Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ầm..."

Một tiếng động vang lên chấn động cả sân trường.

Phía sau đám bụi mịt mờ, Nhạt Như Y với Lưu Đạt tựa như tấm thảm lót đường bị vô số người giẫm đạp nằm chèm bẹp giữa sân trường.

Cao Dĩ Ái đáng thương nhà chúng ta bị đám đông vây quanh sắp khóc tới nơi.

"Nhóc con dễ thương quá đi."

"Cho bọn chị ôm đi."

Lòng Cao Dĩ Ái oán thầm hai cái tên vô dụng kia không bảo vệ được mình. Trong mơ màng chẳng biết bản thân đã thoát ra từ khi nào. Cậu thở hổn hển đôi má bị người ta cuồng quấy mà ửng hồng, đáng yêu chết người.

Chàng trai đứng bên cạnh nhìn cậu hồi lâu mới mở lời. "Đúng thật rất đáng yêu. Từ nay về sau nên cẩn thận một chút."

Giọng nam nhân nhẹ nhàng bên tai khiến Cao Dĩ Ái không khỏi tò mò, ngước mắt nhìn lên. Một anh chàng rất cao, cơ hồ cậu chỉ thấp bé đứng dưới ngực anh. Người có gương mặt anh tuấn còn mang theo một chút ấm áp của gió xuân, giống như người mẫu ảnh từ trong tạp trí bước ra.

Cao Dĩ Ái nhìn đối phương một hồi lâu mới ngốc ngốc nói. "Anh... cảm ơn anh."

Nam nhân mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu. "Cậu tên Cao Dĩ Ái?"

Cao Dĩ Ái gật gật đầu đưa đôi mắt to tròn như chú mèo con nhìn anh. "Sao anh biết được?"

Anh ám muội đưa tay chỉ lên phù hiệu trước ngực cậu mỉm cười, trong đầu nghĩ, ahaha... cậu nhóc này thật quá ngốc manh đi. "Chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao."

Lúc này Cao Dĩ Ái chỉ biết ngây ngốc nhìn anh cười. Nụ nười như đánh động vào tâm trí anh một chốc mới nắm tay cậu dẫn đi. Cao Dĩ Ái cảm thấy có chút kì quái vội vàng rút rút tay về.

''Anh... đi... đi đâu thế?"

Tay anh vẫn nắm chặt không buông. "Không nghe tiếng chuông sao, đã vào lớp rồi."

"Vào, vào lớp rồi." Cao Dĩ Ái vẫn còn đang ngây ngốc đã bị người ta dẫn đi từ khi nào không hay. Đi qua hành lang các dãy phòng học im lặng chỉ còn nghe được tiếng bước chân hai người. Thi thoảng là tiếng giáo viên trong lớp.

Vừa đến trước cầu thang, Cao Dĩ Ái bị hai bóng đen hắc ám ôm chùm lấy.

"Khả Ái đáng yêu, em đi đâu vậy? Anh tìm em suốt."

Cao Dĩ Ái bị hai tên kia ôm đến ngạt thở, mặt càng hồng, phồng má quăng sang tia mắt khinh bỉ. "Hai tên vô dụng này còn biết tìm tiểu Ái sao? Hứ..."

Lưu Đạt vẫn mặt dày ôm chặt Cao Dĩ Ái, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp kẹo dâu nhỏ đút vào cái miệng đang hờn dỗi kia một viên, ánh mắt khẩn cầu tha thiết.

"Tiểu Khả Ái ngoan của anh, ăn kẹo nha. Đừng giận nữa, ngoan, tan học anh mang em đi ăn bánh kem dâu tùy thích nha."

Tiểu Ái hờn dỗi bễu môi quay mặt sang nơi khác. Hứ, đừng thấy ta như thế này mà dễ dụ, tưởng bở à. 

Nhạt Như Y ở bên cạnh làm mặt đáng thương năn nỉ. "Tiểu Ái, đừng giận mà tha lỗi cho tụi này đi. Từ nay sẽ không như vậy nữa. Tan học tụi này dẫn cậu đi hết chỗ cậu thích.''

Heo con ham ăn muốn lừa ta à, không dễ vậy đâu. Nhưng suy nghĩ lại một chút thì cũng không thể bỏ lỡ món kem dâu với cái ưu đãi lớn đến thế, ta phải ăn chết nhà ngươi. (Em kia là heo con ham ăn - còn em là gì vậy? @_@'')

Thấy vẻ mặt của Cao Dĩ Ái tốt hơn, Lưu Đạt liền vác chiếc cặp của cậu, nhẻn miệng cười ôm vai cậu bước đi. "Vậy là Tiểu Khả Ái không còn giận nữa, chúng ta cùng vào lớp thôi."

Tiểu Ái dỡ tính ở bên cạnh dụi dụi. "Không muốn đi, không muốn đi, chân đau."

Lưu Đạt để hai chiếc cặp trước ngược, hướng lưng sang Cao Dĩ Ái cưng chiều. "Tiểu Ái ngoan, không đi nữa. Lên lưng anh cõng."

Ngồi lên lưng Lưu Đạt rồi cậu mới chịu yên không nhõng nhẽo nữa. Trong miệng ngậm viện kẹo dâu, khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng hơi sữa, tựa cầm lên vai Lưu Đạt, ánh mắt có chút đáng thương.

"Mai anh phải đến chỗ tiểu Nham mang tiểu Dâu Tây của em về. Em nhớ nó quá."

Tiểu Dâu Tây chính là một con mèo ú na ú nít, đôi mắt to tròn đen láy, có bộ lông màu trắng nhịn, do Khải Kỳ ca tặng cậu. Còn thằng nhóc tiểu Nham là em trai Lưu Đạt, đáng ghét vô cùng, luôn nghịch ngợm, dùng cách xấu xa lừa Cao Dĩ Ái để lấy mất tiểu Dâu Tây.

Nhạt Như Y vừa nghe đến cái tên đó liền cứng cả người, cô bị dị ứng với lông động vật. Lòng thầm cầu nguyện, mong sao con mèo đó đừng bao giờ quay lại.

Lưu Đạt thì thở dài một cái, đối với thằng em trai đó hắn cũng đã hết cách, chỉ đành biết dỗ dành Cao Dĩ Ái. ''Tiểu Ái ngoan, cho tiểu Nham mượn tiểu Dâu Tây nha. Khi nào nó chơi đùa xong liền trả lại.''

Cao Dĩ Ái lại tức giận, ôm chặt cổ hắn ở trên lưng động đến động lui, uy hiếp. "Tiểu Ái không biết, tiểu Ái không chịu... tiểu Ái muốn lấy lại tiểu Dâu Tây. Trong buổi chiều hôm nay mà không có tiểu Dâu Tây liền sẽ đi mách hai anh..."

"Mách Lân ca, mách Kỳ ca, mách papa, mách mama... chuyện khi nãy dám để tiểu Ái bị người ta ức hiếp."

Lưu Đạt thật sự đau đầu với tiểu tổ tông nhà mình rồi. Mách hai tên anh trai hắc ám kia đã đủ chết, giờ còn đòi đi mách thêm papa mama, chẳng phải muốn đem mình đi giết sao.

Hắn tự đào hố chôn mình xuống. "Được rồi... được rồi... chiều nay sẽ mang tiểu Dâu Tây trả về cho em. Tiểu Ái, tiểu bảo bối là lớn nhất."

Tiểu Ái náo loạn một hồi liền ngây ngô cười, nắm carvat hắn kéo về phía sau bày ra thế cưỡi ngựa. "Hi... tuấn mã của ta, chạy nhanh lên nào."

Lưu Đạt chạy đi, trong lòng thầm khóc, ài, tiểu Ái nghịch ngợm sẽ chết anh mất.

Một người ở phía sau chăm chú nhìn cậu nãy giờ nhịn không được mỉm cười. Tại sao lại có một người ngây thơ đến thế, khiến người ta muốn ôm ngay vào lòng bảo vệ. Nhạt Như Y đem cả cặp mắt to tròn nghi nghi ngờ ngờ nhìn hắn, gian xảo giẫm lên chân tên nào đó một cái.

"A..." Tiêu điểm trong mắt bị dập tắt, đau chết chân hắn rồi.

Nhạt Như Y đánh cho hắn cái liếc. "Tên khốn Phương Giang Vũ nhà cậu. Cho dù bên ngoài có gây bao nhiêu chuyện đi nữa, cũng đừng có ý đồ gì với tiểu Ái. Lưu Đạt sẽ giết chết cậu."

Phương Giang Vũ gian manh cười một cái, thổi nhẹ vào bên tai Nhạt Như Y. "Như Y đại tiểu thư đang uy hiếp tôi sao? Tiểu Ái tiểu đáng yêu nhà nàng xinh đẹp đến thế muốn người khác không động đến cũng khó.''

Cái tên khốn này... Nhạt Như Y giẫm lên chân hắn một cái tức giận bước đi. Ngươi xem tiểu Ái là gì chứ, giống như lũ ở Nghênh Xuân?

Phương Gia Vũ cúi người xuống ôm lấy chân mình, nham hiểm nhếch môi cười.

O00o###oﻩ*ﻩo###o00O

Đêm đến tại Cao gia...

"Tiểu Dâu Tây đáng yêu trở về rồi..."

Cao Dĩ Ái vui mừng ôm lấy chú mèo trắng muốt vào lòng, hôn hôn, sờ đến sờ lui. Đánh mắt liếc về phía tên vô dụng nào đó, bễu cái môi hồng hồng. "Chỉ mang một tiểu Dâu Tây về mà đã ra thế này."

Trên mặt Lưu Đạt bị bầm một chỗ lớn, thân hình nhếch nhát đáng thương vô cùng. "Tiểu Khả Ái anh xin lỗi mà. Thằng nhóc đó, em biết mà."

Lưu Hiên Nham là một thằng nhóc đáng ghét, Cao Dĩ Ái lại đột nhiên im lặng. Không nhắc tới thì thôi nhắc tới lại muốn khóc. Hai hàng nước mắt lưng tròng. "Ư oa~~~ Không cho bắt tiểu Dâu Tây đi nữa."

Lưu Đạt cảm nhận được trong phòng khách hiện ra một tầng hắc ám. Hai vị ca ca đại nhân đang liếc nhìn mình, thật đáng sợ. Còn tiểu Dâu Tây bị ôm chặt trên người mèo nheo nước mắt.

Cao Hi Lân ôm lấy em trai vào lòng dỗ dành, lau lau nước mắt trên khóe mi cho cậu. "Bảo bối nín, anh thương... sẽ không ai dám mang tiểu Dâu Tây của bảo bối đi nữa." Giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng trong lòng thật sự là muốn mang tên nào đó đi giết. 

Lưu Đạt bỗng dưng tim đập bất an.

Cao Khả Kỳ múc muỗng bánh kem dâu cho vào miệng cậu. "Tiểu Ái ngoan, đừng giận Đạt ca nữa. Đây là hắn tự tay làm cho em, ngoan nào."

Muỗng bánh kem ngọt liệm cho vào miệng ngon quá. Cao Hi Lân ngồi chăm cho cậu từng muỗng. Cái miệng bé bé của Cao Dĩ Ái thỏa mãn mím lại nhìn Lưu Đạt. "Tạm tha cho anh đó.''

Cao Hi Lân đặt phần bánh còn lại xuống, chăm chút nước, rồi ôm chặt em trai mình vào lòng xoa xoa. "Không ăn nữa, tối rồi ăn nhiều không tốt."

Cao Dĩ Ái lưu luyến nhìn đĩa bánh trên bàn, biểu cảm đáng thương chết người. Cao Khả Kỳ ngồi bên cười, em trai ngoan nhà hắn đúng là tiểu mạch nha.

"Tám giờ rồi, đi ngủ nào. Tiểu Ái ngoan ngủ ngon." Cao Hi Lân sủng nịnh véo bên má bóng sữa của cậu một cái phát đau.

Hai mắt rưng rưng, bễu môi. "Đau chết tiểu Ái rồi."

Cao Khả Kỳ cười to, dắt tay cậu đi. "Đi ngủ thôi nào, không nhõng nhẽo với Lân ca nữa, ngoan."

Một mình Lưu Đạt ở lại bị ánh mắt của Cao Hi Lân nhìn sắp nhũn của người.

Cao Khả Kỳ dẫn Cao Dĩ Ái vào phòng, căn phòng xinh đẹp gam màu chủ yếu là vàng anh, khắp nơi điều là những chú vịt bông đáng yêu. Tiểu Ái tinh nghịch bay lên giường, đặt mèo ú xuống, ôm lấy chú vịt to lăn qua lăn lại. Vùi mình vào mấy chú teddy trên đầu giường mà ngủ mất.

Trước khi ngủ, cậu còn mơ màng dặn. "Không được cho ai bắt tiểu Dâu Tây của tiểu Ái đi."

Từ nhỏ tiểu Ái đã luôn ngây thơ như thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an. "Nếu một ngày, em trai này của hắn bị người khác cướp mất thì sao..."

Không... sẽ mãi mãi không có ngày đó, hắn nhất định sẽ bảo vệ cậu. Gia đình này sẽ bảo vệ cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ