Chap 14. Gặp mặt gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau, Jin quyết định sẽ đưa Sowon trở về nhà thăm gia đình, mọi người và giải thích những chuyện ở sau này. Đời này khiến Sowon rất vui vẻ và hình như cô có cảm giác tin tưởng anh hơn. Sáng hôm ấy, Jin bảo:

  - Em đã chuẩn bị xong chưa, đã hơn 7 giờ rồi đấy?

  - Chờ, chờ em một lát nữa, giờ em xuống ngay đây!- Sowon từ trên gác nói vọng xuống.

  - Có chuyện gì à, anh giúp được không?- Jin nói lên trên.

  Sowon đáp:- À không có gì đâu, anh cứ ra xe trước đi nha!

  Sau cùng, Jin quyết định đi lên phòng xem sao."Cạch" anh đẩy nhẹ cánh cửa đi vào. Anh ngắm nhìn, thì ra là cô đang loay hoay với cái thắt lưng ở sau eo. Thấy Jin dột nhiên đi vào, Sowon gượng cười rồi bảo:

   - Sao anh lại lên đây! Em giải quyết được mà!

  Jin bước lại gần cô, cầm lấy hai dây thắt lưng và khéo léo thắt lại thành hình chiếc nơ xinh xắn. Xong xuôi, anh bảo:

  - Lần sau, nếu có khó khăn gì thì nhớ nói với anh, nếu giải quyết được thì anh giải quyết cho!

  - Vâng! Cảm ơn anh nhiều! Ta đi thôi anh, muộn rồi!- Cô cười.

Anh âu yếm vuốt nhẹ đầu cô rồi nắm tay cô đi xuống nhà.

     Minh họa

$$$$$$$$$ #Trên_đường_đi$$$

   Hai người đang cặn chú nghe nhạc, đây là một bản nhạc rất hay, đến nỗi quyễn rũ và hấp dẫn họ. Đang say sưa thưởng thức nhạc thì Jin bỗng tắt nhạc, anh hỏi cô:

  - Nhà em còn bao xa vậy?

Sowon nghiêng mình:- Khoảng 30 phút nữa anh ạ!

    - Thế à!? Cũng xa nhỉ?

   - Dạ? Anh mệt hả?- Sowon hỏi.

   - Không! Đường càng xa thì anh càng thích!

   - Sao lại thế? Ai lại thích đường xa đâu anh?- Sowon giật mình.

  - Vì anh được bên em lâu thật lâu!-Jin ngọt ngào trả lời. Sowon nghe câu này thì vừa ngại vừa vui, vừa ấm áp và hạnh phúc hơn. Nhưng cô vẫn lén lút đưa tay bật nhạc nghe sau một khoảng im lặng giữa hai người. Khoảng mười lăm tới ba mươi phút sau, xe anh dừng lại trước một căn nhà ba tầng lớn khang trang và đẹp mắt. Ngôi nhà trước mắt anh rất sang trọng và có vẻ rất quý phái giàu có. Sowon ngước nhìn ngôi nhà thân thương bao năm không gặp của mình mà mừng rỡ thốt câu:

  - Đây đúng là mái nhà thân thương của em rồi! Nhớ nó quá đi mất!

Jin thì thầm cười, cô định xách đồ ra nhưng anh ngăn lại:

  - Em tới bấm chuông đi để anh xách đồ vào cho!

"Kính coong! Kính coong!" Hai hồi chuông vang lên. Lát sau, một cô gái trẻ tuổi thanh thoát đi ra ngoài, đó là cô giúp việc của nhà cô, dì Marry Yuuni xinh đẹp và đảm đang. Dì mừng vui khi nhìn thấy cô trở về, vội mở cửa cho cô vào, miệng luôn lặp lại một câu:

   - Cô chủ về rồi, vui quá! Hạnh phúc quá! Cô chủ về rồi. Vui quá...

  Anh trai cô đang uống trà sữa cùng chị Narem ở trong vườn nghe thấy cũng chạy ra, lúc đó Sowon đang phụ Jin xách đồ vào. Trước mắt anh là cô em gái thùy mị, nết na, vẫn xinh đẹp và đáng yêu, dịu dàng như ngày nào. Anh vội nắm lấy tay cô, bảo:

   - Em về rồi à? Mấy lâu nay đi đâu vậy? Em khỏe không? Nghe nói em gãy tay ngất xỉu gì đó? Bây giờ đã khỏe chưa? Đưa tay anh xem nào?!

  Rồi như bản tính, anh giơ tay cô lên ngắm ngắm xem xem.  Sowon ôm chầm lấy anh, cô khóc thút thít vì quá cảm động. Anh Đoạn buông nhẹ tay cô ra, vỗ vai cô, ngước nhìn Jin và hỏi:

  - Cậu là ai? Sao cậu lại đi cùng em gái tôi?

Jin vui vẻ trả lời :

   - Vâng! Em là Kim Seok Jin! Hân hạnh được gặp anh!- Jin giơ taybđịnh bắt tay với anh thì anh Dowon lại bảo:

  - Thì ra, mày là đứa khiến con bé nhà tao bị gãy tay đó hả! Mày .....
-Rồi anh lao tới đấm mạnh vào mặt Jin một cái. Sowon và Narem thấy vậy lập tức công vào can ngăn hai anh. Sowon nhanh chóng đẩy Jin ra khỏi chỗ anh Dowon đang điên tiết lên ở đó. Còn chị Narem ôm chặt anh Dowon và kéo anh ra xa. Đúng lúc đó thì ba mẹ cô đi xuống, nhìnthayas cái cảnh tượng hỗn loạn này thì đi lại vỗ vai Dowon khuyên:

  - Bình tĩnh đi con! Có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện chứ chưa gì mới thấy người ta đã xông vào đánh thế hả? Còn gì là thể diện nữa?

   Nghe ba mẹ nói vậy, anh mới trấn tĩnh lại ngồi xuống cái ghế ở góc vườn ban nãy. Vừa thấy ba mẹ, cô đã chạy tới ôm chầm lấy mà khóc nữa nở:" Hức hức". Ba mẹ cô cũng chẳng khác gì vừa thương vừa nhớ. Hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện, mẹ cô suýt xoa, âu yếm hỏi thăm:

   - Con có sao không? Đã lành bệnh chưa? Dạo này con vẫn ăn uống bình thường chứ? Đã ăn sáng chưa? Để mẹ vài nấu canh sườn cho con ăn nhé!?...{ Au: Xin thông báo là có một đống hệ thống câu hỏi ở đây mà Au chỉ lấy vào vài cái nhá}

   -Con không sao đâu mẹ ạ! Con lành hẳn bệnh rồi!

  Nghe cô nói thì bà mừng lắm, bà mỉm cười và bảo:

   - Con gái mẹ mấy tháng không gặp mà xinh thế này rồi nè!

Cô gãi đầu: - Con cũng nhớ mẹ nữa, dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?

    - Ừ mẹ khỏe mà!

Trong khi hai mẹ con đang suýt xoa nói chuyện với nhau thì ba cô đi lại phía Jin và hỏi han:

  - Cháu không sao chứ? Có đau lắm không?

   - Dạ cháu không sao đâu ạ! Cháu tên là Kim Seok Jin.

Ba cô mỉm cười vẻ hài lòng về một điều gì đó:

   - Thằng bé nó nóng tính nên cháu bỏ qua nhá?

   - Dạ không sao ạ? Chắc anh ấy cũng không cố ý đâu!

   - Ừ thế rồi lại ngồi xuống nói chuyện với cả nhà cho vui! Đứng hoài mỏi chân lắm!

   Nhưng khi Jin chuẩn bị đặt mông xuống cái ghế thì anh Dowon lại quát lớn:

   - Ai cho phép cậu ngồi đó?

   - Chậc chậc! Cháu cứ ngồi xuống đi! Ngồi đây này?- Mẹ cô chỉ tay xuống chỗ ngồi còn trống ngay cạnh Sowon. Anh ngồi xuống rồi cả nhà mới bắt đầu nói chuyện rôm rả tuy rằng có chút xen lẫn cãi lộn giữa hai trai nhà.

    - ----------Bên này----- ----- ----^.^

  " Kính coong"

   - Chào cậu, cậu tìm ai?- Coi Sanii hỏi. Jungkook cười tươi tắn và trả lời:

  - Dạ chào cô! Cho cháu hỏi đâu phải nhà Choj Yuna không ạ?

  - Vâng, mời cậu vào!

  Lúc đó Yuna đang say sưa nghe nhạc và đọc tiểu thuyết ở trên phòng nên không biết gì đang xảy ra dựa nhà. Bây giờ, ba cô đang tới công ty còn mẹ cô đang ở nhà, thấy anh bà cười hiền hậu và hỏi:

     - Chào cậu, cậu tìm Yuna hả?

   - Vâng, cháu chào bác, xin hỏi Yuna có ở nhà không?

   - À có đấy, nó đang ở trên phòng. Mà cậu là ai mà tôi chưa từng gặp bao giờ!?

    Đến bây giờ Jungkook mới bắt đầu trong trạng thái bị động, chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Thứ nhất nếu trả lời là bạn thì không được, vì bạn kiểu gì mà bà chưa từng gặp bao giờ. Thứ hai nếu nói là thầy giáo dạy thêm càng không được, anh đi một mình mà chẳng mang theo một cuốn sách, thậm chí một cái bút ghi chép còn không có. Cuối cùng, hết cách anh đành phải thốt ra một câu mà khi Tuna nghe thấy chắc chắn sẽ đánh anh toàn thây, anh trả lời :

   - Dạ cháu là bạn trai của Yuna ạ?!

 

        ~~~~~~ Còn tiếp nhoa~~~~
Lời Au muốn nói:

   - Xl vì đăng muộn nhá! Vì bận ôn thi học kì nha
  - Ủng hộ và sửa giúp Au, góp ý kiến cho truyện hoàn thiện hơn!

        Thank you 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro