Chương 54: Ký ức thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên ngồi trước phòng phẫu thuật. Cậu không biết đã bao lâu nhưng cánh cửa kia không chịu mở ra và màu đèn vẫn chưa chuyển. Bàn tay nắm chặt lấy hai vật. Kí ức dần ùa về.

11 năm trước

Tại công viên A. Một buổi sáng đẹp, trời trong xanh, mây trắng. Một màu xanh mát dịu được nắng vàng phủ lên. Cái đẹp tuyệt mỹ và yên ắng ấy làm cho người ta khó quên. Chiếc xe đen hiệu BMW đậu lại. Từ trong xe, một câu bé chừng 10 tuổi, dáng vẻ chửng chạc hơn với tuổi, từng bước đi im lặng, chân giẫm lên cỏ non mịn nhưn nhung. Cậu bé cứ đi, đi vô phương vô hướng. Chợt chân cậu dừng lại. Phía gần đó, bên trong con suối nhân tạo trong xanh, ánh nắng chiếu xuống như cầu vồng dưới vòm cây xanh ngắt. Cỏ mịn, đá trắng rải đều hai bên, té lên ngọn cỏ hai bên. Dưới gốc cây, một thiên thần đang ngồi yên , khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng, mái tóc nâu dày mềm trong bộ cánh trắng. Cậu bé tiến lại gần, cậu càng thấy đôi mắt buồn xa xăm kia. Nước mắt cứ rơi. Thiên nhíu mày

- Tại sao lại khóc!

Cô bé ngước mắt lên, nhìn kẻ làm phiền trước mặt rồi lại lơ đi

- Con bé kia. Cô xem tôi là ai vậy hã?

- Là người - cô bé đáp - không lẽ là vật. Cậu tự nhận.

- Tôi..... - nhóc trai cứng họng

Cô bé đứng dậy, tính xoay đi nhưng cậu nhóc đã kịp nắm tay và lội ngược lại. Cô bé mất đà ngã vào lòng cậu bé. Sự tiếp xúc ấy làm cậu ngỡ ngàng.

- Cậu làm cái quái gì vậy?? - Cô bé hét lên

- Tôi chưa cho phép cậu đi

- Cậu có quyền với tôi à

- Đúng. Tôi thích cậu rồi đấy. Sau này em sẽ là vợ tôi - rồi cậu mi nhẹ lên má trắng hồng mịn màng ấy.

- Tên vợ tương lai là gì vậy??

- Hoàng Ngọc Băng Nhi - cô vô thức đáp

Cậu chỉ mang một nụ cười thật sâu

- Cậu.... - cô bé như vừa chợt nhận ra điều gì đó

- Hoàng Ngọc Băng Nhi ngày mai tại đay tôi đợi em lúc 8h.

8h
Tại nơi đó. Không hiểu sao cô vẫn đến. Suy nghĩ của một cô bé đơn thuần là ngây thơ. Dù chẳng hiểu là mình muốn gì

- Đã để vợ chờ lâu - cậu bước đến

- Tôi đã nói là.... - cô định quát vào mặt cậu nhưng cậu đã lấy tay giữ im lặng

- Tôi không có nhiều thời gian ở đây - cậu nói

- Sao?

Cậu từ từ lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền đẹp, nhìn dưới ánh mặt trời thật lộng lẫy

- Đẹp đúng không?

- Ừ

Cậu cười rồi đeo vào cổ cô. Sợi dây chuyền nổi lên giữa làn da trắng

- Đẹp!

- Làm gì vậy?

- Hãy giữ lấy nó. Tôi cũng có! - Cậu lôi sợi dây chuyền trong cổ ra.

- Tôi sẽ tìm em. Giữ nó nhé. Sau này tôi sẽ đeo chiếc nhẫn này vào tay em. Đến lúc tôi phải đi rồi!

Cậu xoay người bước đi. Cô cứ đứng như vậy. Nhìn chăm chăm vào bóng dáng cậu

- Tôi sẽ đợi

Chân cậu dừng lại. Cậu quay người, cười.

- Hãy nhớ em thuộc về một bầu trời lạnh mãi mãi.

Thực tại

Trên người Thiên, chiếc áo sơ mi dính đầy máu . Cậu vẫn vậy , im lặng nhưng đau khổ tột cùng

- Lâm Hàn Thiên . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế ? - Vũ chạy đến . Cậu bỏ dở cuộc họp khi nhận được tin

-Lâm Hàn Thiên , vẫn chưa ra sao ? Sẽ ổn chứ ! - Băng hơi run . Giọng nhỏ chất đầy vẻ lo lắng

- không biết nữa - hắn nói . Bất lực

-cậu điên sao . Tớ đã bỏ cả cuộc họp đến đây . Tại sao ? Tại sao hả ! Cuối cùng là cậu đã làm gì với con bé

- tớ . . . - hắn nhìn sâu vào đôi mắt đầy căm phẫn của Vũ rồi kể toàn bộ . Càng kể lòng cậu càng đau . Mắt Vũ đỏ lên . Chẳng hiểu cậu đang tức giận hay đau buồn thay cho cô . Có lẽ là cả hai . Băng đã khóc tự bao giờ . Nhỏ ngồi gục xuống trước phòng phẫu thuật . Vũ xách cổ áo sơ mi Thiên lên , tính cho cậu một cú đấm

- tao đã tin mày vô điều kiện và nghĩ rằng mày sẽ đem lại hạnh phúc cho nó . Nhưng tao đã sai

Bỗng . Cửa phòng phẫu thuật kịp mở . Chiếc giường trắng được bác sĩ đẩy ra . Thoáng qua trên giường , gương mặt đang ngủ yên lộ rõ vẻ mệt mỏi . Thiên nhìn . Người con gái chỉ mấy phút trước đang nói những lời như dao đâm vào tim cậu giờ đây tại sao lại không nói gì

- bác sĩ . Cô ấy có bị làm sao không

- ca phẫu thuật khá thành công

***

- cậu nên về - Vũ nói

- không !

- cậu nghĩ con bé tỉnh lại muốn thấy cậu trong hình ảnh như thế này sao ?

- thế nào cũng được . Chỉ cần được ở bên cô ấy

- được rồi . Tớ sẽ lấy đồ cho cậu . Dù gì đây cũng là phòng vip nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cậu dễ như vậy - cảm ơn

Vũ và Băng rời khỏi phòng . Cánh cửa khép lại trả cho hắn sự tĩnh lặng đáng sợ . Cậu ngồi bên nó . Bàn tay cầm lấy những ngón tay bất động

- đừng tha thứ cho anh Rồi cậu hôn nhẹ lên bàn tay trắng , một giọt nước mắt khẽ đáp xuống . Nóng và đau khổ . Là cậu đã nghĩ rằng nếu như mình không nói cho cô biết mình là đứa bé trai lúc trước thì thứ tình cảm giữa hai người sẽ tốt hơn so với cái khuôn đã làm sẵn . Khi ở bên cô , hắn nghĩ cô đã không còn nhớ về đứa bé trai khi ấy , không một lần hi vọng đứa bé đó sẽ tìm mình . Nhưng thật không ngờ cô lại cất giữ kín như vậy . Thật không nghĩ cô coi trọng đến thế . Bây giờ hắn mới biết cô đã yêu hắn cũng nhiều như hắn yêu cô song hắn rất sợ . Sợ bây giờ cô đã không còn yêu hắn nữa , bởi hắn đã làm tổn thương cô , làm cô đau . Nếu có thể cho hắn quay lại thời gian thì hắn sẽ nói với cô ngay từ ngày đầu tiên để cô không nghĩ đứa bé trai đó đã chết vì tai nạn mà đó chỉ là một sự trùng hợp . Hắn sẽ không phải để cô khóc khi nghĩ mình đã chết trong buổi tối hôm đó . Thật sự hắn muốn cô nhận ra hắn bởi hắn cho rằng một thiên tài như cô sẽ giải ra câu đố của hắn kết quả là cô không những không nghĩ đến mà còn im lặng . Từ mãi mãi liệu có còn hiệu lực với cô . Hắn sợ , hơn 10 năm qua hắn đã dùng câu nói để chiếm hữu cô vậy cô mai này tỉnh lại có vùng ra khỏi sự chiếm hữu đó ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro