Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vốn là một cô gái họ nhà Ốc đồng, trong một lần gặp nạn có một nông phu đã cứu mạng tôi, tôi coi anh ta là ân nhân, hàng đêm đều sẽ xuất hiện giúp ân nhân giặt giũ nấu cơm để báo ân.

Vào một đêm trăng sáng, trong lúc nấu cháo trên bếp, tôi không hề biết rằng cánh cửa phía sau mở hé ra một khe nhỏ.

Từ phía sau vang lên tiếng của ân nhân.

Việc bị phát hiện khiến tôi sợ hãi đến mức làm rơi chiếc thìa trên tay xuống đất.

Nhìn lại, tôi thấy trên tay ân nhân đang cầm một vật gì đó, đến khi nhìn kỹ thì trên tay trái của hắn đang cầm một chiếc xích sắt thật dài, trên đó vẫn còn vết máu và bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc.

Hắn ta hướng tôi cười nói "Nếu đã tới thì đừng đi nữa"

Tôi há hốc mồm "Tôi muốn trở về, vỏ của tôi...."

Nói đến một nửa, tôi mới chú ý tới dưới chân ân nhân là những mảnh vỏ vỡ,hắn ta đã dùng mũi chân nghiền nát vỏ của tôi, sau đó giơ chiếc xích sắt lên, vừa cười vừa đi từng bước một đến.

Tôi sợ hãi mở to mắt, muốn chạy nhưng trước mặt liền xuất hiện một bóng người thấp bé gầy gò.

Phía sau chiếc lưới đánh cá tung ra trùm lấy tôi, tôi hoảng sợ nhìn lại liền thấy là một bà lão.

Bà ta cười gằn xoa xoa tay, còn cầm theo một chiếc cuốc rất lớn.

"Con à, con đàn bà điên khùng này từ đâu xuất hiện vậy? Lần này nhà chúng ta liền có một nàng dâu, còn bớt đi bao nhiêu tiền sính lễ, sau này cũng không lo bị người khác chê cười rồi"

Thấy tôi giãy dụa, bà ta liền hung ác giơ chiếc cuốc lên.

Mạnh mẽ đập xuống người tôi, những giọt máu màu xanh của tôi liền bắn tung toé lên chiếc lưới đánh cá.

Máu từ trên trán chảy xuống, bà lão kia vẫn còn ồn ào nói lớn:

"Chờ đã con à, chờ mẹ đánh cô ta bất tỉnh! Con đàn bà này liền ngoan ngoãn"

Ân nhân ở bên cạnh hỗ trợ, hai người một già một trẻ đi xung quanh tìm một chiếc chuồng lợn.

Dơ bẩn cùng mùi hôi thối lập tức sộc vào mũi, tay chân của tôi đều bị trói bằng xích sắt, trong chuồng chỉ có thanh âm gầm gừ chói tai của lũ lợn.

"Ân nhân, ân nhân hãy thả tôi đi, van cầu các người, tôi vốn chỉ muốn tới để báo ân thôi"

Tôi không ngừng cầu xin.

Dòng máu xanh chảy ra khiến toàn thân tôi trở nên bẩn thỉu.

Thân thể tôi run lẩy bẩy, nhưng ân nhân lại cười, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự tham lam "Báo ân? Hiện tại cũng có thể báo ân, sinh con cho tao, không phải đàn bà chúng mày vốn là công cụ để sinh con sao?"

Hắn ta liền đem nhốt  tôi trong chuồng lợn hôi thối.

Ép tôi phải sinh con cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro