Chương 8: Viên kẹo dễ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Viên kẹo dễ thương
Thái Nghiên ngồi trên salong, hai chân đặt lên bàn, tay cầm bịch snake, vừa ăn vừa xem chương trình trên ti vi. Mấy hôm nay trên ti vi chiếu nhiều game show hay, chẳng trách sao Thái Nghiên ôm ti vi suốt.
"Anh về rồi sao?" Thái Nghiên thấy Xán Liệt về.
Xán Liệt ừ cũng không thèm nói một tiếng, nhìn cũng không nhìn Thái Nghiên một cái, hầm hầm sát khí đi lên lầu. Thái Nghiên nhún nhún vai, chắc là có chuyện gì rồi, sau đó cười sang sảng tiếp tục xem ti vi.
Xán Liệt vừa lên phòng liền nằm xuống giừơng. Hai chân kết hợp với hai tay tạo thành hình chữ đại.(ㅈ) Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, hai người bọn họ mặc áo đôi sao? Xán Liệt cười lạnh, lăn qua lộn lại trên giừơng mấy lần, sau đó ngồi bật dậy. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình, tốn thời gian quan tâm làm gì.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng giống như sức mạnh của tự nhiên không thể cản phá lại, đầu óc cứ cách một chút lại không ngừng hiện lên hình ảnh đó.
Bởi vì vậy mà Xán Liệt làm gì cũng không xong: làm rơi ly uống nước, lúc cắt chanh bị đứt tay, lúc ăn cơm bị cắn trúng lưỡi...
"Anh hai hôm nay bị sao vậy?" Thái Nghiên lúc này mới quan tâm hỏi han anh trai.
"Không có gì." Xán Liệt trả lời ngắn gọn.
"Anh đừng có giấu em. Sống chung nhà từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao?"
"Em quan tâm chuyện của em làm chi. À, chuyện, chuyện..." Xán Liệt nói đứt quãng rồi đứt luôn.
Thái Nghiên nhăn đôi mày đẹp mắt lại: "Chuyện gì? Anh làm em khó hiểu quá nha."
"Sao dạo này không thấy em nhắc đến cậu ta nữa?" Đã vào chủ đề chính rồi.
"Cậu ta là ai? Anh muốn nhắc đến ai?"
"Bạch Hiền!~"
Thái Nghiên bật cười: "À, anh Bạch Hiền à~, có sao, dạo này em không thường nhắc đến anh ấy sao? Hi~hi~."
Xán Liệt trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Cười cái gì?"
"Không gì. Nói ra chuyện này em có hơi mắc cỡ. Quả thật là lần đầu tiên gặp em có thích anh ấy. Con gái mà anh, ai không thích trai đẹp, dễ thương. Nhưng, nhưng em cũng không phải là dễ giải. Thích là một chuyện, mà muốn có được là một chuyện. Tiếp xúc gần hơn với anh ta, tự dưng em thấy anh ta cần được bảo vệ hơn là bảo vệ người khác. Em thì không thích loại con trai như vậy.~ Hơn nữa, nói anh nghe, lần trước mời anh ấy tới nhà ăn cơm, em mới phát hiện ra sở thích không có giống nhau. Hi hi~"
Xán Liệt cốc đầu Thái Nghiên một cái: "Đứa bé này~"
Thái Nghiên ôm đầu: "Sao anh mạnh tay dữ vậy? Sao lại đánh em gái mình? Sao lại gọi em bằng đứa bé? Này, này, anh đi đâu vậy? Không trả lời em sao?"
Xán Liệt coi như Thái Nghiên không tồn tại, một mực đặt hai tay trong túi đi ra khỏi nhà.
Xán Liệt đóng cổng lại, quay đầu. Đón lấy ánh nhìn của Xán Liệt là ánh hoàng hôn mờ mờ ảo ảo, một mảnh đỏ cam ở đằng xa. Ông mặt trời lấp ló nửa khuất nửa hiện ở đằng xa. Ánh sáng mờ nhạt soi xuống vạn vật.
Xán Liệt vẫn như cũ hai tay đặt trong túi quần, tĩnh lặng sải bước đi tới. Mặc dù con đường hôm nay người qua lại không ngớt mhưng Xán Liệt tự dưng cảm thấy cô đơn đến kì lạ. Hắn bước một bước, hai bước, đều đặn, thẳng tắp đi tới phía trước không điểm dừng.
Thời gian không biết chính xác đã trôi qua bao lâu, Xán Liệt vô thức đi vào trong một đoạn đường vắng vẻ. Xung quanh chỉ là cỏ cây hắt hiu chỉ chừa ở giữa một con đường. Xán Liệt ngồi xuống, hai tay đặt lên gối, hướng về phía ánh trời chiều. Hồi lâu, hắn nằm dang hai tay hai chân ra ở dưới đường, hai mắt nhắm chặt lại.
"Cậu cũng ở đây sao?"
Âm thanh đột nhiên phát ra từ bên trái, giữa mớ âm thanh hỗn độn giữa tiếng gió và tiếng chim gọi bầy. Xán Liệt mở mắt ra, ánh mắt không nén được ngạc nhiên, nhanh chóng ngồi dậy: "Cậu muốn hù chết tôi?" Giọng nói của Xán Liệt đầy chán ghét, nhưng sâu thẩm đâu đó lại được lấp đầy.
Bạch Hiền ngồi xuống bên cạnh Xán Liệt, trong tay cầm một viên đá ném đi thật xa. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một bước chân. Tuy gần nhưng không gần, nói xa cũng không xa.
Bạch Hiền nhỏ giọng nói: "Cậu chết cũng được, như vậy tớ sẽ đạt được mục đích trả thù của mình." Sau đó cười cười.
Xán Liệt vặn chặt hai bên chân mày lại, nhăn nhó nhìn Bạch Hiền một cái. Ngây người chưa được mấy giây, Xán Liệt tất bật xoay đầu trở lại, giọng nói vẫn mang theo hơi lạnh như cũ: "Trả thù cái gì?"
"Chẳng phải lần trước cậu cũng làm cho tớ muốn chết vì hết hồn đấy sao?"
Cả hai đồng thời nhớ lại đêm hôm đó, khi Bạch Hiền loay hoay tìm cuốn sách thì Xán Liệt không tiếng động từ phía sau lên tiếng. Có điều, ngay lúc này, trong đầu cả hai đều không biết rằng đối phương cũng đang nhớ lại chuyện đó.
"Thật trẻ con!~"
"Là đang khen hay chê tớ vậy?"
"Muốn sao cũng được!"
"Nói chuyện cũng cần có thành ý một chút chứ. Cái gì muốn sao cũng được? Nói chuyện với cậu tôi thật muốn đi chết cho rồi!~"
"Cứ tự nhiên, không cản!!~"
Bạch Hiền nhăn mặt, bộ dáng rất khó coi: "Không thèm so đo với cậu nữa. Được rồi! À, mà cậu thường hay tới đây lắm sao?"
"Không biết!"
"Sao lại không biết?"
"Không biết!"
Bạch Hiền không thèm chấp nhất: "Tớ mới phát hiện ra chỗ này mấy tuần trước! Chiều nào được cho phép ra ngoài tớ cũng đều đến đây hết."
"Còn nữa, nơi đây rất yên tĩnh và rất thích hợp để thư giãn có phải không?"
"Cậu có biết cậu rất lạnh lùng với tớ hay không?"
"Cậu có biết đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có tính cách như vậy không?"
"Thật ra cậu không phải là người như vậy phải không? Điều gì làm cậu trở nên như vậy? Ba mẹ mất? Ly dị? Hay là cái gì đó?"
Nãy giờ chỉ có một mình Bạch Hiền ở chỗ này không ngừng miệng.
"Này, cậu có nghe thấy tớ hỏi không?"
"Ồn ào chết!" Xán Liệt nói, giọng không lên không xuống.
Mặc dù Xán Liệt luôn lạnh lùng như thế nhưng Bạch Hiền vẫn cảm thấy được ngọn lửa ấm áp nhen nhóm trong lòng Xán Liệt, tuy chưa bùng cháy nhưng cậu tin đến một ngày nào đó  nó sẽ cháy.
"Suy nghĩ cái gì vậy?"
Xán Liệt hỏi như vậy, Bạch Hiền có hơi bất ngờ: "À, chuyện này, tớ, tớ, cảm thấy một ngày nào đó cậu sẽ vứt bỏ được cái mặt nạ lạnh lùng này!~"
"Mặt nạ sao?"
"Ừm~ tớ luôn thấy cậu đang mang một cái mặt nạ trên mặt."
"Ngu ngốc!~"
"Cái gì mà ngu ngốc chứ! Tớ nói thật. Gương mặt dễ nhìn như vậy, nếu tính tình cũng dễ chịu nữa thì cậu, cậu rất rất hoàn hảo." Bạch Hiền đưa ngón cái ra, làm ra bộ dáng khen ngợi Xán Liệt.
Xán Liệt đứng lên, phủi phủi cái mông dính đầy bụi: "Như vậy cũng rất hoàn hảo rồi!"
Bạch Hiền ngồi ở dưới, hai tay bịn kín mũi: "Cậu có ý tứ một chút được không? Bụi bay vào đầy phổi của tớ rồi nè, sau này có bị bệnh lau tớ nhất định đến tìm cậu tính sổ."
Xán Liệt không lưu luyến cái nơi này, bước đi không nhanh cũng không vội: "Tôi cảm thấy cậu nên kiểm tra hiểu biết của mình lại. Hít bụi sẽ bị bệnh lau?"
Bạch Hiền cũng phủi phủi mông, sau đó rượt theo Xán Liệt: "Cái gì chứ! Tớ chỉ sơ ý nói sai thôi. Tớ biết là bệnh lau là do vi khuẩn lau gây ra chứ bộ!~~"
"Kệ cậu, anh đây không thèm quan tâm!"
"Cái gì chứ! Anh cái gì mà anh!" Bạch Hiền đi ở đằng sau Xán Liệt. Nhìn tướng mạo từ đằng sau của hắn, so với lần đầu tiên cậu thấy không có gì thay đổi, rất chững chạc. Bạch Hiền nhìn xuống đất, đôi chân cứ chỉa ra chỉa ra, vừa đi vừa suy nghĩ về tên đại lạnh lùng này.
Hai người họ ban đầu đi song song trên con đường, chẳng qua là kẻ trước người sau. Bạch Hiền không có nhìn đường, hướng đi càng ngày càng lệch, cuối cùng vô ý đi thẳng hàng với Xán Liệt. Xán Liệt quay đầu lại, thấy Bạch Hiền ở đằng sau. Hắn dừng chân lại tại chỗ.
"Ui da!~~" Đầu Bạch Hiền va chạm vào lưng của Xán Liệt. Xán Liệt không nói gì tiếp tục đi.
"Cái cậu này, rõ ràng là cố ý mà? Là vì chuyện lúc nãy sao? Có cần nhỏ nhen để mấy chuyện cực kì bé trong bụng không? Cậu có cần trả thù cá nhân như vậy không?"
Xán Liệt vẫn trưng ra bộ dáng tôi đây không quan tâm mà tiếp tục đi, mặc cho Bạch Hiền đang ôm oán khí la hét đằng sau.
Bạch Hiền bắt đầu thôi la hét. Hai người đã đi qua đoạn đường vắng rồi, bây giờ tới đoạn đường khá đông đúc xe cộ đi qua. Bạch Hiền cũng ý thức được nếu ở chỗ này la hét, không chừng sẽ bị mọi người bắt lại đem vào viện thần kinh. Được, đợi đấy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Phía trước là hai căn nhà nằm đối diện nhau. Một người sắp phải rẻ trái, một người sắp phải rẻ phải để trở về nhà.
"Tạm biệt!~" Bạch Hiền cười cười, vẫy tay chào Xán Liệt. Bạch Hiền vốn là như vậy, luôn dễ dàng giận nhưng cũng dễ dàng tha thứ.
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, dáng vẻ này khiến quả tim hắn lệch khỏi vị trí bình thường, nhưng mà hắn cũng chỉ cảm nhận được một chút. Bạch Hiền sớm nghĩ rằng Xán Liệt sẽ không tươi cười vẫy tay nói chào tạm biệt lại với cậu, bởi người như hắn thì làm sao có thể, nhưng đâu đó cậu vẫn có một chút hy vọng hắn sẽ làm vậy. Kết quả Xán Liệt không có gì làm hết, bộ mặt không chút biểu cảm nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền tuy thất vọng, một thất vọng đã được báo trước nhưng vẫn gượng cười quay lưng đi về nhà.
"Này, Bạch Hiền!~"
Giọng nói ai vừa phát ra, Bạch Hiền quay đầu lại. Vẻ mặt hớn hở, rạng ngời, Bạch Hiền cười mang theo hạnh phúc trên nụ cười chạy lại phía Xán Liệt.
Ét... Tiếng thắng xe gào thét.
"Thằng này muốn chết hả?"
Bạch Hiền gật đầu lia lịa: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Cậu nhanh chóng đi lên lề, đi lại chỗ Xán Liệt đứng.
"Cậu có điên không? Đi qua đường mà không nhìn xe à? Muốn chết sớm à?"
Nhìn Xán Liệt tỏ vẻ lo lắng cho mình, Bạch Hiền không nhịn được cười, trong lòng bây giờ tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc: "Cậu đang quan tâm tớ sao? Lần đầu tớ thấy cậu quan tâm tớ nha! Tớ đã nói rồi, con người thật của cậu luôn ấm áp như vậy." Bạch Hiền nhém chút bị xe tông, theo tự nhiên có lẽ phải rất hoảng hốt xanh mặt mày, vậy mà ngược lại lại vui vẻ nói chuyện như vậy.
Xán Liệt đứng đối diện với Bạch Hiền. Khoảng cách chỉ khoảng bằng một bước chân, thậm chí Bạch Hiền có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Xán Liệt. Kẻ thấp, người cao. Xán Liệt hắn cũng bó tay với con người đơn giản đến không tưởng này rồi, lấy từ trong túi quần phải một viên kẹo: "Cho cậu, sau này qua đường phải cẩn thận nếu muốn sống lâu."
Bạch Hiền nhanh chóng chụp lắy viên kẹo, sợ như có người cướp mất. Cậu nhìn viên kẹo một cái, sau đó giơ lên trước mặt Xán Liệt: "Cậu, cho tớ viên kẹo dễ thương này thật sao?"
"Không thích thì có thể tùy tiện bỏ đi!" Nói xong Xán Liệt đi vào nhà.
Bạch Hiền cầm viên kẹo thật chắc trong tay: "Được rồi, cám ơn cậu. Tớ sẽ không ăn đâu, tớ sẽ giữ nó thật kĩ. Buổi tối vui vẻ."
"Ngu ngốc!~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro