Hobi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Đi nghĩa vụ]
Ami đang ở trong phòng khách, ngồi giữa ghế sofa vừa ăn bắp rang vừa xem TV. Hôm nay J-Hope oppa có chuyện quan trọng muốn nói với cô nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào vì anh sợ cô sẽ buồn, anh thấy cô đang vui vẻ coi phim hoạt hình lòng chợt có chút nhói khóe mắt anh hơi đỏ. Anh nhẹ nhàng bước tới gối đầu của mình lên trên đùi cô và nằm hẳn hết người lên chiếc sofa kia, hai tay của anh ôm sát người cô rất chặt như ko nỡ rời xa, cô thấy anh làm nũng như vậy cũng rất ngạc nhiên, cô định cựa quậy bật ra vì ko thể thở nổi.

- Ami! Ngồi yên, cho anh ôm em 1 lát.

- Anh làm sao vậy, có chuyện gì à. Hay là...

- Hay là gì chứ!..   J-Hope hơi bối rối

- Anh... "đến kì" hả?.

Cô cười lớn trêu đùa anh, còn anh thì im lặng ngồi thẳng dậy nhìn cô.

- Ami! Anh phải đi nghĩa vụ rồi.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc, cô thấy vậy thì biết rằng đây ko phải là lúc để đùa nữa rồi, cô bèn im lặng trong giây lát.

- Anh biết khi anh nói ra điều này em sẽ rất buồn nhưng em yên tâm anh hứa, anh sẽ nguyên vẹn trở về và đứng trước mặt em mà.

Anh xoa xoa bờ vai của cô để an ủi, cô nhìn anh rồi lại cúi mặt xuống đất để lảng tránh ánh mắt của người con trai đang ở trước mặt cô, cô ko thể khóc anh sắp đi rồi và cô thì cần phải cứng rắn hơn mạnh mẽ hơn chờ anh trở về.

- Chừng nào anh đi?

Cô hỏi với giọng trầm hẳn lúc nãy, anh mím môi trả lời

- Ngày mai...

- Hả! sao gấp thế, vậy anh chuẩn bị gì chưa, thu dọn sắp xếp quần áo gì để em giúp,...v...v...v

Và rất nhiều những câu hỏi khác cô dồn dập anh cùng 1 lúc. Anh thì chỉ biết mỉm cười, xem cô bạn gái của anh kìa dễ thương quá trời quá đất.

--- Sáng hôm sau ---

Anh và cô dậy rất sớm cùng nhau ăn bữa sáng và cô tiễn anh ra xe, ra đến cửa thì xe đã đậu sẵn chờ anh, trên tay cô giữ khư khư cái vali của anh ko cho anh lấy đi, mặt cô thì hơi nhăn lại. Anh phì cười ôm cô 1 cái

- Em lại nhõng nhẽo nữa rồi, nào đưa vali cho anh.

Cô vẫn cứng đầu ko chịu đưa lại còn giận dỗi

- Sao anh lại phải đi nghĩa vụ chứ!

Ami lại làm cho anh bật cười thêm lần nữa vì sự đáng yêu ấy, anh đưa tay lên nựng 2 cái má banh bao của cô, khẽ nói:

- Vì anh là đàn ông.

Nói rồi anh lấy chiếc vali ra khỏi tay của cô và đi ra xe, trước khi bước lên anh quay người lại vẫy tay với cô lần nữa rồi leo lên ghế ngồi, chiếc xe chạy thẳng ra con đường hẻm chỉ một chốc thì ko còn thấy đâu.

--- 3 năm sau ---

Hôm nay là ngày anh giải ngũ và về nhà, anh bí mật để tính làm cô bất ngờ. Lúc này cô từ trong nhà tắm bước ra đang sấy khô tóc vì ko có anh nên cô mặc rất đơn giản 1 chiếc áo sơ mi trắng dài và 1 chiếc quần jean đen ngắn. Anh từ từ bước tới ôm choàng lấy cô từ phía sau làm cô giật nảy mình, nhưng cô vẫn nhận ra mùi hương và cái ôm quen thuộc của anh

- J-Hope oppa là anh hả?

Anh không trả lời chỉ khẽ gật đầu, cô mừng rỡ định quay lại ngắm nhìn anh sau suốt 3 năm trời thì bị anh cản lại, anh gục đầu xuống bờ vai nõn nà và hít 1 hơi thật sâu mùi hương trên tóc cô quyến luyến mãi 1 hồi anh mới chịu buông.

- Em đứng yên đi! để anh sấy giúp phần tóc còn lại cho.

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô. Làn da trắng mịn kèm với làn tóc đen óng xõa dài sau lưng làm cô thêm phần quyến rũ, khi đã sấy xong rồi cô quay lại nhìn anh cười tươi. Cô thật sự rất rất đẹp làm con tim anh xuyến xao, và bỗng nhiên anh bế thốc cô lên thì thầm bên tai cô:

- Xem ra tối nay không ngủ được rồi!

Anh cười nụ cười tinh quái và đưa Ami lên phòng.

( Tới đây Tui xin dừng, bạn nào còn muốn suy nghĩ gì thêm thì cứ nghĩ )
--- Hết ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#như