Không Tên Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Hiểu lầm rồi!!!

Người đàn ông đẹp trai khi nãy là ai vậy anh?" Thái Nghiên vừa gọt trái cây vừa hỏi.

Xán Liệt ngồi trên ghế sa-lon bộ dáng tỏ ra không quan tâm: "Tên ngốc kia à? Hắn ở nhà đối diện chúng ta!"

"Như vậy thì có nhiều cơ hội hơn rồi." Nói xong rồi lại cười, nụ cười ẩn chứa một kế hoạch.

"Cơ hội gì?"

"Không có. Hi hi hi, mà người kia tên gì, mấy tuổi, học trường nào vậy anh?" Thái Nghiên dồn ánh mắt về Xán Liệt.

"Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Không có gì, em chỉ hỏi để biết thôi mà."

Thái Nghiên bỏ dao cùng trái cây xuống, đi lại cạnh Xán Liệt, ngồi xuống, ôm cánh tay trái của hắn, giọng nũng nịu: "Anh nói cho em biết đi mà, đi đi đi mà!"

Xán Liệt vẫn còn thờ ơ như vậy: "Trừ phi em nói mục đích cho anh nghe, em hỏi như vậy để làm gì?"

"Em nói rồi mà, em chỉ hỏi cho biết thôi."

"Có tin được không đây?"

"Anh hai nhất định phải tin em!"

Xán Liệt nhìn Thái Nghiên một cái, rồi nói: "Cậu ta tên Bạch Hiền, bằng tuổi anh."

"Tên Bạch Hiền sao? Nghe thật dễ thương. Người đẹp tên cũng đẹp. Bằng tuổi anh luôn. Bước đầu thấy ok. Anh còn biết gì về anh ấy nữa không?"

"Không! Em tốt nhất đừng đụng tới cậu ta!"

"Sao? Sao lại không được đụng tới anh ấy?"

"Anh nói không được là không được, em hỏi nhiều làm gì? Mau gọt trái cây cho anh ăn đi."

Thái Nghiên trề môi: "Được, được rồi!!!~~ Sao anh lúc nào cũng ăn hiếp em hết vậy?"

"Có sao?"

"Anh đó! Không nói chuyện với anh nữa!"

Một phút sau, cô lại lên tiếng: "Mà anh có học cùng trường với anh Hiền không?" Gì, vừa mới biết tên liền gọi thân mật như vậy.

"Mới vừa không thèm nói chuyện với anh mà?!"

Thái Nghiên chau mày, dùng hai tay giựt lấy laptop của Xán Liệt: "Nói chuyện nghiêm túc được không anh hai? Mau trả lời câu hỏi của em đi!"

"Anh không biết!"

Thái Nghiên gật gật đầu suy nghĩ, cũng phải, dù gì anh hai mới chuyển tới đây, đang trong kì nghỉ hè cho nên chưa vào học ở trường mới mà.

"Được rồi, buông tha cho anh đó!"

Xán Liệt đối với Bạch Hiền lúc nào cũng lạnh lùng, không quan tâm; còn đối với em gái thì yêu thương, nhường nhìn.

Thái Nghiên (Taeyeon - SNSD): Em gái của Xán Liệt. Xinh đẹp, thông minh, có chút ngang bướng.

Bạch Hiền trở về nhà, trong đầu óc hình ảnh Xán Liệt đi dưới cơn mưa cứ tự nhiên hiện lên, dù muốn xóa bỏ cũng không thể. Cứ mỗi khi nghĩ đến thì trái tim cậu bắt đầu đánh trống dồn dập. Làm việc gì, đi đâu cậu cũng nhớ đến cảnh đó, dù là ăn cơm, đi vệ sinh hay đọc tiểu thuyết. Có lầm không vậy? Bạch Hiền vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên giừơng, là hét như một thằng điên. Mình bị gì vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện đó như vậy? Trời ơi, trời ơi...~~

Bức bối một hồi cậu nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là xế chiều, đầu óc có hơi bị nhứt. Cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chợt có tiếng chuông điện thoại reng.

"Mình nghe nè Thế Huân."

Bên kia giọng nói ấm áp: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Mới vừa ngủ dậy nè!" Bạch Hiền nhìn mình trong gương, tay cầm điện thoại kê bên tai, tay xoa xoa ót.

"Cậu rãnh không? Đi uống nước nhe. Buồn quá nên mời cậu đi, với lại...cũng, cũng hơi nhớ cậu, hi hi hi~~"

"Cậu nói cái gì vậy. Bây giờ đi sao? Để tớ xin phép mẹ mình cái!"

"Được. Xin phép xong nhớ gọi lại cho mình, nhanh đi, mình chờ!"

Bạch Hiền cúp máy. Hình ảnh Xán Liệt lại như có như không, mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Hắn thật giống là một thiên thần từ trên trời rơi xuống.

Càng cố gắng không nghĩ về hắn, cậu càng nghĩ về hắn, đôi khi lại nảy chồi một cảm giác mới lạ trong lòng. Nếu vậy, Bạch Hiền cứ để thuận theo tự nhiên, dù gì ma lực của tự nhiên mình cũng không chống đỡ nổi.

Vì ba cậu đi công tác chưa về, nên cậu xin mẹ. Nói cậu lo rằng mẹ không cho phép đi chơi thì không thể, vì trước giờ mẹ cậu nghe cậu đi chơi với Thế Huân thì không ngần ngại đồng ý liền. Thế Huân là con trai của chủ tịch tập đoàn ABC, một đối tác quan trọng của gia đình, sau này sẽ thừa kế công ty. Bạch Hiền sau này cũng sẽ thay cha quản lí công ty cho nên tạo mối quan hệ hữu nghị, thân thiết từ bây giờ với Thế Huân sẽ rất có lợi.

Bạch Hiền hứa sẽ gọi lại khi xin phép xong nhưng lay hoay một hồi cậu quên mất. Cho đến khi thấy Thế Huân đứng trước cửa nhà thì cậu mới giật mình. Bạch Hiền đứng trên ban công, nhìn xuống trước cổng liền biết Thế Huân đang đi qua đi lại trước cửa. Bạch Hiền lật đật chạy xuống.

Lúc Bạch Hiền xuống mở cửa, cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị Thế Huân làm một trận: "Sao cậu không gọi điện thoại lại cho mình?" Thái độ vừa nghiêm túc vừa gấp rút, nhưng tự nhiên Bạch Hiền cảm nhận còn có một chút gì đó bi thương trong ánh mắt Huân.

Bạch Hiền bị thái độ như vậy làm cho áy náy: "Àh~~ chuyện, chuyện này, mình quên. Xin lỗi cậu!"

"Làm mình còn tưởng không đi được nên định tới đây xin phép giùm." Nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Mà cậu đến đây rồi mình đi luôn đi!"

Thế Huân đưa nón bảo hiểm cho Bạch Hiền. Bạch Hiền đúng lúc thấy Xán Liệt cùng cô gái hồi sáng có vẻ rất thân mật đang đi trên đường.

Đằng này Thái Nghiên cũng thấy Bạch Hiền, trong lòng vui vẻ liền chạy đến.

"Này em đi đâu vậy?" Xán Liệt hỏi.

"Đến chào hỏi anh Hiền!" Nói xong cô kéo tay Xán Liệt đi theo mình.

"Này em, em làm gì vậy?" Xán Liệt không chuẩn bị nên theo lực kéo mà đi.

"Anh nói là đừng đi mà!" Lời Xán Liệt vừa nói xong cũng là lúc hai người đã đứng trước mặt Bạch Hiền. Cậu ta ngơ ngác không biết nói gì.

"Chào anh, Bạch Hiền!" Thái Nghiên tươi cười.

Bạch Hiền có chút gượng gạo gật đầu, đối với người lạ cậu có hơi không được tự nhiên. Cậu khẽ liếc mắt nhìn Xán Liệt, cũng gượng gạo nói: "Chào cậu, bạn gái cậu thật tốt đó, vừa xinh đẹp, dễ thương vừa thân thiện!"

Xán Liệt không nói gì. Bên này Thái Nghiên ôm bụng cười: "Anh vừa mới nói cái gì? Bạn gái sao? Nhìn giống lắm sao? Ha ha ha~~ Anh nhìn lộn rồi, em với anh ấy là anh em ruột."

"Sao?" Bạch Hiền trợn mắt, hai má đỏ ứng. Không phải người yêu thật sao? Không nói thì thôi, bây giờ càng nhìn càng thấy giống nhau. Hố quá rồi Bạch Hiền ơi.

Bạch Hiền bối rối: "Vậy, vậy à, xin lỗi!" Đột ngột biết được sự thật như vậy, Bạch Hiền có chút bất ngờ, kèm theo đó là một loại cảm giác gì đó mà Bạch Hiền dù cố gắng cũng không khám phá được.

"Không cần đâu. Em tên là Thái Nghiên. Hân hạnh được biết anh." Nói xong liền nắm lấy tay của Bạch Hiền khiến cậu hơi bất ngờ. Thế Huân đứng bên cạnh như người tàn hình quan sát từng người.

Bạch Hiền rút tay lại: "À, à~~ tên đẹp!" Nói bừa thôi.

Thái Nghiên cười mãn nguyện: "Cảm ơn anh. Tên anh cũng đẹp mà. Mà khi nãy anh nói em đẹp, dễ thương sao?"

"Ừm~~"

"Thích quá. Anh có bạn gái chưa?" Nãy giờ chỉ có Thái Nghiên hỏi, Bạch Hiền chỉ trả lời.

Vấn đề khiến Bạch Hiền đơ lưỡi, không biết nên trả lời thế nào. Đúng lúc này Xán Liệt lên tiếng: "Em thật là, hỏi mấy chuyện không liên quan như vậy, mau đi vào nhà!" Xán Liệt mạnh tay kéo cô hướng nhà mình về. Thái Nghiên dù đau nhưng vẫn cố mỉm cười nhìn Bạch Hiền, dùng hết sức lực nói, à không gào thét: "Gặp lại sau~~."

Bạch Hiền như trời trồng, may mà có Thế Huân mang cậu tỉnh lại: "Này, này, Bạch Hiền. Cậu quen cô gái với chàng trai đó sao?"

"Không, lần đầu nói chuyện với cô ta."

"Sao cô ta lại biết tên cậu, lại còn tỏ vẻ thân thiết như vậy?"

"Mình cũng không biết."

"Thật không?"

"Cậu hỏi như vẩy là có ý gì?"

"À, không có gì. Mà tớ để ý cái cậu kia rồi, ánh mắt nhìn cậu có gì đó rất đặc biệt".

Bạch Hiền cười: "Tên lạnh lùng đó sao? Ha ha ha, phải rồi, nhìn mình rất đặc biệt, hắn ghét mình mà!"

"Sao lại ghét cậu?"

"Mình chỉ nghĩ vậy thôi. Chuyện dài lắm, dài hơn lịch sử nữa."

Trong lòng Thế Huân lúc này tự nhiên mọc lên một dự cảm không tốt về bản thân mình.

Xán Liệt đứng trên ban công nhìn hai người nọ (Bạch Hiền và Thế Huân) nói chuyện, trong lòng cũng tự nhiên có gì đó rất khác thường, chuyện này bản thân hắn cũng không giải thích được.

Bạch Hiền nghĩ lại chuyện khi nãy, có chút muốn cười, là mình nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là em gái anh trai thôi mà. Lúc nãy cũng không có chào hỏi tên đại lạnh lùng kia.

Hôm nay Xán Liệt không được nhìn thấy Bạch Hiền ngắm trăng rồi. Ngày nào cũng như ngày đó, Xán Liệt đều đứng bên này nhìn Bạch Hiền bên kia, cứ như vậy tạo thành một thói quen, cho nên hôm nay hắn cảm giác như thiếu đi cái gì đó như một phần máu thịt vậy.

"Anh hai! Anh làm gì mà buồn vậy?"

Xán Liệt thở dài một cái: "Không có gì, anh chỉ đang nhớ tới một chút chuyện!"

Dừng lại một chút, sau đó Xán Liệt tiếp tục nói: "Khi nào em trở về nhà vậy?"

"Anh kì thật nha. Anh muốn đuổi em khỏi nhà của anh sao?"

"Không phải, chỉ hỏi thôi mà. Nhưng em cũng nên về đó sớm, nếu không ba mẹ sẽ nhớ em."

"Anh cũng đã lâu không về mà. Khi nào anh về thăm ba mẹ em mới về nhà."

Xán Liệt nhìn Thái Nghiên, mặt không biểu cảm.

Thái Nghiên tiếp: "Được rồi, được rồi. Anh hai thật khó hiểu. Hết kì nghỉ hè em sẽ về."

"Không được!"

"Bây giờ đã quá muộn rồi. Em đã quyết định, ngàn vạn không thay đổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro