Chương 1: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời u ám, đầy mây đen, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, càng lúc mưa càng lớn, gió càng thổi mạnh, không khí lạnh lẽo khiến nhiều người thật khó chịu.
Trên con đường lớn, mọi người vội vã chạy về, khuôn mặt ai nấy đều khó chịu, chỉ trừ cô. Cô cầm chiếc ô, vui vẻ nghịch nước mưa, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.
Bên kia đường, một chàng trai tuấn tú liền bị đôi mắt xinh đẹp của cô thu hút, hắn nhìn cô không chớp mắt.
Những hạt mưa bắt đầu ngừng rơi, ánh nắng ấm áp xuyên qua những đám mây chiếu lên người cô, cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bầu trời. Giờ khắc này, cô tựa như một thiên thần, đáng yêu, thuần khiết vô cùng.
" Này...sao vậy? " Vương Tử An vỗ vai hắn, nhìn biểu cảm hiếm có của hắn, cười hứng thú hỏi.
" Này, cậu tin trên đời này có thiên thần không? "Hắn không trả lời câu hỏi của Vương Tử An, ánh mắt không dời khỏi cô, như thật như đùa hỏi.
" Nguyên Hàn Luân...hôm nay, cậu uống nhầm thuốc rồi? " Vương Tử An nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, cong môi cười khi thấy bóng dáng nhỏ bé của cô. Chợt hiểu ra câu hỏi của hắn, nụ cười trên môi Vương Tử An càng sâu hơn " Tôi tin. Bởi vì thiên thần đã cướp mất trái tim cậu rồi!"
"Đúng vậy" Hắn bất giác nở nụ cười hiếm thấy " Tôi sẽ bắt cô ấy chịu trách nhiệm "
" Cậu thật là bá đạo! "Vương Tử An nhìn hắn, bật cười" Ngày mai, cậu đi tham gia buổi gặp mặt với tôi được chứ? " Vương Tử An giọng khẩn cầu.
" Tại sao? Tôi còn có việc "Hắn lạnh lùng từ chối.
"Nếu có duyên cậu sẽ gặp cô bé đó vào ngày mai. Cô bé tôi hẹn gặp là bạn của cô bé đó"Vương Tử An dụ dỗ.
" Được. Mai tôi cùng đi. Nếu như tôi không gặp cô ấy..." Hắn ngừng lại, cười lạnh " Cậu đừng mong sẽ được "an toàn""
" Ặc..." Người nào đó không rát mà run, cười trừ " Tôi biết rồi!"
Hết chương 1
Hi vọng mọi người ủng hộ ạ 😉😉😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro