Chap 33 : Mất tích đến gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bắt đầu từ hôm anh bước lên máy bay , Chaeyoung không  nhận được bất kì tin tức nào của  Jimin , ngay cả một tin nhắn cũng không có 

Cô thử gọi điện cho anh nhưng điện thoại của anh vẫn luôn trong trạng thái không kết nối được.  Cũng phải, ở khu vực động đất thì làm sao có tín hiệu, không liên lạc được cũng là chuyện bình thường.ừ bệnh viện trở về, Chaeyoung  còn chưa kịp tắm đã vội vàng mở ti vi, bật luôn kênh thời sự. Chương trình chuyển động 24h đang đưa tin về khu vực động đất ở thành phố C. 

''Hồi 14 giờ chiều nay, tại huyện Lâm thành phố C lại xảy ra dư chấn cấp bốn, lại có thêm 121 trường hợp mất tích, các tình nguyện viên và giải phóng quân đang tích cực tiến hành tìm kiếm cứu hộ..."


Chaeyoung  nghe mà mơ mơ hồ hồ.

Mỗi lần mở máy tính và ti vi ra là vô số tin tức về khu vực động đất thành phố C ập vào mặt, thông thường đều là những tin xấu, ngoài việc khiến tâm trạng cô càng tệ hại hơn thì chẳng có tác dụng gì.

Cô bực bội đứng dậy, tắt ti vi đi, sau đó trở về phòng lấy quần áo đi tắm.

Cô đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm áp xối vào người.Chaeyoung ngơ ngác đứng trong làn nước, chỉ mong sao dòng nước này có thể cuốn trôi những gánh nặng trong lòng cô. Nhưng nó chỉ xóa tan sự mệt mỏi về thể xác, chẳng thể nào cuốn trôi được nỗi lo lắng và buồn bã trong lòng.  

'' Con kia , mày bị sao vậy . Tắm trong đó sắp hơn 1 tiếng rồi , tí hết nước nóng chết mẹ mày ''  Đến khi Jennie hết kiên nhẫn hét lên bên ngoài thì cô mới chợt tỉnh

Chaeyoung đứng dậy , lau tóc rồi mặc quần áo bước ra ngoài . Vậy mà cô tắm đã 1 tiếng , đã thế còn bị Jennie cốc cho mấy cái vào đầu vì tội tắm lâu

Đêm ngày càng khuya.

Chaeyoung nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ được.

Cô lấy điện thoại di động dưới gối ra xem nhiều lần, nhưng từ đầu tới cuối không hề có bất cứ cuộc gọi đến hay tin nhắn nào. Cô thất vọng đặt điện thoại xuống, mấy lần nhắm mắt muốn ngủ, nhưng nỗi lòng rối loạn khiến cô mãi không vào giấc được.

Trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng của Jimin

Anh đang làm gì nhỉ? Có an toàn đến được thành phố C không? Bây giờ anh đang trên bàn phẫu thuật hay là đã ngủ rồi? Ngủ có ngon không? Ăn uống thế nào? Nơi ấy có lạnh chăng? Cũng không biết anh có mang đủ quần áo đi không. 

  Một đống câu hỏi ập đến khiến Chaeyoung buồn bực ngồi dậy, cô gần như sụp đổ: "Điên mất thôi!"

Cô gào lên xả hết nỗi lòng, lại nằm thẳng đơ như một con cương thi, đắp chăn kín đầu, buộc mình ngủ đi. 

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Chaeyoung  nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.

Lúc đầu cô cho rằng là tiếng hát trong giấc mơ, đợi đến khi cô kịp tỉnh táo lại thì lập tức bật dậy khỏi chăn, vội vàng lục tìm điện thoại dưới gối đầu. Nhưng đúng lúc cô lật lên thì tiếng chuông đã ngừng lại. '' Chết tiệt ''


Chaeyoung  sốt ruột đến độ chửi thề. Cô mở xem cuộc gọi bị nhỡ, ngón tay run rẩy lướt trên màn hình. Cuộc gọi nhỡ hiển thị một dãy số lạ, nhưng mã vùng chính là từ thành phố C. Chaeyoung chắc chắn là Jimin gọi tới, nhưng đây là số điện thoại công cộng!


Cô chưa kịp nghĩ nhiều đã vội vàng ấn gọi lại.

"Tút... tút... tút..."

Giọng nói máy móc như lời nguyền vang lên bên tai, mỗi tiếng như nện vào lòng cô: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau."

Giọng nói máy móc lạnh băng từ đầu bên kia khiến lòng Chaeyoung chùng xuống, cô vội cúp điện thoại rồi gọi lại lần nữa.

Mãi đến khi tiếng "tút" cuối cùng vang lên, Chaeyoung  gần như đã tuyệt vọng, thì bỗng, một giọng nói trầm thấp xuyên qua ống nghe truyền vào tai cô, dường như còn mang theo tiếng ồn ào xa xăm, khiến cho cô lập tức cay mắt.

'' Là tôi ''

Giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai Hoàng Ngân, nháy mắt cuốn trôi hết mọi lo lắng bất an, mọi phiền muộn chán nản trong lòng, chỉ còn lại cảm xúc rung động và nỗi xót xa.

"Tôi cứ tưởng anh sẽ không nghe điện thoại." Giọng nói nghẹn ngào của Hoàng Ngân vang lên trong điện thoại. Nhưng mà đây hình như khôn phải giọng của anh . 

'' Anh là ? ''

'' Tôi là Jungkook , không phải Jimin '' Bên kia đáp lại , hóa ra là Jungkook chứ không phải anh 

Năm ngón tay  của Chaeyoung trắng bệch.

Cô muốn đánh lừa bản thân nhưng lại chẳng thể đánh lừa được trái tim mình.

"Chaeyoung , chắc cô đã đoán được... tôi muốn nói gì?"

Giọng nói nặng trĩu của Jungkook  vang lên, thoáng chút ngập ngừng.

Mỗi câu mỗi chữ giống như một con dao nhọn cứa từng nhát vào trái tim Chaeyoung , khiến cô đau đến mức không thở nổi.

Nước mắt đã ầng ậng trong hốc mắt. 

Cô ngẩng cao đầu, ép bản thân không được khóc, nhưng giọng nói đã trở nên nghẹn ngào: "Em chỉ muốn biết kết quả, anh ấy... vẫn ổn chứ?"

Lúc Chaeyoung  nói ra câu đó, nước mắt cô đã lăn dài trên má, không ngừng tuôn rơi.

"Bây giờ anh đang đứng ở trạm điện thoại công cộng mà cậu ấy thường gọi điện cho em ..."

Giọng của Jungkook  ở đầu bên kia đã trở nên nghẹn ngào.

Xung quanh dường như vẫn còn vương vấn mùi hương của Jimin, đúng lúc đó cô nghe thấy  Jungkook nói tiếp: "Mỗi tối sau khi cậu ấy kết thúc ca mổ, ngay đến cơm cũng chẳng thiết ăn, việc đầu tiên cậu ấy làm chính là gọi cho em một cú điện thoại để thông báo mình vẫn bình an, dù có phải lặn lội đường xa, đi gần hai tiếng đồng hồ mới đến được buồng điện thoại công cộng này. Có mấy lần gần hai giờ sáng, anh  vẫn thấy cậu ấy ngồi trong lều gặp bánh bao chay đã nguội cứng, anh  hỏi cậu ấy sao không ăn xong rồi mới đi gọi điện cho em , cậu ấy nói, nếu gọi muộn quá sẽ khiến một số người ngủ muộn..."

Jungkook  nói đến đó, giọng đã khàn hẳn đi, "Đúng vào buổi tối ba hôm trước, sau khi cậu ấy gọi điện cho em , huyện Lâm đột nhiên xảy ra dư chấn mạnh cấp năm, từ lúc đó trở đi, tụi anh  đã không gặp được cậu ấy nữa... ''

  Chaeyoung cầm điện thoại , khóc không thành tiếng . Cô chưa bao giờ biết chỉ vì mỗi cuộc điện thoại mỗi tối mà  anh phải đi đi về về hơn mười mấy cây số ở một thành phố đổ nát đầy nguy hiểm, trong tiết trời tháng chạp lạnh cóng.


Lại càng không biết vì để cô ngủ sớm, ngay đến miếng cơm nóng anh cũng chẳng kịp ăn.

Mà bây giờ vì cô, thậm chí đến tính mạng của anh cũng...

Chaeyoung  đưa tay lên miệng cắn mạnh.

Mãi cho đến khi những ngón tay chảy máu, cô cũng chẳng hề có ý định nhả ra 

'' Nhưng mà Chaeyoung  , ở bên này tụi anh đang dốc toàn bộ lực để cứu hộ cứu nạn  , có cả Taehyung cũng đang ở bên này . Chỉ cần ngày nào không tim đc cậu ấy có nghĩa là cậu ấy vẫn còn sống ''

'' Vâng '' Chaeyoung nói xong liền tắt máy mà khóc nấc lên 

Jennie nghe thấy tiếng khóc liền bật dậy , khi thấy con bạn mình đang khóc như con hâm thì nhỏ cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra 

'' Thôi , đừng khóc nữa mà '' Jennie cũng chỉ biết ôm cô vào lòng mà an ủi 

Dỗ Chaeyoung một lúc thì cả hai cũng ngủ luôn .   Ngày hôm sau , Chaeyoung tỉnh dậy liền chạy vào vscn rồi ra xem tin tức , lúc này điện thoại cũng rung lên , là số hôm qua . 

Cô vội vàng bắt máy , không bt bên kia nói gì mà Chaeyoung vui đến mức nhảy cẫng lên , Jennie bước ra với bộ mặt đếch thể hiểu nổi thì Chaeyoung đã ôm lấy thân cô nói

'' Tìm thấy Jimin rồi , anh ấy không sao hết . Hhaha'' 

 Nhưng sau đó , Chaeyoung lại ngay lập tức đẩy Jennie ra , nói '' Đúng rồi , tao phải đi đón anh ấy về '' 

Nói xong , Chaeyoung ngay lập tức kéo Jennie ra khỏi nhà đi thằng tới bệnh viện bằng tốc độ cực nhanh khiến Jennie sợ hút hồn , không ngờ một con hacker đẳng cấp mà lái xe cũng đỉnh nữa . Hú hồn 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro