Chương 11: Gia vị 1: Nhớ nhung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Gia vị 1: Nhớ nhung
Từ sáng sớm, gia đình của Bạch Hiền đã huyên náo lên. Hành lý lớn hành lý nhỏ để trước phòng khách. Bạch Hiền ủ rũ ngồi trên bàn cơm, đầu hơi hạ thấp một chút, lâu lâu ngáp một cái: "Có cần đi sớm như vậy không ba mẹ?"
Bạch Hổ ngồi đối diện: "Giờ này mà sớm sao? Mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi. Con thức trễ tạo thành thói quen rồi, sau này ba phải nghiêm khắc trong việc này mới được."
Mã Hoa góp thêm: "Ba con nói đúng đó. Hơn nữa, đi sớm để tránh bị kẹt xe đó con!"
Bạch Hiền dùng tay trái chống má, ngoẹo đầu sang một bên: "Chúng ta đi mấy ngày vậy mẹ?"
"Một tuần!"
"Sao ạ? Một tuần? Đám giỗ thôi mà, có cần ở lâu vậy không ba mẹ?" Bạch Hiền hết buồn ngủ, tựa hồ tóc cũng muốn dựng đứng.
"Thằng nhóc này, cũng phải ở chơi với ngoại vài ngày mới về được chứ con!"
Bạch Hiền suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp: "Ba mẹ ăn cơm trước đi ạ, con đi đây một chút."
Bạch Hổ nheo mặt: "Không được!~ Ăn xong, rồi lên xe đi liền. Con còn muốn đi đâu nữa?"
"Con, con, đi qua nhà đối diện có chút chuyện thôi ba."
"Chuyện gì? Có quan trọng không?"
Bạch Hiền ngập ngừng: "Dạ, dạ, cũng, cũng không quan trọng lắm, nhưng con cần phải nói ngay ạ!"
"Không được! Ăn nhanh rồi cả nhà chúng ta cùng khởi hành! Con có biết thời gian là vàng bạc không? Con tính lãng phí bao nhiêu đây?"
Bạch Hiền không nói gì thêm nữa. Cậu biết tính cách đinh đóng cột của ba mình, mình mà cãi thêm nữa sẽ bị la một trận thủng màng nhỉ cho xem.
Rất nhanh sau đó, Mã Hoa bưng bữa sáng để lên bàn. Cả ba người cùng ăn. Bạch Hiền cố gắng ăn thật nhanh, sau đó uống sữa thật nhanh.
"Con ăn xong rồi sao? Nhanh quá vậy?" Mã Hoa hỏi.
Bạch Hiền đứng lên: "Con ăn xong rồi, con ra đợi ba mẹ ở trước cổng nha.~"
Mã Hoa: "Được rồi, không được đi đâu đó. Lúc ba ra mà không thấy con, con bắt ba mẹ đợi con là không được đâu đấy!"
Bạch Hiền cười hớn hở: "Dạ, dạ được!" Sau đó cậu dời mắt sang ba cậu một cái. Ông ấy vẫn im lặng ăn cơm như bình thường, tức là ngầm đồng ý.
Cậu hai chân bốn cẳng như bay kéo theo hành lý của mình chạy ra trước cổng. Hôm nay tuy mới sáng sớm nhưng xe cộ lại tấp nập không ngờ. Cậu từ trên lề đường bước xuống lòng đường, mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải. [Cho cậu, sau này qua đường phải cẩn thận nếu muốn sống lâu.] Lời này đột nhiên nhô lên trong đầu cậu. Bạch Hiền nhanh chóng đi lùi về. Xán Liệt cậu ấy đã cho mình FG, còn dặn mình qua đường phải cẩn thận nữa. Thứ quan trọng như vậy sao mình lại quên mang theo chứ? Bạch Hiền nhanh chóng vọt vào nhà, vọt lên phòng. Tụi kiến quỷ kia, đừng hòng có cơ hội phá hoại tiểu FG của tôi!~~
Bạch Hiền vọt lên tới phòng, kéo ngăn tủ ra, lấy một cái hộp nhỏ, ôm vào lòng, sau đó lấy tốc độ mưa chạy xuống. Mã Hoa và Bạch Hổ thấy Bạch Hiền như vậy có hơi khó hiểu nhưng chưa kịp hỏi gì đã không thấy bóng dáng người đâu.
Bạch Hiền tay trái ôm cái hộp nhỏ, tay phải kéo theo hành lý, hai chân đầu đặn đi về phía trước, hai mắt nhìn đường. Cậu thẳng tắp đi đến trước nhà Xán Liệt, chân phải đá thật mạnh vào cổng, gằng giọng hét to: "Xán Liệt, cậu ra đây cho tớ!" Một đá, hai đá, ba đá... Cánh cổng phát ra tiếng kêu cũng lớn nhưng không thấy người ra mở cổng, chân Bạch Hiền cũng đau rần lên rồi. Cậu quyết định bỏ hành lý ra, dùng tay phải nhấn chuông. Xem ra cách này truyền thống mà hiệu quả, cách kia vừa điên vừa không hiệu quả. Không lâu sau, Xán Liệt mặc đồ ngủ ra mở cửa: "Sớm như vậy đã bị làm phiền rồi!"
Bạch Hiền thấy được Xán Liệt như thấy được mặt trời, cười vui vẻ: "Chào buổi sáng!~"
"Đừng dông dài!" Xán Liệt hai mắt tựa hồ như nhắm lại, tựa hồ như đang ngủ.
Bạch Hiền thấy Xán Liệt mặc đồ ngủ, hai mắt nhắm lại, trong lòng nảy sinh một cảm giác gì đó lạ lắm: "Tớ, tớ sắp phải đi về ngoại một tuần rồi. Cậu có nhớ đã nói gì không?"
"Gì?"
"Nếu cậu nói thích cái gì đó tớ sẽ sẵn lòng làm cho cậu. Bởi vì tớ là thiên thần!" Bạch Hiền cảm thấy mình thật vĩ đại.
"Nói chơi thôi cũng tin là thật? Chuyện tôi thích làm tôi sẽ không nói cho cậu!" Lúc này sáng liệt mới mở mắt ra.
Bạch Hiền nhích bước chân lên, dùng tay phải đặt lên một bên vai của Xán Liệt: "Không cần ngại đâu! Tớ sẽ giúp cậu vui vẻ hơn, tớ sẽ là một thiên thần lột mặt nạ kia của cậu ra!~"
Xán Liệt không có đáp lại.
Bạch Hiền nói tiếp: "Trong thời gian tớ không có ở đây, cậu cứ từ từ suy nghĩ đi. Đến lúc tớ về tớ sẽ thực hiện ngay!"
"Cậu phiền chết đi được!~ Đi bao lâu?"
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Tớ đi một tuần!"
"Nói xong chưa?"
Bạch Hiền sờ càm: "Chưa. Cậu có thấy tớ cầm cái gì không?"
Ánh mắt hai người cùng dời đến cái hộp nhỏ trên tay Bạch Hiền. Bây giờ Xán Liệt để ý mới thấy: "Đây là cái gì? Quà tặng cho tôi sao?"
Bạch Hiền chuyển sang bưng cái hộp bằng hai tay: "Đúng là quà, nhưng là quà cậu đã tặng cho tớ."
"Một viên kẹo nhỏ nhoi, bình thường thôi, có cần phải để trong cái hộp như thế không?" Xán Liệt đưa tay ra định lấy như Bạch Hiền cản lại: "Cái gì mà nhỏ nhoi, bình thường chứ? Đối với tớ nó rất to lớn, rất đặc biệt. Tớ phải giữ nó trong hộp, cất thật kĩ."
"Mang theo về ngoại luôn sao?"
Bạch Hiền gật đầu, vừa định nói cái gì đó thì bị tiếng hối thúc của ba mẹ bên kia cắn đứt: "Thôi, ba mẹ đang chờ tớ. Tớ phải đi rồi! Cậu ở lại nhớ những lời tớ nói nhe, tìm một việc mà cậu muốn làm nhất nhe. Thiên thần Bạch Hiền chỉ thực hiện một điều ước cho ác ma Xán Liệt thôi. Chào cậu!~~"
"Nói nhiều!"
Bạch Hiền tiến lên, dùng sức đá lên mu bàn chân của Xán Liệt một cái, sau đó vội vã kéo hành lý chạy đi. Chạy nhanh như bay!~
"Này, cái tên kia, coi chừng xe đó. Đi mạnh khỏe!" Trẻ con như vậy sao? Đá lên chân mình là để trả thù sao? Xán Liệt bên này nhìn xe của gia đình Bạch Hiền rời khỏi mới đi vào nhà. Có điều, Xán Liệt không biết bên kia Bạch Hiền đang bị ba mình "tụng kinh" cho một trận, nhưng Bạch Hiền nghe bên này lọt qua bên kia, bởi vì thứ chiếm lấy cơ thể cậu bây giờ chính là Xán Liệt.
Thời gian một tuần sao? Bạch Hiền mặc dù cảm thấy thời gian thật dài, nhưng cậu vẫn mỉm cười tin rằng thời gian sẽ trôi qua thật nhanh. Một tuần dù có dài cỡ nào cũng sẽ hết thôi.
Xán Liệt nhìn nhìn tấm lịch trên bàn, trong đầu làm phép tính cộng, sau đó dùng bút khoanh tròn một ngày. Ngày đó, cũng chính là ngày Bạch Hiền trở về. Sau đó Xán Liệt ngủ tiếp.
Đêm đến hẹn lại mò đến, bao trùm lấy khắp đất nước nhỏ bé này. Tại quê ngoại, Bạch Hiền ra ngồi trước hiên nhà, bó hai chân lại, ngẩng đầu nhìn trăng. Cuộc sống nơi đây yên bình đến đáng sợ, thanh tĩnh đến đáng sợ. Không biết giờ này Xán Liệt đang làm gì nữa? Chắc đang ăn cơm, hay là ngủ rồi? Hắn có nghĩ ra chưa? Những suy nghĩ cuốn vào đầu óc cậu, khiến nó rối tung thành một mớ hỗn loạn. Trong đôi mắt cậu là hình ảnh ảo của ánh trăng, trong ánh trăng ảo của ánh trăng là gương mặt dễ nhìn của Xán Liệt. Trong lòng cậu, là một cái hộp nhỏ, bên trong hộp nhỏ là một thứ nhỏ hơn. (viên kẹo) Tuy nhỏ nhưng lại nhen nhóm một nguồn ấm áp, mà dưới chất xúc tác tình yêu thì nguồn nhiệt độ này có thể lớn hơn nhiệt độ của mặt trời.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,..., một tuần đã trôi qua. Hôm nay theo Xán Liệt biết, Bạch Hiền sẽ trở về. Xán Liệt thỉnh thoảng lại ngó mắt sang nhà bên. Không có động tĩnh gì hết! Cứ như vậy, từ sáng cho đến tối, Xán Liệt không biết bao nhiêu lần nhìn sang nhà bên.
Xán Liệt đứng trên ban công nhà mình, tay đặt trên lan can, nhìn sang ban công nhà kia. Hình ảnh Bạch Hiền như ẩn như hiện ở đó, trong tư thế ngắm trăng. Bạch Hiền từ trong mơ hồ hiện lên rõ nét, lại từ trong rõ nét chuyển sang mơ hồ, cuối cùng tan vỡ ra và biến mất. Xán Liệt dụi dụi mắt. Cái tên ngốc này, một tuần rồi sao không thấy bóng dáng đâu!~
Xán Liệt đứng ở đây một hồi liền thấy Thế Huân đang đi qua đi lại trước cổng nhà Bạch Hiền, trên tay còn cầm điện thoại.
"Này, cậu tìm Bạch Hiền sao?" Xán Liệt đi lại gần Thế Huân.
Thế Huân dừng mọi động tác, khó hiểu nhìn Xán Liệt càng ngày càng gần mình, không nói gì.
Xán Liệt đặt một tay lên vai Thế Huân: "Không cần tìm, gia đình cậu ấy đi về ngoại rồi!"
"Về ngoại sao?" Thế Huân ngạc nhiên, dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Chuyện, chuyện, này tôi biết, không cần cậu nói!"
Xán Liệt cười lạnh: "Vậy sao?"
"Đúng vậy!" Nói xong lên xe, rời đi.
Xán Liệt ở lại tại chỗ. Đúng là, ngốc làm bạn với ngốc!
Xán Liệt móc điện thoại từ trong túi quần ra. Hắn trượt trượt, lướt lưới, sau đó dừng động tác này lại. Màn hình vừa vặn hiển thị một tấm hình. Nhân vật trong hình không ai hết, đó chính là Bạch Hiền của nhiều năm về trước. Hóa ra, lúc trước, khi tìm tấm hình để trả cho Bạch Hiền, Xán Liệt đã lấy điện thoại ra chụp lại. Xán Liệt nhìn, ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt khó hiểu của hắn. Đôi mắt hắn mang một tia vui vẻ có đường kính cực kì nhỏ, chỉ nhìn thấy được dưới kính tình yêu.
Người ta nói, tình yêu chân thành bắt đầu từ cảm giác nhớ nhung đối phương, nhưng bản thân căn bản cũng không biết. Nhớ nhung, đúng vậy, chính là nhớ nhung, một trong những gia vị không thể thiếu trong món ăn mang tên tình yêu. Thiếu đi gia vị này, món ăn sẽ kém ngon và thiếu hấp dẫn.
(Hôm nay viết dùng hơi bị sến nhiều quá thì phải???)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro