Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Yến tiến lên cẩn thận dọn những món đồ trong lòng Kinh Dao, lại lấy chăn đắp lên cho hắn, tiện thấy trong tay hắn còn có một cái quạt, nhẹ nhàng đem cái quạt kia rút ra, Kinh Dao trong tay đột nhiên trống không, bừng tỉnh trừng mắt nhìn nhìn.

Tần Yến cười: "Đánh thức ngươi? Ngủ bao lâu rồi?"

Kinh Dao như thế nào cũng không nghĩ tới Tần Yến có thể trở lại vào lúc này, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên cười nói: "Ca ca như thế nào trở lại? Công sự đã xong?"

"Ân." Tần Yến phủ thêm chăn cho Kinh Dao, ngồi xuống xoa xoa đầu hắn một phen, chậm rãi nói: "Dọc đường đi đều rất thuận, chỉ là do hai ngày trước bên kia có mưa đá, đường không dễ đi, liền trì hoãn chút thời gian. Hôm nay trời sáng mọi người liền nhanh chóng vào kinh, mang theo Triều Trạch, đều sợ xảy ra chuyện gì, mấy người bọn ta thương nghị xong cũng không muốn dừng lại, trực tiếp vào thành đem người đưa vào Tông Nhân phủ, tuy nói là chuyện cấp thiết...... nhưng mọi người cũng đều hồi phủ của mình, ngươi mấy ngày nay có tốt không?"

"Ân." Kinh Dao vội vàng gật đầu, nhịn không được hướng bên người Tần Yến cọ cọ: "Chỉ là nhớ ca ca ......"

Tần Yến nở nụ cười, cầm lấy một nửa miếng ngọc bội cũ trên giường, cười nói: "Có thể nhìn ra......" Nói xong đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Ta cũng nhớ ngươi, lúc này chưa đến đến một tháng, như thế nào liền cảm giác thời gian trôi lâu như vậy chứ?"

Kinh Dao thấp giọng cười: "Một ngày không thấy......"

"Như cách tam thu." Tần Yến cúi xuống hôn lên trán Kinh Dao: "Ta cho người đem về mật hoa, có dùng thử chưa? Thích không? Ta lần này trở về cũng đi ngang qua chỗ đó, có mua một ít."

Kinh Dao lắc đầu: "Chưa ăn, chỉ mở ra ngửi ngửi......"

"Sao?" Tần Yến bật cười: "Thơm lắm sao?"

Kinh Dao ngốc ngốc, gật đầu: "Thật thơm."

"Còn dám nói nữa!" Tần Yến nhịn không được tại trên trán Kinh Dao hôn một cái rồi nói: "Ta vội vàng để người mang vể chỉ để cho ngươi ngửi ngửi thôi hả?"

"Ta ngày mai liền ăn." Dù sao Tần Yến đã trở lại, Kinh Dao trở nên hào phóng rất nhiều: "Ngày mai để trù phòng dùng mật này làm bánh táo mật hoa để ăn."

Tần Yến sao mà không hiểu rõ tâm sự của Kinh Dao, long lại đau, thấp giọng nói: "Về sau nếu lại có công sự phải ra ngoài ta thế nào cũng phải từ chối, không thì liền mang ngươi đi cùng......"

Kinh Dao nghe lời này thật cao hứng thật, gật đầu nói: "Có thể để ta đi chung là được!"

Kinh Dao cùng Tần Yến nói về chuyện làm ăn của Mười dặm sắc đỏ mấy ngày qua, chi thu cũng cùng Tần Yến nói qua một lần, Tần Yến gật đầu: "Mới đã mấy ngày đâu, có thể được bao nhiêu tiền lời cũng đã tốt rồi, vất vả ngươi ...... trong nhà còn có chuyện gì khác không?"

Chuyện của Mai phu nhân vốn Kinh Dao không muốn kể cho Tần Yến, nhưng biết được mình cũng không giấu được, thế nào nhóm người Cát Tường cũng sẽ báo lại cho Tần Yến, đơn giản liền kể ra luôn, Tần Yến nghe xong quả nhiên tức giận, cười lạnh nói: "Ta mới đi mấy ngày, bà ta bắt đầu tìm phiền toái đến cho ngươi, sau này nếu ta phải ra ngoài nhậm chức, bà ta còn không phải đem cái phủ này coi không ra gì sao."

"Ca ca đừng nóng giận, dù sao cũng không để bà ta chiếm được tiện nghi." Kinh Dao nhớ tới ba trăm năm mươi lượng bạc kia cảm thấy còn rất lời nha: "Ngược lại còn bị ta làm khó một trận, chắc thời gian sắp tới cũng không dám lui đến."

Tần Yến cười: "Thật sự là trưởng thành, đều có thể giữ nhà."

Kinh Dao đầu tiên là cười, lập tức hiểu được lại bị trêu ghẹo, Tần Yến cười dỗ nói: "Ta nào trêu ngươi đâu, gần đây ngươi trông nom trong phủ cùng cửa hàng thật vất vả, đến, ta thưởng thưởng cho ngươi......"

Tần Yến nghiêng người nằm trên Kinh Dao, phất tay đem màn thả xuống.

Hôm sau Tần Yến vốn muốn nghỉ một ngày, chỉ là Triều Gia lại sai người đến truyền, bất đắc dĩ, Tần Yến nhanh đổi quan phục tiến vào cung.

Triều Gia không để Tần Yến vào chính điện, trực tiếp lệnh y đến thẳng Ngự Thư phòng, còn ban một bàn điểm tâm sang. Tần Yến dùng xong lại đợi một chút Triều Gia mới đến, thấy Tần Yến cười nói: "Lần này công sự xử lý không tệ, trẫm cứ lo sợ hắn sẽ tìm cái chết, ngươi ngược lại có thể đem hắn ta hoàn hảo trở về."

Tần Yến cười nhẹ, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng tán thưởng, thần không đảm đương nổi, chẳng qua là trong đồ ăn của hắn ta hạ chút dược để người mỏi mệt vô lực, Hoàng Thượng yên tâm, liều thuốc rất nhỏ, do dù là thái y cũng chẩn đoán không ra, là thần tự mình động thủ, cũng không để người thứ ba biết được."

"Nga, trẫm nói mà." Triều Gia lạnh lùng cười: "Đêm qua cho người đi Tông Nhân phủ nhìn hắn, hắn lạnh nhạt, trẫm còn cho rằng hắn đã nản lòng thoái chí cho nên mới làm ra bộ dạng đối phó kia, nguyên lai là dùng dược, ha ha...... Trẫm một lát liền sai người truyền thái y tốt nhất qua, nhất định phải đem bệnh của hoàng thúc chữa trị cho tốt, trẫm còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn đây."

Tần Yến trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng...... chuẩn bị xử trí Triều Trạch như thế nào?"

Triều Gia cười nhẹ: "Tội của hắn, chết cũng không rửa sạch, nhưng hắn lại là hoàng thất, không tiện động cực hình...... trẫm cũng đang do dự đây, lời này trẫm không sợ nói với ngươi, ấn theo ý trẫm, để hắn sống mới tốt! Nhưng......lời này trẫm lại không thể nói."

Tần Yến rõ ràng, vừa muốn tiếp lời thì Triều Gia nở nụ cười: "Đừng nghĩ nhiều, trẫm không phải để cho ngươi đề xuất việc này ở trên triều, cho dù ngươi có nhắc đến......trẫm cũng không thể đáp ứng, đây đúng là khó xử......"

Triều Gia trong mắt chợt lóe một tia lệ sắc: "Tần Yến, đế quân không dễ làm a......"

"Ý của Tô tiên sinh thì sao?" Tần Yến cảm thấy kì lạ, ngày thường mình đến là có thể thấy Tô Khanh Thần, hôm nay lại không gặp: "Tiên sinh gần đây có khỏe không?"

Triều Gia xoa xoa mi tâm, mỏi mệt nói: "Chính là vì lý do này mới gọi ngươi vào, từ tối hôm qua áp giải Triều Trạch đến đây thì tiên sinh liền đi Tông Nhân phủ, tới giờ vẫn chưa ra, trẫm sai người đi thỉnh tiên sinh cũng không để ý tới, người......ngươi biết rõ, hận ý trong lòng người còn sâu hơn chúng ta. Triều Trạch cuối cùng cũng được áp giải đến đây, người tất nhiên ngồi không yên, trẫm đã nói với người bên kia, tiên sinh muốn như thế nào liền như thế đấy, nếu có bị thương tích gì thì cứ nói là do lúc đánh nhau ở Triết Lâm.

"Trẫm lo lắng sức khỏe của tiên sinh, từ chuyện thích khách lần trước cho tới giờ tiên sinh vẫn lo lắng, trẫm không yên lòng, đến cùng là đã có chút niên kỉ, cứ phí tâm như vậy làm sao chịu nổi." Triều Gia đã cùng Tô Khanh Thần nói qua vài lần, nề hà Tô Khanh Thần không để ý tới: "Trẫm nghĩ án tử của Triều Trạch...... vẫn là giao cho Đại Lý Tự cùng Hình bộ, ngươi với Từ Thượng thư cùng thương nghị đi, để tiên sinh nghỉ ngơi một chút."

Người giam tại Tông Nhân phủ, lại muốn Đại Lý Tự Khanh cùng Hình bộ Thượng thư thẩm tra, Tần Yến cười: "Hoàng Thượng tin tưởng thần, thần đương nhiên không dám chối từ."

"Không tin ngươi còn có thể tin ai?" Triều Gia cười khổ: "Ngươi nhìn xem trẫm hiện tại có thể tin được mấy người? Hoành Kỳ Như rất đáng giận, nay mỗi ngày hạ triều liền trở về phủ, trẫm mời hắn trò chuyện một lát hắn liền không yên lòng, nghĩ ngợi nhớ đến phu nhân của hắn, ai......nói đến cùng vẫn là các ngươi có phúc khí, trẫm cùng tiên sinh mỗi ngày trừ triều chính liền không có cái khác đển làm."

Tần Yến cười khẽ: "Chờ sang năm, Lễ bộ còn có phía tôn thất sẽ liền muốn hối thúc Hoàng Thượng đại hôn, nạp phi. Hoàng Thượng nay dưới gối còn không có hoàng tử, vì đất nước, ấn lệ là không cần thủ hiếu đủ ba năm, mà tôn tử (cháu trai) giữ hiếu vốn cũng không khắc nghiệt như quy củ."

"Đại hôn...... thì nói sau, nạp phi liền không cần." Triều Gia tự giễu mà cười: "Trẫm trước kia đã nghĩ tốt, nếu sau này mệnh tốt làm nên sự nghiệp, tất sẽ không khiến hậu bối chịu qua những đau khổ ngày xưa, ngày sau tìm một nữ tử có đức nhà bình thường làm hoàng hậu, sinh vài đích hoàng tử cùng đích hoàng nữ liền thôi."

Triều Trạch nhìn về phía Tần Yến trong lòng hơi hơi tiếc nuối, ban đầu...... hắn còn suy nghĩ qua, nếu đại sự có thể thành ngày sau liền cưới Tần Tư làm hậu, như thế vừa đáp trả được tình nghĩa năm đó Tần Yến với hắn, lại có được thê tử dịu dàng.

Đương nhiên, như bây giờ cũng không có gì không tốt, thành toàn cho Hoành Kỳ Như đối với Tần Tư nhiều năm si tình, vừa thành toàn cho nghĩa khí của Hoành Kỳ Như đã đồng cam cộng khổ với mình, hơn nữa quan trọng nhất vẫn là...... nếu Tần Yến trở thành quốc cữu, Triều Gia cũng không dám trọng dụng y giống như bây giờ.

Triều Gia nheo nheo mi tâm cười khẽ: "Trẫm chưa từng giống như các ngươi có người để mình yêu thích như vậy, nhìn cũng không thể nào hiểu được, nhưng như thế cũng tốt, ít chịu mệt mỏi, đúng rồi, Kinh Dao dạo này có tốt không?"

Tần Yến cười nhẹ: "Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, nội tử rất tốt."

Triều Gia lại cùng Tần Yến nói vài câu nhàn thoại liền để y quỳ an, Tần Yến tự đi tìm Hình bộ Từ thượng thư cùng thương nghị án tử Triều Trạch.

Sau khi từ trong cung trở về Tần Yến sai người gọi Cát Tường đến, bình lui mọi người liền phân phó hắn cả nửa ngày, cuối cùng lại dặn nói: "Chút chuyện xấu này, cũng không cần để Kinh thiếu gia biết, hắn mỗi ngày đã bận nhiều việc rồi."

Cát Tường vội vàng đáp ứng đi.

Tần Yến lạnh lùng cười, dám nhân lúc y không ở đây mà tìm Kinh Dao phiền toái, xem ra ngày thường y quá rộng lượng rồi, để người khác cho rằng y rất là dễ chọc.

Chương phủ, Tần Trân ngồi ở trên giường không ngừng vò vò khăn tay, nhìn ngó chung quanh rốt cuộc Đông Mai cũng trở lại, Tần Trân vội vàng cho người lui xuống, nhanh chóng lôi kéo Đông Mai hỏi: "Có hỏi thăm được gì không? Thái thái có phải đã biết hay không?"

"Nãi nãi trước ngồi xuống." Đông Mai đỡ Tần Trân ngồi xuống, nở nụ cười rồi ôn nhu nhắc nhở nói: "Nô tỳ đã nói bao lần rồi, thân mình của người đâu thể tự tiện muốn đứng thì đứng muốn ngồi thì ngồi như vậy được?"

"Ta không phải nóng vội sao?" Tần Trân liên thanh hỏi: "Có hỏi được gì không?"

Đông Mai gật gật đầu: "Vấn an, căn bản không có chuyện gì, thái thái làm sao biết được, là nãi nãi lo lắng quá."

"Kia...... vì sao không cho tướng công cùng ta chung phòng?" Tần Trân đã nhiều ngày lòng nóng như lửa đốt, nàng vốn định sẽ động phòng, mà thân mình nàng luôn khỏe mạnh, qua khoảng mười ngày nửa tháng không sai biệt lắm cũng có thể hoài thai, cuối cùng sẽ nghĩ lý do biện hộ cho quá khứ đã qua, ai ngờ Tần Nhã lại đoạn đường lui của nàng, không cho Chương Vân Liệt qua đêm bên cạnh."

Đông Mai trấn an cười: "Nãi nãi của ta, ngài đây là tự dọa mình, cho nên mọi chuyện đều nghĩ theo hướng không tốt, kỳ thật thái thái chỉ là lo lắng nãi nãi cùng nhị gia tiểu phu thê, không biết tiết chế, nô đùa có khi không cẩn thận liền tổn thương thai khí, cho nên mới như vậy, thai kỳ trong ba tháng đầu thường không ổn định, này cũng là chuyện có thật."

"Vậy làm sao được? Thái thái không cho tướng công đến ta liền không có biện pháp hoài thai thật sự!" Tần Trân gắt gao nắm chặt tay Đông Mai, sắc nhọn móng tay cắm vào da thịt của Đông Mai, gấp giọng nói: "Ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta!!"

Đông Mai không tiếng động, trong lòng nhẫn xuống đau đớn ở tay, thấp giọng nói: "Này đơn giản, thái thái nói cũng có chỗ đúng, ba tháng đầu...... thai kỳ vốn là không ổn định, mà tháng này nếu nãi nãi tức giận, sẽ bị sảy thai, lúc đó chẳng phải hợp tình hợp lý sao?"

Tần Trân nghĩ nghĩ sắc mặt hoãn xuống dưới, cười nói: "Đúng, đúng vậy! Cái tiện nhân Yên Hồng kia chọc ta sinh khí, cho nên hài tử của ta mới bị rớt mất, ha ha...... như thế sẽ giải quyết được khốn cục của ta, còn có thể đem việc của hài tử cắm trên đầu Yên Hồng, rất tốt."

Đông Mai trong lòng thở dài nhẹ nhõm thở một hơi, nhẹ giọng nói: "Nãi nãi nhất định phải vững vàng, chọn thời điểm thích hợp mới được."

Tần Trân gật đầu: "Đúng, ngươi yên tâm đi, ta trước sẽ không nháo, ha ha...... gần đây trong phủ người người đều cẩn thận nịnh hót ta như vậy, ta còn phải hưởng thụ thêm mấy ngày chứ, hơn nữa......" Tần Trân cười đắc ý: "Ngươi không biết, mấy ngày trước đây ta ngang qua phủ An quốc Thái phi, gặp Tần Tư , ha ha...... bụng nàng vẫn còn bình phẳng, để ta trào phúng nàng một trận, dám cùng ta tranh cao thấp, nàng cũng xứng sao."

Tần Trân trong lòng bỗng nhiên dao động, lôi kéo tay Đông Mai vội vàng hỏi: "Đông Mai! Ngươi có biết biện pháp nào, để người khác vĩnh viễn không hoài thai được không?"

Đông Mai trong lòng cả kinh, miễn cưỡng cười nói: "Nơi nào...... có biện pháp này đâu?"

"Ngươi đi đánh tiếng hỏi thăm cho ta!" Tần Trân cắn cắn môi, thấp giọng cười: "Tần Tư nếu vẫn không thể hoài thai, ta xem nàng có thể yên ổn làm Hầu phu nhân hay không, Gia Ân hầu có sủng nàng đi nữa chẳng lẽ không cần con nối dõi? Đến thời điểm đó tất nhiên sẽ nạp thiếp, hừ...... ta xem Tần Tư còn có thể làm được gì."

Đông Mai cười làm lành nói: "Là, ta...... ta đi hỏi thăm."

Tần Trân đối với Đông Mai đòi hỏi đã quen, sợ nàng không tận tâm, âm thanh lạnh lùng nói: "Tính tình của ta ngươi có biết đi, nếu tìm không được biện pháp, cũng đừng trách ta đối với ngươi độc ác."

Đông Mai trong lòng cười lạnh, lúc ấy chính mình đã sớm ra đi, ai quản ngươi độc ác hay không, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng ôn ôn hòa hòa giống mọi người, cúi đầu đáp ứng nói: "Là."

Lại một cái Tết nữa trôi qua và truyện vẫn chưa đi đến hồi kết nữa. Năm nào cũng tự hứa với mình là cố edit cho xong bộ này mà hoàn cảnh đưa đẩy hơn 3 năm rồi. "Chỉ còn" 30 chương nữa là hoàn rồi và mình sẽ cố hết sức lê lết một cách nhanh nhất có thể. Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi và ủng hộ mình nhiều. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an và thành đạt <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro