Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Lần đầu tiên


Từ khi gặp Bạch Hiền, Thái Nghiên trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Lúc nào cô cũng nghĩ đến Bạch Hiền, nhớ đến gương mặt đó rồi tự nhiên mỉm cười, hát vu vơ.

Cô xác định mình đã thích, thật thích, thật thật thật thích Bạch Hiền.

Từ trước đến giờ, người làm Thái Nghiên nhớ nhung, khát khao có được nhất, không ai khác chính là Bạch Hiền. Một người mang nét đẹp tuy không phải đệ nhất, nhưng lại có nét cuốn hút đặc biệt nào đó. Nụ cười cũng thật thuần khiến, ánh mắt làm người đối diện động lòng thương mến.

Cô ngồi trên bậc thang, hai tay chống càm, trong đầu vẽ lên hình ảnh Bạch Hiền ôm lấy cô vào lòng, rồi từ từ hôn môi cô. Bạch Hiền chỉ còn 1 cm nữa thôi sẽ vừa vặn chạm môi cô, thế nhưng hình ảnh bị gián đoạn bởi giọng nói của Xán Liệt.

"Ở đây ngẩn ngơ chuyện gì?"

Thái Nghiên đưa tay đặt trên môi mình, sau đó giẫm hai chân không ngừng: "Không, không thể như vậy! Anh thật đáng ghét, thật đáng ghét, lựa ngay khúc hấp dẫn cắt ngang. Thiếu chút nữa là hôn rồi. Em nghỉ chơi với anh luôn." Thái Nghiên giận dỗi, nhưng trong ngực trái tim vẫn còn đập thình thịch vì hình ảnh lúc nãy.

Xán Liệt đặt hai tay trong túi, sau đó lại rút ra: "Anh có làm gì em đâu?"

"Không biết, anh phải đền!"

"Chuyện, chuyện gì? Em nói anh không hiểu gì hết. Tự nhiên bắt anh đền, mà đền cái gì?" Xán Liệt có chút khó hiểu.

"Bạch Hiền sắp chạm môi em rồi, đều tại anh cắt ngang tưởng tượng của em."

Xán Liệt lấy tay gõ lên trán của cô em gái này: "Bớt mơ mộng thái quá đi cô hai."

"Ui da~! Anh thật kì nha."

Xán Liệt cười cười. Cô em gái này sao lại đi thích Bạch Hiền chứ?

"Thôi, em muốn ăn cái gì để anh đi làm."

Thái Nghiên suy nghĩ, sau đó bật thốt lên: "Làm món ngon nhất anh có thể làm đi! Làm nhiều thức ăn nha, tối nay nhà mình có khách!"

Xán Liệt có vẻ bất ngờ: "Khách? Ai vậy?"

"Là Bạch Hiền đó! Em sẽ mời anh ấy tới nhà chúng ta!"

"Không được!"

"Sao lại không được?~"

"Không được là không được! Nghe lời anh hai." Xán Liệt cau mày.

"Anh không thích Bạch Hiền sao? Hay là anh ta đã đắc tội gì với anh? Hay..."

Thái Nghiên chưa nói hết đã bị Xán Liệt cắt ngang: "Dù sao cũng không được là không được."

Thái độ lạnh nhạt cùng khó chịu của Xán Liệt làm cho Thái Nghiên không dám nói thêm lời nào. Trông anh có vẻ rất tức giận.

Xán Liệt đi vào nhà vệ sinh, bật vòi nước rửa mặt. Anh nhìn vào mình trong gương, trong đầu không giải thích được tại sao mình đối với Bạch Hiền lại gay gắt như thế. Hơn nữa, Xán Liệt cũng không hiểu được cái cảm giác khi đối diện với Bạch Hiền là gì nữa. Cái cảm giác này xuất hiện từ lần đầu gặp Bạch Hiền, và cứ như một quy luật sẽ xuất hiện mỗi khi nhìn thấy hoặc đối diện với Bạch Hiền.

Đến đoạn, trong đầu Xán Liệt lại hiện lên gương mặt của người mà đi cùng với Bạch Hiền tối hôm qua. Người con trai này là gì với Bạch Hiền? Nhìn thái độ của hai người bọn họ chắc không phải bạn bè bình thường. Xán Liệt lắc lắc đầu, dùng nước làm cho gương mặt và suy nghĩ tỉnh táo lại.

Buổi tối đến nhanh, Thái Nghiên ra đứng trước cổng nhìn vào nhà Bạch Hiền đối diện. Con mắt của cô loay hoay không ngừng hết trái rồi lại phải, chủ đích muốn tìm Bạch Hiền.

Thật may cô kịp phát hiện ra người cần tìm đang đứng trên ban công. Cô dùng hết sức kêu tên Bạch Hiền, hai tay không ngừng múa ngang múa dọc, hai chân không ngừng nhảy nhót. Bạch Hiền phát hiện ra, trong đầu không ngừng hỏi có phải là đang tìm mình hay không. Sau một hồi xác định, hành động điên điên khùng khùng này chắc chắn là đang muốn tìm mình.

Cậu phân vân có nên đi xuống hay không. Đi xuống sẽ gặp may hay gặp họa đây? Ở lại thì có được hay không? Sau một phút cân đo đong đếm, Bạch Hiền quyết định đi là vẫn hơn. Cha mẹ ơi, nếu con có chuyện gì mong hai người hãy bảo trọng, nhớ hương khói cho con đầy đủ, còn nữa không cần làm đám giỗ cho con linh đình đâu.

"Sao, em nói sao? Em muốn mời anh về nhà ăn tối?" Bạch Hiền ngạc nhiên.

"Đúng~! Là anh hai của em mời." Thái Nghiên nói dối không chớp mắt.

Bạch Hiền nghe câu cuối, hai lỗ tai như lùng bùng. Không thể tin được. Hắn mời mình về nhà ăn cơm sao? Chuyện gì đây? Bạch Hiền dùng tay xoa xoa bụng, lúc nãy mình đã ăn cơm rồi, hơn nữa lại ăn rất no, bây giờ ăn nữa chắc chắn bụng mình sẽ không chịu nổi. Nhưng mà hắn có lòng tốt hiếm hoi như vậy, mình cũng không nên từ chối. Chút nữa mình ăn ít một chút là được rồi.

Bạch Hiền gật đầu: "Được, được~"

Thái Nghiên nghe được câu trả lời, rõ ràng là đồng ý, vui mừng nhảy tới ôm cổ Bạch Hiền. Anh hai, cho em xin lỗi, coi như giúp người em này đi!~

Bạch Hiền bị ôm như vậy, bên muốn khó thở chết đi được, bên muốn dùng hai tay đẩy con người này ra.

"Em, em làm, làm gì vậy? Người khác thấy sẽ không hay."

Thái Nghiên lúc này mới chịu buông ra: "Hi hi~~, em xin lỗi, tại em vui quá. Thôi bây giờ chúng ta vào nhà, có lẽ anh Liệt đã chuẩn bị bữa tối xong."

Vượt qua cánh cửa sắt đen kia, Bạch Hiền lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này. Cậu cảm giác vui sướng đến kì lạ, nếu đem cảm giác này so sánh với cảm giác lần đầu tiên đặt chân lên mặt trăng cũng không khác gì mấy. Nhưng nói như vậy cũng quá khoa trương rồi, vì Bạch Hiền chưa bao giờ đặt chân lên mặt trăng mà. Cái đó chỉ dừng lại ở ước mơ một thời của cậu.

Bước chân đầu tiên của Bạch Hiền có phần rụt rè. Nơi đây quả thật rộng lớn! Cậu bước thật chậm, chậm nhất có thể để có thể tận dụng thời gian quan sát khuôn viên nhà của tên đại lạnh lùng kia. Ánh mắt cậu nhìn xung quanh. Vì trời đã tối, dưới ánh đèn mờ ảo cậu chỉ thấy được lối dẫn vào nhà, vài bồn hoa hồng,... Nhìn cũng thật hài hòa, gu thẩm mỹ của hắn cũng không tệ! Good! Good!

"Anh đi nhanh lên một chút đi!"

Trước sự hối thúc này Bạch Hiền đành bước nhanh.

"Anh sao vậy? Sao còn không vào?" Thái Nghiên trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Bạch Hiền.

Đứng trước cánh cửa nhà Xán Liệt, Bạch Hiền từ đâu nhô ra một cảm giác run sợ. Chỉ cần vượt qua cánh cửa này, mình sẽ chính thức được vào nhà của hắn. Suy nghĩ lại đi, trước khi quá muộn! Bạch Hiền, mày tỉnh táo lại đi.~~ Mà chỉ là vào ăn một bữa cơm thôi, với lại là hắn mời, có gì phải lo lắng???

Bạch Hiền giằng xé đấu tranh tư tưởng. Bản thân cậu có chút do dự. Nếu như ở thời chiến tranh chống phong kiến Trung Quốc, cậu đã là một bại tướng, vì tính do dự, không quyết đoán của mình mà làm nhiều người hi sinh, tai tiếng lưu truyền đến nhiều đời sau.

Thái Nghiên thấy bộ dáng ngây ngẩn như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trái tim trong buồng ngực liền nổi một trận cuồng phong. Bạch Hiền anh ta càng nhìn càng thấy hấp dẫn nha.~~

Cô dùng tay lây lây người Bạch Hiền: "Anh, sao không vào, ngây ngô đứng ở đây làm gì?"

Bạch Hiền hoàn hồn: "À, à~, được, mau vào thôi." Cố lên Bạch Hiền ơi, mày phải bình tĩnh.

Bạch Hiền lấy dũng khí nối bước Thái Nghiên vào nhà.

Căn nhà hiện lên rõ ràng. Chỉ có thể dùng những từ hoa mĩ để miêu ta căn nhà này: Đẹp, sang trọng, ngăn nắp, sạch sẽ, tuyệt vời, tiện nghi... Bạch Hiền trầm trồ khen ngợi: "Nhà của anh em đẹp quá!"

Thái Nghiên cười: "Cảm ơn anh!~"

Bạch Hiền cười. Xán Liệt là chủ của ngôi nhà này sao? Không thể tin nổi.

Bạch Hiền và Thái Nghiên vào bàn ăn. Bàn ăn được đặt trong nhà bếp, cho nên Xán Liệt nấu ăn cũng ở trong đó. Bạch Hiền bước vào. Giây đầu tiên cũng đã không thể tin vào mắt mình. Mắt mình có bị làm sao không? Cậu ấy thấy một người cao to, phía trước mang tạp dề, tập trung nấu ăn. Đó là Xán Liệt sao? Không thể tin.

Bạch Hiền cảm nhận được trái tim tự dưng muốn trào ra khỏi cổ họng. Nhìn từ phía sau, tư thế của hắn, đúng thật gợi cảm đến mê người. Bạch Hiền loạn trí thật rồi, thật thật thật rồi. Bạch Hiền đỏ mặt, hai bên tai cũng hơi lùng bùng.

Xán Liệt nghe được tiếng động, nhẹ nhàng nói: "Em về nhà rồi sao, ngồi đó đi, gần xong rồi."

Lời Xán Liệt vừa dứt, Bạch Hiền như muốn ngã quỵ, chết tại đây. Giọng nói của hắn so với thường ngày ấm áp, nhẹ nhàng, dịu dàng quá vậy??? Có lầm không đây? Hắn, hắn, nói chuyện với mình rất cứng ngắt mà. Lỗ tai của cậu lùng bùng ngày càng nặng.

Xán Liệt bây giờ chưa biết được sự tồn tại của Bạch Hiền. Thái Nghiên tươi cười nói: "Anh hai, anh xem em mang ai về nè!"

Xán Liệt quay mặt lại, ban đầu còn mang theo nụ cười chết người, đến lúc vừa vặn thấy Bạch Hiền người này đang đứng trước mặt thì nụ cười biến mất. Thời điểm này, Bạch Hiền mềm nhũn chân tay, vì bắt gặp một ánh mắt kì lạ dành cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro