Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó những tiếng kêu thảm thiết thê lương của tôi không ngừng vang lên cho đến quá nửa đêm.

Hôm sau, những người trong thôn liền chạy tới xem náo nhiệt, bọn họ liên tục chỉ trỏ, xì xầm bàn tán về tôi.

Tôi chỉ có thể thoi thóp nắm lấy lan can chuồng lợn, toàn thân là vết máu khô, hướng bọn họ cầu cứu "Làm ơn cứu tôi"

"Van cầu các người, xin hãy cứu tôi"

Nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn nhau, thậm chí đám đàn ông còn lộ ra khuôn mặt háo sắc buông lời đùa cợt "Lục Đại Vĩ cũng thật là, đây là con đàn bà điên khùng tự nguyện chạy tới nhà anh ta à? Vậy là kiếm được món hời rồi! Loại đàn bà tự động chạy tới nhà đàn ông như cô ta thì bị vậy là xứng đáng!"

"Tự dưng có được nàng dâu! Thật ghen tị, nhất định phải trói thật chặt vào tránh để cô ta chạy mất"

Đám phụ nữ che mắt lão chồng nhà mình lại, còn hướng về phía tôi nhổ nước bọt "Đúng là loại đàn bà đê tiện, liền làm ra loại chuyện quyến rũ đàn ông,  đáng lẽ phải móc mắt loại đàn bà không rõ lai lịch này mới đúng"

Trong chuồng lợn,thân thể tôi cứng đờ chỉ có thể cuộn tròn người lại.

Mà trước mặt tôi lúc này có một bé trai đang cười khanh khách, cách song cửa, thằng bé chạy bước nhỏ tới.

Đứa bé trai chắp tay sau lưng "Cháu có một lễ vật muốn tặng cô"

Lòng tôi lập tức có tia hi vọng ánh mắt nhìn thằng bé tràn đầy mong chờ.

Đứa trẻ nhìn tôi nở một nụ cười vô cùng ngây thơ lương thiện.

Nhưng ngay sau đó, nó liền móc ra một hòn đá nhỏ, ném thật mạnh vào đầu tôi.

"Ha ha ha, đánh lợn đi lạc, mẹ, đây là lợn sao? Chỉ có lợn mới bị nhốt trong chuồng vậy thôi"

Tôi nhìn người phụ nữ ôm chặt con của mình, còn hướng về phía tôi mắng "Thật ghê tởm, đừng có mà quyến rũ con của tao....Mau lên, bí thư tới"

Từ trong đám người tôi thấy được một người đàn ông tuấn tú mặc áo xanh đi tới, anh liếc nhìn đám người ồn ào xung quanh, cuối cùng dừng lại trên đám người Lục gia.

"Lục Đại Vĩ, đây là?"

Tôi ngửa đầu thoi thóp nhìn anh ta "Mau cứu tôi! Tôi không phải...."

Sẽ cứu tôi, anh ta sẽ cứu tôi đúng không?

Lục Đại Vĩ đứng cười ngây ngô bên cạnh đáp " Phó bí thư, ngài cũng thấy rồi đó, đây là nàng dâu nhà tôi, chính bản thân cô ta tự mình chạy tới cho nên tự nhiên sẽ là người của tôi"

Ánh mắt Phó Tri Thư dừng lại trên người tôi một giây, sau đó anh ta vỗ vai Lục Đại Vĩ " Cô ta là người không rõ lai lịch, nhớ kỹ, trên người có bất kỳ thứ gì để nhận dạng liền đem huỷ đi, nếu không có người tới tìm tôi cũng không giúp nổi anh"

Anh ta lại quay đầu hướng tôi cười dịu dàng "Cô gái đừng sợ, thôn dân ở đây đều rất tốt, người của Lục gia cũng thế. Nếu cô đã đến đây thì hãy cùng mọi người chung sống thật tốt"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô cảm của những người xung quanh khiến tôi sợ hãi co rúm thân mình lại.

Lục Đại Vĩ lại cười hì hì đạp tôi một cái " Mau trả lời bí thư đi!"

Mẹ Lục cũng vừa chửi vừa giơ chiếc cuốc lên " Có nghe hay không, đồ điếm thối này,  con trai của tao vất vả lắm mới cưới được mày, mày còn không biết điều, tao còn đang chờ  mày sinh cho nhà tao mười tám đứa nhỏ đâu, còn dám cứng đầu! Tao sẽ đánh mày đến chết đấy! Phó bí thư yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để cô ta quấy rầy đến ngài đâu!"

Người đàn ông trong miệng bọn họ là Phó Tri Thư lại nghiêng đầu nhìn tôi mấy giây.

Lục Đại Vĩ lập tức khẩn trương "Phó bí thư, ngài sẽ không coi trọng...."

"Ý hay a..."

"Hả..."

Phó Tri Thư mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng " Đem đầu lưỡi cô ta rút đi, xử lý sạch sẽ một chút"

Hai mắt Lục Đại Vĩ sáng lên "Vẫn là ngài nghĩ chu đáo"

Mẹ Lục quay đầu lại nhìn tôi đang núp trong chuồng lợn, hớn hở cầm cuốc đi tới.

Lục Đại Vĩ cùng các thôn dân khác hào hứng đi lấy kẹp gắp than.

Đầu tôi ngày càng đau đớn, máu chảy xuống khiến tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, thanh âm xung quanh cũng không còn rõ ràng nữa.

Những tiếng kêu thảm thiết chồng chéo lên nhau trong chuồng lợn.

Máu tươi vương vãi khắp chuồng lợn.

Không ai chú ý tới, từ bên trong máu của tôi đang có một chú ốc đồng nhỏ đang lặng lẽ bò ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro