40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: “Không được kêu như
vậy trước mặt đàn ông.

Cô còn chưa nói hết lời, Tiền Hằng đã cúi người xuống, không nói một lời ôm cô lên,
sau đó không tốn chút sức mà thả cô lên giường.
Thành Dao choáng váng.
Dưới sự khinh bỉ và thúc giục của Tiền Hằng, Thành Dao bước vào phòng, cô
thấp thỏm nghĩ trong lòng, dựa theo suy luận của Tiền Hằng, cô vô tình kéo
áo anh một chút đã bị đánh đồng là muốn anh, vậy bây giờ anh chủ động mời
cô vào phòng, chẳng phải bốn bỏ năm lên giống như là anh nguyện ý đưa
khăn sửa gối [1] sà vào lòng người khác [2] sao???
[1] Nguyện ý đưa khăn sửa gối: Nguyên văn tự tiến chẩm tịch ( ): “chẩm
tịch” là “gối và chiếu”, chỉ giường chiếu để nằm ngủ. “Tự tiến chẩm tịch” là
muốn nói một người sẵn lòng làm vợ (tì thiếp) của ai đó, thường là lời nói
khiêm nhường của phái nữ, gần giống như lấy thân báo đáp.
[2] Nguyên văn: Đầu hoài tống bão ( ) ám chỉ hành động chủ động ôm ấp
yêu thương.
Dựa theo mạch suy luận logic này, thì Thành Dao không thể thu lại suy nghĩ
được…
Mặc dù tính khí kém miệng độc, nhưng cái eo đó, cái ngực đó, còn có gương
mặt đó của Tiền Hằng… Mặc dù cái mông không thấy được, nhưng bình
thường mặc quần tây, cũng cảm thấy rất vểnh, chân lại rất dài… Cộng thêm
căn cứ vào tỷ lệ thu phí một giờ của Tiền Hằng, nếu thật sự làm gì gì đó anh,
thì ngẫm lại dường như thật sự rất đáng giá. Nhất là nếu như khuôn mặt

bình thường lạnh như băng cao cao tại tại thượng kia của anh mà khóc hu hu
kêu “Đừng mà đừng mà”, nghĩ như vậy thôi đã thấy rất có cảm giác???
Có lẽ là bị Tiền Hằng đầu độc lâu, nên bất tri bất giác Thành Dao lại cảm
thấy có một chút động tâm…
Mãi cho đến khi cô nhớ lại tội hiếp dâm sẽ bị xử bao nhiêu năm, mới có thể
bình tĩnh lại, kéo bước chân đang thử thăm dò bên bờ phạm pháp trở lại,
quay đầu nhìn về phía Tiền Hằng.
Bởi vì cúp điện, nên trong phòng của Tiền Hằng cũng đen thui như mực,
mặc dù đã kéo rèm cửa sổ ra, mượn được chút ánh trăng ngoài cửa sổ,
nhưng bên trong phòng vẫn mờ mờ ảo ảo. Lúc này Tiền Hằng đang mò mẫm
tài liệu liên quan đến tín thác gia đình trong đống văn kiện.
Thành Dao vội vàng lấy điện thoại ra, mở chức năng đèn pin.
Với chùm ánh sáng này, Tiền Hằng lục tìm tài liệu, còn Thành Dao cuối cùng
cũng được nhìn lén bàn đọc sách trong phòng Tiền Hằng.
Bên trên vứt lộn xộn đủ loại án lệ tham khảo, tài liệu hồ sơ vụ án, nhưng
thần kỳ là, ở giữa lại xen lẫn vài cuốn hướng dẫn nuôi trồng sen đá.
Tiền Hằng thích sen đá?
Sen đá mập mạp xanh mơn mởn tròn vo đáng yêu như vậy, vậy mà Tiền
Hằng lại thích loại sen đá đi ngược lại với bản thân như vậy? Dù sao vẫn cảm
thấy anh càng phù hợp với các loại thực vật kịch độc như Giọt nước của
Quan Âm [3] này…
[3] Giọt nước của Quan Âm ( ): như mình gọi là cây Ráy Cảnh

Nhưng Thành Dao nhớ lại, dường như quả thật có chuyện như vậy, văn
phòng của Tiền Hằng có đặt mấy chậu sen đá, chỉ là cứ cách một hai tuần lễ,
thì thay đổi.
Ban đầu Thành Dao không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sếp có mới nới cũ,
nhưng bây giờ thấy cuốn sách hướng dẫn nuôi trồng sen đá, mới ý thức đến,
sợ rằng đây không phải là Tiền Hằng có mới nới cũ, mà là bị anh nuôi chết…
“Sếp, anh thích sen đá à?”
Tiền Hằng ngẩn người, ngay sau đó lập tức phủ nhận nói: “Không thích, chỉ
tùy tiện nuôi thôi.”
Còn tùy tiện nuôi đấy, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng
mua một đống sách như vậy, đúng là dùng tinh thần nghiên cứu điều khoản
pháp luật mà đối đãi sen đá.
Mượn chút ánh sáng yếu ớt trong phòng, quả nhiên, trước bệ cửa sổ trong
phòng Tiền Hằng, đặt vài chậu sen đá, đáng tiếc có mấy chậu phiến lá đã
không còn đầy đặn, mắt thấy cũng cách cái chết không xa.
Thành Dao có hơi đau lòng: “Những cái cây này đều sắp chết rồi.”
Tiền Hằng vừa nãy còn nói là tùy tiện nuôi bây giờ lại lập tức gác việc lục

tìm tư liệu trong tay lại, hơi cau mày vẻ mặt chăm chú đi tới trước bệ cửa sổ,
anh nhìn thoáng qua, khẽ thở dài một hơi, sau đó cảnh cáo trừng mắt nhìn
Thành Dao, mặt sa sầm nói: “Cô nguyền rủa sen đá của tôi nữa, thì trừ tiền
thưởng của cô.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà lần này, có lẽ là cảnh đêm đã làm giảm đi sự
phân biệt rõ ràng thường thấy giữa cấp trên cấp dưới, cũng có thể là do sự
căng thẳng mà Tiền Hằng cố gắng che đậy nhưng vẫn bị lộ ra, nên Thành Dao
chỉ cảm thấy lời đe dọa của Tiền Hằng không có chút lực uy hiếp nào.
Cô khảy mấy phiến lá, mấy phiến lá đã khô héo liền rơi xuống chỉ bằng một
cái chạm nhẹ nhàng: “Này, anh xem, mặc dù bề ngoài trông còn ổn, nhưng
thật ra đã sắp…”
Hai chữ “không xong” Thành Dao còn chưa nói hết, Tiền Hằng đã lên tiếng
ngắt lời cô: “Vậy bây giờ làm sao?”
Vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm, giọng vẫn thờ ơ, nhưng cái dáng vẻ giả bộ ổn
bình tĩnh kia, lại làm để lộ cảm xúc trong lòng anh.
Anh đang căng thẳng. Anh rất căng thẳng.
Vì một cây sen đá.
Trong khi Thành Dao đang ngạc nhiên vì loại nhận thức mới mẻ này, thì cái
ác trong cô nổi lên. Không biết tại sao, Thành Dao cũng không biết bản thân
ăn tim gấu gan beo gì, cô chỉ thấy một Tiền Hằng rõ ràng là căng thẳng
nhưng vẫn liều chết giữ hình tượng, làm cho cô muốn trêu chọc một chút.
Rõ ràng rất muốn, nhưng phải giả bộ mình không quan tâm, vấn đề là, cái
kỹ năng diễn xuất này của Tiền Hằng, còn kém một chút, để lộ khắp nơi.
Thành Dao híp mắt cười: “Muốn biết làm thế nào sao?”
Tiền Hằng không lên tiếng, anh nhếch môi nhìn Thành Dao: “Miễn trừ hai
ngày tăng ca không lương cho cô.”
Thành Dao tiếp tục mỉm cười, không mở miệng.
Tiền Hằng nhíu mày: “Tháng này không trừ chuyên cần của cô.”
Thành Dao tiếp tục mỉm cười.
“Cuối năm tăng lương cho cô.”

Thành Dao vẫn híp mắt không nói lời nào, Tiền Hằng cao hơn cô rất nhiều,
cô không thể không ngẩng đầu ngước mặt nhìn đối phương, nhưng vào lúc
này, cô lại sinh ra chút khí thế thách thức đối phương.
Đến đi, đến cầu xin cô đi.
“Đánh giá thời gian thử việc xuất sắc cho cô.”
“Phê duyệt một ngày nghỉ phép cho cô.”
Để cô xem rốt cuộc anh có thể vì sen đá mà cúi đầu đến mức nào.

“Ban đầu chỉ ký hợp đồng một năm, bây giờ tôi gia hạn trước với cô.”
“Dẫn cô làm một án kiện rất lớn.”
Bất luận Tiền Hằng có nói ra offer cám dỗ bao nhiêu, thì Thành Dao vẫn giữ
nguyên nụ cười thần bí khó lường không nói một lời.
Tiền Hằng ơi Tiền Hằng, phong thủy luân chuyển [4] hôm nay đến nhà cô
rồi, để cho anh cũng nếm thử một chút loại “cảm giác khoan khoái” cầu xin
người khác nhưng không có được câu trả lời khẳng định, cứ ở mãi trong
lòng.
[4] Phong thủy luân lưu chuyển ( ): ý chỉ mọi việc trên đời đều có thể đảo
lộn, cuộc sống có thăng có trầm, bây giờ bạn may mắn nhưng không thể may
mắn mãi, bây giờ tôi xui xẻo không có nghĩa là tôi mãi mãi xui xẻo, sẽ có ngày
đảo ngược lại tôi may mắn, bạn xui xẻo.
Điều này quả nhiên cũng chọc tức Tiền Hằng, trên mặt anh lộ ra biểu cảm
“Cô sắp xong rồi”: “Thành Dao, cô đừng có được voi đòi tiên, rốt cuộc cô
muốn như thế nào?”
Thành Dao thiếu chút nữa bật cười, người ngoài nếu mà không biết, tuyệt
đối sẽ không nghĩ tới màn đối thoại này của Tiền Hằng và cô chỉ vì một chậu
cây sen đá.
Lăng trì tâm lý của Tiền Hằng xong, Thành Dao cuối cùng cũng chuẩn bị thu
dọn, cô ho khan hắng giọng: “Như vậy đi, mấy chậu sen đá của anh, mang
vào trong phòng tôi để tôi nuôi mấy ngày, là có thể cứu vãn được, anh cũng
là do tưới nước quá nhiều, ánh sáng mặt trời lại không đủ, tôi không giống

anh, mỗi ngày quá bận rộn, mỗi ngày tôi đều có thể bảo đảm sẽ cho mấy chậu
sen đá này phơi nắng.”
Tiền Hằng nghi ngờ nhìn Thành Dao, tựa như đang xem kỹ lời bảo đảm này
của cô có đáng tin hay không.
“Anh yên tâm đi, vì miễn trừ tăng ca không lương, thưởng chuyên cần, tăng
tiền lương, thời gian thử việc xuất sắc, tiền lì xì cuối năm, gia hạn hợp đồng
trước và án kiện lớn, tôi sẽ cố gắng!”
“…”
Biểu cảm của Tiền Hằng biến đổi có hơi khó lường, nhưng Thành Dao cảm
thấy mình quả là một nông nô trở mình nắm giữ gia sản, cực kỳ đắc ý! Hóa ra
được voi đòi tiên để cho Tiền Hằng chịu khuất phục, lại sảng khoái như vậy!
Ha ha ha ha ha!
Có lẽ Lương Tịnh Như đã cho cô dũng khí [5], Thành Dao thoải mái nói:
“Nhanh, sếp, không phải anh có đồ bàn về tín thác gia đình muốn đưa cho tôi
sao?”
[5] Bài hát Dũng khí của ca sĩ Lương Tịnh Như. Mọi người có thể vào link
này nghe https://www.youtube.com/watch?v=9reNc35w9Gg
“…”
Tiền Hằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình thế đã biến hóa, giờ phút này
bản thân muốn cầu cạnh người ta, chỉ có thể không nói một lời lấy tài liệu về
tín thác gia đình anh soạn ra, tìm một vị trí ở bàn đọc sách, bắt đầu giải thích
cho Thành Dao.
“Tín thác nội địa với ngân hàng giống nhau, đòi hỏi phải có sự phê chuẩn
của Ủy ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc [6] mới có thể được thiết lập,
đồng thời cũng giống như các ngân hàng, sẽ chịu sự giám sát của Ủy ban điều
tiết ngân hàng Trung Quốc, nếu có thể thông qua sự phê chuẩn của Ủy ban
điều tiết ngân hàng Trung Quốc thì sẽ được thiết lập, nhưng điều kiện tất yếu
này làm cho ngưỡng cửa thiết lập tín thác trong nước rất cao, và bởi vì các
vấn đề giám sát, nên triết lý tiến hành những tín thác nội địa này thường rất
bảo thủ …

[6] Ủy ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc (China Banking Regulatory
Commission) là một cơ quan của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Hội
đồng Nhà nước ủy quyền điều chỉnh ngành ngân hàng của Trung Quốc, ngoại
trừ các lãnh thổ của Hồng Kông và Ma Cao

Ban đêm thật sự yên tĩnh, ở trong căn phòng này, mỗi một câu nói mỗi một
đoạn thanh âm mỗi một tiếng thở của Tiền Hằng, dường như đều bị phóng
đại. Bởi vì không có điện, nên Thành Dao dùng chức năng đèn pin của điện
thoại chiếu sáng để Tiền Hằng tìm được phần tài liệu kia, hai người sáp lại
rất gần, trong ánh sáng tràn ngập nguy hiểm này, nói về kiến thức tín thác
chuyên môn.
Bởi vì sáp lại quá gần, nên Thành Dao cảm thấy mình dường như có thể cảm
nhận được mỗi tiếng thở của Tiền Hằng, cái loại hơi thở mang theo vị bạc hà
nhàn nhạt đó của anh, như hình như bóng vậy, giống như hóa thành thật
thể, quanh quẩn bên tai cô, đi vào da cô, ấm áp ướt át.
Ở khoảng cách này, chỉ cần Thành Dao hơi nghiêng đầu, là có thể đụng vào
sống mũi của Tiền Hằng, nhưng Tiền Hằng lại đang đắm chìm trong việc
giảng giải hoàn toàn không phát giác, anh có lúc thì nhìn tài liệu, có lúc lại
ngẩng đầu nhìn lướt qua Thành Dao.
Không thể không nói, Tiền Hằng trông thật sự rất đẹp, cho dù mỗi ngày đều
đối diện với gương mặt này, nhưng đột nhiên ở khoảng cách gần như vậy,
Thành Dao vẫn có chút đứng núi này trông núi nọ, sống mũi cao thẳng của
anh đang ở trước mắt, đôi môi mỏng mà hờ hững khẽ mở, lông mi thật dài
theo hành động nháy mắt mà nhúc nhích, đôi mắt nghiêm túc vô cùng chăm
chú càng trêu chọc người ta.
Trước kia Thành Dao đã từng nghe người khác nói, đàn ông nghiêm túc là
đẹp trai nhất, cho đến khoảnh khắc này, cô mới biết, điều này là thật.
Lúc Tiền Hằng sa vào trạng thái làm việc, chuyên nghiệp đến mức từ chối
người ngoài từ ngoài ngàn dặm, lại càng tỏa ra hơi thở làm cho người ta càng
muốn tới gần. Có lẽ trình độ từ chối cao nhất, ngược lại là loại cám dỗ nhất.

Giống như thực phẩm rác [7] vậy, biết rõ ăn không lành mạnh, nhưng mà
mùi vị quá ngon, vẫn khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ăn.
[7] Thực phẩm rác ( ): là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ
về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không
tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và
muối có hại cho cơ thể
Tiền Hằng vô cùng nghiêm túc, toàn tâm tập trung giảng giải kiến thức
chuyên môn cho cô như vậy, thật sự là vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến mức
Thành Dao không dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng về một bên.
Kết quả bản thân vừa tránh được tầm mắt của Tiền Hằng, thì bị đối phương
gây khó dễ.
“Thành Dao, cô nghe không?”
Thành Dao có hơi bối rối ngẩng đầu lên, trước mắt cô chính là gương mặt
phóng đại của Tiền Hằng, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, theo bản năng
đứng dậy muốn lui về phía sau, nhưng không cẩn thận bị một vật bên chân
làm ngã một phát trong bóng tối.
Đi cùng với đó là mắt cá chân bị trật đến đau đớn, Thành Dao không nhịn
được kêu một tiếng thật thấp.
Thành Dao cố gắng đứng dậy, nhưng mà bởi vì vấn đề góc độ ngã, nên
không thể đứng thẳng lập tức được, cô vịn dọc theo mép giường của Tiền
Hằng, định dùng sức, nhưng kết quả động tác đơn giản này, lại đổi lại cơn
đau như kim châm muối xát ở mắt cá chân.
Bởi vì đoạn nhạc đệm này của Thành Dao, mà Tiền Hằng cũng dừng việc
giảng giải luật tín thác lại, anh đứng lên, nhìn về phía Thành Dao.
Cú ngã vừa nãy, đã làm cho điện thoại của Thành Dao không biết rơi ở đâu,
trong lúc nhất thời, giữa hai người chính là bóng tối, tuy có ánh trăng yếu ớt
ngoài cửa sổ, nhưng Tiền Hằng lại khuất sáng đứng đấy, Thành Dao cũng
không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh vào lúc này.
“Đứng lên được không?”
Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh nhạt

như trước, Thành Dao đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng mắng Tiền
Hằng, anh cũng không biết đến đỡ cô một chút sao?!
“Không đứng nổi!” Thành Dao cố gắng mấy lần, vẫn thất bại, động đến vết
thương, lại không nhịn được kêu a a ya ya.
Tiền Hằng dường như không thể nhịn được nữa: “Cô có thể đừng kêu
không? Kiên cường chút! Giống như một người đàn ông đi!”
Cô… cô mẹ nó không phải đàn ông mà!!!
Thành Dao tức giận đến rơi nước mắt: “Anh là phát xít sao? Tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời, Tiền Hằng đã cúi người xuống, không nói một lời
ôm cô lên, sau đó không tốn chút sức mà thả cô lên giường.
Thành Dao choáng váng.
Cô vừa mới trải qua chuyện gì??? Sếp ôm… ôm cô??? Cô là ai? Cô ở đâu? Cô
phải làm gì???
Trong lúc nhất thời Thành Dao vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu sững sờ nhìn
Tiền Hằng chằm chằm, cô la to: “Sếp?”
“Không phải cô nói không đứng nổi sao?” Tiền Hằng nghiêng đầu sang một
bên, giọng điệu có hơi khó hiểu, “Thành Dao, tôi cảnh cáo cô, đừng khiêu
chiến ranh giới cuối cùng của tôi.”
Hả??? Sao cô lại khiêu chiến ranh giới cuối cùng???
“Còn nữa, sau này đừng kêu như vậy.” Tiền Hằng lạnh lùng cảnh cáo nói,
“Nhất là không được kêu như vậy trước mặt đàn ông.”
“Tại sao chứ?”
“Phiền.”
“…”
Tựa như sợ Thành Dao dẫm lên vết xe đổ, qua một lúc lâu, Tiền Hằng lại
nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa: “Thật sự rất phiền.”
“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro