Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước sang năm thứ hai trung học, tôi được chuyển trường vì gia đình tôi mới chuyển nhà tới thành phố A. Ngôi nhà mới này của chúng tôi lớn hơn nhà cũ rất nhiều. Tôi còn được ở một phòng riêng nữa, thế mà từ giờ tôi không  phải chịu đựng khi phải ở cùng phòng với đứa em gái hay mách lẻo và nghịch ngợm nữa. Hôm nay tôi dậy hơn vì tối hôm qua phải học tới tận khuya, tôi xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà bữa sáng cho Hiểu Miên_em gái của tôi. Ba và mẹ đã đi làm từ sáng sớm nên tôi chỉ cần làm hai suất ăn là được. Đến lúc tôi ăn gần  xong mới thấy nó xuống. Trước khi đi học tôi dặn nó:
"Em ăn xong thì dọn lại bồn rửa bát để chiều về chị rửa nhé, trước khi đi học thì nhớ khóa cửa cẩn thận."
Nó bình tĩnh ăn cơm, không trả lời, chẳng biết là nó không nghe thấy hay sao nữa.
"Em nghe chị nói gì không đấy? "
Lúc này nó mới ngừng ăn nhìn tôi và nói :
"Chị tự dọn đi."
À phải rồi, trong cái nhà này tôi có khác gì ôsin đâu làm gì có quyền mà sai bảo người khác. Khẽ gật đầu rồi sẽ lấy cặp đi học.
Hôm nay không khí rất trong lành, tôi bước những bước dài trên con đường nhỏ ở phố. Một chiếc  xe đạp lướt nhanh qua, tôi ngước lên nhìn, là đứa em gái nhỏ của tôi. Mặc dù trường nó gần hơn trường của tôi nhưng nó vẫn được mua xe, ai bảo tôi là là con của vợ cũ chứ nhỉ. Ba mẹ tôi li hôn tôi lúc tôi 6 tuổi, mẹ đã bỏ đi ngay sau đó. Bây giờ tôi 17 tuổi. 11 năm rồi tôi chưa gặp lại bà, chỉ còn lại một bức ảnh đã ố vàng luôn nằm ở trên bàn học của tôi. Một năm sau, ba tôi lấy vợ khác và sinh ra Hiểu Miên. Có lẽ do áp bức của bà mẹ kế nên tôi từ một cô bé ngây thơ, yếu đuối trở thành một cô gái mạnh mẽ. Tôi biết sau này lớn lên, tương lai của tôi sẽ không có ba mẹ vạch đường và giúp đỡ nên tôi có gắng học, nắm bắt mọi cơ hội để sau này có tương lại tốt đẹp hơn. Vì ở nhà không có thời gian để học nên tôi phải tận dụng thời gian ở trên lớp. Ở trường cũ các bạn trong lớp tẩy chay không chơi với tôi vì nói tôi giả tạo, đáng ghét. Cũng may là bố chuyển công tác nên tôi được chuyển nhà, chuyển trường.
Mải suy nghĩ mình nói đến trường lúc nào không hay, bước vào lớp 11/8. Vì mới chuyển đến nên tôi chỉ mới quen được cô bạn ngồi cùng bạn Lý Phi_một cô bạn hướng ngoại vui tính và hòa đồng. Thấy tôi đến cậu ấy liền hét lên:
"La Mộc Mộc, cho mình mượn vở bài tập toán của cậu nào!"
À! Thì ra là vậy. Cậu ấy học yếu các môn tự nhiên và biết được tôi học khá các môn này nên mượn vở tôi để đối phó với thầy cô.
Vương Ngôn _lớp phó học tập lớp tôi nghe Lý Phi nói vậy liền tiến đến nói: 
" Cậu mà cho cậu ấy chép tớ sẽ mách cô giáo."
Nghe cậu nói vậy tôi hơi giật mình ngước lên nhìn cậu : 
"Ơ, cậu để cho Phi Phi chép đi, chỉ hôm nay thôi."
Thấy chưa đủ tôi còn cầm lấy tay cậu năn nỉ, khẽ ngước lên nhìn thì thấy mặt của Vương Ngôn đỏ bừng. Không ngờ cậu lại nhạy cảm như vậy, tôi rụt tay lại.
Tôi khẽ nhếch môi,tôi năn nỉ lớp phó học tập để cho Phi Phi chép là bởi vì tôi không muốn bị giáo viên phê bình, ngược lại cũng không muốn Phi Phi giận tôi vì không cho cô ấy chép mà để mất tình bạn duy nhất này rồi lại bị cô lập như ở trường cũ. Tôi chợt nhíu mày có phải tôi như thế này các bạn cũ mới xa lánh tôi, thôi mặc kệ, đời thấy đổi khi ta thấy đổi có thế sau này mới có tương lai. 
Giờ ăn trưa đã đến, tôi cùng Phi Phi và Đam Tiểu Mễ, cô bận thân cuả cậu ấy cùng nhau xuống căngtin. Ngồi xuống bàn ăn Tiểu Mễ mơí nhìn tôi rồi nói:
"Cậu là La Mộc Mộc  chứ gì. Mình nghe Tiểu Phi nói cậu rất nhiều, nhất là học rất khá các môn tự nhiên. Hôm nào phụ đạo cho tớ và Tiểu Phi với nhé."
" Ừ. Đúng rồi. Tớ với Tiểu Mễ học rất yếu các môn này á."
Tôi gắp một miếng cà rốt cho vào miệng nhai rồi nói:
"Ừm.... Để xem... Vậy thì mỗi buổi chiều đi học về chúng ta có thể học ở sân bóng."
Lúc này tôi đang nghĩ phụ đạo cho các cậu ấy tôi có thể củng cố thêm kiến thức lại có thể kiếm cớ này để về muộn tránh khỏi sự áp bức của mẹ kế.
" Này, sao không học ở trọng thư viện mà lại ra ngoài sân bóng."  Tiểu Mễ hơi thắc mắc khẽ hỏi rồi cô gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào khay thức ăn của tôi, chắc cậu ấy biết tôi thích ăn món này.
- Thư viện học nhóm thì ồn lắm với lại sân bóng thì mới có thể ngắm mấy anh lớp trên đánh bóng rổ chứ nhỉ?"  Tôi nói đùa rồi cười nắc nẻ.
"À. Không ngờ bà cô nhà chúng ta cũng mê trai ha... ha..."
Thế là ba chúng tôi cười rạng rỡ giữa phòng ăn, thật ra thì lâu lắm rồi tôi mới được vui vẻ như lúc này. Đúng là khi gặp trí kỉ thì ta mới được mở rộng lòng mình. Tôi tự nhủ với lòng kể từ giờ tôi sẽ xem hai cậu ấy là bạn thân của tôi.
Chiều tan học tôi đến sân bóng vì mục đích cao cả là vừa học vừa ngắm trai. Tôi giảng lại cho hai cậu ấy bài học lúc sáng. Đã hơi muộn nên trên sân trường chỉ còn lác đác vài người đi lại, phía dưới sân bóng rổ có nhiều người đang đánh bóng. Đập vào mắt tôi là bóng dáng một người. Cậu ấy nhảy bật lên, tung quả bóng lên không trung bay thành một đường parabol rồi đáp ngày vào rổ. Trong tiếng reo hò của đồng đội, tuy từ xa tôi vẫn có thể cảm nhận được quanh cậu ấy là một vùng hào quang sáng lấp lánh. Khuôn mặt của cậu rực lên giữa ánh sáng chiều vàng, tim tôi bỗng đập lỡ mất mấy nhịp. Quay sang hỏi Phi Phi cô ấy nói rằng:
" Người mà đang dẫn bóng à?" Tôi gật đầu "Cậu ấy là Liệt Vũ, lớp 11/6."
Liệt Vũ à. Tôi nhìn cậu khẽ mỉm cười, mà không biết rằng từ giây phút đó là sự khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ của tôi.
Tối hôm ấy về, tôi lại bị Trương Nghi - mẹ của tôi đánh một trận vì tội về muộn. Bà ta đúng là biết cách hành hạ người khác, đánh vào tay rồi còn bắt tôi rửa chén rồi giặt quần áo làm cho tối hôm đó tay của tôi bị sưng húp lên, muốn cầm bút học cũng không được. Trong đầu tôi vẫn văng văng câu nói của bà lúc chiều " Con gái lớn rồi còn đi đâu đến tận bây giờ mới về. Hồi nhỏ mẹ mày không dạy mày à. Mong bà ấy về đón mày đi cho rảnh nợ"
Tôi khẽ thở dài, nếu mà mẹ về đón tôi thì tốt biết mấy, ít ra thì tôi có thể thoát khỏ căn nhà này. Từ lúc mới lên trung học tôi đã muốn ở nội trú rồi nhưng mà bà mẹ kế thân yêu ấy không đồng ý vì học phí rất cao. Tôi bỗng nhớ về ngày tháng trước kia, còn có mẹ có gia đinh hạnh phúc. Khi đó tôi không khác gì một cô công chúa nhỏ được quốc vương và hoàng hậu thương yêu.
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn, tay bị đau nên chỉ nướng mất miếng bánh mì cho Hiểu Miên. Sợ muộn học nên tôi không ăn, chạy một mạch tới trường, mồ hôi nhễ nhại. Lúc bước vào cổng trường, do không chú ý nên đâm sầm vào lưng của một cậu bạn học, ngã xoài ra đất. Cậu ấy quay lại thì tôi sững người, là Liệt Vũ. Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi, tôi ngơ ngác rồi đưa tay cho Vũ để cậu kéo lên. Nhưng mông của tôi chỉ rời khỏi mặt đất có một xíu lại bị trở về. Tay tôi bị đau nên đã rút tay ra khỏi tay cậu ấy.
Tôi có gắng đứng dậy, khẽ liếc nhìn thì thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm bàn tay sưng đỏ của tôi.
"Cậu nên tới phòng y tế băng bó lại đi. "
Rồi cậu ấy đi về phía lớp 6. Tôi ngớ ngẩn mất mấy giây, cậu ấy là đang quan tâm tôi sao. Chưa kịp cảm ơn thì cậu ấy đã đi mất hút rồi.
Tôi vào phòng y tế băng bó theo lời của Vũ. Thế nên trong giờ học tôi không thể viết được, dành nương nhờ Phi Phi và Tiểu Mễ. Buổi trưa, ăn cơm, hai cậu ấy phải tập dượt cho cuộc  thi hùng biện nên không thể đi cùng tôi. Thế là tôi đành lủi thủi đi ăn một mình. Hai tay bị băng bó nên chỉ lấy tạm chiếc bánh mì với chai nước suối rồi ra sân bóng rổ. Vừa ăn bánh mì vừa đọc Tiếng Anh. Do không cẩn thận nên chai nước  liền bị rơi và lăn ra một khoảng rất xa. Chạm phải đôi dài thể thao thì mới dừng lại. Một người con trai, khuôn mặt của anh ấy có chút quen mắt nhưng mà nghĩ mãi mà vẫn không ra là gặp ở đâu. 
"Sao mặt anh có dính gì à? "Anh hỏi khi phát hiện ra tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh. 
Tôi khẽ lắc đầu cuống quít cảm ơn. 
"Nhìn anh có chút quen mắt."
Anh ấy cười ha hả rồi nói: "Khuôn mặt kiểu như anh đây rất phổ biến mà."
"Không. Không. Thật đấy. Rất quen."
"Em biết Liệt Vũ không? Anh là anh trai của nó. Liệt Bân, lớp 12/4."
Thảo nào. 
"Mà tay em bị làm sao vậy? "
"Bị bỏng thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro