Chương 10: Chỉ cần cậu thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Chỉ cần cậu thích
Bạch Hiền không biết từ lúc nào có thói quen ngày ba lần kiểm tra viên kẹo có bị gì hay không. Cậu nhớ tới lời của Xán Liệt, sợ bọn kiến sẽ tha đi thứ quý báu này, nên trong phòng cậu lúc nào cũng để sẵn một chai thuốc diệt kiến. Dù chỉ là một con kiến nhỏ cậu cũng không tha, cậu sẽ giết nó, không để nó làm chuyện xấu xa. Nhưng mà bọn kiến dường như cũng biết được tà ác của chủ nhân căn phòng này, cho nên không con nào dám bén mảng tới đây.
Tối hôm nay Bạch Hiền đọc một bộ tiểu thuyết mới. Đọc phần giới thiệu: [Nam chính là một người đàn ông cao to, gương mặt mê hoặc chúng sinh, nhưng từ trong trái tim lúc nào cũng thổi ra gió rét, anh không biết nụ cười là gì, bàn tay lại thô gầy, lạnh lẽo. Anh khiến người khác bị thu hút nhưng ngàn vạn không dám đến gần. Vì sợ ánh mắt quyến rũ của thần chết, vì sợ bị lạnh đến chết, vì sợ nét miệng dễ nhìn kia ăn thịt. Anh ngày ngày sống trong cô đơn, xung quanh chỉ có cây cỏ, bầu trời, động vật làm bạn...]
Đọc đến đây, Bạch Hiền suy nghĩ, người này đọc như thế nào thì cũng thấy giống Xán Liệt quá vậy? Bạch Hiền cười cười, đọc tiếp: [Chàng trai rất đáng thương, nhưng không cần ai thương hại hết, hơn nữa, cũng không ai thương hại anh. Anh sống khép mình, dường như sống tách biệt với thế giới. Thế nhưng vào một ngày kia, có một thiên thần nhỏ từ trên trời xuống, cảm hóa anh, khiến đôi môi anh nở lên một nụ cười ấm áp, khiến bàn tay trở nên dịu dàng, khiến gió rét từ trái tim anh chuyển thành gió xuân ấm áp...]
Bạch Hiền đọc đến đây liền khép quyển sách lại. Đây là loại tiểu thuyết gì đây? Đọc thấy sến nổi da gà. Cái gì mà thiên thần chứ? Nhảm nhí. Mà có vẻ thiên thần cũng giống như mình nhỉ? Luôn giúp đỡ những người đáng thương. Bạch Hiền cười hi ha hi ha, tự đề cao mình, tự mãn, lăn qua lộn lại trên giừơng tự hào, sau đó mới mở ra quyển tiểu thuyết đọc tiếp.
Hồi lâu sau đó...
Cái gì đây? Hết rồi sao? Giọng nói Bạch Hiền phát ra kèm theo nước mắt. Bạch Hiền lấy tay dụi, lau lau nước mắt một cái, giọng nói có hơi nghẹn lại.
Nhân vật nam này thật đúng là đáng thương mà. Thiên thần thật đúng là có lòng tốt, đã cứu vớt cuộc sống của nam chính. Nghĩ đến đây, Bạch Hiền dừng lại một chút. Gì đây? Sao Xán Liệt với nam chính này tựa hồ giống nhau đến vậy? Xán Liệt hắn cũng lạnh lùng, cũng không có bạn bè, chỉ có người em gái trò chuyện, chẳng lẽ... hắn cũng cần thiên thần để thay đổi? Nhưng trong cuộc sống thực thì làm gì có thiên thần. Cậu lại dừng lại, suy nghĩ, sau đó ánh mắt bắn ra một tia âm mưu. Được, được, coi như mình sẽ hy sinh vào vai thiên thần, cứu vớt cuộc sống thối tha của hắn. Khi mọi chuyện thành công, hắn sẽ cảm tạ mình, hắn sẽ cho kẹo mình nhiều hơn, hắn sẽ thân với mình hơn.
Bạch Hiền cao hứng. Cậu ấy lại quá ảo tưởng rồi!!
Bạch Hiền nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó xuống nhà ăn bữa sáng.
Mã Hoa thấy được Bạch Hiền liền không khỏi nhịn cười, nói: "Hôm nay nhà mình có một con gấu trúc!~" Nói xong còn cười thêm một chút.
"Mẹ chọc con sao?"
Bạch Hổ bỏ tờ báo xuống bàn, nhìn Bạch Hiền, nghiêm túc: "Có phải tối qua lại không ngủ đi đọc tiểu thuyết có phải không? Hay là lên Facebook chat chít?"
Bạch Hiền bị nói trúng tâm đen, nhém chút để lộ sự thật. Cậu kìm lại bình tĩnh, xem như không có, nói: "Dạ, đâu có đâu ba. Tối qua con ngủ không được nên mới bị thâm quầng mắt như vậy."
"Thật không?"
"Dạ thật!~"
"Tốt nhất là vậy!"
Bạch Hiền cũng biết, có những chuyện cần nói dối sẽ tốt hơn. chẳng hạn như bây giờ. Nếu nói thật ra, nhất định cậu sẽ bị ăn đòn no luôn.
Mã Hoa lo lắng: "Nếu tối nay ngủ không được nữa thì chắc chắn con bị bệnh rồi. Vậy thì mẹ dẫn con đi bệnh viện khám nhe!"
Bạch Hiền nuốt nước miếng một cái, mặt đỏ tới mang tai: "Không cần đâu mẹ! Con, con không sao đâu!"
"Được rồi, ăn cơm, không được nói chuyện nữa!~" Tính nghiêm khắc của ba Bạch Hiền không biết lúc khác có vậy không, nhưng tại hoàn cảnh này thì đã cứu vớt Bạch Hiền.
Cơm nước xong, Bạch Hiền lên phòng mở laptop lên. Cậu lên mạng, đọc cái gì đó rồi cười cười, cười có vẻ âm hiểm. Sau đó, cậu lại mở quyển tiểu thuyết kia ra, lật tới chương thiên thần làm cách gì để cứu vớt nam chính. Cậu đọc kĩ từng chi tiết.
Xán Liệt dọn dẹp nhà cửa. Từ trong nhà xuyên qua lớp cửa kính và những kẻ hở của cánh cổng sắt, hắn phát hiện có một tên nam sinh đi qua đi lại, lúc đưa tay muốn nhấn chuông lại rút về. Nhìn bộ dáng thôi, Xán Liệt cũng có thể đoán biết người đó là ai. Hắn lắc đầu một cái, xong rồi tiếp tục dọn dẹp.
Một lâu sau nữa...
Xán Liệt don dẹp xong, ngoáy mắt ra nhìn một cái. Cái tên này, lại có chuyện gì nữa đây? Tính ở ngoài phơi nắng à? Xán Liệt đi ra ngoài, mở cổng. Tiếng mở cổng làm Bạch Hiền chú ý, cậu xoay người lại, trên môi liền nhú lên một nụ cười: "Là cậu sao? Đi đâu à?"
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền người này một cái, đánh giá: "À, gấu trúc đi lạc sao?"
Bạch Hiền che hai mắt lại: "Cậu giống mẹ tớ quá, mẹ tớ cũng nói như vậy. Nhưng tớ là Bạch Hiền, tớ không phải là gấu trúc đâu nha." Xán Liệt có thể nghe được tiếng cười mắc cỡ của Bạch Hiền.
"Đến đây có việc gì?"
Bạch Hiền lúc này mới bỏ hai tay xuống: "Tớ tìm cậu sao? Tớ, tớ đâu có!"
"À, vậy chào!!!"
"Khoan, khoan đã..."
"Sao?"
Bạch Hiền suy nghĩ trong đầu, có nên hỏi không? Căng dây thần kinh suy nghĩ một hồi, cậu quyết định hỏi: "Cậu, cậu thích làm điều gì nhất?"
Xán Liệt lãnh đạm: "Làm những chuyện mình thích!"
"Chuyện cậu thích là những chuyện gì?"
"À~" Xán Liệt ngừng một chút, sau đó nói: "Không biết nữa!"
"Gì?" Bạch Hiền đã chuẩn bị sẵn sàng ghi nhớ những thứ mà Xán Liệt thích. Kết quả không ngờ, chỉ ba chữ đủ làm cậu bất ngờ.
"Tôi không biết mình thích gì!"
Bạch Hiền giữ lại bình tĩnh, mặc dù trong lòng muốn thét lên: "Sở thích của bản thân cũng không biết sao? Cậu đang giỡn đó sao? Tôi hỏi thật đó, cậu cũng nên trả lời thật đi!~"
Xán Liệt nghiêng đầu: "Cậu biết để làm gì?"
Bạch Hiền không ngần ngại nhiều nói: "Thì biết để..." Cuối cùng đại não kiềm chế lại, không thể nói được.
"Sao không nói tiếp?"
Bạch Hiền ấp úng: "Chuyện, chuyện này, không nói ra ngay bây giờ được."
"Sao không nói được?" Xán Liệt bắt đầu trêu chọc Bạch Hiền.
"Không được là không được. Hỏi nhiều, sau này chết đi sẽ bị cắt lưỡi đó!~" Đây là đạo lý gì đây?
"Không sao, cắt lưỡi cũng không sao."
"Cậu có nói không?" Bạch Hiền nói có chút mạnh miệng.
"Nói để làm gì?"
"Chẳng phải tớ đã nói chuyện này không tiết lộ được rồi sao? Làm ơn nói đi mà!~" Bạch Hiền chuyển sang nhỏ giọng năn nỉ.
"Không được. Cậu phải nói rõ lí do, tôi mới xem xét có nên nói hay không." Xem ra Xán Liệt giỡn thật dai.
Bạch Hiền muốn tức điên, nhưng lại bị suy nghĩ thiên thần không thể nổi giận mà kìm nén lại: "Hajzz~ Thật là mệt nha. Cậu giỡn hoài."
Xán Liệt sờ sờ càm một cái, nói: "Cậu muốn biết tôi thích gì sao?"
"Phải!" Bạch Hiền trả lời liền.
"Vậy, vậy có phải cậu đã thích tôi phải không?"
"Cái gì?" Bạch Hiền nghe xong câu này cảm thấy như trời sập, mặt lại đỏ lên, nói tiếp: "Cái gì thích? Ai thích cậu chứ? Điên rồi sao?" Bạch Hiền ôm mặt, tính chạy trở về lại bị Xán Liệt bắt lấy cổ tay giữ lại.
"Vậy chứ là lí do gì?"
Bạch Hiền như một đứa trẻ thú tội, kể hết cho Xán Liệt nghe. Xán Liệt nghe xong, trong lòng cười, nhưng ngoài mặt không chút thay đổi: "Cậu bị ngốc hơn tôi tưởng đó!"
Bạch Hiền còn đỏ mặt, đá lên chân Xán Liệt một cái: "Cái gì, ai ngốc chứ. Tớ chẳng qua là muốn tốt cho cậu thôi mà."
Xán Liệt tựa lưng vào cổng: "Tôi có kêu cậu làm như vậy sao? Thức cả đêm đọc mấy loại tiểu thuyết kia sao?"
Bạch Hiền nhẹ gật đầu.
"Nhưng, cậu nghĩ mình là một thiên thần sao?" Xán Liệt khoanh hai tay lại trước ngực.
Bạch Hiền đặt tay trái lên trước ngực, mặt kênh lên trời, giọng nói đầy tự hào: "Đúng vậy! Tớ là thiên thần đầu thai xuống, mang đến nụ cười cho tất cả mọi người. Cậu có thấy gì không? Tớ cười rất giống thiên thần đó!" Bạch Hiền cười cười.
Xán Liệt nhìn chầm chầm Bạch Hiền: "A, thì ra là nụ cười thiên thần sao? Trước giờ tưởng đâu ác quỷ."
Bạch Hiền muốn nhào tới cắn Xán Liệt: "Cậu là ác quỷ thì có."
Xán Liệt im lặng, Bạch Hiền cũng im lặng, cả hai cùng im lặng.
"Cậu về đi!~"
Bạch Hiền cuối đầu, buồn bã đi về. Ngay cả câu chào tạm biệt cậu cũng quên nói.
"Mà nè, sao này nếu tôi nói thích làm gì cậu cũng sẽ sẵn sàng làm điều đó cho tôi chứ?"
Bạch Hiền không tin vào lỗ tai của mình, xoay đầu nhìn xung quanh vắng vẻ: "Cậu mới nói sao?" Giọng nói mang theo nghi ngờ cùng một chút ủ rũ.
Xán Liệt không nói gì, đi vào nhà. Bạch Hiền chạy theo nhưng cửa đã bị khóa rồi. Cậu thò hai tay vào, như những tên tù nhân, rống lên: "Được, được. Chỉ cần là cậu thích làm, tớ nguyện ý!"
"Ừ~" Xán Liệt không quay đầu lại.
Bạch Hiền trở về nhà, nằm trên giừơng, đắp chăn qua đầu cười cười.
Chỉ một tiếng "ừ" không mặn không lạt, không lên không xuống, có thể khiến cậu trở nên vui vẻ.
Chỉ cần cậu thích, tớ sẽ nguyện ý làm, tớ sẽ khiến cho cuộc sống của cậu tràn ngập niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro