Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai phu nhân nhanh chóng được nhóm nha đầu nâng vào xe ngựa. Cát Tường ở một bên xem đến đứng hình, thẳng đến khi xe ngựa của Mai phu nhân chuyển qua con phố mới hồi phục tinh thần lại, vui vẻ ra mặt, vội vàng đóng xe, một đường đuổi theo xe ngựa chở Mai phu nhân.

Hoành Kỳ Như lắc lắc cây quạt đi vào trong, nhìn xem xung quanh rồi bật cười nói: "Đến cùng là sao thế này?"

Kinh Dao không nghĩ tới Hoành Kỳ Như sẽ đến, nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoành Kỳ Như, thần sắc nghiêm nghị cùng bộ dạng khi chất vấn Mai phu nhân trong hắn cảm thấy buồn cười, cười nói: "Hoành đại ca vào ngồi nghỉ, ta...... ta từ từ kể lại."

Hoành Kỳ Như vòng qua cửa cùng theo Kinh Dao tiến vào phòng trong. Kinh Dao sai người đem bộ trà cụ Mai phu nhân vừa dùng qua tất cả đều ném đi, chính mình tự châm trà giúp Hoành Kỳ Như, đem chuyện vừa rồi năm mười nói rõ, Hoành Kỳ Như cười to: "Thì ra là như vậy, ta liền nói chứ, ngươi làm sao có thể để người đàn bà kia khi dễ, ngươi này...... ai nha, uổng phí khi phải hủy vài món đồ kia."

"Không uổng, ta để Cát Tường đi theo bà ta đòi bạc, mua sắm chuẩn bị lại là được." Kinh Dao vẫn còn căm giận khi nhớ lại lời nói của Mai phu nhân: "Bà ta ăn nói vô lý, dám nghị luận thị phi ca ca! Nên muốn cho nàng một chút giáo huấn."

Hoành Kỳ Như nghe lời này càng nhịn không được nở nụ cười, Kinh Dao thấy Hoành Kỳ Như một thân quan phục nghi hoặc hỏi: "Hoành đại ca vừa hạ triều? Như thế nào lại đến bên này?"

"Tỷ tỷ ngươi không yên lòng, để ta đến xem xem." Hoành Kỳ Như đem chuyện hôm qua Mai phu nhân đến Gia Ân hầu phủ kể lại cho Kinh Dao, cười nói: "Tỷ tỷ ngươi lúc ấy liền nghĩ, bà ta không chiếm được tiện nghi từ chỗ chúng ta, sợ là sẽ tới tìm tới ngươi gây phiền toái, cho nên kêu ta tới nhìn thử, cho ngươi chỗ dựa, không nghĩ tới ngươi lại đuổi bà ta đi trước."

Kinh Dao lúc này mới hiểu được: "Ta nói mà, vừa rồi nàng nói tiểu thư cũng biết, mơ mơ hồ hồ, dù sao cũng không có việc gì, bà ta lần này trở về đại khái trong thời gian tới sẽ không dám lui tới."

Hoành Kỳ Như nghĩ tới tình huống vừa rồi không nhịn cười được: "Đúng vậy, nếu là ta thì cũng không dám, ha ha...... được rồi, ngươi nếu không chuyện gì ta đây đi về trước."

Kinh Dao lại sai người cầm mấy hộp phấn trân châu hôm nay mới sản xuất ra, để Hoành Kỳ Như mang về cho Tần Tư, Hoành Kỳ Như cười cười mang về.

Kinh Dao cho người đem phòng thu dọn, chính mình lại vào trong tiếp tục công việc, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, giữa trưa khi người ở trì viên đến đây nói người đưa thư của Tần Yến đến. Kinh Dao bận rộn không ngừng đem mọi chuyện buông xuống để trở về trong phủ.

Người Tần Yến phái trở về vẫn ở phía sau phủ, gặp Kinh Dao trở lại nhanh chân đem hai cái rương nhỏ dâng lên, cười nói: "Thiếu gia khi đi ngang quan một thôn trang thấy có một hộ gia đình dưỡng ong, nghe người địa phương nói hoa hòe của gia đình này ra mật hoa rất tốt, thiếu gia nói Kinh thiếu gia thích ăn ngọt nhất, liền mua cái này để tiểu nhân nhanh mang về trước."

Kinh Dao trong lòng ấm áp, mở rương ra, chỉ thấy bên trong chất đầy những hủ mật ong, Kinh Dao vạch lớp sáp, hương vị của mật ong thoáng lan ra, Kinh Dao cười cười: "Quả nhiên rất tốt, ca ca vẫn ổn chứ?"

Kia tiểu tư vội vàng trả lời: "Rất tốt, hành trình không có nhiều người đuổi theo, cho nên cũng không phải bôn ba nhiều, ăn ở đương nhiên kém xa so với ở phủ, bất quá cũng coi như tạm ổn, thiếu gia còn có lời muốn nói với Kinh thiếu gia."

Kinh Dao vội hỏi: "Nói cái gì?"

Tiểu tư kia khom người nói: "Thiếu gia nói, thời tiết bức, phải tuyệt đối cẩn thận không để bị sốt, nếu là quá nóng thì trong phòng để thêm vài chậu băng, chỉ là nếu muốn ăn ít băng gì đó, cẩn thận tiêu chảy, nếu là bị bệnh......"

Tiểu tư kia nở nụ cười, nói: "Thiếu gia trở về nhất định truy cứu, chủ tử hạ nhân đều bị phạt."

Kinh Dao nhấp nhấp môi giấu tiếu ý, lại cẩn thận hỏi những chuyện liên quan đến Tần Yến xong thì mới cho người đem tiểu tư kia lui xuống. Phúc quản gia vẫn ở một bên lắng nghe, cười nói: "Thiếu gia hẳn là lo lắng Kinh thiếu gia ngài nhớ thương người đây, mật hoa hỏe này ngược lại là mới ra mẻ, ta sai đầu bếp làm sữa chưng mật ong?"

Này vốn là món ăn ngày thường Kinh Dao thích nhất, Kinh Dao nghe lời này lại liên tục lắc đầu: "Đừng......đừng lãng phí, chỉ có nhiêu đây, ăn xong liền không còn nữa." Nói xong cũng không để cho người khác hỗ trợ, tự mình đem hai cái rương nhỏ đựng mật ong vào buồng trong, Phúc quản gia dở khóc dở cười, đành phải từ bỏ.

Giờ ngọ khi Cát Tường trở lại, kích động tìm đến Kinh Dao. Kinh Dao bưng lấy một hũ mật ong nhỏ nhất cho hắn, Cát Tường đầu đều là mồ hôi, cười hì hì đem một xấp ngân phiếu đưa cho Kinh Dao: "Thiếu gia đếm xem, đây là thái thái đưa qua."

Kinh Dao vừa nhìn liền thấy không đúng, trong cửa hàng trưng bày đều là vài món đồ Tần Yến không thích, rất nhiều đều là chút đồ dỏm của tiền triều, không đáng cho vào khố phòng nên mới đưa đến bên kia đi, một đống bảo khối gì đó tổng cộng hết cũng không tới một trăm lượng, Kinh Dao đếm đếm xấp ngân phiếu trong tay, lại tới ba trăm năm mươi lượng.

"Thái thái trở lại trong phủ được người chuẩn bị cho vài chén nước mơ liền tỉnh lại, vẫn ngăn cản không cho người đi báo với lão gia, không bao lâu bên trong liền có người đến hỏi tiểu nhân muốn bao nhiêu bạc, tiểu nhân nói thẳng muốn năm trăm lượng." Cát Tường nở nụ cười: "Bọn họ đương nhiên không chịu, nói không có đủ tiền, nói tiểu nhân đem tên những món đồ vật bị vỡ viết ra, tiểu nhân lại không biết chữ, không viết ra được gì, liền bịa chuyện mấy thứ này nọ, bọn họ cùng tiểu nhân thương nghị, còn cho thêm ít thứ, để tiểu nhân mau đi nhanh, tiểu nhân biết, đây là sợ lão gia trở về nhìn thấy đây."

Cát Tường này đi một chuyến này cũng không uổng phí, đem sự tình bên trong hỏi thăm ra: "Nguyên lai chuyện mua chức quan cho nhi tử lần này đều là thái thái tự mình lo liệu, lão gia căn bản là không biết, tiểu nhân nói chứ, lão gia bên kia làm sao muốn chuyện mua chức như thế này, nói ném mặt mũi của thư hương thế gia, thái thái sợ ta mãi ở đó, lão gia trở lại hỏi ra,, không phải lại tìm đến bà ta trách tội sao, đành phải đáp ứng, trả qua trả lại vài lần định ra ba trăm năm mươi lượng, ta xem cũng không kém bao nhiêu, liền trở lại."

Kinh Dao bây giờ làm gì để ý chút bạc ấy, bất quá có thể khiến Mai phu nhân tức nóng máu vẫn là không tệ, Kinh Dao cười cười: "Trời nóng, ngươi chạy đi chạy lại vất vả, đi lĩnh hồng bao đi."

Cát Tường cho rằng vốn là việc phải làm, cũng không thấy vất vả, vừa nghe còn có hồng bao càng cao hứng, hướng Kinh Dao dập đầu lui xuống.

......

Chương phủ, Tần Nhã nghe ma ma liên miên kể chuyện Tần phủ, nghe xong Tần Nhã cười nhẹ: "Đại tẩu kia của ta luôn thích khoe khoang chút thông minh kia của mình, thấy Yến nhi đi xa liền không ngừng đem mình bêu xấu mọi nơi, ha ha...... này đương nhiên là lại gạt đại ca của ta."

Ma ma cười: "Đương nhiên, lão gia sợ nhất mặt mũi, nơi nào làm ra chuyện như vậy."

"Nhà chúng ta không biết thất đức từ đời nào, đầu tiên là để người như Mai thị vào cửa, sau khi nàng sinh nhi tử càng túng quẩn, xui sao lại dính lên người ta." Tần Nhã nhớ tới Tần Trân trong lòng liền bực bội: "Mấy ngày trước ta ghé qua Gia Ân hầu phủ xem Tư nha đầu, ngươi cũng cùng xuất gia, ngươi nhìn xem người ta, trong trong ngoài ngoài lo liệu như thế nào? Ta nghe vài vị phu nhân nói, nay Tư nha đầu ở bên ngoài tham dự yến tiệc, hành vi cử chỉ đều rất tốt, vừa nhìn liền biết xuất thân từ thế gia vọng tộc, đều nói Gia Ân hầu có phúc khí đây, ngươi lại nhìn vị phu nhân của phủ chúng ta, ha ha...... ta thật hối hận, lúc trước chính là liều mạng chọc giận thái gia cùng lão thái thái cũng không nên đáp ứng đổi Tần Trân vào phủ. Tư nha đầu kia của ta...... nếu có nàng ở đây, ta nơi nào còn bận tâm sinh khí này nọ."

Tần Trân mấy ngày gần đây ỷ chính mình hoài thai càng tỏ ra kiêu căng, mỗi ngày vấn an cũng giảm đi, cho dù là trong phủ có khách đến thăm cho người đi thỉnh nàng thì nàng cũng tìm đủ lý do khước từ, không còn ra thể thống gì, làm Tần Nhã nổi giận. Ma ma kia hiểu được tâm sự của Tần Nhã, thấp giọng khuyên nhủ: "Phu nhân đừng nghĩ như vậy nữa, Tư cô nãi nãi tốt, nhưng nếu là so đến vấn đề sinh dưỡng...... vẫn là nhị nãi nãi của chúng ta mạnh hơn một chút, Tư cô nãi nãi còn lớn hơn nhị nãi nãi hai tuổi, mà nghe nói Tư cô nãi nãi cùng Gia Ân hầu càng hòa thuận hơn, thế mà vẫn sau nhị nãi nãi đó chứ."

Tần Nhã trong lòng khẽ động, chậm rãi nói: "Đúng vậy......ta trước đó còn nghe ma ma của Tư nha đầu nói qua, Gia Ân hầu thỉnh ân điển, để thái y viện phái người bắt mạch kiếm phương pháp cho Tư nha đầu, ngày thường dùng không ít thứ bỗ dướng, mà tiểu phu thê bọn họ lại hòa thuận, như thế nào lại sẽ sau Liệt nhi chứ?"

"Ai, chuyện này cũng không nói trước được, làm việc tốt thường gian nan, lại nói lúc này mới có mấy tháng, Tư cô nãi nãi nhanh chóng cũng phải có tin tức." Ma ma kia không hiểu ý tứ của Tần Nhã, cười nói: "Phu nhân yêu thương Tư cô nãi nãi, liền ghé qua dẫn nàng đến miếu Quan Âm cầu tôn đưa tử là được."

Tần Nhã cười lạnh: "Tư nhi bên kia không cần ta phải bận tâm, nàng không có vấn đề, ngược lại là cái thai này của Tần Trân...... chờ Liệt nhi trở về truyền lời của ta với hắn, nhị nãi nãi thân mình không được khỏe, này hai tháng đừng vào phòng của nàng nháo, sợ động thai khí, nói hắn ban đêm hoặc là ngủ ở ngoài thư phòng, hoặc là cứ ngủ trong sương phòng đi, dặn nhóm ma ma trong phòng bọn họ chú ý một chút, không cho bọn họ cùng một phòng."

Ma ma vội vàng đáp ứng: "Là, nô tỳ đi truyền lời."

Tần Nhã cười nhẹ, nàng chờ xem tới ngày bụng của Tần Trân lớn lên.

Những ngày nóng rất nhanh liền trôi quan, vào ngày lập thu (thường là ngày 7,8,9 tháng 9), Kinh Dao thưởng cho nhóm hạ nhân ở trì viên cùng với nhóm tiểu nhị ở cửa hiệu mỗi người ba cân thịt, trên dưới đều vui mừng. Mấy người Phúc quản gia đến cùng Kinh Dao thương nghị chuyện đón lễ. Tần Yến không ở nhà, Kinh Dao cũng không có tâm trí, nở nụ cười nói: "Năm nay ca ca cũng không ở nhà, không cần phiền toái, mọi người trong phủ sau khi tan việc nên cùng với người nhà của mình đoàn tụ thì đúng hơn."

Phúc quản gia và mọi người đáp ứng, tạ ơn không ngừng, đến tối đều tự mình tụ họp với gia đình, Kinh Dao một mình ở trong Chiêu Khôi đường xem thoại bản* tiêu khiển.

*thoại bản: một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Tối giờ Tuất (19h-21h), Kinh Dao liền đổi trung y nằm lên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, sau khi ngây người một lúc lâu liền đứng lên mở các ngăn tủ tìm này tìm nọ, tiểu nha đầu bên ngoài nghe được động tĩnh vội vàng bước vào, đốt đèn, thấp giọng hỏi: "Thiếu gia muốn tìm cái gì?"

"Không có việc gì." Kinh Dao bị ánh nến làm cho chói nên mắt hơi hơi híp, thấp giọng nói: "Các ngươi đều đi ngủ đi, đừng thức nữa."

Tiểu nha đầu đem đèn bên trong chỉnh xuống thấp nhất, nhẹ giọng nói: "Kia vậy đốt một ít đèn đi, lỡ như thiếu gia chút nữa tỉnh lại không cẩn thận đụng trúng đồ này nọ."

Kinh Dao gật gật đầu, tiểu nha đầu kia lui ra, Kinh Dao lục lọi một chút, tìm thấy được một cái quạt trước kia Tần Yến thường dùng, mở ra phẩy phẩy, xong lại bỏ vào chỗ cũ, không bao lâu lại từ dưới đáy hạp lấy ra một cái vòng cổ cũ của Tần Yến, đùa nghịch trong chốc lát, vừa định đặt lại vào hạp thì nghĩ nghĩ lấy ra, đi đến đầu giường tìm cái quạt của mình rồi đem cái vòng của Tần Yến treo lên.

Kinh Dao nằm xuống, sau một lúc lâu vẫn ngủ không được, lại bò dậy, đem rương nhỏ trong ngăn tủ bưng ra, ngồi xổm bên cạnh rương, dựa vào ánh nến cẩn thận xem bên trong có gì đó, cuối cùng nhịn không được lấy ra toàn bộ, cẩn thận xếp từng món lên giường, lần lượt sờ sờ đùa nghịch, không biết ngủ thiếp đi lúc nào.

Lúc nửa đêm, Tần Yến trở về nhìn thấy chính là hình ảnh này, ánh nến nhỏ, Kinh Dao chỉ mặc kiện trung y ghé vào trên giường, trên người không đắp chăn, trong lòng một đống đồ vặt vụn vặt này nọ, tiến lên một bước để nhìn kỹ......tất cả đều đồ vật cũ của y.

Mệt mỏi mấy ngày nay của Tần Yến liền trở thành hư không, trong lòng đột nhiên lại thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro