9. extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoshi."

Yoshi quay lại khi nghe Jihoon gọi mình. Chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đặt môi mình lên môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào, đê mê.

"Hôm nay chúng ta sang phòng bên ngủ nhé!"

"Không được, còn Lauren."

"Không sao, con bé lớn rồi mà."

"Nhưng…"

Không để cậu có thể từ chối mình thêm nữa, hắn đỡ lấy gáy cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn, thật dài, thật mãnh liệt..

________

Sáng hôm sau cả hai giật mình thức dậy khi nghe thấy tiếng Lauren khóc ầm lên ở phòng bên. Vội vã mặc đồ vào, Jihoon chạy sang dỗ dành con bé nhưng nó nhất quyết không cho hắn đụng vào. Nó cứ lùi dần vào góc giường, ôm chăn và khóc nấc lên. Cả đêm qua hắn đã quên mất nó đang phải ngủ một mình, giờ nhìn nó khóc vậy liền thấy thật có lỗi.

"Ba xin lỗi mà, con đừng khóc nữa có được không?"

"Đi ra!!" - Con bé nói xong lại khóc to hơn nữa.

"Được rồi, ba đi ra. Con đừng khóc nữa mà."

"Hoon đi ra!"

Jihoon đành ra ngoài và đóng cửa lại để con bé ngồi trong đó tiếp tục nức nở.

Yoshi cũng lật đật ra ngoài, vừa hay thấy Jihoon đang tiu nghỉu đứng ở trước cửa phòng.

"Nó đuổi tớ ra ngoài." – Jihoon rầu rĩ nói với Yoshi trông thật thảm.

"Để tớ xem nào."

Yoshi mở cửa vào, Lauren vẫn đang ngồi thu lu trong góc giường, nó đã không còn khóc nữa mà chỉ có nấc lên rất nhỏ.

"Lauren à, con sao vậy? Sao lại khóc nào?"

"Không chơi với ba".

"Con không chơi với ba à?"

"Không phải, không chơi với Hoon!"

"À, ừ, vậy thì thôi không chơi với Hoon nữa, ba bế con nhé."

Lauren hất chăn ra khỏi người, đi đến ôm lấy cổ Yoshi.

"Hôm nay bạn Lauren muốn ăn gì nhỉ?"

"Ngũ cốc ạ!"

"Tất nhiên là được rồi, ba sẽ lấy cho con nhiều ngũ cốc nhé!"

Lauren gật đầu đồng ý và hôn lên má cậu một cái thật kêu. Cậu cũng hôn lại lên má nó làm nó cười tít mắt.

Jihoon lấy ngũ cốc và sữa cho Lauren nhưng nó đẩy ra.

"Không thích đâu!"

"Con vừa nói muốn ăn mà."

"Yoshi, Yoshi lấy!" - Con bé cáu kỉnh hất đổ bát ngũ cốc trên bàn làm Jihoon nổi giận.

"Lauren! Tại sao con lại hư vậy hả? Con mau xin lỗi ba nhanh!"

"Không! Lauren không xin lỗi!"

"Lauren!"

"Không thích đâu!"

"Nếu con không xin lỗi thì ba sẽ không cho con đến nhà bà ngoại gặp chú Sahi nữa nhé!"

"Yoshi đưa con đi!"

"Yoshi cũng không đưa con đi nếu con không chịu xin lỗi, ba sẽ mách với Yoshi là con hư!"

Con bé xụ mặt xuống, lát sau thì mới lí nhí.

"Con xin lỗi ba."

"Ba chưa nghe rõ."

"Con xin lỗi, BAAAA"

"Giờ con có ăn ngũ cốc ba lấy cho con hay không?"

"Con có ăn."

Cuộc chiến buổi sáng thật cam go, may mà cuối cùng Jihoon đã thắng. Thật không thể hình dung con bé lại cư xử như vậy, cái tính cứng đầu y hệt Yoshi mỗi lần không vừa ý, cái kiểu hất đổ đồ cũng y chang luôn. Giống nhau tới thế là cùng. Ấy thế vậy mà hắn vẫn cứ yêu hai cái người này không lối thoát.

Cuối tuần, Jihoon lại đưa Yoshi về thăm mẹ, từ sáng sớm cả nhà đã bắt đầu loạn vì Lauren không chịu mặc đồ mà Jihoon chọn. Nó nhất quyết đợi Yoshi đến để mặc giúp mình. Hết cách, Jihoon chỉ đành thở dài ngồi nhìn cô con gái ngang bướng của mình.

"Sao còn chưa mặc đồ cho con nữa?" - Yoshi vào phòng và thấy hai bố con đang ngồi đấu mắt với nhau nên hỏi.

"Nó không cho tớ mặc giúp, muốn cậu mặc cho."

Yoshi bật cười, Lauren chắc vẫn còn giận Jihoon vì vụ hôm trước nên mới cố cứng đầu muốn chống đối đây mà.

"Nào Lauren, lại đây ba mặc đồ cho con."

Lauren răm rắp nghe theo, nó ngoan ngoãn đứng dậy để Yoshi có thể dễ dàng mặc quần áo cho mình. Jihoon lắc đầu ngán ngẩm.

"Không ai cần tôi nữa, tôi đi đây."

Cả gia đình bắt đầu buổi sáng như thế đó, lúc nào cũng có chuyện bất ngờ từ Lauren, con bé càng lớn thì càng bướng, và dường như nó chỉ hợp tính với Yoshi, còn với Jihoon thì ngàng càng khó bảo, thậm chí có phần muốn chống đối.

Nhưng con trẻ mà, tránh sao được khi nó đang ở lứa tuổi dở dở ương ương. Bây giờ còn có nhiều cơ hội được gần gũi nó chứ mai kia nó lớn rồi, nó sẽ có những mối quan hệ mới, có bạn mới, lúc đó có muốn nó ương bướng một chút với mình cũng khó.

____

Lauren từ ngoài cổng đã gọi bà, nó chạy thật nhanh vào nhà, sấn sổ ôm lấy bà. Nhìn thấy cảnh này Yoshi chợt mỉm cười, hi vọng sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tình cảm của hai bà cháu vẫn mãi như thế.

"Hôm nay mẹ thế nào?"

"Mẹ khỏe rồi, hai đứa về sao không báo trước một tiếng? Con rể mau ngồi xuống đi."

Jihoon cúi đầu chào lễ phép, đặt chút quà mà hắn đã mua lên bàn rồi ngồi xuống ghế ngay bên cạnh giường.

"Sao nào? Để bà xem Lauren nào, đi đường có mệt không?"

"Con không mệt chút nào, bà ơi, bà hết đau chưa?"

"Bà hết đau rồi, à Lauren có ăn lê không bà lấy cho con."

"Con không ăn đâu."

"Lại đây bà bế chút nào."

"Con nặng lắm bà không bế được đâu."

Cả nhà phá lên cười vì Lauren lém lỉnh, chả hiểu nó học ai kiểu từ chối đáng yêu ấy nữa.

"Bà ơi, ba Hoon mắng trẻ con!" – Lauren sà vào lòng bà, và bắt đầu kể tội của hắn.

"Hả? Ba Hoon mắng ai vậy?"

"Ba mắng con ạ."

"Sao ba lại mắng con?"

"Tại vì con không thích ba lấy ngũ cốc ạ."

Bà nghe xong quay sang nhìn Jihoon cười hiền. Hai bố con nhà nó làm sao mà để đến nông nỗi này cơ chứ, nghe con bé kể chuyện thì ắt hẳn Jihoon cũng chật vật vì nó lắm.

"Ai bảo con hư nên ba mới mắng đấy chứ, nếu con ngoan thì ba đâu có mắng con." - Jihoon ngồi nghe nãy giờ không thể im lặng được nữa nên đành phải cãi lí với nó.

"Không chơi với ba." - Nó nói xong là lại ôm ngay lấy bà.

"Ừ, con không chơi với ba thì thôi vậy."

"Không chơi!"

Yoshi chỉ ngồi cúi đầu cười, cuộc chiến này hầu như ngày nào cậu cũng chứng kiến, tuy bắt đầu với những lí do khác nhau nhưng đều có chung một cái kết.

___________

Một sáng sớm mùa đông, Yoshi  thức dậy rồi lại vội kéo chăn lên đắp kín người. Cậu chợt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cây hồng trước cửa đã trụi lá từ khi nào, chỉ còn lác đác vài quả trên cành, cứ mỗi một con gió thổi qua là lại rung lắc trong tuyệt vọng.

Yoshi thích mùa đông, và cũng không thích mùa đông. Chẳng hiểu sao cậu lại mâu thuẫn như vậy, thế nhưng, mùa đông năm nay đặc biệt hơn, là vì cậu và Jihoon đã thật sự bên cạnh nhau. Thật sự trở thành những người bạn đời yêu nhau đúng nghĩa.

Nhắc đến Jihoon thì…càng ngày cậu càng chìm đắm vào thứ hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào mà hắn mang đến. Hắn ít khi nói những lời yêu thương lắm, chỉ lặng lẽ quan tâm, chăm sóc cậu theo cách riêng của hắn. Và, cứ mỗi lần như thế cậu lại muốn gào lên với thế giới: "chồng tôi tuyệt thế đấy!"

Gần một tháng nay Lauren đã đến lớp học, chỉ là mẫu giáo thôi nhưng có vẻ con bé thích lắm vì quen thêm được nhiều bạn bè. Ngày nào đi học về cũng ríu rít kể đủ thứ chuyện, lắm lúc cậu còn nghệt mặt ra vì chẳng hiểu nổi nó đang kể về cái gì nhưng vẫn phải làm bộ như hứng thú lắm, bằng không nó lại dỗi thì nguy to. Một mình Jihoon bị con bé phũ đã khổ rồi, đằng này mà thêm cả cậu nữa là gay go lắm.

Sáng nay Jihoon cũng đưa con bé đi học như mọi khi nhưng không hiểu vì sao nó lại sống chết đòi cậu phải đưa đi. Hỏi ra thì mới biết, cô giáo lớp nó cứ suốt ngày hỏi nó hôm nay Jihoon có đến đón nó không làm nó thấy khó chịu. Nó bảo: "Ba Hoon là của Lauren, của ba Yoshi, không chia cho cô giáo."

Chẳng hiểu ai đã gieo rắc vào đầu nó những suy nghĩ kì lạ như vậy, nhưng nó đúng mà, Jihoon là của hai người họ, bất cứ ai cũng không thể tranh giành hay nhảy vào mà đòi chia chác được. Nếu có ai đó liều chết lao vào thì cậu cũng liều chết với họ.

Vùng vằng mãi thì vẫn là Jihoon đưa nó đến lớp nhưng Yoshi cũng phải đi theo không là nó sẽ khóc ầm lên.

Đỗ xe trước cổng trường, Jihoon bế con bé vào trong, Yoshi định không xuống nhưng nghĩ sao thì lại cũng cùng đi vào trong. Ngay khi vừa thấy Jihoon, cô giáo lớp Lauren liền đon đả chạy ra đón lấy nó từ tay hắn. Nhìn điệu bộ cử chỉ cứ có cảm giác đang cố tình muốn gây sự chú ý của Jihoon nhà cậu. Yoshi chẳng nói chẳng rằng, đứng đằng sau hắn và đưa tay nhéo một cái thật đau vào eo hắn. Ai bảo dám cười với người ta tươi như thế làm cái gì, cứ cười cho có lệ thôi không được à.

Đến lúc ra xe hắn nhăn nhở trêu cậu

"Cậu ghen à?"

"Ghen cái cục đất, việc gì tớ phải ghen." -  Yoshi vênh mặt lên trả lời rồi quay ngoắt mặt đi nhìn ra ngoài.

"Rõ ràng là cậu ghen mà…vợ nhà tớ đáng yêu thật đấy!"

"Ai là vợ nhà cậu, vớ vẩn, tớ là chồng, nhớ chưa?" - Yoshi bắt lấy cằm Jihoon, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tất cả nghe theo cậu, cậu nói sao thì là vậy." - Nói xong liền kéo tay cậu xuống, hắn mân mê mấy ngón tay ấy rồi đưa lên hôn lên bàn tay ấy.

"Cậu là tất cả của tớ đấy, biết không?"

Yoshi ngớ cả người, chẳng biết phải phản ứng ra sao nữa. Cảm giác cứ như vừa bị hắn đem nhấn chìm trong hũ mật, ngọt lịm. Jihoon hiếm khi nói những lời như thế này lắm, nhưng mỗi lần nói là sẽ như quăng xuống đầu cậu một quả bom bên trong chứa toàn là mật ngọt, có vùng vẫy cỡ nào vẫn cứ bị cảm giác lâng lâng nhấn chìm.

Hắn cười đắc ý khi thấy biểu hiện ngây ngốc đó của cậu, hắn bật cười rồi cũng khởi động xe, đưa cậu về nhà.

___________

Mấy ngày nay Yoshi thấy trong người không được khỏe, cứ chóng mặt liên hồi. Lại không ăn được gì, trong người cứ trộn rộn khó chịu. Như hôm nay, cậu đã nôn sạch những gì vừa ăn lúc sáng, cậu nghĩ mình bệnh thật rồi!

"Jihoon, cậu về chưa? Hôm nay tớ khó chịu trong người quá."

"Hôm nay công ty có việc nên tớ về trễ 1 chút!"

"À, vậy cậu cứ giải quyết công việc đi. Tớ cho Lauren ngủ đây!"

"Ừ, cậu mệt thì ngủ sớm đi, không cần chờ tớ đâu."

Sau khi tắt máy, Yoshi ném điện thoại trên giường. Lúc nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 8 giờ thôi. Trong đầu lại có một suy nghĩ lóe lên, cho nên cậu vội vàng mặc áo khoác vào và bế Lauren theo cùng.

Sau khi rời hiệu thuốc, cậu dắt tay Lauren băng qua đường. Đương lúc chờ đèn đỏ lại nhìn thấy Jihoon ngồi trong nhà hàng đối diện. Yoshi nhận ra bản thân dần thay đổi thái độ, cậu bế con đi nhanh qua đường. Cho tới khi cậu đứng giữa cửa thì im bặt cả người, Jihoon đang ngồi kia cười phớ lớ, ly lớn ly bé, ly mẹ ly con cứ liên tục vơ vào miệng, uống không ngừng nghỉ. Cậu cảm thấy cả người nóng bừng cả lên, giận tới điên cả người. Thì ra mải chè chén nên không thèm lo cho người ta cơ đấy.

Jihoon đang uống nhiệt tình, lơ đãng nhìn ra cửa thì không cười nổi được nữa. Hắn thấy Yoshi đang bế Lauren trên vai, đứng như tượng nhìn chăm chăm vào mình với ánh mắt hình viên đạn. Jihoon thoáng lạnh sống lưng, đặt ly rượu còn dang dở trên tay xuống, còn chưa kịp đứng dậy thì Yoshi đã bỏ đi. Vội đuổi theo trước sự ngơ ngác của đồng nghiệp.

"Yoshi, chờ tớ một chút, Yoshi!"

Bước chân của cậu càng nhanh hơn, Lauren trên vai cậu hình như đã tỉnh ngủ, nó chỉ lặng lẽ ôm chặt cổ cậu.

"Yoshi! Dừng lại đi, ngã bây giờ!"

Yoshi chợt khựng lại, cậu không bước nữa mà chỉ đứng im tại chỗ nhưng không hề quay lại nhìn hắn.

Sau khi hớt hải chạy theo cậu, hắn mệt quá chống tay vào gối mà thở, đến khi thấy khá hơn mới hít vào một hơi thật sâu rồi mới dám đi đến trước mặt cậu. Nhìn sắc mặt khó coi của cậu dưới ánh đèn đường làm hắn càng thêm sợ.

"Cậu nói là mệt mà, sao không nghỉ ngơi lại còn chạy đến đây? Lauren qua đây ba bế, Yoshi mỏi tay rồi!"

Jihoon đưa ta ra muốn đỡ lấy con bé nhưng Yoshi đã tránh sang một bên. Cậu cố kìm nén, cố gắng không nổi giận trước mặt Lauren, sợ sẽ làm con bé khóc mất. Chính vì phải kìm nén nên cổ họng cứ nghẹn lại không sao mà nói ra được.

"Cậu lạnh không? Để tớ đưa cậu về."

"Ra đây làm cái gì, bạn rượu đang chờ kia kìa!" - Yoshi  cố nói một cách nhẹ nhàng nhất nhưng lại làm Jihoon càng thêm sợ.

"Tớ xin lỗi, đừng giận tớ mà."

"Cậu có lỗi gì mà phải xin, chỉ có tôi dở hơi, khi không lại phát bệnh thôi!"

"Không phải vậy đâu."

Yoshi thở dài một hơi, chẳng muốn nói thêm với hắn nữa, có nói thêm chỉ khiến cậu càng thấy điên hơn, thấy hối hận hơn và quan trọng là thấy mình ngu hơn nữa.

"Cậu vào trong đó đi, đừng để người ta chờ, tôi với con phải về rồi."

Thôi xong, Yoshi giận thật rồi, như vậy thì ai mà còn tâm trí nhậu với nhẹt nữa. Nhìn cái mặt xụng xuống kia làm Jihoon càng giận mình hơn.

"Để tớ đưa hai người về."

"Không! Cậu vào trong đó đi, tôi tự đi được thì tự về được."

"Yoshi à!"

Phải làm sao, làm sao đây?

Yoshi chưa bao giờ như vậy cả, mọi lần có nổi giận thì sẽ quát thẳng vào mặt hắn nhưng lần này thì hoàn toàn ngược lại, thái độ cứ dửng dưng, đến cả trách mắng cũng không thèm nói. Lần này cậu chết chắc rồi!

Kì kèo mãi thì cuối cùng thì cậu cũng đồng ý để hắn đưa về. Suốt dọc đường về Yoshi vẫn cố tỏ ra bình thường khi nói chuyện với Lauren, con bé hỏi gì cũng nói, thậm chí còn nói nhiệt tình hơn mọi ngày dù trong lòng đang gào thét chửi bới hắn. Vừa về đến nhà, cậu liền bế Lauren vào phòng đóng chặt cửa. Để hắn ở ngoài với mớ bòng bong, tự kiểm điểm bản thân vậy! Lát sau cửa phòng mở, hắn liền ngồi bật dậy.

"Con ngủ chưa?"

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Jihoon ngồi ngay ngắn, ngay cả thở cũng không dám. Trong lòng ngổn ngang, thầm nghĩ có khi nào cậu ấy giận quá nên muốn ly hôn với hắn không? Không được đâu, hắn thầm khóc trong lòng nhưng lại không dám mở miệng nói thêm điều gì. Cho đến khi giọng cậu đều đều vang lên bên tai, khiến hắn như trở lại mấy năm trước.

"Jihoon, tới có thai rồi!"

"Hả, có thai?" - Hắn nghệch mặt ra như tên đần.

"Sao, có thêm đứa nữa cậu nuôi không nổi à?"

"Nổi, cậu sinh bao nhiêu đứa tớ nuôi cũng nổi. Tớ giàu mà."

"Tớ không phải là gà!"

"Cậu đang xấu hổ đấy à?"

Jihoon ranh ma kéo áo mò tay vào bụng cậu, sau đó lại kéo Yoshi lại gần mình, giọng nói của hắn trầm trầm vang lên ngay cạnh tai làm Yoshi chỉ muốn đá hắn một cước khỏi ghế thôi.

"Con à, ba con ngại kìa."

"Cậu cút đi!" - Yoshi không chịu được nữa nên nổi điên lên hét vào mặt hắn nhưng hắn lại nhăn nhở cười làm cậu càng thấy bực mình.

"Cười cái gì? Tớ bảo cậu im ngay!"

"Hahahaa"

Jihoon nào có nghe, hắn thậm chí còn cười to hơn, chỉ khi Yoshi lao tới bịt miệng hắn lại thì hắn mới ngừng cười. Nhưng ngay sau đó Jihoon vươn tay ôm chặt cứng lấy Yoshi.

"Buông tớ ra, Jihoon mau tránh ra!!!!!"

"Yoshi, cảm ơn cậu. Những năm qua cậu vất vả rồi!"

Năm nay cả hai  đã hai mươi bảy tuổi, gặp nhau cũng hơn một thập kỷ. Cậu nhận ra những vui buồn khóc cười đều thể hiện trước mặt hắn, những bí mật khó nói nhất cũng chỉ có hắn biết. Jihoon đối với cậu là người cậu hết mực tin tưởng. Cậu đối với hắn lại là một báu vật, báu vật quý giá nhất mà hắn không muốn sang sẻ cùng ai. Người mà hắn dù có hi sinh nhiều điều vẫn không thấy hối tiếc và là người dù có yêu nhiều đến mức nào thì với hắn vẫn không gọi là đủ...

Vậy nên bây giờ cả hai có thể hạnh phúc ở cùng một chỗ, đối với hắn là kỳ tích diệu kỳ nhất.
Hắn nhất định sẽ không đánh mất nó, nhất định sẽ cùng cậu ấy bên cạnh nhau đến suốt đời, cùng cậu ấy già đi, cùng cậu ấy, cùng cậu ấy nắm tay đi hết quãng đời còn lại.

Khi mình có thời gian mình sẽ viết thêm vài chap ngoại truyện nữa cho các bạn nhé! Trước mắt thì đến đây thôi, hẹn gặp các bạn ở những fanfic sau. Bye 👋💙💎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro