Chương 14 đến chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Chương 14: Nam Cung Thần quyết không từ bỏ bảo bối.

Vì để rời xa Nam Cung THần nên Lăng Tâm Phi được chị gái bảo hộ rất tốt, cô là một sát thủ chuyên nghiệp cũng là người có thể giấu tung tích của mình hoặc một ai đó mà ngay cả Hoa Ảnh và Mị Ảnh cùng Lôi Ảnh cũng khó mà tìm ra. Sau khi về từ bênh viện, Lăng Tâm Phi yên lặng hẳng, ngoan ngoãn ở trong nhà không ra ngoài, Mọi chuyện đều có Lăng Tâm Y giải quyết.

- Phi nhi, em ăn gì đi, không thôi bảo bảo lại đói._ Lăng Tâm Y đem thức ăn lên bàn rồi gọi em gái, vì muốn giấu Nam Cung Thần, nên Lăng Tâm Y đành phải nói là con của Lăng Tâm Phi và Nam Cung Thần đã mất vì xảy thai khi cô bị shoc, mà Lăng Tâm Phi cũng như vậy. Cho nên chính vì vậy tới hôm nay Lăng Tâm Phi mang thai được ba tháng cũng là hơn hai tháng cô rời khỏi Nam Cung THần, bụng cô cũng có chút nhô lên rõ ràng.

- Chị, bảo bảo rất ngoan, biết dì cực khổ vì mẹ nó nên nó không phá em._ Lăng Tâm Phi mỉm cười hạnh phúc xoa bụng lên tiếng.

- Ừ, em ăn đi, chị còn cò việc lát ra ngoài, chị sẽ về sớ, em cùng bảo bảo ở nhà ngoan chờ chị về.._ Lăng Tâm Y dặn dò xong thì ra ngoài, trước khi đi cô cũng coi lại hệ thống mà cô lắp đặt xong thì mới yên tâm rời đi.

- Bảo bảo, mẹ làm khổ con rồi, không có ba nhưng còn có mẹ và dì, mẹ và dì sẽ bù đắp cho con.._ Lăng Tâm Phi xoa bụng tự nói với đứa con còn chưa chào đời của mình.

"rầm" tiếng phá cửa khiến Lăng Tâm Phi giật mình, cô ngước nhìn thì thấy một người đàn ông, sau lưng còn có vài người mặc vec đen, người đàn ông này cô gặp lần trước ở trung tâm thương mại Tả Ngôn, theo bản năng cô lấy điện thoại gọi cho Lăng Tâm Y nhưng chưa kịp gọi đã bị Tả NGôn hung hăng nắm cổ tay áp sát cô vào tường khiến lưng và bụng cô truyền đến đau đớn.

- Em tưởng rằng em trốn được tôi sao?_ Tả NGôn nhìn thẳng cô, lên tiếng, nhưng nét mặt anh không đáng sợ và lạnh lùng như Nam Cung Thần.

- Tôi không biết anh là ai? Sao tôi phải trốn anh?_ Lăng Tâm Phi nhíu mày phản khán đồng thời bụng cô càng đau dữ dội.

- Tả NGôn, mau buông em ấy ra.._ Lúc này là tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y, cô vừa ra khỏi cửa không bao lâu thì tính hiệu báo có người đột nhập nhà nên cô quay lại, không ngờ lại là Tả Ngôn tìm tới

- Y nhi, em đừng quên em là người phụ nữ của tôi, tung tích của em dĩ nhiên tôi sẽ tra được..._ Tả Ngôn mỹ mị nói, ánh mắt anh dù nói với Tâm Y nhưng ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn Tâm Phi.

- Chị, em đau.._ Lăng Tâm Phi khó chịu nói, Lăng Tâm Y chú ý đến sắc mặt và nhìn dưới chân em gái thì thấy máu đang chảy xuống chân.

- Khốn kiếp, Tả Ngôn anh mau đưa em tôi tới bênh viện.._ Lăng Tâm Y tức giận mắng, nhanh chống thúc giục Tả Ngôn, anh thấy máu của Tâm Phi không ngừng chảy nên cũng lo lắng ôm cô chạy ra cửa, mà ngay lúc này người của Nam Cung Thần cũng nhận được thông tin về tung tích của thiếu phu nhân nên đã thông báo cho anh, khi anh nghe cô được đưa vào bệnh viện thì tim anh như ngừng đập, bỏ đi hội nghị quan trọng và nhanh chống chạy vào bệnh viện.

Bênh viện"

- Cô ấy mang thai?_ Tả Ngôn nhắm mắt nhưng vẫn lên tiếng hỏi

- Phải..

- Là của Nam Cung Thần...

- ...cô không lên tiếng

- Y nhi, em tin tôi đã yêu thật sự không?_ Anh mệt mỏi cười mỉa mai nói, anh không ngời Tả nGôn anh lừng danh một thời lại có thể động lòng vì một cô gái bình thường thậm chí anh còn chưa lên giường thì đã yêu.

- Không.._ Lăng Tâm Y lạnh lùng đáp, cô không tin một người nhu Tả NGÔn sẽ yêu thật sự, ánh mắt kia anh dành cho Tâm Phi cô tin rằng chỉ là tạm thời.

- Lần này em đón sai rồi, tôi đã yêu, mà không ai khác chính là em gái em, Lăng Tâm Phi.._ Tả Ngôn cười khổ nói. Lăng Tâm Y yên lặng không nói, cô biết anh có nhiều phụ nữ nhưng sẽ không yêu ai bao giờ, thế nưng lần này cô đúng là cô đã đón sai.

- Tâm Y.._ là tiếng nói của Nam Cung Thần.

- Chủ nhân.._ CÔ cúi đầu chào.

- Còn xem tôi là chủ nhân sao? Em đưa Phi nhi đi khiến tôi không thể tìm ra, nói mau Phi nhi bị sao?_ Anh vừa tức giận vừa lo lắng cho bảo bối của mình, thế nhưng anh kông cách nào bộc phát sự tức giận ở đây được, vì Tâm Y chính là người quan trọng của bảo bối của anh,

- Nam Cung Thần, lần này tôi nhường Phi nhi cho anh, nhưng nếu có lần sau tôi thấy cô ấy lần nữ thì anh vĩnh viễn sẽ không thể tìm được.._ Bỏ lại câu uy hie1p trắng trợn nhưng cũng khiến Nam Cung Thần toát lên vẻ sợ hãi, anh biết Tả NGôn có ý với Tâm Phi, anh ta chính là đối thủ mạnh nhất của nh từ trước đến nay. Tả NGôn lạnh lùng xoay người bỏ đi. Mặc cho cô mang thia của người đàn ông khác, mặc cho cô có trở nên như thế nào anh cũng sẽ yêu cô bảo vệ cô cả đời, đây chính là ý nghĩ mà Tả NGôn dành cho Lăng Tâm Phi.


  Chương 15: Trở lại bên cạnh Nam Cung Thần. Lăng Tâm Phi có lại

Trí nhớ.

- Em thật lớn mật, dám che giấu Phi nhi.._ Nam Cung Thân lạnh lùng nói

- Vậy tôi để con bé chứng kiến anh cùng người phụ nữ kah1c hạnh phúc, trong khi đó anh không yêu con bé.._ Lăng Tâm Y cũng lạnh lùng đáp lại.

- Nói tóm lại, tôi sẽ lấy Phi nhi, em đừng có cản.._ Nam Cung Thần nói xong thì xông thẳng vào phòng bệnh, ôm Lăng Tâm Phi rời khỏi dù cô có cố gắng phản khán.

- Chị, em không muốn đi, chị...mau thả tôi ra, Nam Cung Thần tôi không cần..._ Lăng Tâm Phi tức giận nói.

- Chủ nhân..đừng.._ Lăng Tâm Y hốt hoảng chạy theo lại bị người của Nam Cung Thần cản lại, thế nhưng khi cô hạ gục được họ thì Nam Cung Thần đã đem Tâm Phi đi mất.

- Tâm Ảnh, cô đừng cản chủ nhân._ Lôi Ảnh lên tiếng

- Anh im đi, nếu con bé có xảy ra chuyện gì tôi bắt các người đền mạng._ Cô lạnh lùng trừng mắt với họ sau đó nhanh chống lên xe phóng đi.

Nhà Nam cung:

- Anh buông tôi ra, tôi không cần anh thương hại..._ Lăng Tâm Phi giẫy dụa nói

- Em không thể rời khỏi anh.._ Nam Cung Thần kiên quyết nói, anh không rõ lòng mình có yêu cô hay không, nhưng anh không thể không có cô.

- Anh đừng vô lại như thế.._ Cô tức giận mắng anh

- Phải, cứ cho anh là vô lại em cũng không được rời khỏi anh.

- Thần, chuyện gì vậy?_ bà lão lo lắng hỏi,nhưng khi thấy cháu dâu của bà bà vừa vui vừa lo lắng, lại thấy thương.

- Nội, cứu cháu.._Lăng Tâm Phi uất ức nhìn bà, chưa kịp để bà lên tiếng cô đã bị anh đem vào phòng khóa cửa lại. Lăng Tâm Phi sợ hãi nhìn anh đề phòng. Nam Cung Thần yên lặng nìn cô rất lâu.

- Phi nhi, em không tin anh sao?_ Nam Cung Thần nhẹ giọng hỏi

- Anh không yêu tôi.._ Lăng Tâm Phi trừng mắt đáp, cô không cần anh thương hại cô, cũng không cần anh phải có trách nhiệm với cô chỉ vì con.

- Phi nhi, nhưng anh cần em, anh không biết mìn có yêu em không, nhưng anh không thể không có em.._ Nam Cung Thần vì gần đây mệt mỏi nên giọng nói cũng mang theo đó mà giảm đi trọng lượng hằng ngày, Lăng Tâm Phi nhìn anh, anh ốm đi nhiều, râu cũng mọc nhiều, tóc tai hơi lụm thụm, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, anh là vì lo lắng cho cô hay là vì chăm sóc cho người yêu cũ và con của hai người nên mới vậy.

- Nam Cung Thần, tôi không cần, nếu trước đây thật sự là sai lầm của anh và tôi thì bây giờ tôi muốn chấm dứt, anh và bạn gái anh cũng không bị vướn bởi tôi.._ Lăng Tâm Phi nói, cô cũng thật mệt mỏi, chỉ vì cô mất trí nhớ mà chính mình cũng bị tổn thương, cô yêu anh nhưng cô không cần anh phải khổ sở vì hai bên như vậy? Lúc trước là cô bị bỏ thuốc, anh hiểu lầm cô để thất thân và anh cho cô kí ức mới coi như là kỉ niệm cô sẽ khắc sâu trong lòng. Lăng Tâm Phi có lại k1 ức lúc Tả Ngôn đưa cô vào bệnh viện, cô nhớ ra anh là ai? Thế nhưng cô không cho chị mình biết mình nhớ lại và cả anh cũng thế.

- Phi nhi, anh nói là anh cần em.._Anh tức giận quát cô.

- Nam Cung Thần anh mau mở cửa, anh không được làm tổn thương Phi nhi.._ Ờ ngoài Lăng Tâm Y gõ cửa tức giận nói vọng vào, bác sĩ nói Lăng Tâm Phi có khả năng sinh non, nếu bị tổn thương lần nữa chắc chắn đứa bé không còn, mà ngay cả tính mạng của Tâm Phi cũng ảnh hưởng.

- Nam Cung THần, tôi và anh cần thời gian, còn nữa tôi không muốn chị gái tôi là sát thủ bên cạnh anh nữa.._ Lăng Tâm Phi nói xong thì lách qua người anh tới bên cửa thì đột nhiên bị anh túm lại hung hăng hôn lên môi cô, nụ hôn vừa mang theo sự nhớ nhung trừng pha4t và tức giận của Nam Cung THần, Lăng Tâm Phi cố gắng giãy dụa thoát ra nhưng nghĩ đến đứa bé còn trong bụng nên cô ngưng phản khán, thấy hành động này của cô khiến Nam Cung Thần càng tức giận hơn, cô chán ghét anh rồi sao? Anh nhịn không được đưa tay vào trong áo cô xoa nấng bộ ngực căng tròn của cô khiến cô đau đớn rên lên tiếng. Chưa dừng lại ở đó anh còn đưa tay vén vay cô lên, Lăng Tâm Phi kinh hãi liền phản ứng mạnh.

- Không được...

- Tại sao?_ Nam Cung Thần khó chịu hỏi, dục vọng của nha lại bị cô dễ dàng đánh thức.

- Tôi và anh không còn quan hệ..._ Cô cố gắng áp chế sự rung rẫy nói

- Em đừng mở miệng nói không còn quan hệ, hôm nay anh sẽ cho em biết quan hệ giữa anh và em.._Anh tức giận vì bị cô bài xích phủ nhận, thân thể cao lớn tiến lại gần cô. Lăng Tâm Phi sợ hãi lui về phía sao, đụng vào bức tường lạnh băng, bụng cô lại nhói đau." Con ơi, đừng rời bỏ mẹ, mẹ xin con.." Cô không thể mất đứa nhỏ này.

- Nam Cung Thần anh nhanh mở cửa.._ Lăng Tâm Y là sát thủ lạnh lùng mà giờ phút này cô không như sát thủ mà cô gấp đến độ chỉ muốn bảo vệ em gai mình ngay lúc này.

- Tâm Y, cô đừng như vậy, chính vì chủ nhân tìm kiếm Lăng tiểu thư mà mệt mỏi suốt thời gian qua.

- Anh im miệng, anh ta mệt mỏi sao? Còn em tôi, nó đã trãi qua những ngày khốn khổ nhất, nằm ngủ luôn gặp ác mộng, nó không có được một giấc ngủ ngoan, ăn uốn không được, thường nôn thức ăn ra ngoài, chân và tay cũng bị sưng đỏ._ Lăng Tâm Y tức giận nói, nhìn em gái trong suốt thời gian qua mà lòng cô lại quặn đau, tuy không ruột thịt nhưng cô luôn coi Tâm Phi như em gái ruột của mình. Còn có, cảm kích cô vì đã thay đứa con gái bất hiếu này chăm sóc cho ba mình.

- Tâm Y, cháu nói vậy là sao? Phi nhi mất chứng bệnh gì?_Bà lão nghe mà nhíu mày đau lòng, tội nghiệp con bé, cũng tại cháu bà mà ra cả.

- Phi nhi, Phi nhi.._ Trong phòng Nam Cung Thần lo lắng gọi tên cô khi thấy cô ngất đi.

- Nhanh gọi bác sĩ..._ Nam Cung Thần mở cửa quát tháo với những người bên ngoài, gương mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, mà LĂng Tâm Y nhìn thấy em gái lại ngất đi thật sự lúc này cô muốn giết người.

Một tiếng sau, nữ bác sĩ gia đình bước ra, vì yêu cầu của Lăng Tâm Y thya vì Nam Cung Thần sẽ gọi cho bác sĩ riêng của anh thì hôm nay anh đành gọi cho bác sĩ bên khoa sản.

- Nam Cung lão phu nhân, thiếu gia, Lăng tiểu thư có dấu hiệu sinh non, vì thai nhi còn chưa đủ ba tháng nên rất nguy hiểm, có lẽ vì va chạm nên ảnh hưởng mà tâm tình của thai phụ cũng rất quan trọng._ Bác sĩ lên tiếng, bà không hiểu nỗi thể trạng của thai phụ rất yếu nhưng tại sao người nhà không ai chắm sóc tốt cho thai phụ..

- Bà nói gì?_ Nam Cung Thần cùng lão phu nhân kinh ngạc nhìn bác sĩ. Chẳng phải xảy thia rồi sao? Nam Cung Thần khó hiểu nhìn Lăng Tâm Y, cô chính là đầu sỏ lừa gạt anh, còn mang bảo bối của anh trốn.

- Ngườ nhà phải chú ý đến thai phụ, mang thai rất nguy hiểm, mà nhất là nhữn gthai phụ có thể trạng yếu như Lăng tiểu thư, ngoài ra cô ấy còn phải nằm một chỗ, ít đi lại khoảng một tháng thì mới có khả năng giữ đứa nhỏ._ BÁc sĩ nói xong thì kê thuốc sau dó thì rới đi. Mà ngay lúc này ánh mắt Nam Cung Thần trở nên vui mừng không thể tả, con của hai người vẫn còn.

a

                           Chương 16: Khương Lan Mị

Chỉ vì thân thể không khỏe nên Lăng Tâm Phi phải nằm một chỗ, thật là không thoải mái mà, cũng tại hai người đàn ông chết tiệt kia hại cô ra nông nỗi này.

- Chị, khi nào bảo bối khỏe, chị đưa em đi thăm ba được không?_ Yên lặng hồi lâu, Lăng Tâm Phi lên tiếng hỏi khi Lăng Tâm Y vào phòng đưa sữa cho cô, nghe cô thì không khỏi kinh ngạc nhìn cô.

- Em..Phi nhi, em..._ Lăng Tâm Y ngập ngừng nói

- Em đã nhớ lại, là từ lúc Tả Ngôn đưa em vào viện..

- Phi nhi..chị...

- Em không trách chị, cũng không hề bài xích vì em không phải em gái ruột của chị..lúc ba bệnh, em đã xét nghiệm máu, chỉ hy vọng có thể có máu cứu ba, nhưng bác sĩ nói máu em không họp với ba, mà còn là không cùng huyết thống..em đã tìm tung tích chị rất lâu vì vậy mới nhờ Nhật Lệ đưa em vào bar để tìm chị, lại càng không ngờ em gặp Tả Ngôn và Nam Cung Thần.._ Lăng Tâm Phi kể lại cho Lăng Tâm Y nghe lại tất cả, cũng khiến cho nước mắt của Tâm Y không ngừng rơi, cô có thể dư sức tìm tung tích của Lăng Tâm Phi và Lăng Đồng thế nhưng cô đã không làm vậy vì sợ liên lụy tới hai người, cô vào thế giới ngầm chốt yếu là muốn biết nguy nhân vì sao gia đình cô bị truy sát, công ty phá sản.

- Thật xin lỗi Phi nhi, chị.._ Lăng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng.

- Chị, em yêu anh ấy...

Tập đoàn Nam Cung:

- Thần..._ Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Khương Lan Mị nhìn người đàn ông cô từng yêu say đắm, cô có thể thuận lợi vào đây chính là vì thư kí còn nhớ cô, vì vậy theo yêu cầu của Khương Lan Mị mà cô thư kí không thông báo cho Nam Cung Thần

- Mị...._ nhìn người con gái xinh đẹp mà anh từng yêu giờ đây có chúy tùy tụy, anh đã nghe từ Trịnh Phong Nam thuộc lại khi gặp cô bên nhật, vì chăm sóc con trai nên mới có thể gầy như vậy.

- Em rất nhớ anh.._ Khương Lan Mị ôm anh rất chặt nước mắt không ngừng tuôn rơi.

- Nam Cung Thần..._ Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tâm Y vang lên.Cô lạnh lùng nhìn hai người, bây giờ cô nên nói gì đây, thay mặt em gái đánh anh ta sao? Hay lại đem em gái tránh xa anh, cô không muốn như thế, Giờ cô chỉ mong rằng em gái mình có thể tìm được lại người thân.

- Tâm Y.._ Nam Cung THần thấy Lăng Tâm Y liền chột dạ.

- Tôi đến để nói chuyện với anh..._ Cô lạnh lùng lên tiếng

- Em ra ngoài đi, lát anh sẽ tìm em.._Nam Cung Thần nói với Khương Lan Mị.

- Không cần đâu, tôi đến để báo với anh về chuyện của tổ chức, tôi sẽ rút, mọi việc tôi đều giao lại cho Lôi Ảnh.._ Nói xong thì không cần anh có đồng ý hay không liền xoay người rới đi.

- Tâm Y, ý em là gì? Em định đem Phi nhi..._ Nam Cung Thần muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại khó xử nhìn Khương Lan MỊ.

- Sẽ do con bé quyết định, trong thời gian con bé còn ở nhà Nam Cung tôi sẽ ở cùng con bé._ Lăng Tâm Y trả lời.

- Thần..Phi nhi là ai?_ Khương Lan Mị nhịn không được hỏi, không lẽ trong năm năm cô rời đi anh đã yêu người khác.

- Là vợ chưa cưới của anh.._ Anh không nìn thẳng cô nói

- Thần, vậy còn em và con thì sao? Năm đó là vì em bất đắt dĩ mới rời khỏi anh, khi đó em mới biết mình mang thai, nhưng là vì em không thể quya lại tìm anh.._ Khương Lan Mị khóc lóc nói, nhưng Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt cũng không thể nói gì hơn được nữa. Khương Lan Mị nhìn anh không nói liền ôm mặt chạy đi. Cô không cam tâm để mất anh, lần này về đây, cũng chính là vì anh, cô muốn có lại anh dù bất cứ giá nào.

l


       Chương 17: Quyết định của Lăng Tâm Phi. Nhận lầm cháu nội F1

Vì sợ Lăng Tâm Y lại mang Lăng Tâm Phi rời khỏi, nên Nam Cung Thần chứng thức cho côn gkhai ngày kết hôn của hai người, điều này khiến ai ai cũng kinh ngạc vì sao anh lại kết hôn gấp như vậy, phần khác lại khiến cho một số người nghĩ cách ngăn cản chuyện này.

Tại nhà Long Điền:

- Mẹ, mẹ không thể để chuyện này xảy ra..._ Long Điền NGọc khóc thúc thít nói.

- Ngoan, yên tâm đi, mẹ không chấp nhận ai ngoài con là con dâu, mẹ biết tiểu Thần cũng có tình cảm với con.._ Long Điền Ngọc Hân lên tiếng dỗ Long Điền Ngọc.

- Nam Cung Đồng, ông sao lại không lên tiếng ngăn cản tiểu Thần.._ Bà trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó ngồi nhàn nhã uống trà.

- Ý của tiểu Thần đã quyết, tôi không có ý kiến, mọi việc cứ để thằng bé lo liệu.._ ông thản nhiên nói.

- Ông.._ BÀ tức giận không thể nói gì được.

- Giờ này mà cô còn chưa bỏ ý định ngăn cản tiểu Thần sao?_ Tiếng nói lạnh lùng của bà lão vang lên, bà thật không muốn đến cái nhà Long Điền này, nhưng là vì bà hưng phấn muốn nói cho con trai bà biết tin vui nên mới tới đây.

- Mẹ.._ Hai người lớn cúi đầu cung kính chào bà, mà Long Điền NGọc cũng cúi người chào, ngưng ngay tiếng khóc nãy giờ.

- Con trai, mau cùng mẹ đến thăm cháu dâu và cháu cố đi.._ Bà lão hưng phấn nói

- Mẹ nói gì?_ Hai người lớn ngơ ngác khó hiểu nhìn bà

- Hầy...con sắp được làm ông nội rồi mà không biết sao? Phi nhi mang thai..

- Mẹ nói thật sao?_ Lần này là hai người kia vui mừng nhìn bà, còn Long Điền NGọc là nét mặt không thể tin nhìn bà lão.

- Là thật, mau nhanh lên đi.._ Bà đứng lên liền muốn đi.

- Con cũng muốn đi.._ Long Điền NGọc Hân nhanh chống thay đổi sắc mặt cũng muốn đi theo, nói thật bà cũng lớn tuổi chỉ mong nhanh có cháu bế, vì Nam Cung THần trước giờ không chịu kết hôn, mà người bà muốn chọn làm dâu chính là Long Điền Ngọc, người con gái nuôi hiện tại của bà, bà cứ nghĩ từ nhỏ Nam Cung Thần rất thương yêu Long Điền Ngọc nên mới kiên quyết ngăn cản anh kết hôn.

- Không phải bà không muốn đứa con dâu này sao?_ Nam Cung Đồng nhìn vợ, mỉm cười lên tiếng chăm chọc, ông biết vợ ông cố chấp mà sĩ diện rất cao nên mới ngăn cản con trai mình như thế, vì vậy khoản cách của hai mẹ con họ càng ngày cách xa.

- Ây da..ông à, ông nói đúng, mọi chuyện cứ để cho tiểu Thần quyết định, tôi không quản nữa.._ Bà hơi có chút xấu hổ nói.

- Mẹ..._ Long Điền Ngọc là không thể tin nhìn bà

- Tiểu Ngọc, mẹ sẽ giúp con tìm tấm chồng tốt.._ Bà nói xong thì ông ra ngoài trước, bà lão Nam Cung không thể hiểu nỗi đứa con dâu này của bà, thay đổi quá nhanh.

Họ mua rất nhiều quà cho Lăng Tâm Phi, vì còn chưa thể xuống giường nên hiện tại họ đều ngồi trong phòng nói chuyện với cô, Lăng Tâm Phi biết, mẹ Nam Cung Thần chấp nhận cô chỉ vì cô mang thai, cũng giống như Nam Cung THần anh không yêu cô mà chỉ cần con mà thôi, Lăng Tâm Y nhìn ra được tâm sự của em gái nên lòng cũng không vui, cô đã nhanh chống cho liên lạc với ông nội Triệu Phi của Lăng Tâm Phi qua hình xăm của Tâm Phi.

Thời gian trôi qua khá nhanh, cũng chỉ vài ngày nữa hôn lễ của Nam Cung Thần và Lăng Tâm Phi diễn ra, thế nhưng trước ngày hôn lễ diễn ra, Lăng Tâm Phi nhận được bức thư của Khương Lan Mị gửi kèm theo giấy xét nghiện ADN của Nam Cung Thần và con trai cô Khương Tiểu Cương. Trong thư Khương Lan Mị co nói lý do bất đắc dĩ mà cô ta phải rời xa Nam Cung Thần, và bây giờ muốn trở về bên nhau vì hai người còn yêu nhau, cô ta còn đưa hình chứng minh những ngày qua Nam Cung Thần và cô ta luôn ở chung một chỗ. Lăng Tâm Phi kèm nén cảm xúc muốn dân trào, cô không muốn cho Lăng Tâm Y biết nên đã không nói, có lẽ cô cần phải rời xa nơi này, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho chị gái, càng không muốn vì mình mà Nam Cung Thần làm khó chị ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro