Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 1


"Ái Ái, em đáng yêu quá đi."


Ở phòng khách rộng lớn xa hoa, một nam hài vô cùng dễ thương ngồi trong lòng một tên nam nhân to lớn. Hắn sủng nịnh hành hạ hai bên má bóng loáng vắt đến ra sữa của cậu. Nam hài đáng thương khóc không ra nước mắt, được cưng nên đau muốn chết. Cầu người tới cứu nha, trong lòng thầm kêu.


"Bốp..."


Một cú trời giáng không thương tiếc lên đầu nam nhân, đầu óc quay cuồng, nam hài trong lòng bị cướp đi mất. Hắn xoa đầu, nhìn người thong dong ngồi đối diện, ai oán. "Hi Lân ca, anh cần gì phải mạnh tay đến vậy, còn cướp đi tiểu Ái Ái."


Cao Hi Lân dáng người cao to, khí thế ngất trời ôm chầm lấy thân ảnh mảnh mai của Cao Dĩ Ái vào lòng. Đưa tay dịu dàng xoa xoa đôi má bị tên nào đó cưng nựng đến mức đỏ hồng giống trái cà chua. Mặt hắn đen như nhọ nồi, không thương tiếc liếc tên kia một cái.


"Tiểu Ái Ái là của anh mày, tránh xa em ấy ra cho anh."


Cao Khả Kỳ không phục bễu môi. "Sao chỉ có mỗi anh thì được mà em không được, Ái Ái đáng yêu như vậy..."


Cao Hi Lân chừng mắt hắn, khí thế bá đạo tăng vọt gấp mười lần. "Anh nhớ không lầm là Triệu tổng luôn muốn gặp mày. Để anh trói mày lại rồi đem quăng lên giường ông ta."


Cao Khả Kỳ rút tim lại, thần sắc đóng băng. Sao lại nhắc đến tên khốn Triệu Dân đó, hắn ta mắc bệnh biến thái, mỗi lần gặp đứa em này như sói đói gặp mồi ngon vậy. Không lẽ anh muốn bán em trai cho hắn hay sao? Anh cả à, anh quá đáng thật. Những lời thầm oán cũng chỉ có thể nuốt vào lòng. Ngoan ngoãn ngồi im cắm rễ không nói gì.


Cao Dĩ Ái vừa thoát khỏi mấy cái véo má phát đau của anh hai lại bị anh cả ôm chặt đến chẳng thở được. Nam hài đáng thương hai mắt ngắn lệ, đúng là khóc không ra nước mắt thật mà. Dáng người nhỏ bé ngồi trên đùi anh cả khó chịu lắc qua lắc lại, đúng là một đứa nhóc đáng yêu mà.


"Hi Lân ca, đừng như vậy, ngạt chết em mất."


Nhìn em trai nhà mình đáng yêu đến thế, hắn không đành lòng mà buông lỏng cậu ra một chút, hôn hôn lên cái má hồng hồng, đúng là mền mịn như bông. "Ái Ái của anh càng lớn càng đáng yêu nha."


Cao Khả Kỳ trong lòng lên án, đương nhiên là Ái Ái đáng yêu rồi, ai đâu ác ma như anh, thật đáng sợ. May cho hắn là những lời này không bị Cao Hi Lân nghe, nếu không hắn liền lên dĩa, cũng có thể là bị trói lại mặc trên người bộ đồ hầu gái nằm trên giường tên Triệu Dân, đưa ra cặp chân trắng nõn... nghĩ đến thôi cũng làm hắn nỗi hết cả da gà, khóc ròng, trinh tiết của đời tôi ơi.


Cao Hi Lân không để ý đến thần sắc của tên tự luyến kia, cầm đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Dĩ Ái vò vò, nói tiếp. "Ngày mai là Ái Ái lần đầu lên trường cấp ba, anh sẽ đưa em đi."


Cao Dĩ Ái lắc đầu. ''Để em đi cùng với anh Lưu Đạt được rồi. Hai anh thường ngày bận rất nhiều việc em không muốn làm phiền."


Cao Hi Lân dùng tay xoa xoa đầu em trai mình. "Em ngốc quá, anh đã cố ý sắp xếp công việc để được đưa em đi học em còn từ chối. Không sợ anh giận sao?"


Cao Dĩ Ái khẩn trương vội vã xua tay. "Em... ý em không phải như thế? Anh đừng giận, tiểu Ái biết sai, tiểu Ái biết sai. Sẽ không làm anh cả giận, sẽ để anh cả đưa đi học."


Nhìn đứa em mình bị đọa ngốc ra đến mức quá đáng yêu không kiềm lòng nổi mà ôm hôn thêm vài cái. "Được rồi, Ái Ái rất ngoan, anh muốn thưởng cho em. Em muốn gì nào?"


Có thưởng, khuôn mặt Cao Dĩ Ái mừng rỡ nở nụ cười như hoa như ngọc ôm chặt lấy Cao Hi Lân. "Em muốn Hi Lân ca làm bánh ngọt cho em, em muốn ăn. Nhất định phải là Hi Lân ca vào bếp làm, phải làm thật nhiều dâu tây."


Trông cậu nhõng nhẽo giống như một đứa trẻ lên ba làm lòng anh trai mềm như bông. Gác cầm lên cổ tiểu ngốc nhà mình, dặn dò như đứa nhóc. "Ái Ái ngoan nào, vừa ăn tối xong không được ăn thêm sẽ bị đau bụng. Ngày mai đi học phải ngoan ngoãn. Phải nghe lời thầy, hòa đồng với bạn, lễ phép với anh chị lớp trên, nhất là phải đi cùng Lưu Đạt với con bé Như Y không được đi một mình."


Cao Dĩ Ái manh manh như con mèo ngoan dụi dụi vào ngực săn chắc của anh mình. "Em biết rồi, sẽ ngoan ngoãn không làm hai anh lo lắng. Khi về nhất định anh phải làm bánh ngọt cho em."


Nhìn tiểu Ái đáng yêu đến thế khiến Cao Khả Kỳ muốn bay đến ôm em trai đi mà hành hung hai bên cái má. Nhưng vì sợ cái ánh mắt dao găm của anh cả đang phóng về phía mình nên chỉ còn biết tiết chế ngoan ngoãn ngồi một chỗ than thở. Hi Lân ca ca, tiểu Ái mỏng manh như thế kia mà anh lại độc chiếm một mình, thật sự là quá bất công mà.


Và đấy cũng chính là cuộc sống hằng ngày của Cao Dĩ Ái. Cậu vốn là một nam hài vô cùng lương thiện và xinh đẹp mà cũng hơi ngốc ngốc rất dễ lừa. Cuộc sống mỗi ngày của cậu là được các anh ôn nhu che trở từng li từng tí. Đôi khi sự yêu thương quá mức của các anh khiến lòng cậu có bao bất mãn. Bất quá Cao Dĩ Ái biết mình chính là bảo bối quan trọng nhất trong lòng họ.


Cao Hi Lân nựng nựng cậu một lát nhìn lên đồng hồ rồi bảo. "Mai còn phải đi học, đã tám giờ rồi Ái Ái đi ngủ nha."


Cao Dĩ Ái cười tươi, hôn lên má anh mình một cái, vừa chạy lên lầu vừa nói. "Yêu hai anh, hai anh ngủ ngon."


Cao Khả Kỳ giương tay theo hôn gió cười sáng chói. "Ái Ái ngủ ngon..."


Nhìn theo bóng dáng tiểu đáng yêu vừa biến mất phía sau cầu thang, khuôn mặt Cao Hi Lân liền xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ không còn ôn nhu như ban nãy. Hắn quăng ánh mắt giết người sang thằng em trai ra lệnh.


"Đêm nay mày phải hoàn thành xong tất cả báo cáo cho anh. Mai có cuộc họp với Triệu tổng mà có gì sơ sót, anh liền đem mày đóng hộp gửi đến cho Triệu tổng kính mến ngay."


Sắc mặt Cao Khả Kỳ nhăn lại vô cùng khó coi, nước mắt thành sông tràn đầy trong lòng. Chỉ biết sợ cái uy nghiêm của anh cả bá đạo ác ma nhà mình. Tại sao lại thế chứ? Anh cả à, sao lại nói chuyện không có đạo lý. Em biết thân phận đáng thương của mình, chưa chơi đùa với thằng em trai đủ nữa mà đã bị bắt làm việc. Cũng tại tên khốn họ Triệu tên Dân đó. Tên khốn này, nếu có cơ hội ta sẽ troll chết ngươi. Trong lòng Cao Khả Kỳ nguyền rủa tên kia trăm nghìn lần, nghĩ thêm trăm nghìn cách hành hạ tên kia.


Tên họ Triệu nào đó đang ngồi trong phòng làm việc tiêu soái nhảy mũi liên tục...


***


Sáng sớm, trước cổng trường cấp ba, bị một dãy siêu xe nằm ình làm bao người hiếu kỳ vây xem. Cũng may cũng trường này rất lớn nên có thêm mấy chiếc xe như thế cũng không có vấn đề. Một nam nhân cao to tuấn lãnh từ trong xe bước xuống khiến bao nữ sinh vây quanh xem một hồi mụ mị tay vươn ôm lấy cổng rào. Thế gian ơi, có người cần phải anh tuấn đến thế không? Trong mắt nam nhân hiện ra tia lãnh khốc nhưng vô cùng ấm áp. Nam nhân mở cửa xe, bên trong xe là một mỹ nhân như hoa như ngọc. Khiến đám nữ sinh đến nam sinh thêm một lần nữa ngất đi. Ông trời ôi, thật bất công mà.


Nam nhân mỉm cười xoa đầu mỹ to lớn khốc suất dịu dàng xoa đầu mỹ nhân hết mực ôn nhu. "Ái Ái, ngoan ngoãn học cho tốt nha." Cả đám mê trai kia lại một lần nữa bị hạ gục.


Cho đến khi tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc nở nụ cười vô cùng sáng chói làm cho cả đám chảy máu mũi trào máu miệng. Má con thế gian ơi, sao trên đời này lại có mỹ nhân đẹp đến thế. Tiên nữ giáng trần à. "Em biết rồi..." Cậu bắt gặp bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ngại ngùng mà hai má ửng đỏ.


Cao Hi Lân xấu xa nhìn em trai trêu chọc. "Ái Ái biết được gì nào? Biết gì mà hai má ửng đỏ hết vậy?"


Dĩ Ái bễu môi xấu hổ cái mặt càng đỏ hơn không nói lời nào. Cái mặt đáng yêu như thế này là đang giận đấy ư? Cao Hi Lân cười bảo. "Ôm anh đi bảo bối."


Dĩ Ái ngại ngùng nhìn xung quanh rồi muốn độn thổ đi mất. Tôi cũng là một con người bình thường mà cớ sao cứ nhìn như vật hiếm vậy. Liền ngại ngùng đưa tay ra ôm lấy anh trai, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của người nào đó mà muốn rơi nước mắt. Tại anh hết đó, chỉ là đi học thôi mà làm gì lớn chuyện vậy. Vừa buông phần eo rắn chắc của anh trai đã bị một lực kéo lui về phía sau, nằm gọn vào lòng ai đó.


"Khả Ái a, bữa nay đáng yêu hết xảy luôn. Hai người mà cứ đứng đây một lát là trường này có án mạng đấy." Nam nhân mái tóc vàng chói vừa ôm vừa lấy tay chọt chọt vào má cậu, mắt thích thú nhìn đám người xung quanh.


Cao Hi Lân nhìn hắn lườm một cái, ý như anh đây cấm chú mày động tay động chân đến bảo bối của anh. Rồi bảo: "Nhớ chăm sóc tốt cho tiểu Ái nếu không anh cho mày biết tay."


Lưu Đạt nhìn ánh mắt giết người của hắn, gượng cười. "Được... được cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho Khả Ái thật tốt mà."


Nói xong liền lôi Cao Dĩ Ái vào chiếc siêu xe màu đỏ chói của mình, để lại một đường khói bụi phía sau. Cao Hi Lân ho khan trong đám bụi, ánh mắt sát thần nhìn theo. Tên nhãi con này, rồi một ngày anh đây dạy cho mày một bài học.


Chiếc xe băng qua cổng trường, Lưu Đạt hài lòng biết mấy với màn trình diễn phía sau lưng. Quay sang Cao Dĩ Ái cười. "Đẹp mắt lắm phải không, Khả Ái?"


Dĩ Ái lườm hắn xù lông. "Đẹp cái đầu anh, có phải con gái đâu mà gọi Khả với chả Ái..."


Nhìn Cao Dĩ Ái nổi giận, thật là ngốc manh nha, coi như hắn đã đạt được ý đồ liền cười to. "Chẳng phải tiểu Ái xinh đẹp nghiêng thùng đổ nước sao? Đương nhiên phải gọi là Khả Ái rồi."


Cậu phồng miệng lên quay mặt ra cửa sổ, ta không thèm nói chuyện với tên như ngươi, không thèm quan tâm đến tên như ngươi.


Thấy tiểu ngốc đã giận thật rồi, Lưu Đạt liền không trêu cậu, một tay lái một tay lấy ra một hộp sữa dâu với một phần bánh ngọt vị dâu. "Khả Ái, đáng yêu đừng giận anh nữa. Ăn bánh với uống sữa đi nha."


Sữa dâu, bánh ngọt. Hai mắt Dĩ Ái sáng rỡ nhận lấy. "Coi như tha cho anh lần này nhớ đó, lần sau còn thế đừng hòng tha cho anh."


Lưu Đạt cười rạo rực, khoe ra hàm răng P/S của mình vẻ mặt hối lỗi. "Anh biết, anh biết. Xin hứa tới tiểu Khả Ái đáng yêu sẽ không như vậy nữa."


Nghe tên kia làm chò, Dĩ Ái không nhịn được cười phì một cái. Làm cho một người bị bỏ rơi ở ghế sau nãy giờ trở nên bất mãn. "Hứ, tên Lưu Đạt kia. Tôi cũng chưa ăn sáng đây này."


Lưu Đạt nhìn Nhạt Như Y trên gương phụt cười. "Ngốc heo..."


Nhạt Như y liếc hắn một cái. "Tại tên nào thức trễ vậy, sau này đi học một mình đi, mới không thèm đi với cậu."


Lưu Đạt cười đến ra hoa. "Vậy thì mai tôi bảo tên Lý Trung đến đón cậu là được."


Lại bị trêu, cái tên này lại trêu, suốt ngày hết trêu Cao Dĩ Ái lại trêu Nhạt Như Y. Thật đúng là một tên đáng ghét, vô cùng đáng ghét. Còn Lý với chả Trung gì chứ, đáng ghét cả nhà cậu. Nhạt Như Y oán thầm hắn.


Cao Khả Ái đang uống sữa miệng chu chu như em bé sổ sữa nói. ''Heo con nha, không ăn sáng cho mặt bớt nọng."


Nhạt Như Y tức giận hét lên, thật muốn đem hai anh em nhà này đá văng ra khỏi xe ngay lập tức. Đừng thấy mặt Cao Dĩ Ái đáng yêu như vậy tưởng lầm lúc nói chuyện sẽ có thể tức chết người. Nhạt Như Y xắn tay áo lên. "Hai anh em tụi bây không nói là chết à."


Nhìn Nhạt Như Y cả hai cười to. Chiếc xe từ từ dừng bánh. Hôm nay là ngày đầu tiên vào trường cấp ba của tiểu công chúa, à không, tiểu hoàng tử đáng yêu nha...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ