"

Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nàng một cái, sau đó dùng giọng điệu nhàn nhạt giễu cợt nói: "Vậy cũng thật đáng buồn cho ngươi a, liền một cái nam nhân cũng không sánh bằng."

Tiểu Cung chủ tức giận đến muốn nổ tung, vung roi quất về phía Thẩm Thanh Thu.

Roi thứ nhất quất lên mặt Thẩm Thanh Thu, rơi xuống một vết thương đỏ dài còn chảy máu.

"Làm sao, bị ta nói trúng rồi, sắp thở không ra hơi?" Thẩm Thanh Thu vẫn mở miệng trào phúng.

Tiểu Cung chủ lại vung thêm vài roi, Thẩm Thanh Thu cũng không né không tránh, nhẫn nhịn chịu xuống.

Y tính xong thời cơ, mắt thấy Tiểu Cung chủ lại vung một roi đến, nhanh tay bắt lấy roi của nàng. 

Tiểu Cung chủ muốn thu roi, nhưng làm thế nào cũng kéo không đi, chỉ có thể càng thêm dùng sức.

Thẩm Thanh Thu đem roi quấn một vòng lên eo lưng của mình, liền buông lỏng tay.

Lúc này Tiểu Cung chủ cũng kéo được roi về, chịu quán tính lui về sau mấy bước, mà Thẩm Thanh Thu lại bị hất bay xoay một vòng trên không trung, sau đó bị mạnh mẽ nện xuống mặt đất.

____________

乁⁠[⁠ᓀ⁠˵⁠▾⁠˵⁠ᓂ⁠]⁠ㄏ Nhớ vote cho mình nhé !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro