chương 04,05,06,07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





                                Chương 04: Bị bỏ thuốc

Vì muốn có tiền để ba mình tiến hành phẩu thuật nhanh chống, Lăng Tâm Phi buộc phải đi vay nặng lãi. Cô được người khác giới thiệu tới khách sạn X để gặp người cho vay. Hắn ta là một người đàn ông có gương mặt hóng hách, hắn mời cô dùng cơm, mặc dù đã từ chối thế nhưng cũng không thoát khỏi sự ép buộc của hắn. Cô bị hắn chuốc rượi, chỉ mới một ly cô đã say và ngất trên bàn ăn.

- Anh làm cho sạch sẽ vào,đừng để hở...._ Một cô gái xinh đẹp lên tiếng sau đó thì nhanh chống rời đi.

- Được.._ Tên kia nhìn cô mà mắt hắn nhuộm một màu đỏ. Hắn ta nhanh chống đưa Lăng Tâm Phi lên phòng, hắn ta chỉ mới vừa đặt cô xuống giường thì có điện thoại, vừa nghe hắn ta vừa ra ngoài. Mà tình cờ trong lúc này Nam Cung Thần cũng bị người ta hãm hại cho thuốc, anh mơ hồ theo lối đi, thấy có ánh sáng anh liền đi theo nhưng không ngờ lại vào trúng phòng của Lăng Tâm Phi, anh bị thuốc khống chế, cứ nghĩ cô là người do đối thủ phái để làm hại liền quyết định lấy cô dùng để giải thuốc, Nam Cung Thần ra tay xé ngay quần áo trên người của Lăng Tâm Phi.

- Đừng...buông tôi ra.._ Lăng Tâm Phi ý thức được có người đang hãm hại cô, mặc dù đầu óc còn mơ hồ nhưng lý trí của cô vẫn còn, cô ra sức phản khán.

- Đừng sao? Chẳng phải đây là mục đích của cô sao? _ Nam Cung Thần khinh thường nhếch môi nói, hành động thô bạo của mình vẫn không ngừng lại.

- Không? Đừng mà..._ Lăng Tâm Phi rất khó chịu, người vận vẹo, trong người cô rất nóng, cô cần tiền chứ không phải bán thân. Thế nhưng Nam Cung Thần thật sự nhịn không được, nhanh chống thoát y và đi vào trong người cô, anh có thể cảm nhận được sự chật khít từ cô, không hiểu cảm giác của mình như thế nào hay là chỉ xua1c động tạm thời, anh nghỉ rằng mình bị bỏ thuốc mà cô chính là thuốc giải.

- A...._ Tiếng thét chói tay của Lăng Tâm Phi vang lên, cảm giác đau đớn khiến nước mắt cô tuôn trào, không phải vì đau mà cô cảm thấy tủi nhục khi bị người khác xem thường.

- A.._ Là tiếng rên của Nam Cung Thần, anh lập tức tỉnh táo hẳn, mở đèn lên và thấy được đôi mắt to trong veo mà đầy vẻ sợ hãi của cô.

- Cô điên sao?_ Nam Cung Thần tức giận mắng cô, anh không ngờ hôm nay anh lại xúi quẩy tới mức bị bỏ thuốc mà còn bị một cô gái tập kích bằng bình hoa.

- Anh đừng lại gần...tôi không cần tiền của anh nữa..anh đi đi.._ Lăng Tâm Phi hốt hoảng nói.

- Thì ra là vì tiền, cô bán bao nhiêu tôi có thể trả cho cô một đêm.._ Nam Cung Thần càng khinh thường cô hơn, gặp lần ở quán bar anh biết cô chỉ vì tiền.

- Không cần..tôi không cần.._ Lăng Tâm Phi lên tiếng nói, giọng khàn đặc vì thuốc, Nam Cung Thần nhìn cô, anh biết cô đang rất khó chịu, nhưng anh không ngờ một đều rằng cô thà làm đau chính mình chứ không muốn anh đụng vào cô, Lăng Tâm Phi vì khó chịu, ở lứa tuổi này mặc dù chưa bao giờ trải qua tình cảm nam nữ, nhưng cô biết mình bị hạ dược xuân. Mà người trước mắt này chính là hiểu lầm cô, cô không cần, Lăng Tâm Phi đập vỡ bình hoa trong tay, lấy mảnh thủy tinh đâm mạnh vào cánh tay mình, máu tua ra, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn.

- Ship...Chết tiệt..cô điên sao?_ Nam Cung Thần tức giận nghiến răng, anh nhanh chống cầm máu giúp cô, mặc nhanh quần áo cho anh và cô đưa cô đến bệnh viện.

Tại bệnh viện:

- Chủ nhân..._ Ngôn Lôi, Lăng Tâm Phi bước đến cung kính chào anh.

- Điều tra nhanh cho tôi, cô gái tên kia..._Nam Cung Thần hướng mắt nhìn Ngôn Lôi, anh chỉ biết gật đầu nghe lệnh, sau đó thì đi làm theo ý của chủ nhân.

- Chủ nhân. Cô ấy là sinh viên năm nhất của trường XX, trước đây gia đình rất giàu có, nhưng không hiểu vì sao lại phá sản, cô ấy có người ba đang bệnh nặng nằm ở bệnh viện Y chờ phẩu thuật, vì muốn cứu ba, cô ấy đã vay nóng nhưng không ngờ lại bị hãm hại._ Ngôn Lôi trình bày những gì anh cho điều tra sau nửa tiếng.

- Tên...._ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi ngắn gọn.

- Cái này thậttrùng họp, cô ấy họ Lăng tên là Tâm Phi._ Ngôn Lôi lên tiếng ngập ngừng liếc nhìn Lăng Tâm Y, anh phát hiện cô nhìn anh.

- Anh nói cô gái kia tên gì?_ Lăng Tâm phi lạnh lùng hỏi.

- Lăng Tâm Phi, cô ấy là con gái của Lăng Đồng._ Ngôn Lôi điềm tĩnh trả lời

- Tâm Phi, Tâm Y...hai người có quan hệ chị em sao?_ Nam Cung Thần có phần ngạc nhiên nhìn cô.

- Người đã làm gì nó?_ Ánh mắt bốc lửa, cô không quan tâm anh là chủ nhân của mình mà tức giận lên tiếng hỏi.

- Tâm Y, chỉ là hiểu lầm, em không nên dùng ánh mắt này đối với chủ nhân của mình._ Nam Cung Thần điềm tĩnh lên tiếng.

- Được...tôi tin người..sau khi tôi quay lại tôi muốn có đáp án._ Lăng Tâm Y lạnh lùng nói xong thì quay đầu bỏ đi.



            Chương 05: Kích Động- Lăng Tâm Phi mất trí nhớ

Sau hơn một tiếng, bác sĩ bước ra liền gặp ngay hai gương mặt lạnh lùng đáng sợ kia, mà nhất là người có thế lực lớn ở thành phố X.

- Cô ấy thế nào?_ Tiếng anh lạnh lùng vang lên

- Đã ổn định, máu cũng đã cầm, nhưng có điền vì không có chuẩn bị, màn trinh bị rách hơi nghiêm trọng..._ bác sĩ luyên thuyên nói, khiến sắc mặt Nam Cung Thần liền đen lại.

- Được rồi..các người lo chăm sóc tốt cho cô ấy..Ngôn Lôi, cậu cho người canh chừng cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại báo cho tôi._ Nam Cung Thần phân phó xong thì sải bước rời đi, lúc này bác sĩ và các cô y tá mới dám thở.

Đến gần cuối ngày Lăng Tâm Phi mới tỉnh, ý thức của cô dần khôi khục, cô nhanh chống lao xuống giường, chạy ra ngoài thì bị nhóm người trước cửa cản lại.

- Các người làm gì vậy, mau tránh ra tôi muốn đi đến bệnh viện._ Lăng Tâm phi yến ớt nói.

- Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của chủ nhân chúng tôi không thể để cô đi._ Một người lên tiếng nói.

- Chủ nhân gì chứ? Tôi cần đến bệnh viện..._ Lăng Tâm Phi kích động nói. Cô bung ra, thót khỏi họ, nhưng ngay nói ra cửa thì cơ thể cô bay lên không trung, người cô được đặt xuống giường, cô tức giận trừng mắt người vừa cản cô, là anh ta, là người xúc phạm cô, cũng là người lấy đi sự trong sạch của cô.

- Cô đừng làm càn, mọi chuyện đã có người lo liệu.._ Nam Cung Thần bá đạo lên tiếng

- Chủ nhân, có ngươi báo, Lăng Đồng tiên sinh không qua khỏi, chưa kịp phẩu thuật thì đã ra đi._ Một người áo đen bước vào báo cáo.

- Anh nói gì? Ai? Anh nói gì vậy..ba tôi..không thể nào..các người lừa tôi..._ Lăng Tâm Phi kích động lớn, cô vùng vẫy muốn thoát nhưng được Nam Cung Thần giữ rất chặt, vì kích động và thân thể chưa hồi phục hẵn, Lăng Tâm phi đã ngất đi. Mà bên bệnh viện Y, của pháp vừa tiếng quát lớn tiếng của Lăng Tâm y, tiếng khóc thê thảm của cô khiến ai cũng đau lòng theo. Theo điều tra của Ngôn Lôi cô đến bệnh viện, cô văng cho bác sĩ một sấp tiền lớn và kêu ông tiến hành phẩu thuật cho Lăng Đồng, bác sĩ sợ hãi làm theo, nhưng chưa kịp phẩu thuật cho ông thì Lăng Đồng lên cơn co giật, trước lúc ra đi ông có nhờ bác sĩ nhắn mấy câu cho con gái ông. Họ cũng đã thuật lại cho Lăng Tâm Y nghe.

Tại bệnh viện nơi Lăng Tâm Phi đang nằm nghỉ ngơi, vì bị kích động khi nghe lời nhắn thừ thuộc hạ của Nam Cung Thần, cô đã ngất đi, đến giờ cũng là ba ngày ba đêm.

- Con bé sao rồi?_ Lăng Tâm Y sau khi lo ma chay cho Lăng Đồng liền đếnn bênh việc xem tình hình của em gái.

- Vẫn chưa tỉnh, chuyện ba em, tôi rất tiếc.._ Nam Cung Thần lên tiếng.

- Người tính như thế nào với con bé, người đừng tưởng rằng tôi sẽ tin những gì Ngôn Lôi nhắn lại, Tâm Phi là em gái tôi.._ Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.

- Tâm Ảnh, em đừng quên, em là thuộc hạ của tôi...

- Không, tôi không quên, nhưng nếu con bé bị người tổn thương, tôi là người sẽ giết chết người..._ Cô lên tiếng lạnh lùng, hâm dọa anh, thế nhưng Nam Cung THần cũng chỉ cười, Lăng Tâm Y khác với Lăng Tâm Phi, Tâm Y lạnh lùng tàn nhẫn, ý đã quyết sẽ không thay đổi, là người dám nghĩ dám làm. Tâm Phi quật cường, nhưng bên trong rất yếu đuối.

- Chủ nhân..Lăng tiểu thư đã tỉnh._ Hộ vệ của Nam Cung Thần thông báo.

- Em không vào sao?_ Nam Cung Thần lên tiếng hỏi khi thấy Lăng Tâm Y không hề muốn vào thăm em gái mình.

- Bây giờ không tiện, hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy, còn chuyện của Lâm Y vân, người hãy giao lại cho tôi._ Lăng Tâm Y vẫn thái độ kia lên tiếng, sau đó thì bước đi đầu cũng không quay lại.

- Các người là ai? Tôi đang ở đâu?_ Lăng Tâm Phi mơ màng, ngơ ngác nhìn xung quay, giọn g nói khàn khàn lên iếng hỏi.

- Tiểu thư? Cô biết cô là ai không?_ Bác sĩ nhíu mày nhìn kĩ, sau đó thì lên tiếng hỏi

- Tôi là ai? Tôi...tôi không biết..._ Lăng Tâm Phi lắc đầu, mày nhíu lại, có vẻ như rất khó khăn mà nhớ ra gì đó. Bác sĩ sau khi khám xong cho cô thì đưa ra kết luận, cô bị mất trí nhớ, còn khả năng có nhớ lại hay không là một chuyện khó nói, Điều này lại khiến cho Nam Cung Thần có lối suy nghĩ khác, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhàng, anh nghĩ cũng tốt cho cô, cô sẽ không phải chịu đã kích gì khi nhớ lại, Nam Cung Thần lại có ý nghĩ muốn bảo bọc cô.

ernativ!g&,


             Chương 06: Cuộc sống mới sau khi cô mất trí nhớ

Tại nhà của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi ngơ ngác nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng nhớ ra những gì mà Nam Cung Thần nói. Nam Cung Thần vì muốn bảo bọc cô nên mới dựng lên một kí ức khác, hi vọng cô sẽ có cuộc sống mới.

Từ khi về nhà Nam Cung, thấy trên dưới trong nhà đều cung kính gọi cô là tiểu thư, Lăng Tâm Phi không ngừng tìm hiểu, cô có hỏi những người trong nhà Nam Cung, họ cũng nói giống Nam Cung Thần, là anh và cô có hôn ước từ nhỏ, ba mẹ cô vừa xảy ra tai nạn giao thông vì sóc nên cô ngất đi, khi tỉnh lại thì không biết mình là ai?

Tại tập đoàn Nam Cung, văn phòng tổng tài nằm trên cùng của tòa nhà cao 78.

- Chủ nhân.._ Lăng Tâm Y cúi đầu chào Nam Cung Thần.

- ừm.. Mọi việc ổn chứ? Em tính không nhận lại Phi nhi sao?_ Nam Cung Thần vẫn dán mắt vào tài liệu, đầu không ngẩng lên, chỉ hỏi.

- Ổn, bên Tả Ngôn chưa co thông tin gì về thuộc hạ, nhưng anh ta đã cho người điều tra thân phận trước đây của thuộc hạ, còn về phần Tâm Phi, hãy để con bé như hiện tại._ Lăng Tâm Y vẫn gương mặt lạnh lùng kia lên tiếng trả lời anh.

- Tùy em, Lôi Ảnh đâu rồi?_ Anh ngước mặt lên hờn hệt nói.

- Đang tìm tung tích của Triệu Phi...

- Bí mật điều tra, tôi sẽ gửi hình xăm của Phi nhi cho em...

- Chủ nhân đã thấy?_ Lăng Tâm Y nhíu mày nhìn anh hỏi.

- Phải, em yên tâm tôi sẽ chụi trách nhiệm với em gái em..._ Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Lăng Tâm Y nói.

- Tôi hi vọng người nói được làm được, bên cạnh người không ít phụ nữ, nếu để cho Tâm Phi tổn thương, dù là mang ơn người tôi cũng sẽ giết chết người.._ Lạnh lùng bỏ lại câu này, Lăng Tâm Y sải bước ra khỏi văn phòng tổng tài.

Nam Cung Thần, lấy ra một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ khá lâu, anh không hề kiểm soát được tình cảm của mình dành cho Lăng Tâm Phi, từ khi gặp cô ở quán bar, tính cường ngạnh và đôi mắt biết cười của cô đã làm lòng anh xôn xao, nếu không vì hiểu lầm anh sẽ không làm tổn thương cô như thế.

Vì muốn nhìn thấy cô sớn hơn, anh đã cố tình tan ca sớm hơn thường ngày, khiến cho thư kí của anh cũng có phần thắc mắc, thế nhưng cô nào dám lên tiếng hỏi lí do về sớm của tổng tài.

Tại nhà Nam Cung.

- Phi nhi đâu rồi?_ Vừa bước vào nhà không thấy bóng dáng cô, anh liền lên tiếng hỏi, mà hiển nhiên anh khiến người làm trong nhà anh cũng thắc mắc và ngạc nhiên khi anh về nhà sớm, mà không là thường xuyên về nhà, cũng là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, còn căn dặn họ ăn nói chừng mực, tuyên bố cô Lăng Tâm Phi là vị hôn thê của anh.

- Thưa cậu chủ, Lăng tiểu thư đang trên phòng .._ Quản gia vừa trả lời xong thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu?

- Phi nhi!_ Nam Cung Thần bước vào phòng liền dịu giọng gọi.

- Aaaaaa!!!_ Đột nhiên Lăng Tâm Phi kêu lớn.

- Anh..sao anh lại vào đây?_ Lăng Tâm Phi sợ hãi trừng mắt nhìn người đứng trước cửa, cô giờ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.

- Anh chưa phải là chưa nhìn thấy qua thân thân thể em.._ Nam Cung Thần dùng giọng điệu thản nhiên lên tiếng, sau đó anh đi thẳng vào phòng tắm.

- Này..sao anh không về phòng mình mà tắm?_ Lăng Tâm Phi la lên.

- Đây là nhà anh, anh muốn tắm đâu mà chẳng được._ Nam Cung Thần trả lời.

- Nhưng..._ Định lên tiếng phản bác, thế nhưng cô nghĩ cũng đúng, đây là anh, sau khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng, Lăng Tâm Phi nhanh chống tới tủ đồ lấy đồ để mặc, thế nhưng cô kinh ngạc nhìn tủ đồ của mình, đều là áo ngủ tơ tầm và lụa cao cấp còn nguyên mác chưa tháo, cô không còn nhiều thời gian liền lấy đại một cái mặc vào, vừa xong thì Nam Cung Thần bước ra, thế nhưng lại khiến cô quay đầu, mặt đỏ vì anh hiển nhiên không mặc gì mà bước ra.

- Anh..sao anh lại không mặc gì vào?_ Cô mắc cỡ muốn chết.

- Phiền phức, vả lại anh không mang quần áo qua đây._ Anh nhìn điệu bộ xoay vòng vòng, rất đáng yêu của cô, nhịn không được muốn trêu chọc cô, anh thản nhiên dùng khăn tắm vừa nãy của cô quấn quanh hông anh.

- Vậy thì anh mau về phòng đi.._ Lăng Tâm Phi gấp đến nỗi muốn kiếm lỗ chui vào. Thế nhưng thân thể nhỏ nhắn của cô được anh ôm vào lòng, đặt cô trên giường.

- Anh..anh làm gì?_ Cô kinh ngạc trừng mắt hét lên.

- Chúng ta không phải là chưa từng..._ Nam Cung Thần cười xấu vẫn không ngừng trêu cô, nhìn mặt cô đỏ thật đáng yêu.

- Nhưng,,chúng ta chưa kết hôn.._Cô đỏ mặt ấp úng, không dám nhìn anh.

- Chúng ta sẽ nhanh chống kết hôn..._ Nhìn cô quyến rũ giống tinh linh khiến anh lại có ý nghĩ ham muốn, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

- Anh, vô sĩ...không..dừng lại...chúng ta vẫn chưa kết hôn mà_ Lăng Tâm Phi không ngừng giãy dụa phản khán, thế nhưng sao bằng sức của người cao lớn như anh, tiếp đó là áo ngủ vào khăn tắm rơi đầy sàn." Ta che, ta che nhá..."

Ánh mắng ban mai chiếu vào tắm kính thủy tinh, Lăng Tâm Phi nhíu mày từ từ mở mắt, cô đưa tay lên và phát hiện mình có vết sẹo giống như dấu răng, cô chăm chú nhìn và như có hình ảnh gì đó hiện ra mờ nhạt khiến đầu cô rất đau.

- Phi nhi, em làm sao?_Nam Cung Thần nằm cạnh cảm giác được phản ứng của cô liền ngồi dậy lo lắng hỏi.

- Vì sao em có vết sẹo này?_ Cô nhìn anh hỏi, Nam Cung Thần nhìn vết sẹo trên mu bàn tay cô, anh nhất thời sơ xuất bỏ xót cái này.

- Phi nhi, lần trước là vì giận anh, nên em đã tự cắn tay mình để trừng phạt anh, lần đó em biết anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh còn chưa hỏi tội em, giờ em lại hỏi ngược lại anh sao?_ Nam Cung Thần gọng bình tĩnh trả lời không nhanh cũng không chậm, anh làm soa ma quên cái vết sẹo kia chứ, lần đó la vì không muốn an đụng vào cô, lại nói cô bị xuân dược rất nặng, cô thà làm chính bản thân mình bị thương chứ không muốn anh đụng vào cô.

- Vậy sao? Nhưng sao em không nhớ gì cả?_ Lăng Tâm phi cụp mắt giọng buồn buồn nói.

- Phi nhi, ngoan..lần đó cũng vì xảy ra chuyện của ba mẹ em nên hiện tại em không nhớ gì? Nhưng bây giờ anh chỉ cần em hạnh phúc và vui vẻ là được.._ Nam Cung Thần yêu thương ôm cô vào lòng nói, anh nghĩ có lẽ do số mệnh nên cô và anh gặp nhau, và cũng vỉ vậy cô chính là khắc tinh của anh. Lăng Tâm Phi nhìn chằm chằm vết sẹo cũng không lên tiếng, nếu quá khứ của cô không vui thì cô sẽ không nhắc đến nữa.

d



       Chương 07: Cách chiều chuộng Lăng Tâm Phi của Nam cung

Tổng tài.

Vào một buổi sáng đẹp trời, trên dưới người làm của Nam Cung mọi người ai cũng há hốc mồm nhìn cậu chủ của mình. Họ không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng gần đây, nói đúng ra là từ ngày Lăng tiểu thư về ngôi nhà này thì cậu chủ của họ đi làm trễ hơn, về nhà sớm hơn, anh còn đặc biệt ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối tại nhà. Họ biết anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng chưa từng để ai vào nhà mình, nhưng mọi thứ dường như thay đổi khi Lăng Tâm Phi ở đây.

- Anh chưa đi làm sao?_ Lăng Tâm Phi thức dậy xuống lầu thấy anh vẫn còn ở nhà nên thắc mắc hỏi.

- Anh tới muộn không ai dám nói anh..._ Nam Cung Thần bình tĩnh trả lời.

- Thần, em muốn đi học..._ Lăng Tâm Phi nhìn anh nói. Lời vừa nói ra khiến Nam Cung Thần sững người trong giây lát, anh đang suy tính chuyện không muốn cho ai biết được thân phận của cô.

- Được, ba ngày nữa rồi em hãy học lại, vì em vừa mới khỏe._ Nam Cung Thần mỉm cười dịu dàng nói, sau đó hôn trán cô tạm biệt chào cô rồi lấy áo khoát và chìa khóa xe ra cửa. Lăng Tâm Phi hài lòng nhìn theo bóng dáng của anh, mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng tình cảm mà Nam Cung Thần dành cho cô, cô có thể cảm nhận được.

Van phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung:

- Tâm Y, gọi Hoa Ảnh và Mị Ảnh về nước..._ Nam Cung Thần lấy điện thoại gọi ngay cho Lăng Tâm y phân phó. Hoa Ảnh và Mị Ảnh là sát thủ của tổ chức mà Nam Cung Thần tạo ra, hai người họ túc trực tại tổ chức ở nước ngoài, khi nào có việc quan trọng anh mới cho gọi hai người về nước, Lăng Tâm Y không hề hỏi gì liền đáp ứng theo ý anh.

Tập đoàn Nam Cung đang xôn xao vì lệnh truyền xuống của tổng giám đốc, ba ngày sau họ phải chào đón phu nhân tổng giám đốc, anh còn cho người nhanh chống xây dựng lại căn phòng nghỉ của anh thành một phòng học thực thụ, có đầy đủ các loại sách cần thiết cho cô, ngoài ra anh còn mời cả giáo sư riêng.

Ba ngày sau:

Lăng Tâm Phi đứng trước đại sảnh của tập đoàn Nam Cung, trố mắt ngạc nhiên nhìn, hết nhìn xung quanh rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần.

- Chào Nam Cung thiếu phu nhân.._ Mọi người cúi đầu cung kính chào cô khiến cô thật ngượng ngùng không quen.

- Anh nói..cho em đi học..đây chính là trường học của em sao?_ Lăng Tâm Phi hỏi nhỏ.

- Phải.._ Nam Cung Thần hài lòng đáp xong liền ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng của mình. Mọi người liền thở nhẹ nhàng, họ không dám bình luận cũng như thảo luận chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng cô gái kia là Nam Cung thiếu phu nhân. Họ biết nếu như họ mở miệng nói gì đó không đúng lập tức họ sẽ bị đuổi, dĩ nhiên họ không dại gì mà để mất miếng cơm được.

Một buổi học đầu tiên của Lăng Tâm Phi chính là phòng học và lớp học ngay trong phòng làm việc của Nam Cung Thần, cô có chút khó hiểu, có hỏi anh và những người khác, họ cũng chỉ nói như nhau, cô trước giờ đều học ở đây, do có chút sự cố nên cô không nhớ gì. Song Lăng Tâm Phi nào biết những lời thoại kia là do chính Nam Cung Thần đưa ra cho tất cả nhân viên tại tập đoàn, cả các giáo sư dậy cho cô cũng như thế.

ph

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro