Chương 31: ALO, CÓ VẤN ĐỀ LIỀN NÓI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không ủng hộ, nhưng tôi cũng không cho rằng Phó Hân Dung có thể nổi tiếng là vì cô ấy cùng nhà đầu tư... "

"Nực cười! Nếu không phải như vậy, sao cô ta có thể phất lên nhanh như thế? Cùng xuất đạo như nhau, chẳng qua cũng chỉ là một người mới không có tư lịch, vừa nổi một chút liền đã trắng trợn ngáng chân! "

Tiêu Diệp: "..." người mới tư lịch thấp kém trong miệng cô đó không phải còn xuất đạo trước chúng ta nửa năm sao?

Mộ Sướng vẫn không nguôi tức giận : "Nữ thần thanh xuân cái gì chứ? Cũng chỉ là một con đi**m bẩn thỉu thôi! "

Tiêu Diệp thở dài, chán đến không buồn nói. Xã hội này chính là vậy mà, trong cái giới phức tạp này cũng không hề ngoại lệ. Quan niệm "Anh hùng không hỏi xuất xứ" từ lâu đã vặn vẹo méo mó. Chỉ là sự thật này cô hiểu được, mà Mộ Sướng lại không.

"Tiêu Diệp, có phải nếu cho cô một cơ hội, cô cũng sẽ không từ bất cứ giá nào mà bám lấy không ? " lời nói của Mộ Sướng vô cùng sắc bén, còn có vài phần hùng hổ dọa người.

Tiêu Diệp bị ép hỏi đến bực bội, thật không thể hiểu được loại người chấp nhất độc đoán này. Căn bản chính là không đem lời nói của người khác để vào tai. Tại sao không thể bình tĩnh mà lắng nghe? Tại sao lại nhất định phải đem vấn đề trở nên gay gắt như vậy?

Tiêu Diệp giọng điệu lạnh nhạt :

"Sẽ không. Tôi không làm vậy, tôi không thích con đường đó. Nhưng tôi cũng chẳng thể ở đây mà phán xét bất cứ ai, mỗi người đều có thể tự do chọn lựa lối đi cho riêng mình, đó không phải là sai trái, chỉ là do cách nhìn nhận của mỗi người khác nhau mà thôi." trong lòng lại còn âm thầm bổ sung thêm: không phải chính cô cũng vừa mới chỉnh dung đó sao? Không lẽ bởi vì tôi không thích nên bây giờ phải đứng đây cãi cọ với cô?

Mộ Sướng lúc này sắc mặt thập phần khó coi, đột nhiên đặt ly trà xuống bàn bắn tung tóe, xách túi đi thẳng tới cửa, còn quay lại nhìn Tiêu Diệp với ánh mắt rét lạnh:

"Tôi xem như đã thấy rõ ràng cô là loại người gì rồi! Hừ, đúng là dân đen thì mãi không lên được mặt bàn mà! Chỉ khuyên cô thêm một câu, tốt nhất là nên cách xa Cách ảnh đế ra một chút, nếu cô còn cứ sấn tới, tôi không biết là sẽ làm gì với cô đâu! "

Tiêu Diệp ngơ ngác, sao lại liên quan đến Cách Chiêu rồi? Đây là cái kiểu gì chứ? Chạy đến nhà cô ăn một bữa, nói một chút lời khó hiểu rồi lật mặt bỏ đi?! Ủa đầu đuôi là thế nào? Phép lịch sự tối thiểu đâu? Đều ném cho chó ăn hết rồi sao?!

[Bánh bao muốn nổi giận!]

[Muốn mắng người! Muốn ăn thật nhiều dưa hấu a!]

Tiêu Diệp ngoại trừ tức giận còn xen vài phần buồn bực.

Cô thừa nhận bản thân không phải loại người nhiệt tình gì, cũng không có cái ý thức gì là luôn phải giúp đỡ người khác. Nhưng cuối cùng vì sao lại bị quy chụp thành cái loại người vì đạt được mục đích mà có thể bất chấp hết thảy thì có hỏi trời mới biết? Còn câu kia, cách xa Cách ảnh đế một chút là cái quỷ gì?! Cô khi nào muốn cọ nhiệt tới trên người Cách Chiêu rồi? Mà chuyện này thì liên quan gì đến Mộ Sướng??!!

Ngay lúc cô tràn ngập một bụng khí không có nơi phát tác, di động chợt vang.

"Alo, có vấn đề liền nói? "

Đầu bên kia thoáng im lặng, nhận ra giọng điệu có chút kì lạ của Tiêu Diệp : "Có chuyện không vui sao? "

Tiêu Diệp lúc này mới nhìn tên, Cách lão sư. Vẻ mặt nhất thời như ăn phải bả ( ;'Д`). Cô thế mà lại tùy tiện tỏ thái độ với ảnh đế nhà người ta!

Chuyện này có chút nhảm nhí cùng xấu hổ, chung quy Tiêu Diệp cũng không tiện nói rõ, chỉ qua quýt vài câu đơn giản, đang tính đổi đề tài thì bên kia chợt xen ngang, kèm theo là âm thanh dừng xe: "Ký túc? "

"Phải, chính là ký túc xá của công ty đó. Anh có biết sao? "

"Là tòa gần trụ sở chính? "

"Phải phải, là tòa nhà cao nhất cao nhất đó, tôi chính là ở tầng số 9, haha. "

"Tút! "

Bên kia truyền đến âm thanh cúp máy, Tiêu Diệp lại ngơ người. Rốt cuộc hôm nay mọi người làm sao vậy?!!

Không đợi cô kịp suy nghĩ cẩn thận, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiêu Diệp chậm rãi thết lết ra đến, từ mắt mèo trong dán trên cửa không nhìn ra người bên ngoài, Tiêu Diệp không khỏi chần chờ.

Đối phương cũng dừng lại vài giây, di động Tiêu Diệp liền vang lên.

Cách Chiêu : "Mở cửa. "

Tiêu Diệp cơ hồ là không hề suy nghĩ, nghe theo mệnh lệnh mở cửa ra sau đó cô liền thấy một nam nhân dnág vẻ ngập tràn mệt mỏi hốc hác đứng trước mặt.

Ầu...

"Hàng xóm. " Cách Chiêu thản nhiên nhìn Tiêu Diệp nói, lại nhìn qua cửa phòng đối diện phòng Tiêu Diệp, dù sao thì một tầng cũng chỉ có hai phòng mà thôi...

Tiêu Diệp cũng theo bản năng mà nhìn theo hướng của Cách Chiêu , sau đó há hốc mồm không thể tưởng tượng được ...

"Cách lão sư, anh ở trong ký túc xá này đã lâu rồi sao? "

Cách Chiêu xưa nay vốn mệnh danh khó gần giờ đây trên khuôn mặt tinh xảo lại thoáng hiênn nét cười: "Ở đây rất thuận tiện. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro