Chương 2: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tại quán karaoke, mọi người tập hợp đông đủ, bắt đầu làm quen với nhau.
" Chào, tôi là Vương Tử An" Rồi quay sang hắn và vài người chỉ từng người giới thiệu "Đây là Nguyên Hàn Luân, Lâm Nhật Minh, Trương Thiên Bảo"
" Rất vui được làm quen, em là Bạch Mễ Mễ, còn mấy bạn này lần lượt là Dương Bội Bội, Đường Khả Hân..." lúc này Bạch Mễ Mễ mới phát hiện còn thiếu một người " A...còn một người nữa chưa đến"
"Cạch" Bạch Mễ Mễ vừa dứt lời, cánh cửa đột ngột mở ra " Xin lỗi, mình đến trễ" Cô thở gấp gáp, nói.
"A...Huyền Tử! Cậu đến rồi! Lại đây" Bạch Mễ Mễ chỉ tay về phía cô, mỉm cười, giới thiệu " Bạn ấy là Lưu Thiên Huyền Tử"
Ánh mắt hắn tập trung vào cô, sự chú ý của hắn dồn hết vào cô. Bữa tiệc bắt đầu, mọi người vui vẻ nói chuyện, kết bạn với nhau, trừ cô với hắn. Cô tựa vào ghế, đeo tai nghe vào, yên tĩnh nghe nhạc. Hắn nhìn cô, bất giác mỉm cười. Cô sở hữu làn da trắng mịn như da em bé, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giống như một thiên thần.
" Chào em!" Hắn mở miệng làm quen trước, giọng ôn nhu lạ thường.
" A...Chào anh ạ!" Cô tháo tai nghe ra, ngượng ngùng nói.
" Làm quen được chứ? "" Được ạ!" Cô và hắn bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện.
Sau một lúc nói chuyện, cô và hắn trở nên thân thiết hơn. Hắn càng lúc càng thích cô, cô thật đáng yêu và thú vị.
" Chủ nhật, em có rảnh không? " Hắn mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn cô.
" Rảnh ạ"" Vậy đi chơi với tôi được chứ? "Hắn xoa đầu cô, giọng vô cùng ôn nhu đề nghị.
" Được " Cô ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ gật đầu.
" Cô bé..." Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, hắn liền muốn trêu chọc " Em bị sốt à? Khuôn mặt em thật đỏ nha..." Hắn sờ trán cô, khuôn mặt hắn càng lúc càng gần khuôn mặt cô hơn.
"Em..." Cô xấu hổ ôm hai má đang đỏ bừng, đầu càng cúi thấp " Em không sao "
" Có thật là không sao? " Hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, giả vờ vô tội hỏi.
" Không sao! " Cô chớp chớp mắt nhìn hắn, ngượng ngùng đáp.
" Được rồi, không chọc em nữa!" Hắn bật cười, buông cô ra, dịu dàng xoa đầu cô " Em biết không, em thật đáng yêu! "
" Em đâu có! " Khuôn mặt cô lần nữa lại đỏ bừng. Hắn vì sự đáng yêu của cô, bật cười thật vui vẻ. Nhìn cặp đôi phía trước cười nói vui vẻ, Vương Tử An không kiềm được mà há hốc mồm, không thể tin được tảng băng ngàn năm kia lại có thể tan chảy chỉ vì một cô gái. Có lẽ thiên thần là có thật rồi!!!
Hết chương 2
Ủng hộ cho miêu nhan ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro