#14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Hạo Nhiên cười, hắn xoa đầu Cà Rốt.

Cà Chua ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài của.

-"Mẹ về, mẹ về..."

Đôi chân nhỏ phấn khích chạy ra khỏi cửa. Hắn nghe thấy tiếng xe gắn máy chạy trên đường.

Hạ Tịnh Nghi chạy vào nhà, trả số gạt chống xe.

-"Mẹ ơi, con tô màu nè. Mẹ thấy đẹp không?"

Cà Chua đưa hình Doreamon cho cô. Hạ Tịnh Nghi cười, cầm lấy.

-"Cà Chua tô đẹp lắm đó! Ai mua cho con vậy?"

Cô nhìn bức tranh được bé tô cẩn thận, không lem, rất đáng yêu.

-"Chú người xấu mua cho con. Mẹ ơi, hôm nay mẹ về sớm hả? Ông trời còn chưa màu đỏ, mẹ đã về rồi."

Cà Chua ngước lên nhìn ông Mặt Trời vẫn còn nắng vàng rực rỡ.

-"Đúng vậy! Mẹ về sớm."

Cà Rốt nảy giờ không thấy mặt đâu, thì ra chạy vào nhà cầm cái xô đựng lương cậu bắt hồi chiều. Vừa chạy vừa tía lia cái miệng.

-"Mẹ ơi, Cà Rốt bắt được lương nè. Mẹ ơi, mẹ làm cháo lương đi..."

Cậu phấn khởi bám lấy mẹ. Cô nhìn Cà Rốt, buồn cười cúi người xuống hôn má con.

-"Được, được, mẹ sẽ nấu, nhưng bây giờ chưa đến giờ nấu ăn."

Cô véo má cậu, nhưng chỉ véo nhẹ nhàng, cậu cười khanh khách.

Hai đứa bé tiếp tục vào nhà tô màu, ngoài sân lúc này chỉ còn hắn và cô.

-"Tại sao em lại về sớm vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hạ Tịnh Nghi dù cười, nhưng hắn vẫn thấy được nổi phiền muộn trong ánh mắt.

-"Hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm việc ở đó rồi."

Cô thở dài, cởi nón bảo hiểm trên đầu, tiếp tục nói.

-"Ở thành phố có người muốn xuống thu mua đất ở thị trấn để thành lập trung tâm thương mại, cái gì mà đô thị hóa nông thôn. Nhà hàng cũng nằm trong khu vực thu mua."

Cô bước vào nhà, nhìn hai bóng dáng nhỏ nhắn khiến tâm cô trở nên bình an lại.

Sóng gió gì mà cô chưa trải qua chứ?

Nghĩ lại, cô cũng ghê tởm chính bản thân mình.

Cô đã từng có ý định, giết chết chính con ruột của mình.

Bao nhiêu áp lực dồn nén cô vào bước đường cùng. Không được ăn học đến nơi đến chốn, cô không thể tìm được việc làm, không tiền, cuộc sống của cô chỉ dựa vào đồng trợ cấp xã hội hằng tháng.

Một thân một mình chăm sóc hai đứa trẻ, lúc nào cũng quấy khóc, giữa đêm cũng bị hai bé quấy rối đến mất ngủ. Nhiều ngày nhiều đêm như vậy, cô rơi vào trầm cảm. Cái mà người ta hay gọi là trầm cảm sau sinh. Cô từng có suy nghĩ giết chết hai bé, sau đó tự tử. Cứ như vậy... Mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng chính nụ cười của Cà Rốt lúc ấy, đã khiến cô bừng tỉnh ra khỏi cơn mê. Khi đó, cô bất lực, tự trách ôm lấy con mà khóc.

Hiện tại nhìn Cà Chua và Cà Rốt của cô ngoan ngoãn như vậy, lễ phép như vậy. Cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

-"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc?"

Cà Rốt lo lắng chạy đến, vụng về lau nước mắt cho cô. Hạ Tịnh Nghi cuối xuống, bồng cậu lên.

-"Mẹ không khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."

-"Để Cà Rốt thổi cho mẹ nha."

Cậu chu mỏ, thổi vào mắt cô. Hơi câuh thổi cọ vào mắt cô tạo cảm giác buồn buồn. Cô bật cười, véo má cậu.

-"Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều nhiều lắm luôn."

Cô chạm trán mình vào trán con, nhỏ nhẹ nói.

-"Mẹ cũng yêu con, yêu Cà Chua, nhiều lắm."

Cà Chua đứng chống nạnh nhìn anh Cà Rốt và mẹ. Bé cũng muốn được ôm cơ!

Bất ngờ, một bàn tay to lớn bế bé lên vai mình. Bé ôm chặt lấy cổ hắn, trên môi bé nở nụ cười.

-"Chú người xấu ơi, sau này chú chỉ cõng Cà Chua và anh Cà Rốt thôi nha."

Bé bám lấy cổ hắn, thỏ thẻ nói. Hắn đồng ý, khung cảnh gia đình thật ấm áp.

[...]

-"Có cần anh phụ gì không?"

Hắn nhìn cô gái bé nhỏ trong chiếc tạp về quen thuộc. Cô dừng tay lại, ngước sang nhìn hắn.

-"Có, tránh xa nhà bếp 2m!"

Hứa Hạo Nhiên gãi đầu, càng đứng sát lại cô hơn.

-"Anh không còn như xưa đâu! Sẽ không làm bể chén nữa..."

Hắn xấu hổ nói, cô càng muốn cười. Ngày xưa, mỗi lần hắn vào bếp là không biết bể bao nhiêu cái chén, có lần hắn luồn nồi trứng thành nồi trứng khét lẹt luôn.

-"Thiệt mà, em coi nè."

Hắn cầm lấy con dao cắt đống hành ngò trên tấm thớt.

-"Aaaaa..."

Hắn vừa mới đặt con dao xuống, hành chưa thấy cắt được mà tay hắn đã chảy máu rồi.

[...]

Tái bút.

Trầm cảm sau sinh ngày càng nhiều, chỉ hy vọng người mẹ đó có thể vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc sống. ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung