Chương 2: Cứu tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm không khí ẩm thấp lạnh lẽo biết mấy, An Khê lê từng bước đau đớn mỗi bước đi cô liền có cảm giác chất lỏng nhớt nháp kia trào ra ngoài. Chiếc váy trên người cô nhăn nheo xốc xếch thảm hại. Cô khóc rất nhiều, nhớ lại lần đầu cô cùng hắn gặp nhau là hai năm trước.

Lúc đó cô chỉ là một cô bé nhỏ ngây ngô của tuổi 16, lần đầu tiên đi tỏ tình liền bị đối phương thẳng thừng từ chối. Đêm đó cô uống rất say kết quả lại trở thành tình một đêm của hắn, cũng từ đó tự do của cô đã mất.

Hắn ép cô trở thành người phụ nữ của mình, Hoắc Khương là một tên đại biến thái nghiện tình dục hắn ép cô làm theo những gì hắn thích thậm chí bắt cô cùng hắn chơi SM. Có lần vì sợ hãi cô đã lên kế hoạch trốn đi du học kết quả bị hắn bắt lại ngay tại sân bay rồi bị nhốt tại nhà hắn tận hai tháng nếu như lúc đó cô không dùng cái chết đe dọa thì lúc này có lẽ cô đã không thể ở đây.

Cô là nhị tiểu thư của An gia nhưng thứ đó chỉ là một lớp ngụy trang, ba mẹ vốn không hề thương cô họ từng nói sau này toàn bộ tài sản sẽ giao cho An Hòa, còn cô mỗi tháng chỉ nhận được một số tiền ít ỏi. Cùng là con gái của họ nhưng một người lại được cưng chiều tận trời một người thì bị ghét bỏ. Vì vậy từ khi quen Hoắc Khương cho dù ghét hắn thế nào thì phần lớn thời gian cô thà ở nhà hắn chứ cũng không muốn về An gia.

Chỗ này khá vắng vẻ lại ít người vậy mà Hoắc Khương lại nhẫn tâm vứt cô ở đây. Trên đường lớn không có tới một chiếc xe chạy qua khiến cô sợ hãi muốn lấy điện thoại gọi Tiểu Viên- người bạn thân của cô thì phát hiện điện thoại đã quên ở khách sạn rồi.

"Này cô em đi đâu vậy? "  không biết từ đâu một đám đan ông giống như mấy tên côn đồ chui từ đâu ra chặn đường cô. Có khoảng mười mấy tên nhìn cô bằng ánh mắt vô sỉ kinh tởm biết mấy.

Có vài tên còn tiến tới muốn chạm vào An Khê cũng may cô nhanh chóng tránh đi. Chỉ là số lượng bọn hắn quá đông tránh được tên này thì tên kia lại nhanh chóng bắt được cô.

"Cô bé yên tâm bọn anh sẽ hầu hạ em cẩn thận"

"Không! Bỏ ra" cô hạ người xuống tránh đi cái ôm của một tên trong số chúng. Muốn chạy đi nhưng bỗng nhiên bị một tên khác giữ lại.

Một tên giống như đại ca trong số chúng tiến lên vuốt má cô.

"Rất xinh đẹp chỉ tiếc không biết điều nếu cô ngoan ngoãn giao ra..."

"Phi!" Tên kia chưa kịp nói xong đã bị cô nhổ nước miếng lên mặt.

"Tao nói cho tụi mày biết nếu mày dám đụng vào tao thì đừng mong chết yên thân" cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhằm dọa bọn chúng nhưng trong thâm tâm sợ hãi biết nhường nào.

"Bốp!" một cái tát mạnh giáng xuống má cô khiến cô đau đớn la lên một cái.

"Cái con điếm này giả vờ thanh cao gì chứ?lúc nãy tao đã thấy hết rồi" lúc An Khê cùng người đàn ông kia quan hệ trong bụi cỏ bọn chúng đã thấy hết, vốn mấy bữa nay đã theo theo dõi cô nhưng không có cơ hội ra tay thật không ngờ là trời giúp bọn chúng.

"Thôi đừng nói với ả nhiều trực tiếp làm đi đại ca" một tên béo khác trong nhóm nói.

"Đưa nó tới khu nhà bỏ hoang phía trước!" Tên đại ca gia lệnh.

"Không! Buông tao ra! Buông tao ra! Có ai không? Cứu! Cứu tôi với" An Khê hét lớn trong tuyệt vọng cô sợ hãi khóc lớn.

Mà lúc này trên đường lớn bỗng xuất hiện một chiếc xe phóng tới, Hoắc Khương vốn dĩ muốn dọa cô một chút không ngờ hắn bỏ đi chưa tới 5 phút vậy mà dám có người muốn hại cô. Hắn như điên bấm còi ô tô rồi nhấn ga thật nhanh vào đám người kia.

"Két! Ầm! Ầm!" Tiếng động lớn vang lên, Hoắc Khương lạnh lùng lao xe tới đâm thẳng vào mấy tên côn đồ khiến bọn chúng văng xa hộc ra rất nhiều máu.

Mấy tên còn lại đang ngơ ngác chưa tiêu hóa xong liền thấy người trên xe bước xuống.

Hoắc Khương cẩn thận nhìn An Khê thấy trên má cô in đậm mấy dấu tay đỏ chót khuôn mặt lấm lem nước mắt, cuối cùng sự lạnh lùng biến mất thay vào đó là sự phẫn nộ kinh hoàng. Bảo bối của hắn, hắn còn không dám đánh vậy mà bọn chúng dám ra tay?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro