Chap 3: Cầu mong tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ tịch, đã tìm được tung tích của cô gái ngài tìm rồi ạ .....
Hắn vui đến phát khóc ..." cô ấy đang ở đâu như thế nào ?.."

Biết địa chỉ lập tức bay sang Úc nhanh như cắt tìm nó ....trong lòng chỉ muốn thật nhanh nhìn thấy nó,gần bảy tháng rồi hắn không được nhìn thấy nó  ,hắn nhớ nó đến phát điên ...không tập chung vào bất cứ thứ gì được ,...đôi lúc còn ảo giác nhìn thấy nó , chạy lại nhưng chỉ còn là khoảng không vô hình ,......

.....
Mang thai đã 9 tháng bác sĩ nói ba ngày nữa sẽ sinh ,.
Nó vẫn ngồi cặm cụi rửa bát,trùm bao tay thật giầy ,trời lập đông vô cùng lạnh có cả tuyết rơi ,.
Nó phải cố gắng lên ,vì con của nó vì thiên thần bé nhỏ ....hai bàn tay tê buốt không còn cảm giác vì tiếp  xúc với nước lạnh quá lâu ...

Hắn đứng phía sau nhìn nó cặm cụi rửa, khó khăn vì bụng rất to ,cắn răng kìm nén ,
Hắn khóc ,khóc vì quá nhớ  , hắn muốn chạy lại ôm sưởi ấm cho nó ,...cô gái nhỏ của hắn ..

Nó xoay người nhìn thấy hắn, theo phản xạ bỏ chạy ...
Nhanh chóng đuổi theo khóa chặt nó trong lòng ...
" đừng chạy ,đừng bỏ anh mà ,....anh biết lỗi rồi là anh sai ,em muốn sao cũng được, đừng bỏ anh nữa mà. Em mang thai con anh đúng không ?..." ...hắn nghẹn ngào gì lấy nó.

"Không phải con anh ...con tôi " lạnh lùng thốt ra làm tim hắn thắt lại ...

"Đừng vậy mà .....anh xin đấy em biết anh phải sống thế nào khi không có em không ?..khó khăn lắm anh mới tìm ra em ...về với anh đi "

"Anh về đi tôi với anh không còn gì cả ?..tôi không còn yêu anh ..." nó kìm nén tiêng khóc lạnh giọng

"Em không còn yêu anh? ...em nói rối .. em trước đây rất yêu anh " hắn lắc đầu không chấp nhận ..

"Tuỳ anh ,tôi sống như giờ cũng rất ổn !..anh về sống cuộc sống tự do của anh đi .." nó đẩy hắn ra không một chút tình cảm ...

Nắm lấy bàn tay lạnh buốt gầy gò cố níu lại ,đau lắm tim như ai xé ra ,...đây là trừng phạt hắn đáng phải chịu ,nhưng thật sự không muốn nhìn thấy nó phải sống cơ cực như bây giờ ...

"Nhưng con của chúng ta ..."
"Con tôi ...tôi lo được "  giựt tay ra khỏi tay hắn lạnh lùng bước đi ...
"Anh xin lỗi "
Hắn lẳng lặng đi sau...hắn không muốn một lần nữa lạc mất nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro