Chương 9: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Bắt đầu
Buổi sáng mùa hè nhanh chóng bước tới. Những đám mây trắng muốt lửng lơ treo trên bầu trời, giữa nền trời một mảnh xanh biếc. Độ này ông mặt trời thức muộn, cũng giống như Bạch Hiền, thời điểm hiện tại vẫn chưa chịu ló dạng.  Những tia ban mai chưa lộ hình. Ngoài đường, nhịp xe lại tấp nập như cũ, dòng người xô ra bốn phương tám hướng.
Chiếc xe BMW hạng sang đậu trước cửa nhà Xán Liệt. Xán Liệt kéo chiếc vali nặng nề bỏ vào trong xe. Thái Nghiên ở phía sau đi tới. Cô ăn mặc khá phong cách: quần Jeans bó chặt rách ở đầu gối, cái áo crap top khoe eo thon gợi cảm, trên mặt còn mang một cái kính đen.
"Về tới nhà nhớ gọi cho anh nha." Xán Liệt nhìn Thái Nghiên, vẻ mặt nhìn kĩ có thể thấy rõ một tia lưu luyến.
Thái Nghiên cười cười ôm cổ anh trai: "Được rồi. Nói ở đây với anh cả mùa hè mà bây giờ phải về nhà sớm rồi. Buồn quá. Anh ở lại cũng đừng có buồn nha."
"Em đi anh còn mừng!"
"Cái anh này!~"  Giờ này còn nói giỡn, Thái Nghiên bỏ tay ra, nói tiếp: "Nếu được em sẽ trở lại đây thăm anh! Sao anh không về ở cùng gia đình mình luôn đi? Ba mẹ cũng thương anh mà!"
"Em không tạm biệt Bạch Hiền sao?"
"Anh cũng giỏi lãng tránh vấn đề quá! Đi gấp quá nên em cũng không gặp anh ấy để từ biệt, khi nào gặp anh ấy thì nhờ anh gửi lời tạm biệt giúp em. Thôi em đi nha!"
Thái Nghiên bước lên xe. Tiếng xe bắt đầu khởi động, kính xe từ từ trượt xuống, Thái Nghiên đưa đầu ra: "Nếu thấy buồn thì anh có thể gọi điện nói chuyện với em. Nếu không thì anh có thể tìm Bạch Hiền. Kết giao bạn bè thì cũng đâu có tổn thất gì đâu. Với lại, em thấy Bạch Hiền anh ấy là một người tốt.~" Thái Nghiên nháy mắt với Xán Liệt. Cái nháy mắt này là có ý gì đây? Xán Liệt đứng đó nhìn xe của Thái Nghiên càng ngày càng xa. Cho đến khi vượt quá khoảng cách mắt có thể nhìn thấy, Xán Liệt mới quay vô nhà. Trước khi vào nhà, Xán Liệt có liếc mắt lên nhìn lên ban công trước phòng của Bạch Hiền ở căn nhà đứng diện bên kia, sau đó mới chịu rời đi.
Quay về với chuyện của Bạch Hiền. Thời gian càng lúc càng trôi qua, ông mặt trời tươi cười trên bầu trời, cậu vẫn còn nằm trên giường, hai mắt khép chặt.
Lúc này nhạc chuông điện thoại của cậu reo lên, có tin nhắn mới! Bạch Hiền bị âm thanh đột ngột đánh thức trở về, cơ thể cậu cựa nguậy, gương mặt dễ thương nhăn lại. Cậu xoay người cầm lấy điện thoại cạnh chiếc đèn ngủ, mở mắt mơ hồ ra đọc tin nhắn: [Cậu chưa thức phải không? Tớ biết mà, mau thức dậy đánh răng rửa mặt đi!~~] Người gửi: Bò ngốc~.
Lại là tên ác ma đó, phá rối giấc ngủ của mình. Bạch Hiền bỏ điện thoại lại chỗ cũ, kéo chăn lên đắp qua khỏi đầu, hai mắt không ngừng khép chặt lại cố gắng tìm đường vào giấc ngủ. Đồng hồ sinh học không cho phép, dù có muốn ngủ nữa thì kết quả vẫn là không được. Cậu, Thế Huân, cậu biết tay tớ!!
Bạch Hiền bật ngồi dậy, vò đầu bức tóc, hay chân giẫy giụa. Cuối cùng cũng chịu thức. Cậu bước xuống giừơng, ánh mắt vô tình đặt ngay viên kẹo màu hồng nằm trên nền nhà. Bạch Hiền mở to mắt, gấp gáp thẩy tắm chăn sang một bên, chạy lại nhặt viên kẹo lên, hay tay phủi phủi bụi.
"Sao em lại nằm đây chứ? FG của anh." Viên kẹo nằm giữa hai lòng bàn tay của Bạch Hiền. Bạch Hiền phồng má, đưa mặt lại gần thổi thổi viên kẹo. Thứ đáng giá như vậy mình sẽ không ăn đâu, mình nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.
Bạch Hiền đặt viên kẹo trong một cái hộp nhỏ, nâng niu ôm ắp như một báu vật.
Kéo thời gian lùi về một chút, trở về buổi tối của ngày hôm qua. Sau khi nhận được viên kẹo từ tay Xán Liệt, Bạch Hiền lúc nào cũng mang theo nụ cười ngắm nhìn nó. Lúc tắm thì để nó trên bồn rửa mặt, vừa tắm vừa cười nhìn viên kẹo, kết quả bao nhiêu nước chui vào miệng làm cậu sặc nước một trận, vậy mà còn cười được. Lúc ăn cơm thì để nó ngay bên cạnh, mắt mải miết ngắm nhìn, miệng vừa làm nhiệm vụ cười vừa làm nhiệm vụ nhai cơm, kết quả cậu bị sặc cơm, cơm bay tứ tung, bị ba giáo huấn cho một trận điếc tai. Cậu cũng không thèm ngắm trăng nữa, đi ra ngoài ban công, trên tay cầm chặt viên kẹo, nhìn về phía nhà Xán Liệt cười tủm tỉm. Trước khi đi ngủ, nụ cười trên môi, cậu hôn viên kẹo một cái, lại nghĩ đến Xán Liệt rồi ôm viên kẹo vào lòng. Câu nói cuối cùng của Bạch Hiền ngày hôm qua: "Mau ngủ đi, FG, chúng ta phải cùng nhau ngủ thật ngoan nha,mơ đẹp. Mà sao mày lại là màu hồng vậy??? Nói thật thì anh không thích màu hồng, nhưng anh sẽ tập thích!~"
Nói chung, tối qua của cậu gói gọn trong nụ cười và ngu ngốc!~~
Bạch Hiền đứng ngoài ban công. Cậu cảm thấy hôm nay thế giới đang thay đổi, cái gì cũng trở nên đẹp đẽ và nhỏ bé. Trên trời bây giờ có một đàn chim đông bay qua. Bạch Hiền nhìn theo, nghĩ rằng đó là một loài chim quý, hai tay đặt trước miệng hét lên: "Cho tôi bay theo với!~ Tôi cũng muốn bay!!!" Có thể nói lạc quan thoái hóa trong đầu cậu đang biến cậu trở thành một tên ngốc, ngốc đến nổi đàn cò bình thường mà cũng không biết.
Cứ như vô ý, Bạch Hiền thấy được Xán Liệt đang đi trên đường. Cậu lại cười rạng rỡ, dùng tốc độ ánh sáng chạy xuống, đuổi theo hắn. Hành động này chưa kịp đưa lên đại não xét duyệt, cậu đã tự ý làm.
"Chờ, chờ đã, Xán Liệt, chờ tớ với!~" Bạch Hiền đằng sau chạy như bị ma đuổi.
Xán Liệt dừng lại, xoay đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Hiền. Bạch Hiền tăng tốc, cách Xán Liệt nửa mét thì dừng lại, nói: "Cậu, cậu đi, đâu thế?" Giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp bị đứt quãng.
Xán Liệt nhàn nhạt nói: "Có việc gì?"
Bạch Hiền từ từ lấy lại sức lực: "Cậu đi nhanh quá, hại tới đuổi theo gần chết. Cậu đi đâu vậy?"
 "Đi mua chút đồ!"
"Tớ cũng mua chút đồ! Đi cùng đi!" Bạch Hiền nói dối không có chớp mắt.
Xán Liệt không nói gì, bước tới. Hai người sóng vai nhau đi tới. Trong lúc đi hai người luôn giữ không khí im lặng. Bạch Hiền rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại quên mất. Cho đến ngã ba: "Cậu mua gì mà quẹo sang đi hướng bên đó vậy?"
"Không cần thiết phải nói với cậu!~"
Bạch Hiền trong lòng muốn đi theo, nhưng miệng lại phản bội: "À, tớ thì mua đồ bên này. Phải tách ra rồi." Nói xong cậu vội vàng vẫy tay chào rồi như bay chạy đi. Xán Liệt nhìn hành động kì lạ này rồi lắc đầu khó hiểu.
Bạch Hiền thật sự không có mua đồ, bản thân không biết tại sao làm làm hành động như vậy. Cậu quay lại ngã ba, đứng dưới gốc cây canh Xán Liệt.
Rốt cuộc Xán Liệt cũng xuất hiện.Bạch Hiền nhanh chóng đi lại, tạo ra tình huống hai người trùng hợp gặp nhau: "Xán Liệt, thật trùng hợp nha, lúc đi cũng gặp nhau, lúc về cũng gặp nhau!"
"Đừng trước mặt tôi làm mấy chuyện trẻ con như vậy nữa!" Xán Liệt nhìn cũng không nhìn Bạch Hiền một cái.
Nhưng Bạch Hiền vẫn tỏ ra vui vẻ, thân thiện: "Cậu đi mua cái gì vậy? Có cần tớ cầm phụ không?"
"Không cần!~"
Bạch Hiền nằm xuống giừơng, lau mồ hôi trên trán. Thật là mệt quá!
Cả ngày hôm nay trong đầu cậu luôn thấy thật khó chịu, rõ ràng muốn nói cái gì đó với Xán Liệt nhưng lại không biết là cái gì. Bứt rứt cùng khó chịu, hai loại tâm tình này cùng lúc công phá, dồn lên đại não của cậu, khiến cậu không nhịn được nữa, ra khỏi nhà mình đến  trước nhà người khác.
Bạch Hiền hùng hổ đứng trước cửa nhà Xán Liệt, bấm chuông liên hồi. Một lát sau có người ra mở cửa.
"Có chuyện gì?"
Gió chiều mát mẻ thổi tóc của Xán Liệt bay lất phất, kết hợp với gương mặt dễ nhìn khiến Bạch Hiền có chút động tâm. Con người này giống như từ trong tiểu thuyết bước ra, đúng rồi, chắc chắn là vậy.
"Cậu đến đây có việc gì?" Xán Liệt hỏi lần nữa.
"Tóc tớ đang bị gió thổi làm cho rối xù nè, cậu có thấy hấp dẫn không?"
"Điên khùng! Giống tổ chim hơn!~"
"Cái gì tổ chim chứ!~" Bạch Hiền tạo dáng V-sign.
"Nhảm nhí!"
Xán Liệt định đóng cửa lại nhưng Bạch Hiền kịp thời nói: "Thái Nghiên có ở nhà không?"
"Không, em tôi đi về nhà rồi!"
Bạch Hiền có hơi ngạc nhiên, đây là hành động xuất phát từ sự thật: "Cái gì? Sẽ không bao giờ trở lại đây nữa sao? Không thèm chào tạm biệt tớ nữa. Quá đáng! Thật là..."
"Hết?"
"Chưa, chuyện,..." Bạch Hiền ấp úng, chuyện mình muốn nói là chuyện đó sao? Sau đó cậu đem hết dũng khí ít ỏi nói: "Chuyện này, tớ hình như chưa nói cảm ơn cậu vì món quà hôm trước.".
"Rồi sao nữa?"
"Tớ đã suy nghĩ kĩ rồi, tớ sẽ không ăn nó đâu. Tớ sẽ giữ FG thật cẩn thận." Bạch Hiền nói tràn đầy niềm tin.
"Tôi biết!~"
"Sao cậu..." Bạch Hiền nói nhỏ.
"Dừng lại, FG là cái gì?" Xán Liệt trưng ra vẻ ngạc nhiên, cắn đứt mạch nói của Bạch Hiền.
Bạch Hiền cười, xoa xoa sau ót: "Hi hi~, cũng, cũng đâu có gì to lớn, vì đó là món quá đầu tiên cậu tặng tớ nên tớ đặt tên cho nó là FG, viết tắt của từ First Gift."
"Cậu rãnh quá rồi phải không?"
"Rãnh cái gì chứ. Tớ thấy hay mà. Tớ hứa sẽ trân trọng nó."
Xán Liệt dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Cậu không ăn thì nó cũng sẽ mất!"
Bạch Hiền quơ quơ tay, múa múa trước mặt: "Không có đâu. Ai dám lấy tớ sẽ giết người đó không tha."
Xán Liệt cười âm hiểm: "Lũ kiến sẽ tha đi!"
"Thật sao? Kiến sẽ ăn sao? Tớ đựng trong cái hộp kín lắm, bọn chúng sẽ không vào được. Tớ sẽ canh chừng cẩn thận, không chừa sơ hở để bọn chúng có cơ hội tấn công tài sản quý giá của tớ." Bạch Hiền ngây thơ vượt mức cho phép.
"Nói xong chưa? Xong rồi thì về!"
Bạch Hiền có chút giận dỗi quay đi. Mình đã nói như vậy, có nghĩa là muốn kết bạn thân thiết với hắn, vậy mà dáng vẻ tỏ ra không quan tâm đến mức đáng sợ như thế. Được rồi, được rồi...
"Này, Bạch Hiền!"
Bạch Hiền vừa nghe Xán Liệt gọi đích danh tên mình, cậu mang theo hạnh phúc quay đầu lại. Là muốn nói cảm ơn mình vì đã trân trọng món quà hắn tặng sao? Là muốn nói với mình ăn cơm vui vẻ sao? Là muốn chúc ngủ ngon?
"Không có gì, đi tiếp đi!" Xán Liệt cười mãn nguyện, cười âm hiểm hất hất tay.
Bạch Hiền như mới được tạt một xô, không, phải là một hồ nước lạnh. Cậu bĩu môi ôm theo oán giận quay đi. Ông đây cũng không thèm chứa chấp một người tiểu nhân như cậu!
Xán Liệt vào nhà, nằm duỗi người trên ghế salong, hai tay đặt lên lồng ngực của mình, nhớ lại những lời Bạch Hiền nói lúc nãy. Cái tên này, ngốc đến bao giờ mới hết đây? Sau đó Xán Liệt cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền trên má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro