chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chương 12: Khổn Khí và Hối Hận**

Cuộc cãi vã giữa Meen và Ping đã trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. Những lời lẽ tổn thương và xúc phạm từ cả hai phía khiến không khí giữa họ trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Ping, cảm thấy tổn thương sâu sắc và không còn cách nào để chịu đựng thêm, quyết định bỏ nhà ra đi trong cơn giận dữ.

Khi Ping rời khỏi nhà, cậu chạy nhanh qua các con phố, trái tim nặng trĩu và đầu óc mơ hồ. Trong lúc chạy, cậu không chú ý đến mặt đường gồ ghề và bất ngờ vấp phải một đoạn đường lồi lõm. Ping loạng choạng và ngã xuống đất, chân cậu bị trầy xước và chảy máu. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau quá lớn khiến cậu không thể tiếp tục, nước mắt lăn dài trên má.

Meen, sau cuộc cãi vã, cảm thấy sự lo lắng và hối hận sâu sắc. Anh không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc mình có thể đã làm tổn thương người mình yêu đến mức này. Sau 30 phút tìm kiếm và không thấy Ping, anh quyết định đến công viên gần đó, nơi Ping có thể đã đến để tìm chút yên tĩnh.

Khi Meen đến công viên, ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu lên hình dáng Ping đang ngồi một mình trên chiếc ghế, nước mắt rơi không ngừng. Cảnh tượng này làm trái tim Meen đau như bị xé nát. Anh vội vã chạy đến bên Ping, không còn nghĩ đến điều gì khác ngoài việc giúp đỡ cậu.

“Ping!” Meen gọi lớn, giọng nói lạc đi và đầy lo lắng. Anh nhìn thấy chân cậu bị thương nghiêm trọng, máu đã bắt đầu chảy ra. Cảm giác đau đớn và hối hận trong lòng anh tăng lên tột cùng. Meen quỳ xuống bên Ping, không còn quan tâm đến danh tiếng hay lòng tự trọng, chỉ còn lại sự chân thành và lo lắng.

“Em xin lỗi, Ping,” Meen nói với giọng run rẩy, nước mắt lăn dài trên gương mặt anh. “Anh đã làm em tổn thương và đó không phải là điều anh muốn. Anh không thể chịu nổi khi thấy em đau đớn như vậy.”

Ping, dù đau đớn và mệt mỏi, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói và hành động của Meen. Cậu nhìn vào mắt Meen, thấy sự hối lỗi sâu sắc và lòng chân thành trong đó. Khi Meen quỳ xuống trước mặt cậu, tay anh nhẹ nhàng nâng chân Ping lên, cẩn thận xem xét vết thương, cảm giác như toàn bộ thế giới đã thu hẹp lại chỉ còn lại sự hối hận và tình yêu không thể thiếu.

Meen không ngừng quỳ xuống và xin lỗi, đôi mắt anh không rời khỏi Ping, chờ đợi sự tha thứ từ cậu. “Em hãy về nhà với anh,” Meen thì thầm, giọng nói đầy đau khổ và nài nỉ. “Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Anh yêu em và không thể mất em.”

Ping, mặc dù vẫn còn chút nghi ngờ, cảm thấy sự chân thành trong lời xin lỗi và nỗ lực của Meen. Cậu gật đầu nhẹ, cảm giác mệt mỏi nhưng cũng nhận ra rằng Meen đang cố gắng hàn gắn mọi thứ. Cậu cảm thấy cơn đau dịu đi phần nào bởi sự quan tâm của Meen.

Khi trợ lý của Meen đến với bộ sơ cứu và chuẩn bị xe, Meen cẩn thận bế Ping lên trong vòng tay mình, giữ cậu gần gũi và an toàn. Cảm giác Ping dựa vào vai mình, hơi thở nặng nề và mệt mỏi, làm cho Meen cảm thấy một phần đau đớn và lo lắng vì sự tổn thương của cậu.

Khi vết thương của Ping đã được sơ cứu và cậu được đưa vào xe, Meen ngồi cạnh Ping trong bệnh viện, không ngừng lặp lại lời xin lỗi và cam kết sẽ thay đổi. Ping nhìn vào mặt Meen, mặc dù còn chút nghi ngờ, nhưng cũng nhận thấy sự chân thành trong nỗ lực của anh.

“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này,” Ping thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. “Nhưng anh cần phải chứng minh rằng anh thực sự thay đổi và làm cho em cảm thấy an toàn.”

Meen gật đầu, đôi mắt đầy nước mắt và sự chân thành. “Anh hứa sẽ làm điều đó. Anh yêu em và sẽ làm bất cứ điều gì để giữ em bên cạnh.”

Cả hai cùng nhau đối mặt với những thử thách, cố gắng hàn gắn mối quan hệ của mình. Mặc dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng họ biết rằng tình yêu và sự tha thứ sẽ là những yếu tố quan trọng để giúp họ vượt qua mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro