Chương 08 đến chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


              Chương 08: Gặp mẹ anh.Nam Cung phu nhân

Mọi việc vẫn tốt đẹp theo sự sắp đặt của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, im lặng và ngoan ngoãn theo những gì mà hiện tại có.

- Anh chưa đi làm sao?_ Ngước nhìn đồng hồ đã hơn 9h mà Nam Cung Thần vẫn ngồi ở phòng khách đọc báo,uống café. Lăng Tâm Phi tòm mò hỏi.

- Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em.._ Nam Cung Thần ngoác ngoác tay, ý bảo cô tới gần anh, Lăng Tâm Phi ngoan ngoãn tới cạnh anh liền bị anh kéo ngồi lên đùi mìn, Nam Cung Thần dịu dàng trả lời. Anh tật sự không thể cách cô nữa bước, đi đâu anh cũng đưa cô đi cùng, dù là đi dự tiệc hay gặp khách hàng anh luôn đưa cô đi, nhưng chỉ là để cô ở phòng kế bên, có như vậy anh mới cảm giác được cô ở bên cạnh anh.

- Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo với anh là sẽ không ra ngoài.._ Lăng Tâm Phi hốt hoảng lên tiếng, không phải chứ? Anh ở nhà có nghĩa là hôm nay cô đừng hòng mà xuống giường nỗi.

- Không..anh muốn giành nhiều thơi gian cho em.._ Nam Cung Thần yêu thường hôn cô, giọng cực cưng chiều mà nói.

- Hai người đang làm gì vậy?_ Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người liền hướng mắt về phía người phát ra tiếng nói kia, đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Long Điền Ngọc Hân mẹ của anh.

- Cháu chào bác.._ Lăng Tâm Phi không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng nhìn nét của bà và Nam Cung Thần giống nhau, là thậu bối cô lễ phép cúi đầu chào bà, nhưng cô không có cách nào đứng lên vì Nam Cung Thần ôm cô rất chặt.

- Anh buông em ra.._ Lăng Tâm Phi trừng mắt nhìn anh gắt nhẹ.

- Em ngồi yên đi, ngoan.._ Anh yêu thương hôn má cô, mặt kệ người phụ nữ vẫn thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

- Mẹ đến đây làm gì?_ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi, mắt cũng không nhìn bà.

- Có việc nên mẹ đến để thông báo cho con, nhưng trước hết con hãy cho mẹ biết, cô gái này là ai?_ Long Điền Ngọc Hân bình tĩnh lên tiếng.

- Mẹ không cần biết...

- Con đừng tỏ thái độ như thế với mẹ.._Bà tức giận gầm nhẹ

- Trước khi con còn tôn trọng người thì xin mẹ hãy rời khỏi đây.._ Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng đuổi người, sự dịu dàng vừa nãy của nh đối với Lăng Tâm Phi liền không còn.

- Thần.._ Lăng Tâm Phi thấy tình hình có gì đó không đúng nên dung khủy tay thúc nhẹ vào người anh, ý nhắc nhở anh không nên đối xử như vậy với mẹ anh.

- Cô ta là ai?_ Long Điền Ngọc Hân hỏi lại lần nữa.

- Mẹ không cần biết.._ Anh vẫn giữ nguyên thái độ đáp.

- Con..vậy còn Long Điền Ngọc thì sao? Mẹ đã ước hôn cho bọn con.

- Con không chấp nhận, cô ấy là do mẹ sắp xếp bên cạnh con, con chỉ xem cô ấy như em gái, là con gái của mẹ._ Nam Cung Thần khẳng định

- Nhưng nó chỉ là do mẹ nhận nuôi, con bé không có dòng máu của nhà Long Điềm

- Nhưng cũng mang họ Long Điền..

- Thần..con bé đã theo con suốt hơn 5 năm, tình cảm con bé dành cho con con không biết..._ bà thấy thái độ lạnh lùng của Nam Cung Thần nên nhẹ giọng nói.

- Đó là cô ấy tự nguyện con không cần, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe._ Nam Cung Thần nói xong liền đưa Lăng Tâm phi lên phòng bỏ lại mình bà Long Điền Ngọc Hân tức giận, cho dù bà cố gắng hỏi quản gia nhưng ông là người kính miệng sẽ không hé nữa lời dù cho bà là chủ.


                      Chương 09: Long Điền Ngọc trở về

Tòa nhà Nam Cung, văn phòng làm việc của Nam Cung Thần, nếu nói về sự khoa trương thì văn phòng này đúng thật rất rộng, phòng nghỉ của anh trước đây giờ thành học học của Lăng Tâm Phi, phòng được anh cách âm rất tốt và có hệ thống camera do anh cho lắp đặt để thấy cô mọi lúc mọi nơi, dù hai người chỉ cách nhau có một cánh cửa.

- Này cô..cô không thể vào nếu không có hẹn trước.._ Bên ngài văn phòng là tiếng nói ngăn cản của thư kí với một cô dáng vóc người cao, xinh đẹp quyến rủ.

- Sao tôi lại không thể vào?_ Cô gái quay lại trừng mắt lạnh lùng nhìn cô thư kí.

- Cô phải có hẹn trước với giám đốc._ Cô thư kí trả lời

- Tôi gặp Thần cũng phải thông báo qua cô sao? Cô muô bị đuổi việc._ Long Điền Ngọc trừng mắt quát cô thư kí.

- Nhưng..._ Cô thư kí định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Điền Ngọc đẩy ra và bước nhanh vào phòng.

- Thần..em về rồi..._ Long Điền Ngọc dịu dàng nói.

- Xin lỗi tổng giám đốc, cô ấy.._Thư kí hốt hoảng nói

- Cô ra ngoài đi.._ Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, lên tiếng nói cô thư kí, cô liền lui ra.

- Em về khi nào?_ Nam Cung Thần đẩy cô ra hỏi

- Anh đuổi cô ta đi, cư nhiên dám ngăn cản em..._ Long Điền Ngọc dỗi nói.

- Ở đâ là công ty..._ Nam Cung Thần lạnh lùng nói

- Thần, em rất nhớ anh._ Long Điền Ngọc ôm anh từ phái sau, mắt cô dán chặt vào người anh.

- Ngọc, anh nhắc lại đây là công ty._ Nam Cung Thần gằng giọng lạnh lùng nói.

- Thần, em yêu anh.._ Long Điền Ngọc thổ lộ và hôn tới tấp lên mặt anh.

- " Ưm"..._ Mộ tiếng nôn nữa vang lên liền thu hút được sự chú ý của Nam Cung Thần, anh hốt hoảng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy lại vào phòng.

- Nam tổng, Lăng tiểu thư dường như không được khỏe.._ Bước ra là một giáo sư nữ lên tiếng nói, hầu hết giáo sư của Lăng Tâm phi anh điều đặc biệt chọn nữ giáo sư

- Cô ấy làm sao?_ Anh lo lắng hỏi dồn

- Tôi không rõ, sắc mặt cô ấy rất xanh xao, còn hay nôn...

- Được rồi, cô về đi..

- Vâng.._ Cúi đầu chào anh, giáo sư Phạm liền rời đi.

- Lăng tiểu thư là ai?_ Long Điền Ngọc lên tiếng hỏi

- Em về đi.._ Nam Cung Thần lạnh lùng nói sau đó thì đi vào phòng

- Phi nhi, em làm sao?_ Anh lo lắng hỏi cô.

- Mặc kệ em._ LĂng Tâm Phi trừng mắt anh, gắt gỏng nói

- Phi nhi.._ Nam Cung Thần dịu giọng gọi

- Chị, em muốn về nhà, về nhà..._ Lăng Tâm Phi uất ức nhào vào lòng Lăng Tâm Y khi thấy cô, vì sự anh nguy của cô, nê Nam Cung Thần đã nói cô còn người chị gái tên Lăng Tâm Y, mặc dù không nhớ nhưng cô có cảm giác quen thuộc về hình ảnh một người chị lúc nhỏ, nên liền chấp nhận được cô là chị gái mình. Mà lúc này khi nhìn thấy cô nước mắt của Lăng Tâm phi liền rơi.

- Được, chị đưa em về..._ Lăng Tâm Y không biết chuyện gì làm em gái mình khóc, nhưng khi liếc mắt nhìn bên trong còn có một người phụ nữa, cô biết cô gái kia là ai, chính là me gái không cùng dòng máu với Nam Cung Thần, cô đại khái đã biết chuyện gì. Liền đưa em gái rời đi.

- Em về Long Điền gia đi.._ Anh để lại câu lạnh lùng với Long Điền Ngọc liền đi. Long Điền Ngọc tức giận dậm chân, sau đó cũng rời đi.

Tại chung cư mà Lăng Tâm y đang sống:

- Em không về cùng thiếu gia sao?_ Lăng Tâm y cố ý thăm dò em gái

- Không về, không về.. em ghét anh ấy, em muốn ở đaây với chị.._ Lăng Tâm Phi dùng giằng, giận dỗi nói.

- Phi nhi, em đang ghen sao? Em yêu thiếu gia?_ Lăng Tâm y nhìn em gái hỏi

- Em..em không biết..không biết.."hix,hix"..._ Lăng Tâm Phi uất ức nói, nước mắt lại lưng tròng.

- Được, ngoan, Phi nhi không khóc.._ LĂng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng an ủi cô.

- Chị, gần đây em ăn không tiêu, ăn xong rồi lại nôn ra hết, em muốn ăn cơm chiên trứng lúc nhỏ chị hay làm cho em..._ Lăng Tâm Phi sụt sịt mũi nói

- Em nhớ sao?_ Ngạc nhiên hỏi cô.

- Không biết, nhưng em hay nhìn thấy mình lúc nhỏ, có chị, ngoài ra không biết gì nữa._ Cô ngây thơ đáp.

- Ngoan, được rồi, em vào phòng nghỉ, khi nào xong chị gọi em..._ Dỗ dành cô xong thì Lăng Tâm y lấy ra điện thoại của cô vẫ reo nãy giờ.

- Thuộc hạ nghe..

- Cô ấy đâu?_ Giọng nói đầy mệt mỏi và lo lắng của Nam Cung Thần qua điện thoại

- Con bé khóc rất nhiều..

- Tôi sẽ đón cô ấy.._ Anh quả quyết

- Không, chủ nhân hãy giải quyết chuyện của mình đi, tôi đã cảnh cáo người đừng tổn thương con bé.._ Giọng Lăng Tâm y càng lạnh hơn chất vấn anh.

- Tôi không có?_ Anh khẳng định

- Người yêu Phi nhi không?_

- Tôi sẽ cưới cô ấy..._ Nam Cung Thần yên lặng một lúc thì lên tiếng

- Vậy tôi chờ người giải quyết những phụ nữ sẽ làm tổn thương con bé xong rồi hãy nói._ LĂng Tâm y nói xong thì tắt máy. Mặc dù Nam Cung Thần là người cứu cô, cũng là chủ nhân của cô, nhưng cô thề, cô sẽ không để ai làm tổn thương Lăng Tâm Phi. Nam Cung Thần nhìn căn hộ thứ 14, anh biết Tâm Ảnh nói được làm được, dù cho anh có đồng ý hay không cô là sát thủ do anh huấn luyện đơn nhiên anh hiểu cô. Vụ việc Lâm y Vân hãm hại Lăng Tâm Phi anh cũng thấy rõ, nễ tình Lâm y Vân theo anh cũng lâu anh có thể tha mạng, nhưng Tâm Ảnh khác, cô ấy khiến Lâm Y Vân sống không bằng chết, cho người liên lục hãm hiếp cô ta, còn hủy đi một bên mặt của cô ta, không dừng lại ở đó, Tâm Ảnh còn để cô ta sống như không sống mà chết cũng không xong.


Chương 10:Gặp lại Tả Ngôn, Hoa Nhật Lệ.

Hôm nay tđẹp trời, tâm tình Lăng Tâm Phi cũng tốt lên nên lôi kéo chị gái ra ngoài dạo phố thư giản, Lăng Tâm Y nhìn em gái mà không biết phải làm như thế nào? Cô biết Lôi Ảnh theo lệnh của anh sẽ cho bám sát hai người nếu Tâm Phi ra ngoài. Nhìn Lăng Tâm phi vui vẻ cũng quên luôn chuyện của Nam Cung Thần hôm qua cô không biết nên vui hay nên buồn, bên cạnh chủ nhân rất nhiều mặt đúng lúc bên vực cho em gái, điều mà Lăng Tâ Y đang nghĩ chính là nhanh chống tìm ra người thân của Lăng Tâm phi mà trước lúc ra đi Lăng Đồng có nói qua.

- Y nhi.._ Đang suy nghĩ thì một giọng nói nam trầm thấp vang lên kéo cô về với hiện tại, cô nhận ra được tiếng nói này là của ai.

- Tâm Phi, là cậu, đúng là cậu rồi...cậu có biết tớ tìm cậu cực khổ như thế nào không?_ Một cô gái lập tức nhào vào người Lăng Tâm Phi khóc nức nở vui mừng nói, cô gái kia không ai khác chính là Hoa Nhật Lệ bạn rất thân với Lăng Tâm Phi. Mà Tả Ngôn đang chăm chú nhìn Tâm Y nghe được tiếng gọi kích động của Hoa Nhật Lệ cũng quay đầu nhìn Lăng Tâm Phi, ánh mắt anh xuất hiện một tần sáng mà không ai hay biết.

- Xin lỗi em, Phi nhi hiện tại không biết em là ai?_ Lăng Tâm y nhanh chống lên tiếng để tránh trường họp khiến Tâm Phi đã kích.

- Chị Y, hai người nhận nhau khi nào vậy?Mà Tâm Phi như thế nào mà không nhận ra em sao?_ Hoa Nhật Lệ thắc mắc hỏi.

- Không lâu, khi khác gặp lại em.._ Lăng Tâm y nhanh chống lên tiếng tính dẫn Lăng Tâm Phi đi thì cánh tay của Tả Ngôn bắt lấy tay Tâm Phi khiến cô giật mình run sợ nhìn anh.

- Y nhi, dù gì chúng ta cũng ân ái khá lâu, em không nên vô tình như thế..._ Tả Ngôn tướng mạo đẹp trai lên tiếng nói, tay cũng không buông Tâm Phi ra.

- Ngôn thiếu, chúng ta đã nói rõ, hiện giờ tôi và anh không có gì để nói, xin anh buông tay tránh làm em gai tôi sợ._ Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.

- Tôi và em không cò gì để nói nhưng tôi và em gái em thì có._ Tả Ngôn vẫn không buông tha lên tiếng.

- "cạch"_ Một họng súng chỉa ngay vào đầu anh, Tả Ngôn kinh ngạc nhìn Lăng Tâm Y, anh không thể tin người chung chăn gối với anh suốt nữa năm qua dám chỉa súng vào đầu anh.

- Em muốn làm gì?_ Tả Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn cô hỏi.

- Không làm gì cả, chỉ là một phát súng vào đầu anh nếu anh dám đụng vào em gái tôi._ Lăng Tâm Y lạnh lùng nói, sát khí của cô khiến những người xung quanh không dám tới gần, mà Lăng Tâm Phi cũng hoảng hốt nhìn cô.

- Khốn kiếp, Y nhi em dám uy hiếp tôi._ Tả Ngôn tức giận mắng

- Sao không? Cô ấy chính là sát thủ mà anh đang truy lùng._ Lúc này Ngôn Lôi xuất hiện với một vài người, phía sau họ đi lên chính là Nam Cung THần, anh vừa nghe tin cô ở đây liền cho người đến, nhưng anh không ngờ Tả Ngôn cũng ở đây, khiến bảo bối của anh sợ rồi.

- Lôi Ảnh.._ Tả Ngôn nghiến răng.

- Phải, xin diện kiến Ngôn thiếu..._ Ngôn Lôi hờn hệt trả lời

- Nam Cung Thần, là do aanh đúng không? Lăng Tâm Y chính là Tâm Ảnh..._ Tả Ngôn trừng mắt nhìn Nam Cung Thần lên tiếng.

- Thần.." hix..." Sợ..._ Lăng Tâm Phi lúc này thấy Nam Cung Thần liền khóc òa lên, tay cô rất đau, mà cô lại rất sợ.

- Phi nhi.._ Nam Cung Thần dịu giọng đến gần cô, ôm cô vào lòng, anh thật đau lòng khi thấy cô khóc.

- Nam Cung Thần, anh sắp xếp sát thủ bên cạnh tôi, còn hạ không ít thuộc hạ của tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua.._ Tả Ngôn lên tiếng cảnh cáo, sau đó liền rời đi, vì anh ra ngòi không đem theo người anh liền bị thất thế đành ruát lui. Hoa Nhật Lệ không hiểu gì cũng bị anh kéo đi trong trạng thái ngây người. Vì quá hoảng hốt khi chứng kiến chị gái mình như vậy liền sợ hãi, được Nam Cung Thần đặt vào xe liền ngủ thiếp trong lòng anh.

n%C4%83c!



                    Chương 11: Nam Cung lão phu nhân

Trên đường ra sân bay Lăng Tâm Y không ngừng nhớ lại gương mặt hốt hoảng của Tâm Phi.

Quay lại thời gian tối qua mà Lăng Tâm Y cùng Nam Cung Thần đưa Lăng Tâm Phi về nhà.

- Chị là ai? _ Lăng Tâm Phi nhìn chăm chú Lăng Tâm Y hỏi.

- Phi nhi.._ Nam Cung Thần tiếng gii thích, thế nhưng Lăng Tâm Y nhìn anh bằng ánh mắt nói lên cứ để cô tự nói với cô ấy.

- Phi nhi, chị là sát thủ bên cạnh Nam Cung Thần, là sát thủ Tâm Ảnh mà Tả Ngôn truy tìm. Em là em gái không cùng máu mũ với chị, nhưng chị luôn coi em là em gái, vì chuyện của ba qua đời là cú shoc nặng khiến em mất trí nhớ, trong khi đó chị lại không có ở cạnh em, xin lỗi em, Phi nhi.._Lăng Tâm Y nói rất nhiều, dường như là tất cả mọi chuyện chỉ trừ chuyện của Nam Cung Thần.

- Chị, em không muốn nghe nữa, từ nay chị đừng mạo hiểm nữa, em sẽ nói với Thần không cho chị làm Tâm Ảnh nữa.._ Lăng Tâm Phi nức nở nói. Lăng Tâm y đau lòng ôm em gái vào lòng dỗ dành cô đến khi cô khóc vì mệt mà ngủ. Sáng sớm hôm nay vì có việc của tổ chức bên italy nên cô bắt buộc phải đi dù cho Nam Cung Thần có nói sẽ để anh lo liệu, thế nhưng chuyện này chỉ có cô mới có thể giải quyết vì liên quan đến Tả Ngôn. Vì thế sáng cô không thông báo cho Lăng Tâm Phi biết liền đi.

Tập đoàn Nam Cung

- Bà nội, để cháu đưa bà lên._ Long Điền Ngọc lễ phép tôn kính với một bà lão, dù bà nhìn đã lớn tuổi nhưng có thể đón được thời trẻ bà là một mỹ nữ.

- Không cần đâu, tôi đến là tìm cháu dâu của tôi._ Bà Nam Cung Doãn Tuyết lạnh lùng lên tiếng

- Nội, cháu và Thần có hôn ước từ mẹ.._ Nở một nụ cười thật tươi để lấy lòng bà.

- Không phải cô, chau dâu ta ddo tiểu Thần chọn._Nói xong bà lão bỏ mình Long Điền Ngọc đứng trơ một mình tức mà không thể làm gì được.

Văn phòng tổng giám đốc:

Nam Cung lão phu nhân đi xung quanh căn phòng, bà nhìn trên bàn có đồ ăn vặt, chua, ngọt, mặc đều có, bà nhíu mày suy nghĩ cháu trai bà từ khi nào lại thích ăn những thứ này.

- Ơ, bà tìm Thần a?_ Là tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, bà lão quay dầu gặp ngay cô gái xinh đẹp thuần khiết mà nhất là đối mắt của cô khiến bà yêu thích ngây, đôi mắt biết nói.

- Phải._ Bà mỉm cười trả lời, đây chắc là cháu dâu của bà, vì bà biết ngoại trừ thư kí ra vào phòng làm việc của cháu bà thì chỉ có người phụ nữ của Nam Cung Thần anh mới cho vào.

- Bà ngồi đi, Thần đang họp lát nữa là xong, bà uống nước đi.._ mỉm cười nhiệt tình mời bà ngồi còn rót nước cho bà.

- Nội, cháu đem nước cho nội.._ Là tiếng nói của Long Điền Ngọc, trên tay cô đang cằm ly nước.

- Không cần, cô ra ngoài đi đừng làm phiền tôi._ Bà lão lên tiếng

- Vâng.._ Long Điền Ngọc cúi đầu lên tiếng đáp. Cô ta còn liếc mắt nhìn Lăng Tâm Phi đang đứng kế nên.

- Cháu tên gì?_ Bà lão lên tiếng thân thiện hỏi.

- Cháu là Lăng Tâm Phi nhưng Thần và chị cháu gọi cháu là Phi nhi, bà có thể gọi cháu như vậy cũng được.

- Phi nhi, là cháu ăn những thứ này sao?_ Bà lão chỉ những thứ trên bàn hỏi.

- Dạ, bà đừng nói với Thần, anh ấy biết cháu ăn những thứ này nhất định sẽ mắng cháu còn cắm cháu không được ăn, nhưng là vì gần đây cháu ăn không tiêu, còn nôn hết thức ăn, nhưng cháu đã xin chị cháu mua cho cháu những thứ này, bà ăn không?_ Lăng Tâm Phi ngây thơ nói.

- Thế ba mẹ cháu đâu?_ bà tiếp tục hỏi.

- Thần và mọi người đều nói ba mẹ cháu không còn, cháu bị mất trí nhớ a, cháu còn có chị Y thôi..

- Mất trí nhớ?_ Bà lão khó hiểu nghĩ.

- Ưm, ụa, ụa.._ Một tràng tiếng nôn khó chịu, Lăng Tâm Phi chạy toạt vào nhà vệ sinh.

- Không lẽ con bé..._ Bà lão thoáng vui mừng, bà cần phải xác minh lại có thất hay không đã

- Phi nhi, cháu bị như vậy khoảng bao lâu rồi?_ Bà ân cần quan tâm hỏi

- Cháu, dạ hình như là gần một tháng..._ Lăng Tâm Phi trả lời, định nói tiếp thì có chuông điện thoại, vì không có Nam Cung Thần ở đây cô tính bắt máy dùm anh, thì thấy sắp văn kiện trên bàn khiến cô kinh ngạc, hốt hoảng chạy đi.

- Phi nhi, ây da, cháu đi từ thôi, đừng chạy.._Nam Cung lão phu nhân lo lắng chạy theo.

Phòng họp cấp cao, quản lí cấp cao cùng các trưởng phòng và giám đốc đang không dám ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc, anh lạnh lùng khiến ai cũng không thể mở miệng.

"Rầm" tiếng mở cửa vang lên liền gay sự chú ý cho mọi người, họ chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang hốt hoảng chạy vào, nét mặt cô xanh xao, nhưng họ lo là cô sẽ không thể sống nỗi khi làm phiền tổng giám đốc.

- Phi nhi, em làm sao?_ Thấy sắc mặt cô không tốt, Nam Cung THần lo lắng hỏi, vẻ dịu dàng khiến ai cũng kinh ngạc nhìn anh.

- Thần, anh gạt em, anh hứa không để chị Tâm Y mạo hiểm nữa vậy mà anh còn để chị ấy đi.._ Lăng Tâm Phi tức giận thở hồng hộc chất vấn anh.

- Phi nhi, chuyện này chỉ có Tâm Y giải quyết được, chỉ sau vụ này anh không để cô ấy rời xa em._ Nam Cung Thần dịu giọng an ủi cô, dỗ Dành như một đứa trẻ khiếc cả phòng họp mồm chữ O mắt chữa A nhìn anh.

- Không muốn, em đi tìm chị ấy.._ Nói xong thì Lăng Tâm Phi xong nhanh ra ngoài, trong tâm trí cô hiện giờ chỉ có những hình ảnh khủng khiếp mà cô hay thấy kia, cô không muốn lại mất đi một người thân nào nữa mặc dù trí nhớ cô không còn nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của Tâm Y dành cho cô.

- Phi nhi...._Nam Cung Thần hốt hoảng chạy theo.

- Tiểu Thần, mau mau giữ Phi nhi lại.._ Bà lão chạy theo không kịp vừa gặp cháu trai liền lên tiếng thúc giục anh.

- Phi nhi._ Anh bắt được cánh tay cô.

- Buông ra, em ghét anh, em muốn đi tìm chị, muốn chị..._ Lăng Tâm Phi khóc lóc vùng vẫy.

- Em bình tĩnh nghe anh nói được không?_ Anh vì lo lắng cho cô mà kích động quát lớn, khiến Lăng Tâm Phi giật mình, mà bà lão ở đầu kia chạy tới cũng giật mình.

- Cái thằng này, cháu đang làm cháu dâu của ta sợ, còn có cả cháu cố của ta.._ Bà lão tức giận đánh liên tiếp lên người Nam Cung Thần.

- Bà nội...a..bà đừng đánh cháu.._ Nam Cung Thần cố tránh bà lão để khỏi bị đòn.

- Im miệng, mau đưa Phi nhi đến bệnh viện trước, sau đó làm theo ý con bé._ Bà lão ra lệnh.

- Phi nhi, em làm sao? Trong người em kông khỏe sao?_ Anh lo lắng hỏi

- Em muốn chị, muốn chị.._Cô khóc lớn. Hai người một già một trẻ thay phiên dỗ cô, sau đó thì đưa cô đến bênh viện vì cô liên tục nôn thóc nôn tháo.

l\


                            Chương 12: Kì nghỉ thai phụ

Tại bệnh viện lớn nhất của thành phố, đây là bệnh viện chỉ dành cho những người có tiền.Nam Cung Thần cùng Nam Cung lão phu nhân đang chờ kết quả từ bác sĩ.

- Chúc mừng Nam tổng, thiếu phu nhân mang thai được hai tuần, tình trạng nôn là thời kì thai nghén của thiếu phu nhân._ Bác sĩ lên tiếng nói, gương mặt Nam Cung Thần bỗng chốc ngốc trệ, vẫn chưa thể tiếp thu được lời của bác sĩ. Trong khi đó bà lão Nam Cung Doãn Tuyết tít mắt vui vẻ không thôi.

- Thằng nhóc này, cháu sắp được làm cha rồi, ta sắp lên chức bà nữa rồi, haha.._ Bà Nam Cung lão phu nhân vui mừng cười không ngừng.

- Cha sao? Cháu được làm cha sao?_ Nam Cung THần nhìn bà mình lên tiếng, anh đã ý thức được chuyện mình được làm cha, bảo bối của anh mang thai, là giọt máu của anh cùng bảo bối.

Tại nhà Nam Cung, sau khi về nhà Lăng Tâm Phi mặc kệ mình mang thai mà không ngừng làm loạn đòi Nam Cung Thần gọi cho Lăng Tâm Y về nhà ngay, còn nằng nặc đòi anh cho Lăng Tâm Y dọn về nhà ở cùng cô, không cho cô rời khỏi mình nữa, vì chiều theo ý muốn của Lăng Tâm Phi mà bà lão cùng Nam Cung Thần đành chấp nhận gọi cho Lăng Tâm Y về nước ngay, còn chuyện bên italy anh cho hai người Hoa Ảnh và Mị Ảnh giải quyết.

Hây..cực cho anh chàng nào đó, từ khi biết tin Lăng Tâm Phi mang thai, anh đã chú ý tới nhất cử nhất động của cô, tâm tình của cô, chiếu theo ý muốn của cô, kể cũng lạ, từ khi mang thai tâm tình Lăng Tâm Phi giống như một đứa trẻ vui buồn thất thường, khóc cười bất thường, nếu không thấy Nam Cung Thần chừng mốt ngày cô liền làm loạn, vào mỗi tối nếu không có anh ngủ cùng cô sẽ không thể ngủ được vì trong mỗi tối cô đều nằm thấy ác mộng, và khi tỉnh lại cô không hề nhớ gì về giấc mơ kì lạ kia nữa.

Vào tuần thứ 5 khi Lăng Tâm Phi mang thai, vì công việc ở công ty bị dồn nhiều mà Nam Cung Thần không thể không tách Lăng Tâm Phi được, chính vì vậy anh mới nhờ người bà Nam Cung lão phu nhân đến trông chừng bảo bối của anh, dĩ nhiên bà lão rất vui vẻ mà nhận nhiệm vụ này.

- Haha, Phi nhi giọi lắm, đây là cái nón len mà bà nội thấy đẹp nhất._ Bà lão phu nhân cười sảng khoái khen ngợi Lăng Tâm Phi mặc dù nhìn tác phẩm của cô chẳng giống cái nón.

- Nội, đây là nón sao? Cháu vẫn là không khóe tay.._Lăng Tâm Phi nhìn nhìn ya1c phẩm của mình bỉa môi nói khi bà nội lên tiếng khen.

- Phi nhi, như vậy là đẹp rồi._ Bà mỉm cười an ủi cháu dâu.

- Lăng tiểu thư đã đến giờ cô phải nghỉ ngơi.._ Quản gia tiến tới nhắc nhở, vì cô mang thai nên Nam Cung Thần đặt giờ giấc sinh hoạt của cô đúng giờ, hôm nay anh vắng mặt dĩ nhiên sẽ do quản gia nhắn nhở.

- Không, cháu chờ Cung Thần về.._ Lăng Tâm Phi đáp.

- Thiếu gia hôm nay về trễ, cô nên đi nghỉ sớm , nếu để thiếu gia biết người sẽ không vui.._ Quản gia khó xử nhìn cô khuyên

- Thần chưa về, cháu không ngủ được.._ Lăng Tâm Phi cúi đầu nói, vì gặp ác mộng nhiều ngày nếu không có Nam Cung Thần cô sẽ rất sợ, phải nói là cô phụ thuộc vào Nam Cung Thần rất nhiều.

- Phi nhi, ngoan, bà nội ngủ cùng cháu,_ Bào lão lên tiếng đề nghị.

- Trên người bà có mùi của Thần không?_ Lăng Tâm Phi ngây thơ hỏi, khiến bà lão cùng quản gia ngẩn người nhìn cô không biết nói gì hơn là mỉm cười.

Nhà Long điền gia:

- Con nói gì? Kết hôn sao? Mẹ không đồng ý._ Long Điền NGọc Hân ngạc nhiên nhìn con trai luôn lạnh lùng xa lánh bà

- Con đã quyết định, con chỉ đến thông báo, ba mẹ có đi hay không thì tùy._ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng.

- Ba dĩ nhiên sẽ đi._ Ông Nam Cung Đồng bình tĩnh năng cốc nước lên nói, mặc kệ bà vợ trừng mắt với ông.

- Thần, còn em thì sao? Anh bỏ rơi em như vậy sao?_ Long Điền Ngọc khổ sở khóc lóc nói.

- Anh chỉ xem em là em gái.._ Anh lạnh lùng nói

- Không đúng, anh từng vì em mà bỏ rơi Khương Lan Mị.._ Long Điền Ngọc biết mình lỡ lời nhắc đến tên người con gái mà anh cắm kị liền nhìn anh như vẻ không cố ý.

- Sao con lại nhắc đến con đàn bà đó.._ Bà Long Điền NGọc Hân trách nhẹ. Long Điền NGọc chỉ cuối đầu.

- Tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.._ Bỏ lại câu lạnh lùng anh xoay người rời khỏi. " Lan Mị, em ở đâu? Anh rất nhớ em, Mị của anh.."Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt, nỗi nhớ nhung về người con gái suốt thời gian qua anh cứ tưởng mình đã quên khi anh gặp Lăng Tâm Phi, thế nhưng khi nghe Long Điền NGọc nhắc đến cô nỗi nhớ vẫn như cũ trong lòng anh, Nam Cung Thần không trở về nhà mà đến quán bar uống rượi cùng bạn thân, uống say đến nỗi anh phải ngủ lại khách sạn. Đến sáng anh đến công ty vì có điện thoại của thư kí báo có cuộc họp quan trọng.

Văn Phòng tổng giám đốc.

Trịnh tổng._ Thư kí ngạc nhiên khi thấy một chàng trai đẹp, đẹp ngang tầm tổng tài của cô.

Chào cô! Lâu lắm mới gặp._ Anh chàng mỉm cười thân thiện chào hỏi cô thư kí xinh đẹp.

Phải, trịnh tổng tìm tổng tài sao?_ Cô thư kí đỏ mặt hỏi. "Đẹp trai quá mà"

- Ừm, tôi vừa về nước, không có chỗ ở nên tới làm phiền tổng tài của cô.

- Trịnh tổng đừng đùa, mời người..Cô thư kí mỉm cười mời Trịnh Phong Nam vào phòng, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, cũng là bạn thân của Nam Cung Thần, anh khác với Nam Cung Thần, anh bên hắc đạo, Nam Cung Thần là bạch đạo.

- Thần.._ Trịnh Phong Nam lên tiếng gọi người nào đó đang ngồi mệt mỏi dựa người vào ghế.

- Về rồi sao? Tớ tưởng cậu bị mỹ nhân nào giữ chân không thèm về._ Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng nói với bạn thân

- Trời, thái độ gì đây, không hoan nghên tớ về sao?_ Trịnh Phong Nam cợt nhã nói.

- Này, tớ nghe nói rất lâu cậu không đi bar, có ai giữ chân được cậu sao?_ Trịnh Phong Nam lên tiếng hỏi

- Không liên quan đến cậu.._ Nam Cung Thần lạnh nhạt nói

- Lần này tôi về là có tin tức quan trọng cho cậu, tôi tin rằng cậu sẽ cảm ơn tôi._ Trịnh Phong Nam cười cười hàm ý nói

- Được rồi, tôi không quan tâm, lần này cậu về thì hãy ở lại, tháng tới là tôi kết hôn.

- Sao cơ????_ Trịnh Phong Nam kinh ngạc nhìn bạn thân, anh không tin rằng bạn thân anh có thể quên được người phụ nữ kia.

- Tôi nói tôi kết hôn.._ Nam Cung thần lập lại

- Cô ấy là ai? Vậy còn Lan Mị?

- Cô ấy đã là quá khứ

- Nhưng tôi tin rằng cậu còn yêu Lan Mị._ Trịnh Phong Nam chắc chắn nói

- Yêu, đúng yêu rất nhiều, nhưng cô ấy đã rời bỏ tôi đi..

- Cô ấy đi là vì bất đắc dĩ, vả lại cô ấy và cậu còn có một đứa con._ Trịnh Phong Nam nói.

- Cậu nói gì?_ Nam Cung Thần kinh ngạc không thể tin nhìn bạn

- Cậu còn yêu cô ấy?_ Trịnh Phong Nam hỏi lại

- Yêu.._ Nam Cung Thần mấp máy môi nói, nhung hình ảnh của Lăng Tâm Phi luôn hiện ra trong đầu anh.

- "Rầm".._ tiếng đập vang lên thu hút được hai người đàn ông.

- Tâm Y.._ Trịnh Phong Nam trong mắt ánh lên vẻ vui mừng khi gặp người anh yêu tha thiết.

- Em đang làm gì?_ Nam Cung Thần lạnh lùng hỏi, thái độ điềm tĩnh, nhưng trong lòng có muôn vài lời khó nói, cảm xúc dường như là anh gần không thể khống chế.

- Thiếu gia, tôi đã nói rồi, đừng tổn thương Phi nhi._ Lăng Tâm Y lạnh hơn nói

- Tôi chưa làm tổn thương Phi nhi._ Nam Cung THần chắc chắn khẳng định

- Vậy người vừa nói gì, yêu Khương Lan mị mà người còn muốn cưới em tôi sao?_ Lăng Tâm Y tức giận lên tiếng." cạch" thấy anh yên lặng không nói một họng súng chỉa thẳng vào đần Nam Cung THần.

- Tôi đúng là yêu Khương Lan Mị..._ Nam Cung Thần lạnh lùng nói

- Lăng tiểu thư.._ là tiếng thét chói tai của thư kí bên ngoài, lúc này Lăng Tâm Y mới nhớ ra là Lăng Tâm Phi còn ngoài cửa, vì tức giận mà cô bỏ quên em gái. Lúc mọi người chạy ra chỉ thấy Lăng Tâm Phi bất tỉnh mà dưới chân là một mảng máu.

]'ȫZ


                      Chương 13: Rời khỏi Nam Cung Thần

Tại bênh viện quý tộc, Nam Cung Thần hối hận khi mình nói ra câu nói khiến cho bảo bối của anh bị tổn thương.

Quay trở lại một tiếng trước:

- Vậy tôi hỏi thiếu gia, người yêu Phi nhi sao?_ Lăng Tâm Y vẫn giữ nguyên tư thế chĩa súng vào đầu Nam Cung Thần

- Cô ấy là người của tôi?_ Nam Cung Thần lãnh lẽo nói

- Người sao? Một câu nói yêu thiếu gia cũng không nói ra, nếu đã không yêu thì đừng tổn thương con bé, no đang mang thai.._ Lăng Tâm Y hít một ngụm khí lạnh yên lặng hồi lâu mới lên tiếng.

- Chính vì cô ấy mang thai nên tôi mới cưới cô ấy.._ Nam Cung Thần kinh hãi, ngẩy người khi mình nói ra câu này, đồng thời cũng khiến hai người là Trịnh Phong Nam và Lăng Tâm Y trừng mắt nhìn anh.

- Thiếu gia, người quá tham rồi, nói là yêu Khương Lan Mị lại vì em gái tôi mang thai nên mới lấy.._ Lăng Tâm Y cười lạnh nói

- Đúng là tôi yêu Mị, nhưng...._ Nam cUng Thần định nói gì đó thêm nhưng lại nghe tiếng thét chói tai của thư kí......

Quay trở lại bệnh viện quý tộc.

- Thần, Y nhi có em gái sao? Là co gái mà định định kết hôn?_ Trịnh Phong Nam mệt mỏi hỏi lại, nếu anh biết Y nhi có em gái mà em gái cô là vợ sắp cưới của Nam Cung Thần thì anh chỉ biết nói xin lỗi Khương Lan Mị, thế nhưng Khương Lan Mị cũng rất đáng thương a.

- Phải.._ Nam Cung Thần quá mệt mỏi nên đáp, anh không nói gì thêm vì là thỏa thuận của anh và Lăng Tâm Y. Anh đang lo lắng cho bảo bối của anh nê không có tâm trạng để ý tới ai?

- "cạch" tiếng mở cửa phòng bệnh, bước sĩ có vẻ nom nóp lo sợ khi thấy Nam Cung Thần.

- Cố ấy thế nào rồi..?__ Nam Cung Thần lo lắng hỏi.

- Thiếu gia, thời kì đầu mang thai rất nguy hiểm, sản phụ lại bị shoc nặng, có nguy cơ xảy thai rất cao?_ bác sĩ sợ hãi nói

- Ý ông là gì?_ Nheo mắt nguy hiểm, Nam Cung Thần hỏi

- Đứa bé không còn.._Là tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y

- Em nói gì?_ Nam Cung Thần rét lạnh nhìn chằm chằm Lăng Tâm Y gằng giọng hỏi

- Tôi nói, đứa bé không còn, không biết Nam thiếu còn muốn lấy em tôi không?_ Lăng Tâm Y điềm tĩnh nhìn anh nói mà không e sợ anh

- Y nhi, em đừng nói như vậy..._ Trịnh Phong Nam lên tiếng

- Im miệng, anh là người khiến em gái tôi ra nông nỗi này, Nam thiếu biết không? Tối qua người ở quán bar uống rượi để nhớ về Khương Lan MỊ thì em gái tôi ngủ không ổn giấc, hay thức giấc vì gặp ác mộng, luôn miệng đòi gặp anh, thế nhưng dù tôi và Lão phu nhân có cố gọi cho anh anh đều không nghe máy, sáng nay lại cố gắng dậy sớm vì cơ thể còn khó chịu nhưng vẫn muốn đến tìm anh xem anh như thế nào, vậy mà nghe được lời nói tổn thương của anh._ Lăng Tâm Y thuộc lại tất cả những uất ức mà Lăng Tâm Phi chịu.

- Y nhi, anh xin lỗi, anh không biết là em gái em..anh.._ Trịnh Phong Nam áy náy nói, thế nhưng gặp ánh mắt kinh người của Lăng Tâm Y anh không thể nói gì nữa.

- Nam Cung Thần, đây là kí ức anh tạo cho Phi nhi sao? Chẳng thà lúc đó tôi để con bé biết sự thật..._ Nói xong cô lạnh lúng xoay người đi, bỏ lại hai người đàn ông, một là Trịnh Phong Nam người yêu mến Lăng Tâm Y đã lâu, hai là Nam Cung Thần đau khổ vì những chỉ trích của Lăng Tâm Y, bảo bối của anh chịu khổ rồi.

.U

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro