Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 2


"Thiên Hạo ca... ưm, nhanh hơn nữa... ưm..."


Trong căn phòng sang trọng của một khách sạn, trên chiếc giường lớn một đôi nam nữ đang ra sức vận động. Nam nhân bên trên nhìn cô gái khuôn mặt trắng hồng, trên đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rên dâm đãng. Hắn thô bạo đâm sâu vào trong cô, miệng hướng đầu nhủ hồng hồng không chút thương tiếc cắn mạnh. Không kiềm chế nổi, cô hét lên một tiếng nức nở. Cơn đau cùng khoái cảm khiến lòng cô căng tràn dục vọng. Nhưng dường như những lần đưa đẩy thô bạo bên trên của hắn không bao giờ lắp đầy trong cô. Hai tay nắm chặt ga giường trong miệng liên tục phát ra tiếng rên cùng tiếng cầu xin dâm đãng.


"Thiên Hạo ca... sâu... a... sâu hơn nữa..."


Long Thiên Hạo nhìn nữ nhân dâm loạn dưới thân mình lại dùng hết sức đưa đẩy. Con tiện nhân này lúc nào mới bớt dâm đãng dưới thân đàn ông. Hắn dường như không thèm để ý đến lời của cô, liên tục thúc mạnh vào.


Vài đồng hồ sau, hắn mặc chiếc áo vào che đi hình xăm một con huyết long đang uốn lượn bên nửa lưng trái. Một thân quần áo thẳng tắp không thèm liếc nhìn đến thân thể trắng nõn đường eo cong gợi cảm mệt mỏi đang nằm. Lấy từ trong ví ra xấp tiền đặt lên giường rồi lạnh lùng bước đi.


Nữ nhân nhìn hắn có chút oán giận nói. "Thiên Hạo ca... sao lạnh nhạt với người ta như vậy chứ..."


Vừa nhấc chân đi nghe thấy lời nữ nhân Long Thiên Hạo quay đầu liếc một cái. "Chẳng lẽ còn muốn tôi mang thân dâm đãng này của cô lên báo, kéo khách à?"


Nói xong hắn nhấc gót bước đi, không để ý người kia thế nào. Lâm Thiên Hạo, con trai của một ông trùm xã hội đen, trong tương lai hắn sẽ trở thành người kế nhiệm đời thứ năm của Long Ẩn bang. Là một người vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc. Tuy tuổi còn trẻ nhưng trong giới ai cũng biết đến bên cạnh người cha quyền thế luôn có một đứa con trai tài giỏi như hắn.


Còn nữ nhân trên kia chỉ là gái nằm giường may mắn được chọn. Hạ Băng Tâm là một người đa mưu kiêu căng ngạo mạn lại còn tham lam, ngoài việc được làm bạn giường ra ả còn muốn người kia yêu mình. Thật ảo mộng cho cô, không biết xem lại bản thân của mình.


Vừa vào trong xe tiếng rung điện thoại đã vang lên, hắn khó chịu nhìn tên người gọi bắt máy. ''Anh Minh gọi em có việc gì..."


Bên kia giọng nói chậm rãi phát ra nhưng từng câu như ám khí phóng xuyên qua màng nhĩ. "Thằng nhóc này, cả đêm ta gọi sao không bắt máy."


"Thằng nhóc này'' trên đời này có ai dám nói từ đó với hắn chứ, ngoại trừ lão cha già của hắn thôi.


"Thôi đi Minh ca, có chuyện gì thì về nhà nói làm gì như muốn giết người vậy?" Hắn chán ghét ngắt ngang quăng điện thoại qua ghế phó, tâm tình xấu đến cực độ phóng xe đi.


Chạy xe qua cánh cổng lớn của Long gia, Long Thiên Hạo hiên ngang bước vào đại sảnh ngồi tựa lưng lên ghế, đưa mắt nhìn bọn đàn em xung quanh rồi chuyển sang hai người ngồi đối diện.


"Thiên Hạo thằng nhóc này, cả đêm qua có biết đã xảy ra chuyện gì không? Làm bọn ta gọi con chút nát điện thoại." Người phụ nữ ngồi đối diện ngồi trong lòng nam nhân, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, nhìn qua đâu ai biết rằng bà ta sắp tới ngưỡng năm mươi.


"Chị Tú Tú à, chị nghĩ em sẽ có chuyện gì đây."


Người đàn ông ngũ quan sắc bén vuốt ve đôi tay căng mịn của nữ nhân cau mày nói. "Hôm qua lũ chó ở Hồng Thiên bang dám đến địa bàn của chúng ta gây sự mà địa điểm là ngay khu của cậu. Lúc đó cậu đang ở đâu?"


Long Thiên Hạo nhìn Long Minh sắc mặt không tốt, tay đưa tách trà lên miệng hớp một ngụm rồi nói. "Hai người sao vậy, chẳng lẽ họ làm gì được chúng ta sao? Hai người già thật rồi, tin tức bắt lấy cũng chậm. Hai người chưa biết tin vụ làm ăn quan trọng của họ đêm qua cũng đồng thời bị hỏng rồi sao?"


Lâm Tú Tú nhìn Long Thiên Hạo nở nụ cười dịu dàng đến quyến rũ. "Thằng nhóc này không hổ danh là con trai chúng ta." Ăn miếng trả miếng.


Sắc mặt Long Minh càng đen sầm hơn. ''Chúng ta lớn tuổi rồi nhưng cũng đâu đến mức lãng trí mà không biết gì. Cũng tại cậu phá hỏng vụ làm ăn đó mà giờ cũng kéo theo chúng ta không còn uy tín, vậy thì sau này còn làm ăn được với ai nữa chứ?"


Long Thiên Hạo hớp thêm miếng trà cuối, đặt ly xuống đồng tử đen lại. Hắn biết lão già nhà mình đâu thể nào mà bỏ qua yên chuyện này, hắn chỉ là cố tình quấy phá cho lớn thêm thôi. "Chuyện đó em đã nhờ người xử lý tốt rồi."


Long Minh dáng người cao to ngồi đối diện khóe môi giật giật, đúng là con trai ông. "Ừm, mọi thứ im xuôi thì tốt. Nhưng gần đây cậu nên đến trường học hành vài thứ gì đó đi."


Cả người đóng băng, sắp tẩu hỏa nhập ma. Hắn nhíu nhíu mày. "Về việc này em xin Minh ca, em muốn nghỉ học."


"Không được..." Lời nói vừa thốt ra liền bị chặn lại. "Làm đại ca người ta đâu phải lúc nào cũng đi chém giết là được, nên có chút kiến thức gì đấy."


Hắn kiên nghị nói. ''Nhưng chẳng phải trước kia anh cùng Tú tỷ cũng xuất thân từ ổ chuột hay sao?"


Long Minh dùng uy quyền lớn tiếng bác bỏ. "Chuyện tới đây là kết thúc."


Đến trường, đến trường, lại đến trường, thật chán ghét. Cái trường thối nát đó làm gì ai cũng thích đến, có gì tốt chứ, chỗ đó chỉ để dành cho đám mọt sách ngu ngốc. "Hai người thật phiền phức, vừa về đến nhà chưa kịp tắm rửa đã lôi đến đây. Em đi nghỉ ngơi."


Lâm Tú Tú hai tay vòng qua cổ Long Minh, nghiêng đầu sang nhìn Long Thiên Hạo. "Thằng nhóc này, ở bên ngoài phóng túng nhất định phải có chừng mực đấy."


Long Thiên Hạo không nói gì lạnh nhạt rời đi. Vừa bước chân qua khỏi cầu thang, cả căn phòng khách đã vang lên những tiếng rên rỉ. Hắn lắc đầu, hai cái lão già này đều sắp năm mươi rồi mà vẫn còn tùy tùy tiện tiện. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có ba mẹ như thế nữa.


Tối nay, Long Thiên Hạo bước vào một quán bar. Đây là địa bàn thứ hai lão cha giao cho hắn. Long Minh bắt đầu giao cho hắn cai quản ba địa bàn, dường như mọi việc hắn đều làm rất tốt. Vừa vào tới của đã có người chào hỏi dọn đường cho hắn. Đôi mắt sắc bén liếc qua một vòng rồi bước vào một căn phòng sang trọng.


"Hạo ca... mời anh ngồi...''


Hắn ngồi xuống ghế tiếp nhận ly rượu từ tay Vương Khải uống một ngụm. Lê Khâm lấy trong hộp ra một điếu thuốc đưa vào miệng hắn, bật lửa lên.


Trong căn phòng tối hắn phun ra một ngụm khói, pha với ánh đèn mờ ảo làm khuôn mặt hắn anh tuấn lãnh khốc rất ra dáng một người lãnh đạo.


"Hạo ca... gần đây có vài đứa mới tới xinh đẹp như hoa, ngực mông đều to, hàng chất lượng hoàn hảo." Lê Khâm vừa nói vừa mang vài tấm hình ra.


Long Thiên Hạo cầm tàn thuốc gảy lên những tấm ảnh đấy. "Tụi bây theo dõi sát sao mấy việc này hơn đi. Coi chừng nhất mấy đứa vị thành niên cho tao. Không cẩn thận lại dính dáng với đám cảnh sát."


Vương Khải rót rượu thêm cho Long Thiên Hạo, một bên nịnh nọt. "Hạo ca cứ yên tâm giao việc này cho tụi em. Tụi em hứa sẽ vì đại ca làm hết mình."


Long Thiên Hạo đau đầu không thèm để ý đến chuyện bọn này nữa. "Dạo này tao chán chết cmn đi học. Tựu trường cái chó gì chứ, tao muốn nghỉ mà lão già nhà tao không cho nào cái con khỉ gì bảo con trai một gã xã hội đen cũng phải đi học... tao khinh..."


Vương Khải cầm mấy tấm ảnh cất vào túi. "Không muốn học thì cứ nghỉ, không đến trường cũng chả sao."


Long Thiên Hạo vùi tàn thuốc xuống bàn liếc nhìn hắn một cái. "Mày thì biết con mẹ gì, không thấy thằng khốn nạn Cao Chí Kiệt sao?"


Nhìn sắc mặt hắn Vương Khải cúi đầu, gật gật. "Dạ dạ..."


Đồng tử Long Thiên Hạo đen lại, trong miệng phun độc âm khiến hai thằng đàn em nghe liền sợ hãi. "Việc tối qua chính là do thằng khốn đó. Tao nhất định không buông tha nó dễ dàng như thế."


Hai thằng đàn em nghe mà sắc mặt tái xanh, đại ca ơi, anh có cần phải gằn từng chữ vậy không?


Đang ngồi trong phòng bỗng dưng nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. Long Thiên Hạo đang khó chịu lập tức cháy thêm. Ở cái địa bàn này của hắn, ngay chỗ hắn thằng nào dám phá rối. Vừa mở cửa ra nhìn thấy một nam nhân bước đi xiêu vẹo, chửi mắng những người phục vụ xung quanh. Cầm chai rượu bể đang áp sát một cô gái vào tường.


"Con điếm tao giết chết mẹ mày."


Mặt mọi người xung quanh tái xanh, tay nam nhân vừa giơ lên thẳng tắp về phía trước.


"Đoàng..." Tiếng súng vang lên, tay nam nhân lập tức lún sâu một lỗ, máu chảy xuống. Long Thiên Hạo cau mày cất súng vào. Nghe tiếng la hét cùng tiếng mắng chửi của người kia. "Là thằng khốn nạn nào bắn tao. Tụi bây biết tao là ai không?"


"Thằng khốn nạn..." Chai rượu trên tay chàng tiếp viên lập tức bay lên đầu hắn, Long Thiên Hạo vứt mảnh chai còn lại đi chân giẫm lên vết thương trên tay nam nhân. "Đến địa bàn của tao mà quấy rối, dù mày có là con trai thượng tướng đi chăng nữa tao cũng giết chết cmm."


"Giải quyết nó." Đánh mắt qua hai thằng đàn em rồi bước đi.


Người nằm la liệt bị kéo đi kia chính là Lý Khương con trai độc nhất của thượng tướng Lý Tu, cha tài giỏi biết mấy lại có một đứa phá gia chi tử.


Nhìn hắn lạnh lùng bước đi, nhiều người đứng xung quanh nhìn một màn khiếp sợ. Người này cho họ biết, đây chính là Long Thiên Hạo con trai Long Minh, thiếu chủ máu lạnh của Long Ẩn bang. Là một ác ma tàn độc không thể động vào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ